- 7 -
Tom và Jordan quyết định sẽ đi thẳng về hướng tây, vượt qua New Hampshire và tới Vermont, để Kashwak lại sau lưng, khuất sau đường chân trời, càng nhanh càng tốt. Clay nói rằng Lộ 11 có một đoạn cua chạy qua Kent Pond, có thể là một điểm khởi hành tốt cho cả hai. “Nó sẽ đưa tôi tới Lộ 160 theo hướng bắc,” anh nói, “và hai người có thể theo đường đó đi thẳng tới Laconia, ở vùng trung tâm New Hampshire. Đó không phải là đường thẳng hoàn toàn, nhưng biết thế nào được, hai người không thể bắt máy bay được, đúng không?”
Jordan lùa các ngón tay vào mái tóc, gãi gãi, và vuốt ngược tóc ra đằng sau, một cử chỉ mà Clay đã biết rõ - sự mệt mỏi và mất tập trung. Anh sẽ thấy nhớ cử chỉ ấy. Anh sẽ nhớ Jordan. Và anh sẽ rất nhớ Tom.
“Cháu ước chị Alice vẫn còn sống,” Jordan nói. “Chị ấy sẽ thuyết phục được chú đừng đi.”
“Không thể,” Clay nói, anh cũng ước như vậy. Anh ước Alice có cơ hội thuyết phục anh, và có cơ hội cho nhiều chuyện khác. Mười lăm không phải là tuổi để chết.
“Các kế hoạch hiện nay của anh khiến tôi liên tưởng tới hồi thứ tư trong Julius Caesar ,” Tom nói, “Trong hồi thứ năm, tất cả đều ngã xuống dưới mũi gươm.” Lúc này họ đang tìm cách lách qua (có lúc là trèo qua) những chiếc xe chết máy trên phố Pond. Ánh sáng của những ngọn đèn dự phòng tại Tòa thị chính mờ dần sau lưng họ. Phía trước là cột đèn tín hiệu giao thông đã tắt, cũng là mốc trung tâm của thị trấn, đang đung đưa trong gió nhẹ.
“Đừng có bi quan quá như thế,” Clay nói. Anh đã tự nhắc nhở mình không nên tỏ ra mất tinh thần - anh không muốn chia tay với các bạn của mình trong trạng thái tinh thần như vậy - nhưng anh đã quá mệt mỏi.
“Xin lỗi tôi đã quá mệt, đến mức chẳng thể lạch quan lên được,” Tom nói. Ông ta dừng lại tại tấm biển đề JCT RT 112 MI. “Và - tôi nói thật được chứ - tôi đang quá đau buồn vì nghĩ đến chuyện sẽ mất anh.”
“Tom. Tôi rất tiếc.” anh nói.
“Nếu tôi nghĩ anh có một phần năm cơ hội thành công trong… không, chỉ cần một phần năm mươi thôi… chết tiệt, không nói nữa.” Tom rọi đèn pin vào Jordan. “Thế còn cháu? Có lập luận cuối cùng nào để phản bác sự điên rồ này không?”
Jordan suy nghĩ rồi chầm chậm lắc đầu. “Có lần thầy Viện trưởng nói với cháu một điều,” cậu bé nói. “Các chú có muốn nghe không?
Tom làm một cử chỉ có vẻ hơi ngớ ngẩn với chiếc đèn pin của mình. Chùm ánh sáng lướt qua một tấm áp phích có hình Tom Hanks, và hiệu thuốc bên canh. “Nói đi.”
“Thầy Ardai nói đầu óc có thể tính toán, nhưng tinh thần thì không tính toán mà khao khát, và trái tim biết rõ điều mà trái tim cần.”
“Lạy Chúa tôi.” Clay nói. Anh nói rất khẽ.
Họ đi về phía Đông trên Phố Chợ, cũng chính là Lộ 19A, khoảng hai dặm. Sau dặm đầu, vỉa hè nhường chỗ cho những nông trại. Ở cuối dặm đường thứ hai có một cột đèn tín hiệu giao thông nữa, tất nhiên là không còn hoạt động, đánh dấu chỗ rẽ vào Lộ 11. Có ba người đang ngồi sát bên nhau, đầu thò ra khỏi túi ngủ, ngay ngã ba đường. Clay ngay lập tức nhận ra một người trong bọn họ khi ánh đèn pin của anh lướt qua ông ta: một người đàn ông cao tuổi có bộ mặt dài thông minh và mái tóc muối tiêu buộc túm ra sau gáy trông giống chiếc đuôi ngựa. Chiếc mũ lưỡi trai Miami Dolphins mà người đàn ông trung niên trong nhóm đó đang đôi trông cũng quen quen. Rồi Tom rọi ánh đèn pin vào người phụ nữ đang ngồi cạnh ông Đuôi ngựa và nói, “Cô ta ư?”
Clay không biết cô ta có mặc áo phông Harley - Davidson hay không vì chiếc áo ngủ đã che hết người cô ta, nhưng anh biết nếu cô ta không mặc chiếc áo đó thì nó cũng nằm đâu đó trong mấy chiếc ba lô nhỏ để bên cạnh họ, gần Lộ 11. Cũng như anh biết rõ cô ta đang có mang. Anh đã mơ thấy bọn họ trong Khách sạn Thông reo, hai đêm trước khi Alice bị giết. Anh mơ thấy họ đứng trên những chiếc bục, giữa cái sân dài, dưới ánh đèn.
Người đàn ông tóc muối tiên đứng dậy, chiếc túi ngủ từ từ tụt khỏi người. Bọn họ mang theo súng trường, nhưng ông ta giơ cao tay chứng tỏ mình không dùng sung. Người phụ nữ cũng làm như vậy, và khi chiếc túi ngủ tụt xuống chân cô ta, việc cô ta có mang là điều không thể nghi ngờ. Người đàn ông đội chiếc mũ Dolphin chạc bốn mươi tuổi, người cao lớn. Ông ta cũng giơ tay lên.
Cả ba người bọn họ cứ đứng như vậy trong mấy giây dưới ánh đèn pin, rồi người đàn ông tóc muối tiêu lấy cặp kính có viền đen từ trong túi áo ngực ra và đeo lên mắt. Hơi thở của ông ta biến thành những luồng hơi nước trắng đục trong bầu không khí giá lạnh của ban đêm, và bay lên tấm biển chỉ đường rẽ vào Lộ 11, với những mũi tên chỉ về cả hai hướng tây và
“Chà, chà,” ông già nói. “Hiệu trưởng Harvard nói các anh có thể sẽ đi theo đường này, và lúc này các anh đã ở đây thật. Giỏi thật, cái tay Hiệu trưởng Harvard ấy, cho dù còn khá trẻ để đảm đương công việc đó, và theo tôi thì ông ta nên đi làm thẩm mỹ trước khi gặp gỡ các nhà tài trợ tiềm năng.”
“Các ông là ai?” Clay hỏi.
“Đừng rọi đèn vào mặt tôi nữa, anh bạn trẻ, và tôi sẽ hân hạnh nói cho các anh biết.”
Tom và Jordan hạ đèn pin xuống. Clay cũng hạ chiếc đèn của mình, nhưng tay anh vẫn cầm chặt báng khẩu côn 45 của Beth Nickerson.
“Tôi là Daniel Hartwick, ở thị trấn Haverhill, xứ Mass,” ông già nói. “Cô gái này là Denise Link, cũng là người thị trấn Haverhill. Còn đây là Ray Huizenga, ở Groveland, thị trấn gần đó.”
“Rất vui được gặp,” Ray Huizenga nói. Ông ta làm cử chỉ hơi cúi người, duyên dáng và vụng về. Clay bỏ tay ra khỏi báng súng.
“Nhưng tên của chúng ta thực sự không quan trọng nữa,” Daniel Hartwick nói. “Điều quan trọng chúng ta là ai, ít nhất thì đó là điều mà người điện thoại quan tâm. Ông già nhìn họ một cách nghiêm nghị, “Chúng tôi là những người mất trí, giống các anh.”