← Quay lại trang sách

- 8 -

Denise và Ray chuẩn bị nhanh bữa ăn nhẹ bằng chiếc bếp prôban (“Những khoanh xúc xích đóng hộp này không quá tệ nếu anh luộc thật kỹ.” Ray nói trong lúc họ trò chuyện – chủ yếu là Dan nói.) Ông già bắt đầu bằng việc nói với họ rằng lúc đó là hai giờ hai mươi phút sáng, và “nhóm người bé nhỏ can trường” của ông ta sẽ tiếp tục hành trình vào lúc ba giờ. Ông ta nói bọn họ muốn đi được càng xa càng tốt trước lúc trời sáng, khi những người điện thoại bắt đầu túa ra.

“Bởi vì bọn chúng không ra ngoài trong đêm,” ông ta nói. “Chúng ta có toàn bộ bóng tối. Sau này, khi việc lập trình của bọn chúng hoàn thiện, hoặc gần hoàn thiện, có thể bọn chúng sẽ chiếm luôn cả đêm đen nhưng…”

“Ông có tin rằng đó là chuyện đang xảy ra không?” Jordan hỏi. Lần đầu tiên kể từ khi Alice chết, cậu bé có vẻ thực sự chú tâm tới mọi chuyện xung quanh. Cậu ta nắm chặt lấy tay Dan. “Ông có tin là bọn chúng đang khởi động lại, giống như những chiếc máy tính khi ổ cứng bị…”

“… xóa sạch, đúng thế, đúng thế.” Dan nói, như thế đây là một kiến thức cơ bản nhất trên thế giới.

“Ông là - đã từng là - nhà khoa học thuộc một ngành nào đó à?” Tom hỏi.

Dan nhìn Tom và mỉm cười. “Tôi chính là cả khoa xã hội học của Trường Nghệ thuật và Công nghệ Haverhill,” ông già nói. “Nếu tay Hiệu trưởng Harvard có một cơn ác mộng tồi tệ đó, thì sẽ là tôi.”

Dan Hartwick, Denise Link, và Ray Huizenga đã tiêu diệt không phải chỉ một mà là tới hai bầy. Bầy đầu tiên tại sân sau của bãi thải xe ô tô ở Haverhill, khi trong nhóm của bọn họ còn có tới sáu người và họ đang tìm cách thoát ra khỏi thành phố. Lúc ấy đã hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra Xung Động, khi những người điện thoại vẫn còn là những kẻ mất trí, sẵn sàng giết hại lẫn nhau và giết hại những người bình thường. Bầy đầu tiên nhỏ, chỉ có khoảng hơn bảy mươi tên, và bọn họ đã dùng xăng đốt chúng.

“Lần thứ hai, ở Nashua, chúng tôi sử dụng thuốc nổ lấy từ một công trường xây dựng,” Denise nói. “Tới lúc đó chúng tôi đã mất Charlie, Ralph, và Arthur. Ralph và Arthur tự sát. Charlie - Charlie tội nghiệp bị bệnh tim. Dù sao, Ray biết cách dùng thuốc nổ, trước kia có thời gian anh ấy làm trong đội công nhân cầu đường.”

Ray, lúc đó đang hí húi bên chiếc bếp nấu món đậu, giơ tay lên và búng đánh tách một tiếng.

“Sau đó,” Dan Harwick nói tiếp, “ chúng tôi bắt đầu trông thấy những dòng chữ Kashwak No – Fo. Nghe có vẻ hay, đúng không, Denni?”

“Đúng, rất hay,” Denise nói. “Tự do, tự do miễn phí. Lúc đó chúng tôi đang đi về hướng bắc, giống các anh, và khi trông thấy những dòng chữ ấy, chúng tôi đi nhanh hơn. Tôi là người duy nhất không hoàn toàn tin vào điều đó, bởi vì tôi đã mất chồng trong Xung Động. Bọn khốn ấy đã khiến đứa con tô chưa ra đời đã mất bố.” Cô ta thấy Clay nhăn mặt và nói, “Xin lỗi. Chúng tôi biết con trai anh đã tới Kashwak.”

Clay há hốc miệng.

“Ừ, đúng thế,” Dan vừa nói vừa đưa tay cầm chiếc đĩa mà Ray bắt đầu phân phát cho mọi người. “Tay Hiệu trưởng Harvard biết tất, thấy tất, có hồ sơ về tất cả mọi người… hoặc có thể hắn muốn mọi người tin như vậy.” Ông ta nháy mắt với Jordan, và Jordan mỉm cười.

“Dan thuyết phục tôi,” Denise nói. “Một nhóm khủng bố nào đó - hoặc cũng có thể chỉ là vài kẻ amatơ nào đó, đã gây ra chuyện này, nhưng không ai biết là nó sẽ dẫn đến đâu. Bọn chúng không chịu trách nhiệm khi đã trở nên mất trí, và bây giờ bọn chúng cũng không chịu trách nhiệm, vì…”

“Vì bây giờ bọn chúng chịu sự chi phối của ý thức bầy đàn,” Tom nói. “Giống như di cư vậy.”

“Đúng là ý thức bầy đàn, nhưng không phải là di cư,” Ray nói và ngồi xuống với đĩa thức ăn trên tay. “Dan nói rằng đó là bản năng sinh tồn thuần túy. Tôi nghĩ ông ấy nói đúng. Dù gì đi nữa thì chúng ta vẫn phải tìm chỗ để trú mưa. Đúng không?”

“Các giấc mơ bắt đầu xuất hiện ngay sau khi chúng tôi đốt bầy thứ nhất,” Dan nói. “Những giấc mơ dữ, rất sống động. Đàn ông mất trí – bằng tiếng Latinh, rất trí tuệ, đúng kiểu Harvard. Rồi, sau khi chúng tôi cho nổ tung bầy ở Nashua, tay Hiệu trưởng Harvard đích thân xuất hiện với khoảng năm trăm chiến hữu thân cận nhất của hắn.” Ông già vừa nói vừa ăn.

“Và để lại rất nhiều những dàn đài đĩa bị cháy trước cửa.” Clay nói.

“Một số đã bị nung chảy,” Denise nói. “Phần lớn những gì còn lại chỉ là những mảnh vỡ.” Cô ta mỉm cười. “Chuyện đó không sao. Bọn chúng thích âm nhạc.”

“Ông gọi hắn là Hiệu trưởng Harvard, bọn tôi gọi hắn là Người Rách Nát,” Tom nói. Ông ta đã để chiếc đĩa xuống một bên và mở ba lô ra. Ông ta lục tìm và lấy ra bức phác họa mà Clay đã vẽ vào cái ngày Viện trưởng Ardai bị bức tử. Denise trợn mắt. Cô ta đưa cho Ray Huizenga, và ông ta huýt sá

Dan cầm xem bức phác họa rồi ngước lên nhìn Tom bằng ánh mắt thể hiện sự khâm phục. “Anh vẽ à?”

Tom chỉ tay vào Clay.

“Anh rất tài.” Dan nói.

“Tôi từ theo một khóa về hội họa,” Clay nói. “Vẽ những thứ giải trí vớ vẩn thôi.” Anh quay sang Tom, ông ta cũng đang giữ những tấm bản đồ trong ba lô của mình. “Từ Gaiten tới Nashua bao xa?”

“Ba mươi dặm, đường chim bay.”

Clay gật đầu và quay sang Dan Hartwick. “Và hắn có nói chuyện với ông không? Kẻ mặc chiếc áo màu đỏ hình quạ đầu xám ấy?’

Dan nhìn Denise và cô ta nhìn lảng đi. Ray quay trở về chỗ chiếc bếp nhỏ của mình - có lẽ là để tắt bếp và cất nó vào ba lô - và Clay hiểu. “Ai là người trong các ông bị hắn sử dụng làm loa?”

“Tôi,” Dan nói. “Thật là khủng khiếp. Các anh cũng trải qua chuyện đó à?”

“Đúng vậy. Các ông có thể ngăn chuyện đó, nhưng sẽ là không thể nếu các ông muốn biết hắn đang nghĩ gì. Có phải hắn làm thế để chứng tỏ sức mạnh của mình không?”

“Có lẽ thế,” Dan nói, “nhưng tôi không nghĩ chuyện chỉ có thế. Tôi không nghĩ bọn chúng có thể nói thành lời thực sự. Bọn chúng có khả năng truyền đạt bằng ngôn ngữ, và tôi tin chắc bọn chúng có suy nghĩ - tất nhiên sẽ là sai lầm nếu cho rằng bọn chúng có suy nghĩ của con người - nhưng tôi không nghĩ bọn chúng có thể nói thành lời ra miệng.”

“Đúng thế.” Jordan tán đồng.

“Đúng thế.” Dan nói. Ông ta liếc nhìn đồng hồ, khiến Clay cũng liếc nhìn đồng hồ của mình. Đã ba giờ kém mười lăm.

“Hắn yêu cầu chúng tôi hãy đi theo hướng bắc,” Ray nói. “Hắn nói với chúng t rằng ở Kashwak không có điện thoại. Hắn nói việc chúng tôi đốt cháy các bầy người điện thoại đã kết thúc vì hắn đã thành lập các đội gác…”

“Đúng, chúng tôi đã trông thấy điều đó ở Rochester.” Tom nói.

“Và các anh đã thấy dòng chữ Kashwak No – Fo rất nhiều lần”

Họ gật đầu.

“Là một nhà xã hội học thuần túy, tôi bắt đầu nghi ngờ các dấu hiệu chỉ dẫn đó,” Dan nói. “Không phải là cách thức mà nó bắt đầu – tôi tin chắc dấu hiệu No – Fo ấy xuất hiện ngay sau khi Xung Động xảy ra, do một số người sống sót viết ra, vì họ biết có một nơi như vậy, một nơi không phủ sóng điện thoại, an toàn nhất để trú ẩn trong tình cảnh này. Điều tôi nghi ngờ là tại sao cái ý tưởng ấy lại có thể lan truyền nhanh để như vậy trong một xã hội đã bị xé nát, một xã hội với tất cả các phương tiện truyền thông – trừ tai và miệng – tất nhiên – đều đã trở nên vô hiệu. Câu trả lời có vẻ khá rõ ràng, một khi chúng ta thừa nhận có một dạng thức truyền tin mới, tồn tại trong một nhóm sinh vật mới, đã xuất hiện trong bức tranh này.”

“Viễn cảm.” Jordan nói, gần như là thì thầm. “Bọn chúng. Người điện thoại. Bọn chúng muốn chúng ta tới Kashwak, trên miền bắc.” Cậu bé hướng đôi mắt đầy vẻ khiếp sợ về phía Clay. “Đó đúng là một lò sát sinh. Chú Clay, chú không thể tới đó được! Đó là tất cả nhứng gì mà Người Rách Nát muốn!”

Trước khi Clay kịp trả lời, Dan Hartwick đã lại lên tiếng. Ông già nói bằng vẻ tự nhiên của một thầy giáo; thuyết giảng là trách nhiệm, ngắt lời là đặc quyền.

“Tôi e rằng tôi phải nói nhanh cho hết chuyện, xin lỗi. Chúng tôi có một thứ này muốn cho các anh xem - một thứ mà tay Hiệu trưởng Harvard yêu cầu chúng tôi cho các anh xem, thực tế là…”

“Trong giấc mơ của ông, hay đích thân hắn?” Tom hỏi.

“Trong giấc mơ của chúng tôi,” Denise nói khe khẽ. “Chúng tôi chỉ thấy hắn một lần bằng xương bằng thịt khi đốt bầy người điên ở Nashua, và chỉ trông thấy từ khá xa.”

“Hắn theo dõi chúng tôi,” Ray nói. “Tôi nghĩ như vậy.”

Dan chờ đợi với vẻ kiên nhẫn hết mức. Khi cuộc trao đổi kết thúc, ông ta nói tiếp, “Chúng tôi sẵn sàng nghe theo, vì tiện đường…”

“Các ông đang đi lên miền bắc à?” Lần này Clay là người ngắt lời ông già.

Dan, lúc này sắp mất hết kiên nhẫn, lại liếc nhìn đồng hồ. “Nếu các anh suy nghĩ kỹ về những dòng chỉ dẫn ấy, các anh sẽ thấy nó đem đến cho ta một lựa chọn. Chúng tôi định đi về miền tây, không phải miền bắc.”

“Đúng thế,” Ray lẩm bẩm. “Tôi có thể dốt nát, nhưng tôi không điên rồ.”

Điều tôi cho các anh xem phục vụ cho mục đích của chúng tôi nhiều hơn là cho bọn chúng,” Dan nói. “Và tiện đây, nói đến chuyện Hiệu trưởng Harvard - hay Người Rách Nát, theo cách gọi của các anh - đích thân xuất hiện có lẽ là sai lầm. Một sai lầm tồi tệ. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ giả danh, một hình ảnh mà tâm trí bầy đàn đưa ra để nói chuyện với những người bình thường và những người bình thường mất trí như chúng ta. Tôi nghĩ bây giờ đã có các siêu bầy đàn khắp thế giới, và mỗi một siêu bầy đàn có một hình ảnh đại diện giống như vậy. Cũng có thể là vài hình ảnh. Nhưng đừng có lầm tưởng rằng khi các anh đang nói với Người Rách Nát có nghĩa là các anh đang nói với một cá nhân. Không phải. Các anh đang nói với cả một bầy.”

“Tai sao ông không cho chúng tôi xem thứ mà hắn muốn chúng tôi xem?” Clay hỏi. Anh phải cố tỏ ra bình tĩnh. Đầu óc anh đang rối tung. Suy nghĩ rõ ràng nhất trong đầu anh lúc này là nếu anh đuổi kịp con trai mình trước khi cậu bé tới Kashwak, có thể anh vẫn còn cơ hội để cứu nó. Anh cho rằng giờ này Johnny đã ở Kashwak, nhưng một giọng nói khác (và không phải là hoàn toàn vô lý) nói rằng có thể Johnny và nhóm của cậu bé đã bị giữ chân lại vì một chuyện gì đó. Có thể là bị lạnh chân. Có thể lắm. Cũng có thể là ở vùng TR – 90, người điện thoại đã tạo ra một khu vực cách ly cho người bình thường. Cuối cùng thì lại quay trờ lại với câu nói của Viện trưởng Ardai mà Jordan đã trích dẫn: đầu óc có thể tính toán, nhưng tinh thần thì không tính toán mà khao khát.

“Đi lại đây,” Dan nói. “Gần thôi.” Ông ta lấy ra chiếc đ bắt đầu đi ngược lên phía Lộ 11 với ánh đèn rọi xuống chân.

“Tha lỗi cho tôi vì không đi theo,” Denise nói. “Tôi đã trông thấy. Một lần là đủ.”

“Tôi nghĩ điều này là để làm các anh hài lòng, ở một góc độ nào đó,” Dan nói. “Tất nhiên đồng thời làm rõ một điểm – đối với nhóm của tôi lẫn nhóm của các anh – rằng bây giờ người điện thoại là những kẻ nắm sức mạnh trong tay, và người bình thường chỉ có một cách là tuân lệnh.” Ông ta dừng lại. “Đây rồi; ở chỗ đặc biệt này, Hiệu trưởng Harvard đã chọn rất kỹ để tất cả chúng ta đều trông thấy con chó, và chúng ta không thể nhầm nhà. Ánh đèn pin chiếu lên chiếc thùng thư bên đường có hình một con chó Ê – cốt trên đó. “Tôi xin lỗi vì để Jordan phải trông thấy điều này, nhưng có lẽ tốt nhất là ta phải biết mình đang đối mặt với cái gì.” Ông ta giơ cao chiếc đèn pin. Ray cũng rọi chiếc đèn của mình vào cùng chỗ như Dan, Hai chùm sáng chiếu rõ mặt tiền của ngôi nhà gỗ một tầng giản dị nằm gọn gàng giữa bãi cỏ.

Gunner bị đóng đinh ở khoảng giữa cửa sổ phòng khách và cửa ra vào. Hắn hoàn toàn trần truồng, trừ đôi giầy đầy máu. Những chiếc đinh to như đinh tán đường ray xe lửa đâm xuyên qua tay, chân, cánh tay, và đầu gối hắn. Có lẽ đó đúng là những chiếc đinh đường ray, Clay nghĩ. Ngồi dạng chân bên dưới Gunner là Harold. Giống như Alice khi họ gặp cô bé lần đầu, Harold mặc chiếc áo dính đầy máu, nhưng không phải là máu chảy ra từ mũi. Cái nêm hình chữ V bằng kính mà Harold dùng để cứa đứt họng mình sau khi đóng đinh kẻ đồng hành vẫn còn lấp lánh trong tay hắn.

Treo quanh cổ Gunner bằng một vòng dây là mẩu bìa các tông có ba chữ viết hoa bằng mực đen: JUSTI-TIA EST COMMODATUM.