← Quay lại trang sách

- 9 -

“Nếu các anh không biết tiếng Latinh…” Dan Hartwick lên tiếng.

“Tôi từng được học ở phổ thông, và vẫn còn nhớ đủ để đọc dòng chữ đó,” Tom nói. “‘Công lý đã được thực hiện’. Vì tội đã giết Alice. Vì đã dám đụng vào những người không thể đụng vào.”

“Anh nói đúng,” Dan nói và tắt chiếc đèn pin của mình. Ray cũng làm theo. “Đó cũng là một hình thức răn đe những người khác. Và bọn chúng không tự tay giết hai tên này, cho dù bọn chúng có thể ra tay.”

“Chúng tôi biết,” Clay nói. “Bọn chúng đã báo thù ở Gaiten sau khi chúng tôi đốt một bầy ở đó.”

“Chúng cũng làm thế ở Nashua,” Ray nói giọng điềm đạm. “Tôi sẽ nhớ những tiếng kêu la khủng khiếp ấy cho đến hết đời. Ở đây cũng thế.” Ông ta chỉ tay về phía ngôi nhà, “Bọn chúng khiến thằng bé đóng đinh thằng lớn, rồi sau đó tự cứa vào cổ mình.”

“Giống chuyện xảy ra với thầy Viện trưởng.” Jordan nói, và nắm chặt tay Clay.

“Đó là sức mạnh đầu óc của chúng.” Ray nói, “và Dan nghĩ rằng đó là một phần của những gì đang đẩy mọi người người về hướng bắc, tới Kashwak - có thể đó là một phần lý do khiến chúng tôi đi theo hướng bắc để chỉ cho các anh xem điều này và thuyết phục các anh đi cùng chúng tôi. Các anh hiểu không?”

Clay nói, “Người Rách Nát có nói với các ông về con trai tôi không?”

“Không, nhưng nếu có thì tôi tin chắc rằng hắn sẽ nói là cậu bé đang ở bên những người bình thường và anh với con trai mình sẽ được đoàn tụ ở Kashwak,” Dan nói. “Các anh biết đấy, hãy quên những giấc mơ về việc bị đứng trên bục trong khi tay Hiệu trưởng Harvard nói với đám đông đang hò reo rằng các anh bị mất trí, kết cục ấy không dành cho các anh. Không thể. Tôi tin chắc là đến lúc này các anh đã nghĩ tới tất cả các kịch bản có hậu có nhiều khả năng xảy ra nhất. Chủ yếu là hình dung xem Kashwak như thế nào, và tự hỏi xem có bao nhiêu vùng không phủ sóng điện thoại, nơi người bình thường có thể sống một cuộc sống hoang dã bình thường. Tôi nghĩ điều mà các bạn trẻ đây nói về một lò sát sinh có lẽ nhiều khả năng xảy ra, nhưng cho dù những người bình thường được để yên đi chăng nữa, các anh nghĩ là người điện thoại sẽ tha thứ cho những người như chúng ta à? Tha thứ cho những người đã giết hàng loạt đồng loại của bọn chúng ư?”

Clay không có câu trả lời.

Trong bóng tối, Dan lại liếc nhìn đồng hồ. “Đã 3 giờ rồi,” ông ta nói. “Hãy trở lại thôi. Denise chắc đã gói ghém xong mọi thứ. Đã đến lúc chúng ta phải quyết định chia tay hoặc đi cùng nhau tiếp.”

Nhưng khi ông nói đến chuyện đi cùng nhau, ông đã yêu cầu tôi phải cắt đứt với con trai mình, Clay nghĩ. Và anh sẽ chẳng bao giờ làm thế trừ phi anh tận mắt thấy rằng Johnny đã chết.

Hoặc đã thay đổi.