- 10 -
“Các ông định đi về phương nam như thế nào?” Clay hỏi khi họ quay trở lại ngã ba. “Đêm có lẽ vẫn còn thuộc về chúng ta trong một thời gian nữa, nhưng ban ngày hoàn toàn thuộc về bọn chúng, và các ông đã biết bọn chúng có thể làm gì.”
“Tôi hoàn toàn lạc quan về việc chúng tôi có thể gạt bỏ chúng khỏi đầu có khi chúng tôi thức,” Dan nói. “Cần nỗ lực một chút, nhưng có thể làm được. Chúng tôi sẽ thay ca để ngủ, ít nhất là trong một thời gian. Phần lớn lệ thuộc vào việc phải tránh xa các bầy.”
“Đồng nghĩa với việc phải tới miền tây New Hampshire và rồi tới Vermont càng nhanh càng tốt,” Ray nói. “Tránh xa các khu vực đã được xây dựng.” Ông ta rọi chiếc đèn pin vào Denise, lúc này đang ngồi trong túi ngủ. “Đi được chưa, cưng?”
“Xong hết rồi,” cô ta nói. “Tôi muốn ông để tôi mang vài thứ.”
“Cô phải mang đứa bé trong bụng rồi,” Ray ân cần nói. “Như thế là đủ. Và chúng ta có thể để lại những chiếc túi ngủ.”
Dan nói, “Có một vài khu vực có thể chạy xe được. Ray nghĩ còn một vài con đường nhánh thông thoáng, ít nhất là có những đoạn dài hàng chục dặm có thể chạy xe. Chúng tôi có những tấm bản đồ tốt.” Ông ta quỳ một bên gối xuống và đeo chiếc ba lô của mình lên vai, và nhìn Clay cười chua chát. “Tôi biết không có nhiều cơ hội; tôi không phải là một thằng ngu, có thể anh nghĩ thế. Nhưng chúng tôi đã xóa sổ hai bầy, giết hàng nghìn tên, và tôi không muốn bị thổi bay trên một chiếc bục như vậy.”
“Tôi còn có chuyện này muốn nói,” Tom nói. Clay băn khoăn không biết Tom có nhận ra rằng ông tang vào hàng ngũ của Dan Hartwick hay không. Có thể là có. Ông ta không ngốc. “Bọn chúng muốn chúng ta sống.”
“Đúng thế.” Dan nói. “Chúng ta vẫn còn cơ hội. Lúc này vẫn còn quá sớm đối với chúng. Clay - chúng vẫn đang bận làm tổ, và tôi cá là tổ của chúng vẫn còn rất nhiều lỗ hổng.”
“Chết tiệt, bọn chúng vẫn còn chưa thay quần áo.” Denise nói. Clay nhìn cô ta. Trông như cô ta có mang được sáu tháng gì đó, có thể hơn, nhưng cô ta tỏ ra rất rắn rỏi. Anh ước gì Alice gặp được cô ta từ trước.
“Chúng ta có thể chui qua các lỗ hổng ấy,” Dan nói. Có thể là sang Canada qua ngả Vermont hoặc New York. Năm tốt hơn ba, nhưng sáu vẫn tốt hơn năm – ba người ngủ, ba người gác, chống lại những dòng tin viễn cảm xấu. Một bầy nhỏ của chúng ta. Vậy anh nói gì đi chứ?”
Clay chầm chậm lắc đầu. “Tôi sẽ đi tìm con trai của mình.”
“Nghĩ lại đi, Clay,” Tom nói. “Tôi xin anh đấy.”
“Thôi để mặc chú ấy,” Jordan nói. “Chú ấy đã quyết rồi.” Cậu bé vòng tay qua người Clay và ôm anh thật chặt. “Cháu hy vọng chú sẽ tìm được con trai mình,” cậu bé nói. “Nhưng cho dù có tìm được, chắc chú cháu mình cũng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau.”
“Chú sẽ tìm lại cháu,” Clay nói. Anh hôn lên trán Jordan, rồi lùi lại. “Chú sẽ dùng một chiếc la bàn, có thể là bắt chính Người Rách Nát chỉ đường cho chú.” Anh quay sang Tom và chìa tay ra.
Tom không bắt tay anh mà vòng cả hai tay ôm chặt lấy anh. Ông ta hôn anh lên má bên này, rồi má bên kia. “Anh đã cứu tôi,” ông ta thì thầm. Hơi thở của ông ta rất nóng. “Hãy để tôi được một lần cứu anh. Hãy đi với chúng tôi.”
“Tôi không thể, Tom ạ. Tôi phải làm điều tôi sẽ làm.”
Tom lùi lại và nhìn anh. “Tôi biết,” ông ta nói. “Tôi biết anh sẽ làm.” Ông ta gạt nước mắt. “Chết tiệt, tôi ghét phải nói lời chia tay. Tôi thậm chí còn không thể nói lời chia tay với con mèo của mình.”