← Quay lại trang sách

- 4 -

Vào lúc ba giờ kém mười lăm phút đêm hôm đó, Clay tới giao lộ giữa Lộ 11 và Lộ 160 với đôi chân đau nhức và cả người ướt đẫm nước mưa. Ở khu vực ngã ba đường này đầy những chiếc xe chết máy, và chiếc Corvette đã chạy vụt qua anh ở North Shapleigh lúc này cũng đang nằm trong đó. Người lái xe gần như sắp rơi ra khỏi cửa bên trái, lúc này đã bị bẹp dúm; đầu và tay anh ta thõng xuống, và khi Clay định nâng mặt anh ta lên để xem anh ta còn sống hay đã chết, nửa thân người phía trên của anh ta rơi xuống đường. Clay chạy tới một chiếc cột điện thoại gần đó, tì trán vào thân cột bằng gỗ, và nôn cho đến khi không còn gì để nôn.

Ở phía bên kia ngã ba, nơi con Lộ 160 rẽ vào cùng thôn quê miền bắc, là trạm mua bán Newfield. Một tấm biển treo trên cửa sổ đề bánh kẹo xi rô địa phương đồ mỹ nghệ anh điêng . Nơi đây có vẻ như đã bị cướp phá, nhưng vẫn là một chỗ trú mưa tốt, và cũng đồng thời là một chỗ để anh tránh xa cái cảnh khủng khiếp mà anh vừa vô tình nhìn thấy kia. Clay bước chân vào cửa hàng và ngồi cúi đầu cho đến khi anh biết chắc mình sẽ không bị ngất đi. Có các xác chết, anh có thể ngửi thấy mùi, nhưng ai đó đã lấy áo mưa che các xác chết ấy, trừ hai cái xác không được che đậy gì. Nhưng ít nhất thì hai cái xác ấy vẫn còn nguyên vẹn. Thùng ướp bia lạnh trống không, nhưng máy bán Coke bị phá vỡ vẫn còn một vài thứ. Anh moi được một lon bia gừng và uống từng hơi dài, rất chậm. Một lát sau, anh bắt đầu cảm thấy khá hơn.

Anh rất nhớ các bạn của mình. Kẻ bất hạnh ngoài kia và kẻ đã đua với anh ta là những người danh đã thấy trong suốt đêm, và anh không gặp bất kỳ nhóm người chạy loạn nào. Suốt đêm qua, những suy nghĩ trong đầu anh là bạn đồng hành duy nhất của anh. Có thể thời tiết đã khiến những người chạy loạn phải tìm nơi trú ẩn, hoặc cũng có thể bây giờ người ta đi vào ban ngày. Chẳng có lý do gì lại phải đi vào ban đêm, khi mà người điện thoại đã biến từ những chiếc máy sát nhân thành những chiếc máy tẩy não.

Clay nhận thấy rằng trong đêm nay, anh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào của những bản nhạc mà Alice đặt tên là nhạc bầy. Có thể tất cả các bầy lúc này đều cách xa nơi này về phía nam, trừ một bầy rất lớn (anh nghĩ đó phải là một bầy rất lớn) đang làm công việc tẩy não ở Kashwak. Clay không quan tâm; dù chỉ có một mình anh vẫn xem việc không phải nghe Mong em đang khiêu vũ và Khúc ca mùa hạ giữa đêm khuya là một món quà tặng nho nhỏ.

Anh quyết định sẽ đi thêm một giờ nữa, rồi sẽ tìm các hốc nào đó để chui vào. Nước mưa lạnh buốt đang như muốn giết chết anh. Anh rời khỏi cửa hàng Trạm mua bán Newfield, cố không nhìn chiếc xe Corvette và cái xác ướt sũng bên cạnh.