← Quay lại trang sách

- 5 -

Đến khi trời gần sáng hẳn anh mới dừng lại, một phần bởi vì mưa đã ngớt dần, nhưng chủ yếu không có nhiều chỗ trú ẩn dọc theo Lộ 160, chỉ có rừng và rừng. Rồi, vào khoảng bốn giờ ba mươi phút, anh đi ngang qua tấm biển đề địa phận Gurleyville, một thị trấn độc lập . Khoảng mười phút sau, anh đi ngang qua trung tâm Gurleyville, tức là Mỏ đá Gurleyville, khu khai thác đá rộng mênh mông với vài căn lán, vài chiếc xe tải, và một gara dưới chân những bước tường đá. Clay thoáng nghĩ tới cảnh phải ngủ qua đêm trong những căn lán đó, và quyết định đi tiếp. Anh vẫn chưa trông thấy người chạy nạn nào, và vẫn không nghe thấy một bản nhạc nào, dù là ở xa. Có lẽ anh là người duy nhất còn sót lại trên thế gian này.

Không phải. Khoảng mười phút sau khi bỏ khu mỏ đá lại sau lưng, anh lên đỉnh một ngọn đồi và trông thấy ngôi làng nhỏ bên dưới. Căn nhà đầu tiên mà anh bước vào là phòng Cứu Hỏa Tình Nguyện Gurleyville (ĐỪNG QUÊN DÒNG MÁU HALOWEEN là nội dung một tấm biển thông báo treo trước căn nhà; có vẻ như không ai ở phía Bắc Springvale biết đánh vần), và hai người điện thoại đang đứng giữa bãi đỗ xe, nhìn nhau chằm chằm. Trước mặt hai người điện thoại ấy là chiếc xe cứu hỏa trông thật thảm hại, nhưng có lẽ khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc, nó vẫn còn

Cả hai tên chầm chậm quay đầu nhìn Clay khi ánh đèn pin của anh rọi vào chúng, nhưng chúng nhanh chóng quay lại nhìn nhau. Cả hai đều là đàn ông, một tên khoảng hai mươi lăm, tên kia gấp đôi số tuổi đó. Chắc chắn chúng là người điện thoại. Quần áo của chúng bẩn thỉu và rách tơi tả. Mặt chúng đầy vết cấu xé. Một bên cánh tay của tên trẻ tuổi có vẻ như bị bỏng nặng. Mắt trái của tên nhiều tuổi hơn thụt sau vào lớp thịt sưng phồng quanh hố mắt, có lẽ đã nhiễm trùng. Nhưng bọn chúng trông thế nào không quan trọng, Điều quan trọng là thứ anh cảm thấy trong mình: cảm giác tức thở mà anh và Tom đã trải qua ờ văn phòng trạm xăng Gaiten Citgo, nơi họ đã tới để tìm chìa khóa của mấy chiếc xe chở khí proban. Cảm giác về một sức mạnh nào đó đang hội tụ.

Mà lại là trong đêm. Dù đã là gần sáng, nhưng trời vẫn còn tối đen. Bình minh vẫn còn đang ở xa. Bọn khốn kiếp này đang làm gì trong đêm.

Clay tắt đèn pin, rút khẩu côn 45 của Nickerson ra, và chờ xem có chuyện gì xảy ra hay không. Mấy giây trôi qua, và anh đã tưởng là sẽ chẳng có chuyện gì, rằng cái cảm giác ngột ngạt kì dị này, cái cảm giác trước một cơn bão đang kéo tới, sẽ tan biến. Rồi anh nghe thấy một tiếng rít cao, giống như tiếng rít của lưỡi cưa máy. Clay nhìn lên và thấy những đường dây điện chạy trước cửa trạm cứu hỏa đang rung mạnh.

“Cút đi!” Đó là tên trẻ tuổi, và có vẻ như hắn đã cố hết sức để đẩy bật những từ đó ra khỏi cổ họng mình. Clay nhảy dựng lên. Nếu ngón tay anh đang đặt lên cò súng, chắc chắn anh đã kéo cò. Không còn là Aw và Eeen nữa mà đã thành những ngôn từ thực sự. Clay nghĩ anh nghe thấy những ngôn từ đó trong đầu mình, nhưng những tiếng vọng nói với anh rằng những ngôn từ ấy là thực.

“Mày!... Xéo!” tên cao tuổi hơn đáp lại. Hắn mặc quần soóc thụng có một mảng màu nâu lớn phía sau. Có thể là bùn, cũng có thể là phân. Hắn cũng nói một cách rất khó khăn, nhưng lần này Clay không nghe thấy những tiếng vọng, và thật là nghịch lý, chính điều đó càng khiến anh tin rằng những ngôn từ mà anh nghe thấy là có thực

Bọn chúng đã hoàn toàn quên anh. Điều đó thì anh biết chắc.

“Của tao!” tên trẻ tuổi nói, vẫn là những ngôn từ giật cục. Và toàn thân hắn dường như cũng giật cục theo những lời bật ra. Phía sau hắn là cánh cửa đã bị bung ra của gara tô trong trạm cứu hỏa.

Dừng lại một lúc lâu. Clay quan sát, kinh ngạc, lần đầu tiên Johnny biến khỏi đầu óc anh kể từ khi anh rời Kent Pond. Tên nhiều tuổi có vẻ như đang suy nghĩ rất lung, đang cố gắng hết mức, và có điều mà Clay cho là hắn đang cố gắng làm là bày tỏ thái độ bằng ngôn ngữ, thứ mà Xung Động đã cướp đi của hắn.

Trên nóc trạm cứu hỏa, vốn cũng chính là gara để xe, chuông báo động đột nhiên hú lên, như thể một luồng điện phóng qua nó. Và những bóng đèn – đèn pha và đền nháy ưu tiên màu đỏ - trên chiếc xe cứu hỏa cà khổ kia nhấp nháy trong mấy giây và hắt ánh sáng lên người hai kẻ đang gầm ghè nhau trước mũi xe.

“Chó chết! Đồ khốn!” tên nhiều tuổi đã cố bật được thành tiếng. Những ngôn từ bật ra khỏi miệng hắn giống như những mẩu thịt bị hắn khạc ra từ cổ họng.

“Xé của tao!” tên trẻ tuổi gần như hét lên; và trong đầu Clay, những ngôn từ đó vọng lại. Xe của tao. Méo tiếng nhưng có thể hiểu. Thay vì tranh nhau những chiếc bánh Twinkie, lúc này chúng đang tranh nhau chiếc xe cổ. Và tranh nhau trong đêm tối - gần như hết đêm, nhưng vẫn là trong đêm. Chết tiệt, chúng đã biết nói trở lại, gần sõi như bình thường.

Nhưng lúc này hai tên kia không cố nói nữa. Tên trẻ tuổi cúi đầu xuống, nhằm tên lớn tuổi lao tới, và đâm đầu vào ngực hắn. Tên lớn tuổi loạng choạng rồi ngã lăn xuống. Tên trẻ tuổi vấp phải chân tên lớn tuổi và ngã khuỵu. “Chó chết!” tên trẻ tuổi la lên.

“Đù má!” tên lớn tuổi la lên. Không thể nhầm lẫn. Ta không thể nhầm lẫn khi nghe những câu chửi thề ấy.

Cả hai bò đứng dậy và đứng cách nhau một khoảng mười lăm bộ. Clay có thể cảm nhận thấy sự căm thù của chúng đối với nhau. Nó ở trong đầu anh; nó đang ép lên con người anh, từ bên trong.

Tên trẻ tuổi nói, “Đó là xé… của tao!” Và trong đầu Clay, những âm thanh đó lại thì thầm, Đó là xe của tao.

Tên lớn tuổi lấy hơi. Giơ cánh tay đầy những vết cứa lên bằng một động tác giậc cục. Và hét vào mặt tên trẻ tuổi. “Đồ chó đẻ. Ông thịt mày!” Rất

Cả hai tên cùng cúi đầu xuống rồi lao vào nhau. Đầu chúng và vào nhau đánh chát một tiếng khiến Clay cau mặt. Lần này tất cả các cánh cửa sổ của gara đều bị bung ra. Chiếc còi báo động trên nóc nhà lại hú lên một hồi dài như tiếng hú của còi báo động chiến tranh. Các bóng đèn huỳnh quang trong nhà xe đều bật sáng, và sáng khoảng ba giây mới tắt, chỉ nhờ vào năng lượng phát ra từ hai người điện thoại, năng lượng điên. Có tiếng nhạc bất chợt vang lên và kéo dài trong vài tích tắc, đủ để nghe thấy Britney Spears đang hát “Oops… làm một lần nữa.” Hai đường dây điện nổ tanh tách và rơi xuống ngay trước mặt Clay. Anh nhảy vội ra sau. Có lẽ là đường dây chết. lẽ ra phải là đường dây chết, nhưng…

Tên lớn tuổi khuỵu xuống, máu chảy tràn hai bên thái dương. “Xe của tao!” hắn nói bằng giọng rất rõ ràng, rồi ngã sấp xuống.

Tên trẻ tuổi quay sang nhìn Clay, như thể muốn anh làm chứng cho chiến thắng của mình. Máu đang chảy tràn xuống từ mái tóc bẩn thỉu, dính bết, từ sống mũi, cánh mũi, và từ miệng. Mắt hắn, Clay đã nhìn thấy rõ, hoàn toàn không phải là vô hồn. Là mắt của người điên. Clay hiểu nếu đây là phần tiếp theo của chương trình, anh sẽ không có cách nào có thể cứu được con trai mình.

“Xe của tao!” tên trẻ tuổi la lên. “Của tao, của tao!” Chiếc còi hụ trên xe cứu hỏa hú lên một tiếng ngắn như để phụ họa. “CỦA…”

Clay bắn hắn, rồi cất khẩu súng côn 45 vào bao. Chó chết thật, Clay nghĩ, chúng làm mình chết điếng. Nhưng thực ra anh đang run, và khi anh đã chui vào căn nhà trọ duy nhất của Gurleyville ở phía đầu bên kia thị trấn, phải mất rất lâu anh mới có thể ngủ được. Lần này tới thăm anh trong giấc mơ không phải là Người Rách Nát mà là con trai anh, một đứa trẻ bẩn thỉu với đôi mắt điên dại, đứa trẻ la lên “Cút đi, của tao” khi anh gọi tên nó.