← Quay lại trang sách

- 6 -

Anh tỉnh dậy khỏi giấc mơ ấy từ rất lâu trước khi trời tối, nhưng anh không thể ngủ lại, và quyết định lên đường sớm. Ngay sau khi ra khỏi Gurleyville - chẳng mất mấy giây - anh không phải đi bộ nữa mà đi bằng ô tô. Chẳng có lý do gì phải cuốc bộ; Lộ 160 hoàn toàn thoáng từ chỗ ngã ba giữa Lộ 160 với Lộ 11, nơi có những chiếc xe chết máy dồn tắc giữa đường. Đơn giản là anh không nhận ra điều đó vì trời mưa và vì đêm tối.

Người Rách Nát và quân của hắn đã dọn sạch con đường này, anh nghĩ. Tất nhiên là do chúng làm, đường vào lò sát sinh. Mình chẳng lạ gì. Chắc chắn chúng rất muốn đóng dòng chữ đã thanh toán lên hồ sơ của mình và tống vào tủ càng sớm càng tốt. Quá tệ đối với Tom và Jordan và ba người kia. Không biết họ có tìm được các đường nhánh đủ thông thoáng để đi tới New Hampshire…

Anh lên đến đỉnh con dốc và suy nghĩ kia hoàn toàn tan biến không để lại dấu vết. Nằm chình ình giữa đường dưới chân dốc bên kia là chiếc xe buýt màu vàng với dòng chữ Trường Maine quận 38 Newfield in đậm ở bên sườn. Tựa người vào thành xe là một người đàn ông và một cậu bé. Cánh tay người đàn ông quàng qua vai cậu bé theo cách mà Clay thấy rất quen thuộc. Trong lúc anh đứng đờ ra đó, không dám tin ở mắt mình, một người đàn ông nữa bước lại phía mũi xe. Ông ta có mái tóc dài được buộc túm lại phía sau trông giống đuôi ngựa. Theo sau ông ta là một người phụ nữ mang thai mặc áo phông. Đó là chiếc áo màu xanh, không phải chiếc Harley- Davidson màu đen, nhưng đó là Denise, không thể nhầm lẫn.

Jordan trông thấy Clay và gọi to tên anh. Cậu bé gỡ tay Tom ra và bắt đầu chạy lên dốc. Clay cũng lao xuống. Họ gặp nhau cách mũi xe chừng ba mươi iát.

“Chú Clay!” Jordan reo lên. Cậu bé như phát điên lên vì vui sướng. “Đúng là chú rồi!”

“Chú đây,” Clay nói. Anh bế cậu bé lên, xoay một vòng trong không khí, rồi hôn lên trán cậu bé. Jordan không phải là Johnny, nhưng ít nhiều có thể thế chỗ cho Johnny lúc này. Anh ôm cậu bé thật chặt, rồi thả cậu bé xuống và nhìn kỹ khuôn mặt hốc hác với những viền đen quanh mắt cậu bé. “Tại sao mọi người lại ở đây?”

Khuôn mặt Jordan như bị phủ đám mây đen. “Mọi người không thể… thế đấy, chỉ toàn mơ…”

Tom bước lại. Ông ta một lần nữa phớt lờ cánh tay đang chìa ra của Clay, thay vào đó ông ta ôm ghì lấy anh. “Anh thế nào, Van Gogh?” ông ta hỏi.

“Ổn. Gặp lại mọi người tôi mừng quá, nhưng tôi không hiểu…”

Tom nhìn anh mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa mệt mỏi, nụ cười đầu hàng. “Điều cậu bé tin học vừa mới nói với anh là cuối cùng thì chúng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Đi xuống chỗ chiếc xe đã. Ray nói nếu đường vẫn thông thoáng - và tôi chắc là như thế… chúng ta có thể tới Kashwak trước lúc hoàng hôn, cho dù là chỉ chạy với tốc độ 30 dặm một giờ. Đã đọc tác phẩm Ngôi nhà ma trên đồi chưa?

Clay lắc đầu, không hiểu ông ta định nói gì. “Mới xem phim thôi.”

“Có một dòng nói về tình cảnh lúc này - ‘Những chuyến đi kết thúc khi những người thân gặp nhau.’ Có vẻ như cuối cùng thì tôi cũng sẽ gặp con trai anh.”

Cả ba người cùng đi xuống chỗ chiếc xe. Dan Hartwick đưa cho Clay một lon Altoids bằng bàn tay run run. Cũng giống như Tom, trông ông ta có vẻ như đã kiệt sức. Clay, với cảm giác của một người trong mơ, cầm lấy chiếc lon. Tận cùng thế giới hay không phải tận cùng thế giới, loại bia này vẫn có vẻ hơi nặng.

“Xin chào, anh bạn” Ray nói. Ông ta đang ngồi sau vô lăng chiếc xe buýt, chiếc mũ Dolphins quay ngược ra sau, điếu thuốc đang cháy trên tay. Trông ông ta tái nhợt. Ông ta nhìn chằm chằm qua kính chắn gió, không nhìn Clay.

“Chào Ray, ông nói gì đi chứ?” Clay hỏi.

Ray khẽ mỉm cười. “Nói điều tôi đã nói vài lần.”

“Thế cũng được, một trăm lần cũng được. Tôi muốn nói là rất vui được gặp lại ông, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không dám chắc là ông muốn nghe câu nói đó.”

Vẫn nhìn chằm chằm qua kính xe, Ray trả lời, “Đằng kia có một kẻ mà chắc chắn anh không muốn gặp.”

Clay nhìn. Tất cả mọi người đều nhìn. Cách đó khoảng một phần tư dặm, Lộ 160 dẫn lên một ngọn đồi khác. Đứng trên đỉnh đồi và nhìn xuống phía họ, với chiếc áo HARVARD bẩn hơn bao giờ hết nhưng vẫn sáng màu so với bầu trời xám xịt, chính là Người Rách Nát. Có đến 50 người điện thoại đứng quanh hắn. Hắn thấy Clay và các bạn của anh nhìn mình. Hắn đưa tay lên và v họ hai lần, bên này rồi bên kia, giống như đang lau kính chắn gió. Rồi hắn quay mình bước đi, đoàn tùy tùng (quân bản bộ, Clay nghĩ) của hắn xếp thành hình chữ Y theo sau hắn và nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt.