VI RÚT - 1 -
Họ dừng chân tại một địa điểm cắm trại cách đó không xa. Không ai cảm thấy quá đói, nhưng đó là cơ hội để Clay hỏi chuyện mọi người. Ray không ăn uống gì, chỉ ngồi yên trên tảng đá phía xuôi gió, hút thuốc và nghe chuyện. Ông ta không tham gia vào cuộc chuyện trò. Clay cảm thấy ông ta đã mất hết sức sống.
“Chúng tôi tính sẽ dừng lại ở đây,” Dan nói và nhìn quanh khu cắm trại nhỏ được bao quanh bởi những cây thông linh sam và những loại cây màu sắc của mùa thu, với một dòng suối nhỏ róc rách và một lối mòn có tấm biển đề NẾU ĐI ĐỪNG QUÊN BẢN ĐỒ! “Có lẽ chúng tôi sẽ dừng lại ở đây, vì…” Ông ta nhìn Jordan. “Cháu nói là chúng ta sẽ dừng lại ở đây, đúng không Jordan? Có vẻ như cháu là người có nhận thức rõ ràng nhất.”
“Đúng vậy,” Jordan trả lời ngay. “Đó là thực tế.”
“Đúng,” Ray nói mà không nhìn lên. “Chúng ta đã ở đây.” Ông ta đập đập một bàn tay lên tảng đá, và chiếc nhẫn cưới của ông ta kêu lên mấy tiếng keng keng. “Đây là hiện thực. Chúng ta đã gặp lại nhau, đó là những gì bọn chúng muốn.”
“Tôi không hiểu.” Clay nói.
“Chúng tôi cũng không hoàn toàn hiểu.” Dan nói.
“Bọn chúng mạnh hơn nhiều so với những gì mà tôi đã hình dung,” Tom nói. “Tôi chỉ hiểu được có như vậy.” Ông ta gỡ cặp kính khỏi mắt và lau vào áo sơ mi. Đó là một cử chỉ thể hiện sự mệt mỏi và mất phương hướng. Trông ông ta già hơn người đàn ông mà Clay đã gặp ở Boston đến mười tuổi. “Và bọn chúng là chúng tôi loạn óc. Ghê gớm. Chúng tôi không được phép lựa chọn.”
“Trông mọi người có vẻ kiệt sức, tất cả mọi người.”
Denise cười to. “Thế đấy, chúng tôi thực sự không thể chịu nổi. Chúng tôi chia tay anh và đi theo Lộ 11 về hướng tây. Đi cho đến khi mặt trời bắt đầu lên ở đằng đông. Đi bằng xe là chuyện không thể, bởi vì đường toàn chướng ngại. Cứ sau một đoạn thông thoáng khỏi một phần tư dặm lại có…”
“Các vỉa nổi, tôi biết.” Clay nói.
“Ray nói mọi chuyện sẽ tốt lên sau khi chúng tôi tới được phía tây của Splaulding Turnpike, nhưng chúng tôi quyết định dừng chân tại một chỗ gọi là Quán trọ Hoàng hôn.”
“Tôi đã nghe đến cái tên đó,” Clay nói. “Ở bìa cánh rừng Vaughan Woods. Khá khét tiếng trong vùng.”
“Thế à?” Cô ta nhún vai. “Vậy là chúng tôi tới đó, và cậu bé - Jordan - nói, ‘Cháu sẽ làm cho mọi người bữa ăn sáng thịnh soạn nhất mà mọi người từng được ăn.’ Và chúng tôi nói đừng có mơ, chú bé - nhưng hóa ra lại đúng là thật - điện ở đó vẫn còn, và cậu bé đã làm một bữa sáng thịnh soạn. Tất cả chúng tôi đều ăn uống no nê. Đó là kiểu bữa sáng của lễ Tạ ơn. Đúng không mọi người?”
Dan, Tom, và cả Jordan đều gật đầu. Ngồi cúi đầu trên tảng đá, Ray lại châm điếu thuốc nữa.
Theo Denise, họ đã ăn trong phòng ăn, một chuyện mà Clay thấy lạ bởi vì anh hoàn toàn tin chắc rằng Quán trọ Hoàng hôn không có phòng ăn; đó chỉ là một Quán trọ sơ sài nằm vắt ngang đường biên giới Maine – New Hampshire. Người ta đều biết rằng thứ duy nhất có trong quán trọ là nước lạnh và phim sex.
Câu chuyện càng lúc càng có vẻ kỳ quặc. Có một chiếc máy hát. Không có Lawrence Welk hay Debby Boone, chỉ có nhạc rock (trong đó có bài Cực nóng của Donna Summer), và thay vì đi ngủ, họ đã nhảy – như điên – trong suốt hai hay ba tiếng đồng hồ gì đó. Rồi, trước khi đi ngủ, họ lại ăn một bữa thịnh soạn nữa, và lần này Denise đội mũ đầu bếp. Cuối cùng thì họ ngã vật xuống vì kiệt sức.
“Và bị đánh thức dậy vì những giấc mơ,” Dan nói. Ông ta nói bằng giọng cay đắng của kẻ thất trận. Đây không phải là ông già mà Clay đã gặp hai đêm trước, không phải là ông già từng nói Tôi hoàn toàn lạc quan về việc chúng ta có thể gạt bỏ chúng ra khỏi đầu khi chúng ta thức và Chúng ta vẫn có cơ hội. Lúc này vẫn còn quá sớm đối với chúng. Bây giờ ông ta cười rất ít, và trong tiếng cười không có sự hài hước. “Thế đấy anh bạn ạ, tất cả đều là mơ. Cả ngày hôm đó chúng tôi đi không nghỉ.”
“Không hoàn toàn tuyệt đối là như thế,” Tom nói. “Tôi có một giấc mơ lái xe…”
“Đúng thế, chú đã lái xe,” Jordan nói khe khẽ. “Chỉ trong khoảng một tiếng, như đúng là chú đã lái. Đó cũng là lúc mọi người mơ thấy đang ngủ trong cái quán trọ đó. Quán trọ Hoàng hôn. Cháu cũng mơ thấy mình lái xe. Giống một giấc mơ trong một giấc mơ. Có điều lại có thật.”
“Anh thấy không?” Tom vừa nói vừa mỉm cười với Clay. Ông ta xoa lưng cậu bé. “Ở một mức độ nào đó, Jordan hiểu tất cả những chuyện này.”
“Hiện thực ảo,” Jordan nói. “Chắc chắn là như thế. Như trong trò chơi trên máy tính, gần giống thế. Và chưa được hoàn thiện lắm.” Cậu bé nhìn về hướng bắc, nơi Người Rách Nát vừa biến mất. “Trò chơi sẽ hoàn thiện hơn nếu bọn chúng trở nên hoàn thiện hơn.”
“Bọn chúng chẳng thể làm gì khi đêm xuống.” Ray nói. “Bọn chúng cũng phải đi ngủ.”
“Và chúng ta cũng phải nghỉ ngơi khi hết ngày.” Dan nói. “Đó chính là mục đích của chúng. Làm cho chúng ta mệt mỏi và loạn óc đến mức không còn biết chuyện gì đang diễn ra kể cả khi đêm xuống và chúng không còn kiểm soát được mọi chuyện. Ban ngày Hiệu trưởng Harvard lúc nào cũng bám sát, với một bầy tùy tùng khá đông, phát ra trường lực của chúng, tạo nên cái mà Jordan gọi là hiện thực ảo.”
“Chắc chắn là thế,” Denise nói. “Không còn cách giải thích nào khác.”
Clay nhẩm thấy tất cả những chuyện mà họ vừa kể diễn ra trong lúc anh đang ngủ ở phòng gác của Bảo tàng Lâm nghiệp Springvale.
“Làm chúng ta kiệt sức không phải là mục đích duy nhất của chúng. Chúng còn muốn chúng ta phải gặp lại nhau và đi thành một nhóm.”
Nhóm năm người bọn họ đã bước vào một quán trọ đổ nát bên Lộ 47 – Lộ 47 thuộc Maine, cách Great Works không xa về phía nam. Tom nói rằng cảm giác mất phương hướng thật là khủng khiếp. Tất cả họ đều mang máng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng Jordan là người đã mô tả thành lời, và cũng chính Jordan chỉ ra một điều hiển nhiên: ý định chạy trốn của họ đã thất bại. Đúng là họ có thể ra khỏi quán trọ ấy và bắt đầu đi tiếp về phương nam, nhưng họ có thể đi được bao xa? Họ đều đã kiệt sức. Tồi tệ hơn, họ đã mất hết nghị lực. Jordan còn chỉ ra rằng có thể bọn người điện thoại đã phái một số trợ thủ là người bình thường đi theo dõi họ trong đêm tối.
“Chúng tôi ăn,” Denise nói, “bởi vì chúng tôi vừa đói vừa mệt. Sau đó chúng tôi đi ngủ thực sự và ngủ một mạch cho đến tận sáng ngày hôm sau.”
“Tôi là người đầu tiên thức dậy,” Tom nói. “Người Rách Nát đang đứng trong sân. Hắn hơi cúi chào tôi và đưa tay vẫy ra phía ngoài đường.” Clay cũng nhớ rất rõ cử chỉ đó. Con đường là của các ngươi. Hãy đi đi. “Tôi có thể bắn hắn ta – tôi có khẩu Ngài Tốc độ - nhưng làm thế có ích gì?”
Clay lắc đầu. Không có ích gì.
Họ lại lên đường, ban đầu tiếp tục đi theo Lộ 47. Rồi, Tom kể, họ có cảm giác mình đang bị đẩy đi trên một con đường không có tên về hướng đông nam.
“Không bị ảo giác à?” Clay hỏi. “Không mơ nữa à?”
“Không,” Tom nói. “Bọn chúng biết là chúng tôi đã hiểu rõ thông điệp. Suy cho cùng thì chúng có khả năng đọc suy nghĩ mà
“Bọn chúng biết là chúng tôi đã bị đánh bại,” Dan nói cay đắng. “Ray, anh còn điếu thuốc nào không? Tôi bỏ từ lâu, nhưng có lẽ sẽ phải hút lại.”
Ray ném bao thuốc cho ông ta mà không nói một lời.
“Giống như bị đẩy mạnh sau lưng, có điều là nó diễn ra trong đầu,” Tom nói. “Không dễ chịu chút nào. Bị điều khiển theo một kiểu mà tôi không biết phải bắt đầu mô tả thế nào. Đồng thời chúng tôi luôn có cảm giác rằng Người Rách Nát và bộ sậu của hắn đang bám theo chúng tôi. Đôi khi chúng tôi trông thấy một vài kẻ thấp thoáng sau các thân cây, nhưng thường thì không.”
“Vậy là lúc này không chỉ có mỗi chuyện chúng tập hợp bầy đàn sớm hay muộn nữa.” Clay nói.
“Không, tất cả đã thay đổi,” Dan nói. “Jordan có một giả thuyết - rất thú vị, và có cả vài bằng chứng để chứng minh. Ngoài ra, chúng tôi có cơ hội kiểm chứng.” Ông ta châm điếu thuốc. Rít một hơi. Ho sù sụ. “Chết tiệt, tôi biết là có lý do để tôi bỏ cái thứ khốn nạn này.” Và rồi, gần như không dừng lại: “Bọn chúng có thể bay, anh biết đấy. Lơ lửng trên không trung. Phải có cách thuận tiện nào để chúng di chuyển trên các con đường tắc nghẽn đầy các xe cộ. Giống như có một tấm thảm thần.”
Sau khoảng một dặm ngược con đường rừng có vẻ không dẫn tới đâu đấy, năm người bọn họ phát hiện thấy chiếc lều với chiếc xe đỗ ở đằng trước. Chìa khóa trong xe. Ray lái; Tom và Jordan ngồi đằng sau. Không ai trong số họ ngạc nhiên khi con đường rừng cuối cùng lại rẽ ngoặt lên hướng bắc. Ngay khi con đường chạy vào lối cụt, ngọn đèn chỉ đường trong đầu họ lại dẫn họ rẽ sang con đường thứ hai, rồi con đường thứ ba, vốn là lối mòn đầy cỏ. Con đường ấy cuối cùng đưa họ đến một bãi lầy, chiếc xe bị sa lầy, nhưng sau khoảng một giờ vật lộn, họ đã trở lại Lộ 11, ngay gần cái giao lộ với Lộ 160 kia.
người điện thoại chết nằm đó,” Tom nói. “Mới. Còn tươi. Lũ quạ đang có một bữa tiệc.”
Clay định nói cho họ biết chuyện anh đã chứng kiến tại Phòng Cứu hỏa Tình nguyện Gurleyville, nhưng rồi anh lại thôi. Nếu nó có liên quan tới tình hình hiện tại thì anh cũng chưa nhận thấy. Ngoài ra, có rất nhiều kẻ không đánh nhau, và những kẻ đã ép Tom và những người khác đi theo con đường chúng mong muốn.
Thế nhưng chiếc xe buýt màu vàng này là do họ tự tìm thấy; Ray đã phát hiện ra nó khi tìm kiếm quanh Trạm mua bán Newfield trong khi những người khác thu hoạch những lon sô đa từ chiếc thùng lạnh mà chính Clay cũng đã lục tìm sau đó. Ray trông thấy nó qua chiếc cửa sổ sau.
Tính từ lúc đó, họ mới chỉ dừng lại một lần để đốt đống lửa trên nền đá của Mỏ đá Gurleyville và ăn một bữa ăn nóng. Họ cũng đã đổi giầy tại Trạm mua bán Newfield - bãi lầy đã khiến họ dính đầy bùn từ đầu gối trở xuống - và đã ngủ được một giờ. Chắc là họ đã vượt anh tại Quán trọ Gurleyville ngay trước lúc anh thức dậy, bởi vì họ bị ép phải dừng lại ngay sau đó.
“Và bây giờ chúng tôi đã ở đây,” Tom nói. “Vụ việc gần kết thúc.” Ông ta đưa tay khoát một vòng, chỉ trời, đất và rừng cây. “Một ngày nào đó, tất cả những thứ này sẽ là của chúng.”
“Sức ép trong đầu tôi đã tan biến, ít nhất là trong lúc này,” Denise nói. “Tôi biết ơn vì điều đó. Ngày đầu tiên là tệ nhất, anh biết không? Tôi muốn nói là, Jordan là người hiểu rõ nhất rằng có chuyện gì đó không ổn, nhưng tôi tin chắc rằng là tất cả chúng ta đều hiểu là... mọi người biết đấy, không thể diễn tả chính xác.”
“Đúng thế,” Ray nói. Ông ta xoa xoa gáy. “Giống như trong một cuốn truyện của trẻ em, khi chim và rắn đều biết nói. Chúng nói những câu đại loại như là, ‘Các ngươi không sao, các ngươi ổn mà, đừng để ý đến chuyện chân các ngươi có mệt mỏi hay không, các ngươi còn ngon lắm. Ngon, đấy là từ chúng tôi thường sử dụng khi tôi đang trong độ tuổi trưởng thành ở Lynn.”
“Lynn, Lynn, thành phố tội ác, khi ngươi tới thiên đường, họ sẽ không cho ngươi vào.” Tom hát khe khẽ.
“Anh lớn lên bên các tín đồ Ki – tô, tốt thôi,” Ray nói. “Dù gì thì cậu bé này cũng hiểu rõ hơn. Nếu anh vẫn còn một nửa bộ óc và anh vẫn nghĩ rằng có thể…”
“Tôi tin trong chừng mực có thể và tôi muốn tin,” Dan nói, “nhưng sự thật? Chúng ta không có cơ hội. Những người bình thường khác có thể có, nhưng chúng ta thì không. Chúng ta, những kẻ đã sát hại hàng bầy người điện thoại. Bọn chúng muốn tóm được chúng ta, cho dù có chuyện gì xảy ra với chúng.”
“Theo ông thì chúng sẽ dành cho chúng ta cái gì?” Clay hỏi.
“Ồ, cái chết.” Tom thờ ơ nói. “Ít nhất thì tôi cũng sẽ được ngủ một giấc ngon.”
Đầu óc Clay cuối cùng dừng lại ở một vài chuyện và tập trung suy ngẫm về những chuyện đó. Khi câu chuyện mới bắt đầu, Dan nói rằng những hành vi bình thường của bọn họ đang thay đổi và Jordan có một giả thuyết cho chuyện đó.
“Tôi trông thấy hai người điện thoại đánh nhau cách đây không xa,” cuối cùng Clay cũng nói với họ.
“Thế à?” Dan hỏi bằng một giọng không mấy quan tâm.
“Vào ban đêm, “ anh nói thêm, và bây giờ mọi người đều nhìn anh. “Bọn chúng tranh nhau một chiếc xe cứu hỏa. Giống như hai đứa bé tranh nhau món đồ chơi. Tôi có cảm giác về sự hiện diện của viễn cảm, phát ra từ một trong hai kẻ đó, nhưng cả hai đều biết nói.”
“Biết nói?” Denise hỏi vẻ hoài nghi. “Giống những ngôn từ thực sự?”
“Những ngôn từ thực sự. Mọi người trông thấy bao nhiêu xác chết mới? Chỉ có hai thôi à?”
Dan nói, “Có lẽ chúng tôi đã trông thấy hàng tá trước khi tỉnh dậy ở chỗ chúng tôi trông thấy mấy cái xác ấy.” Ông ta nhìn những người khác. Tom, Denise, và Jordan gật đầu. Ray nhún vai và châm một điếu thuốc nữa. “Nhưng khó có thể nói đâu là nguyên nhân của những cái chết đó. Có thể bọn chúng đang chuyển pha; điều đó phù hợp với gi thuyết của Jordan, cho dù việc biết nói có vẻ không phù hợp lắm. Có thể đó là những cái xác mà các bầy đàn của chúng chưa kịp vứt đi. Thu dọn xác chết bây giờ không còn là ưu tiên của chúng nữa.”
“Chúng ta là ưu tiên hàng đầu của chúng, và không lâu nữa chúng sẽ bắt chúng ta lại phải lên đường,” Tom nói. “Tôi nghĩ bọn chúng không muốn đợi đến mai để đưa chúng ta ra xử trên sân vận động. Tôi tin chắc chúng muốn chúng ta tới Kashwak ngay hôm nay, trước khi trời tối.”
“Jordan, cháu nghĩ gì?” Clay hỏi.
Jordan nói, “Cháu nghĩ trong chương trình ban đầu có một con sâu.”