← Quay lại trang sách

- 2 -

“Chú không hiểu,” Clay nói, “Nói đến tin học, chú chỉ biết phần mềm Word, Dole và MacMail. Còn lại thì chú mù tịt. Johnny phải dạy chú cách chơi trò giải trí với bộ bài cài trên máy.” Nhắc đến chuyện đó khiến anh đau đớn. Nhớ đến bàn tay bé nhỏ của Johnny đặt trên tay anh để rê con chuột khiến anh càng đau đớn hơn.

“Nhưng chú biết sâu máy tính là gì chứ?”

“Một cái gì đó nhiễm vào máy và làm hỏng hết các chương trình, đúng không?”

“Gần đúng,” Jordan nói. “Nó có thể bò vào, làm hỏng tệp tin và ổ cứng. Nếu nó ẩn mình vào các phần mềm chia sẻ và những thứ mà chú gửi đi, kể cả tệp đính kèm theo thư điện tử - và thường là thế - nó sẽ phát tán. Đôi khi sâu máy tính có thể đẻ con. Bản thân con sâu có thể tự nhân bản và con của nó còn nhân bản nhanh hơn. Chú hiểu chứ?”

“Hiểu.”

“ một chương trình máy tính được phát đi từ một mô đem - đấy là phương thức duy nhất làm chuyện đó. Và bây giờ Xung Động vẫn đang được phát đi từ mô đem ấy. Có điều là trong đó có một con sâu, và nó đang ăn hết chương trình. Ngày càng bị phá hỏng. DLR. Chú có biết DLR không?”

Clay nói, “Chú thậm chí còn không biết đường tới San Jose.”

“Viết tắt của cụm từ ‘Dữ liệu rác.’ Cháu nghĩ sẽ có điểm chuyển đổi nơi người điện thoại biến người bình thường thành...”

Clay nhớ lại giấc mơ của mình. “Chú đã tới đó trước mọi người.”

“Nhưng bây giờ đang lại bị lập trình sai. Chú thấy không? Và có lý, bởi vì những người điện thoại mới nhất, mới thành người điện thoại, là những kẻ bị chết. Đánh nhau, biết nói, và chết gục.”

“Cháu không đủ dữ liệu để nói như thế.” Clay đáp lại ngay lập tức. Anh đang nghĩ tới Johnny.

Mắt Jordan vừa rồi sáng lên một chút. Bây giờ lại có vẻ lờ đờ như trước. “Chú nói đúng.” Rồi cậu bé ngước lên. “Nhưng rất logic. Nếu tiên đề là đúng - nếu đó là một con sâu, một cái gì đó đang tích cực ăn sâu vào chương trình ban đầu - thì chuyện này hoàn toàn logic, không khác gì những từ Latinh mà bọn chúng sử dụng. Bọn chúng có khả năng viễn cảm, nhưng bọn chúng lại vẫn biết nói. Như vậy là bọn chúng...”

“Jordan, cháu không thể rút ra kết luận mà chỉ dựa vào hai kẻ chú đã nhìn thấy...”

Jordan không để ý đến lời anh nói. Cậu bé lúc này dường như đang nói với chính mình. “Bọn mới này không tập hợp thành bầy như những kẻ khác, không hoàn toàn giống bọn trước, bởi vì lệnh tập hợp bầy không được cài đặt đầy đủ. Thay vào đó bọn chúng... thức khuya hơn và dậy sớm hơn. Bọn chúng đánh lộn lẫn nhau. Và nếu tình hình xấu đi... chú thấy không? Những người điện thoại mới nhất sẽ là những kẻ bị tấn công đầu tiên

“Giống như trong Cuộc chiến giữa các thế giới ,” Tom nói bằng giọng mơ màng.

“Hử?” Denise nói. “Tôi không xem bộ phim ấy, nghe có vẻ ghê rợn.”

“Bọn xâm lược bị tiêu diệt bởi các vi sinh vật mà cơ thể của chúng ta hoàn toàn miễn nhiễm,” Tom nói. “Thật là một sự công bằng nên thơ nếu tất cả lũ người điện thoại đều bị tiêu diệt bởi một con vi rút máy tính, đúng không?

“Tôi thích đánh nhau,” Dan nói. “Hãy để chúng giết nhau trong một trận đánh lộn thật lớn.”

Clay vẫn đang nghĩ về Johnny. Cả về Sharon nữa, nhưng chủ yếu là về Johnny. Johnny đã viết hoa dòng chữ HÃY TỚI ĐÓN CON và ký tên đầy đủ, cả họ, tên, và tên đệm, như thể điều đó sẽ làm tăng thêm sức nặng cho lời thỉnh cầu.

Ray Huizenga nói, “Chẳng có ích gì cho chúng ta, trừ phi điều đó diễn ra ngay trong tối nay.” Ông ta đứng dậy và vươn vai. “Bọn chúng sẽ ép chúng ta đi nhanh.Tôi đi giải quyết vài vấn đề cá nhân khi còn thời gian. Ðừng bỏ tôi lại một mình.”

“Tất nhiên, miễn là ông đừng giải quyết những chuyện cá nhân ấy của mình trên xe,” Tom nói khi Ray bắt đầu bước ngược trở lên con đường mòn phía trước.“Ông giữ chìa khóa xe đấy nhé!”

“Hy vọng mọi thứ đều thông thoáng, Ray.” Denise nói như động viên.

“Không ai có thể yêu được những thứ mắc kẹt, cưng ạ.” Ray nói và biến mất sau những bụi cây.

“Bọn chúng định làm gì chúng ta?” Clay hỏi. “Có ai có suy nghĩ gì không?”

Jordan nhún vai. “Có lẽ giống như việc các đài đồng loạt phát cùng một chương trình, có điều là trên một phạm vi rất rộng lớn. Cả nước, thậm chỉ là cả thế giới. Cái sân vận động ấy khiến cháu nghĩ...”

“Và cả tiếng Latinh nữa, tất nhiên,” Dan nói. “Nó giống như một ngôn ngữ toàn cầu.”

“Tại sao bọn chúng lại cần một thứ như vậy?” Clay hỏi. “Bọn chúng có khả năng viễn cảm mà?”

“Nhưng bọn chúng vẫn phải tư duy bằng ngôn ngữ,” Tom nói. “Ít nhất là cho đến lúc này. Dù gì thì chúng vẫn muốn tử hình chúng ta, Clay ạ - Jordan nghĩ như thế đấy, Dan cũng vậy, và cả tôi nữa.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Denise khe khẽ nói bằng giọng ủ ê và đưa tay xoa xoa bụng.

Tom nói, “Latinh không chỉ đơn giản là một ngôn toàn cầu. Đó là ngôn ngữ của công lý, và chúng đã được thấy bọn chúng sử dụng.”

Gunner và Harold. Ðúng vậy. Clay gật đầu.

“Jordan có một suy nghĩ nữa,” Tom nói. “Tôi nghĩ anh nên nghe, Clay. Ðể để phòng. Jordan?”

Jordan lắc đầu. “Cháu không thể.”

Tom và Dan Hartwick nhìn nhau.

“Này, một ai đó phải nói cho tôi biết,” Clay nói. “Tôi muốn nói là, lạy Chúa!”

Cuối cùng lại là Jordan. “Bởi vì bọn chúng là người viễn cảm, chúng biết rõ ai là người thân của chúng ta, hay ai là người chúng ta yêu quý,” cậu bé nói.

Clay cố hiểu hết ý nghĩa của việc đó, nhưng anh không thể, “Vậy thì?”

“Tôi có một người em ở Providence,” Tom nói. “Nếu nó đã biến thành người của bọn chúng, nó sẽ được giao nhiệm vụ tử hình tôi. Nếu Jordan nói đúng, thế đấy.”

“Em gái tôi.” Dan Hartwick nói.

“Bà giám thị ở trường cháu,” Jordan nói. Trông cậu bé tái nhợt. “Bà ấy có một chiếc Nokia màn hình lớn có thể xem phim tải từ trên mạng về.”

“Chồng tôi.” Denise nói và òa lên khóc. “Trừ phi anh ấy đã chết. Tôi cầu mong rằng anh ấy đã chết.”

Clay ngẩn mặt ra. Rồi anh nghĩ: John? Johnny của tôi? Anh như trông thấy Người Rách Nát đang giơ một bàn tay lên đầu anh, nghe thấy hắn nói: Ðàn ông mất trí. Và trông thấy Johnny đang bước lại phía anh, chiếc mũ của đội Little League trên đầu với lưỡi trai xoay ra phía Sau, và chiếc áo Red SGX ưa thích của cậu bé, chiếc áo có tên và số của Tim Wakefield trên đó. Johnny, bé nhỏ dưới con mắt của hàng triệu kẻ đang nhìn theo bằng trường viễn cảm mạch kín mà bầy người điện thoại đông đến hàng triệu tên tạo ra.

Johnny - Gee bé bỏng, một nụ cười. Tay không.

Vũ khí chẳng có gì, chỉ có đôi hàm răng.