← Quay lại trang sách

- 3 -

Chính Ray là người phá vỡ sự yên lặng, dù Ray vẫn chưa quay lại.

“A, Chúa ơi.” Tiếng kêu phát ra từ một chỗ cách đó khá xa ngược lên phía trên con đường mòn. “Chó chết.” Rồi: “Tuyệt vời, Clay!”

“Có chuyện gì trên dấy thế?” Clay hỏi vọng lên.

“Anh đã lớn lên ở vùng này, đúng không?” Giọng Ray nghe không giống như giọng một người leo núi vui vẻ. Clay nhìn những người khác, và được nhận lại những cái nhìn gần như vô hồn. Jordan nhún vai và duỗi tay, và trong một thoáng qua trong cậu ta có vẻ gần giống với một chú bé đang lớn chứ không phải chỉ là một người chạy nạn, một nạn nhân của Cuộc chiến Ðiện thoại.

“Cũng gần đúng, ở mạn dưới.” Clay đứng dậy. “Có chuyện gì vậy?”

“Vậy anh biết tường vi độc và sồi độc trông thế nào chứ hả?”

Denise đưa cả hai tay lên bịt miệng.

“Ðúng Vậy.” Clay nói. Ðúng là anh biết rõ những loại cây ấy, và anh thường dặn Johnny cùng các bạn của cậu bé phải để ý khi chơi đùa ở khu vườn sau nhà.

“Thế thì lên đây và thử nhìn qua xem,” Ray nói, “và một mình thôi.” Rồi, ông ta nói một mạch: “Denise, tôi không cần phải có khả năng viễn cảm mới biết cô đang cười. Cười ít thôi đấy, cô bé.”

Clay bước qua tấm biển NẾU ĐỪNG QUÊN BẢN ĐỒ! và đi dọc theo dòng suối nhỏ. Mọi thứ trong khu rừng này thật thơ mộng, những sắc thu rực rỡ trộn lẫn với xanh muôn thuở của những cây thông linh sam, và anh nghĩ (không phải là lần đầu tiên) nếu con người nợ Chúa cái chết, mùa thu không phải là mùa để trả món nợ đó.

Anh cứ nghĩ sẽ trông thấy Ray trong cảnh hai ống quần ông ta tụt xuống đến đầu gối hay thậm chí đến mắt cá chân, nhưng Ray đang đứng trên một tấm thảm bằng lá thông rụng và quần ông ta đã được kéo khóa. Quanh chỗ ông ta đứng không có bụi rậm, cũng không có tường vi độc. Trông ông ta tái nhợt giống như Alice lúc cô bé lao vào căn phòng khách nhà Nickerson để nôn, da ông ta trắng bệch như da người chết. Chỉ có đôi mắt là còn sự sống và đang cháy trên mặt ông ta.

“Tốt,” ông ta nói thì thầm. Clay hầu như không nghe thấy ông ta nói gi trong tiếng suối róc rách. “Nhanh lên. Chúng ta không còn nhiều thời gian.” “

“Ray, cái chết tiệt...”

“Nghe này. Dan và Ông bạn Tom của anh, họ quá thông minh. Jordan cũng vậy. Ðôi khi họ đi quá xa. Denise thì chuẩn hơn, nhung cô ta lại đang có chửa. Ðừng bao giờ tin bà chửa. Vậy là chỉ còn anh, ông họa sỹ ạ. Tôi không thích điều này vì anh vẫn còn bậnâm tới cậu con trai của anh, nhưng thằng bé đã không còn. Tự anh biết rõ.”

“Mọi thứ trên đó đều ổn chứ, hai anh?” Denise hỏi vọng lên, và dù đang điếng người, anh vẫn nghe thấy có ý trêu chọc trong câu hỏi đó.

“Ray, tôi không biết điều gì...”

“Không. Nghe đây. Ðiều mà tên mặc áo đỏ khốn kiếp ấy muốn xảy ra sẽ không bao giờ xảy ra, nếu anh không cho phép nó xảy ra. Đó là tất cả những gì anh cần biết.”

Ray cho tay vào túi quần và lấy ra một chiếc điện thoại di động cùng một mẩu giấy. Chiếc điện thoại bám đầy bụi bẩn, như thể nó đã phải làm việc suốt đời.

“Cho vào túi. Đến thời điểm thích hợp, bấm số ghi trên mẩu giấy này. Anh sẽ biết khi nào thì thích hợp. Tôi hy vọng là anh sẽ biết.”

Clay cầm lấy chiếc diện thoại di động. Nửa như muốn cầm, nửa như không. Mẩu giấy rơi khỏi tay anh.

“Cầm lấy!” Ray nói nhỏ như rít lên.

Clay cúi xuống và nhặt mẩu giấy lên. Mười con số được viết nguệch ngoạc trên đó. Ba số đầu là mã vùng của Maine. “Ray, bọn chúng có thể đọc được suy nghĩ! Nếu tôi cầm cái này...”

Ray nhe răng thành một nụ cười nhăn nhở. “Ðúng thế!” ông ta nói khẽ. “Bọn chúng chui vào đầu anh và thấy đang nghĩ về một chiếc điện thoại di động! Nhưng từ ngày mùng Một tháng Mười tới nay, có ai nghĩ về những thứ khác? Những người còn có khả năng như chúng ta, họ nghĩ về cái gì nếu không phải là điện thoại di động?”

Clay nhìn chiếc điện thoại di động bẩn thỉu, cũ nát. Có hai dải băng nhỏ dán trên vỏ máy. Dải bên trên viết ÔNG FOGARTY. Dải bên dưới viết TÀI SẢN CỦA MỎ ĐÁ GURLEYVILLE, ĐỪNG G

“Cho vào túi đi!”

Không phải là tính khẩn cấp trong lời nói khiến anh phải nghe theo. Đó là tính khẩn cấp thể hiện qua ánh mắt. Clay bắt đầu bỏ chiếc điện thoại và mẩu giấy vào túi quần. Anh mặc quần bò, và túi quần có về hơi chật so với chiếc điện thoại. Anh đang cúi xuống để cố mở cho chiếc túi rộng ra thì Ray thò tay rút khẩu côn 45 khỏi bao Súng trên đai lưng anh. Khi Clay nhìn lên, Ray đã gí nòng súng vào cằm ông ta.

“Anh sẽ phải ban một chủ ơn huệ nhỏ cho cậu con trai anh, Clay ạ. Tin tôi đi. Ðó không phải là sống.”

“Ray, đừng!”

Ray kéo cò. Phát súng làm bay nửa đầu phía trên của ông ta. Lũ quạ từ các ngọn cây nháo nhác bay lên. Clay chỉ còn không nhận thấy sự có mặt của chúng ở đó, nhưng lúc này chúng đang thống trị bầu trời mùa thu bằng những tiếng kêu la của mình.

Tiếng la của anh không át nổi tiếng la của chúng, có chăng chỉ là trong chốc lát.