← Quay lại trang sách

- 4 -

Họ vừa mới bắt đầu đào cho ông ta một nấm mộ trong lớp đất ẩm dưới những cây thông linh sam thì lũ người điện thoại đã len vào đầu óc họ. Clay lần đầu tiên có cảm giác về cái sức mạnh hỗn hợp ấy. Như Tom đã nói, giống như bị đẩy mạnh từ phía sau lưng. Có điều cả cánh tay đẩy và chiếc lưng đều là ở trong đầu anh. Không một lời nào, chỉ có lực đẩy.

“Làm cho xong đã!” anh nói to, và ngay lập tức nhận được câu trả lời của chính mình, trong đầu. “Không. Đi ngay lập tức.”

“Năm phút thôi!

Lần này sức mạnh bầy đàn sử dụng giọng nói của Denise. “Không. Đi ngay bây giờ.”

Tom kéo xác của Ray - cái đầu vỡ nát của ông ta được bọc lại bằng một miếng vải lót ghế lấy trên chiếc xe - xuống chiếc hố nông và đá xuống đá một ít đất. Rồi ông ta đưa hai tay lên nắm tóc hai bên thái dương và giật mạnh. “Được rồi, được rồi,” ông ta nói, và ngay lập tức tự trả lời mình, “Đi thôi. Ngay lập tức.”

Họ đi xuôi con đường mòn xuống khu cắm trại, Jordan dẫn đầu. Trông cậu bé tái nhợt, nhưng Clay nghĩ vẫn không tái bằng Ray trong những phút cuối đời của ông ta. Không thể so sánh. Đó không phải là sống là những lời cuối cùng của ông ta.

Đứng dọc bên kia đường theo một hàng trải dài về cả hai phía là những người điện thoại. Một hàng dài đến hơn nửa dặm với ít nhất khoảng bốn trăm tên, nhưng Clay không thấy Người Rách Nát đâu. Anh nghĩ Người Rách Nát đã đi dọn đường, bởi vì trong nhà của hắn có rất nhiều phòng.

Mỗi phòng có một máy nhánh, Clay nghĩ.

Khi họ tiến về phía chiếc xe buýt, anh thấy có ba người điện thoại tách khỏi hàng. Hai trong số bọn chúng bắt đầu cắn xe nhau và gầm gừ những gì có vẻ là ngôn từ - Clay nghĩ anh nghe thấy cụm từ chó đẻ, nhưng cũng có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên của các âm tiết. Kẻ thứ ba lẳng lặng bước đi dọc theo đường kẻ trắng về phía Newfield.

“Đúng thế, rời khỏi hàng đi!” Denise hét lên. “Tất cả chúng mày rời khỏi hàng ngay!”

Nhưng chúng vẫn đứng yên, và trước khi kẻ đào ngũ - nếu có thể gọi là như vậy – đi đến khúc cua nơi Lộ 160 rẽ xuống hướng nam, một người điện thoại lớn tuổi nhưng to cao đưa tay ra, nắm chặt lấy đầu của kẻ đào ngũ và vặn mạnh. Kẻ đào ngũ nằm vật

“Ray cầm chìa khóa,” Dan nói bằng giọng mệt mỏi. Tóc của ông ta rối bù, phần lớn chiếc đuôi ngựa đã bị xổ ra và buông xuống vai. “Ai đó phải quay lại và...”

“Tôi đã cầm ở đây,” Clay nói. “Và tôi sẽ lái.” Anh mở cửa hông cửa hông của chiếc xe buýt, và cảm nhận thấy sức nặng của chiếc điện thoại di động trong túi mình và có một suy nghĩ buồn cười: có lẽ Adam và Eva đã hái mấy quả táo trước khi bị đuổi khỏi khu vườn Eden. Một cái gì đó để nhấm nháp trên con đường dài đầy cát bụi để đến với bảy trăm kênh truyền hình và những quả bom trong hệ thống tầu điện ngầm ở London. “Nhanh lên nào, mọi người.”

Tom nhìn anh. “Anh không cần phải nói bằng giọng vui vẻ quá mức như vậy, Van Gogh ạ.”

“Tại sao lại không?” Clay vừa nói vừa mỉm cười. Anh băn khoăn không hiểu nụ cười của mình có giống với nụ cười của Ray hay không - một cái nhếch mép cuối đời. “Ít nhất thì thôi không phải nghe những chuyện vớ cẩn của mọi người nữa. Nhảy lên xe. Ga cuối, Kashwak.”

Nhưng trước khi lên xe, mọi người bị buộc phải vứt bỏ súng.

Clay chưa kịp nghĩ thì một cái gì đó đã khiến anh đưa tay xuống và khẩu côn 45 ra khỏi bao. Anh không nghĩ là người điện thoại có thể làm được chuyện đó, ít nhất thì lúc này vẫn chưa thể. Anh cảm thấy một cái gì đó giống như là sự ngứa ngáy, rất khủng khiếp, ngay trong đầu mình.

“Ôi, Mary!” Denise kêu lên khe khẽ, và ném khẩu súng cỡ nòng 22 mà cô ta vẫn đeo ở hông đi xa hết mức có thể. Nó rơi xuống mặt đường. Dan cũng ném vội khẩu súng lục của mình, và lia luôn cả con dao săn theo khẩu súng. Con dao bay về phía bên Lộ 160, nhưng không một người điện thoại nào ở phía đó thèm nhúc nhích.

Jordan thả khẩu súng mà cậu ta vẫn đeo xuống cạnh chiếc xe buýt. Rồi, vừa rên và vặn vẹo, cậu ta vừa xé rách chiếc ba lô của mình và ném khẩu súng của Alice đi xa. Tom cùng ném vội khẩu Ngài Tốc Độ.

Clay thả khẩu côn 45 xuống bên cạnh khẩu súng của Jordan. Nó đã đem lại bất hạnh cho h người kể từ khi xảy ra Xung Động, và Clay cũng không tiếc khi phải chia tay với nó.

“Xong,” anh nói. Anh nói với những con mắt đang quan sát và những bộ mặt bẩn thỉu - nhiều bộ mặt trong số đó bị méo mó - đang nhìn mọi người từ phía bên kia, nhưng anh chỉ hình dung đến Người Rách Nát. “Tất cả chỉ có thể. Mày hài lòng chưa?” Và anh tự trả lời mình ngay lập tức. “Tại sao người kia lại làm như thế?”

Clay nuốt khang. Không chỉ có người điện thoại muốn biết; Dan và những người khác cũng đang nhìn anh. Anh thấy Jordan nắm chặt lấy thắt lưng Tom, như thể cậu bé sợ câu trả lời của anh, theo kiểu một đứa trẻ sợ bước qua đường, con đường đầy xe tải đang chạy với tốc độ cao.

“Ông ta nói con đường của chúng mày không phải là con đường sống,” Clay nói. “Ông ta lấy súng của tao và bắn vỡ đầu mình trước khi tao kịp ngăn lại.”

Yên lặng, trừ tiếng kêu của lũ quạ. Rồi Jordan lên tiếng, “Con đường của chúng ta. Là con dường duy nhất.”

Tiếp theo là Dan. Cũng bằng giọng vô hồn như vậy, Clay nghĩ trừ khi giận dữ còn không, bọn chúng sẽ chẳng cảm thấy gì. “Lên xe buýt đi.”

Họ lên xe buýt. Clay ngồi xuống sau vô lăng và bắt đầu khởi động máy. Anh cho xe chạy thẳng hướng bắc theo Lộ 160. Không đầy một phút sau, anh bắt đầu nhận thấy có những chuyển động bên trái mình. Đó là người điện thoại. Bọn chúng đang di chuyển cùng hướng với anh bên lề đường - trên lề đường, trên không - theo một đường thẳng, như thể có một chiếc băng chuyền vô hình đang chạy cách mặt đất khoảng tám in sơ. Rồi, xa hơn một chút trước, nơi có một con dốc, bọn chúng bay cao hơn, có lẽ lên tới 15 bộ, tạo thành một cánh cung bằng những hình người hằn lên nền trời u ám. Nhìn theo dòng người điện thoại biến mất sau đỉnh đồi chẳng khác nào nhìn theo những người ngồi trên một chiếc tàu lượn vô hình trong công viên.

Rồi sự cân xứng bị phá vỡ. Một trong những hình người đang trôi trong khí kia rơi xuống giống như một con chim bị trúng đạn. Hình người ấy rơi xuống cách lề đường ít nhất là 7 bộ. Đó là một người đàn ông khoác trên người những gì còn lại của bộ complê. Người điện thoại ấy lăn lộn trên đất, vừa đá loạn xạ vừa giẫy giụa. Khi chiếc xe buýt chạy qua chỗ với vận tốc 15 dặm một giờ, Clay thấy một khuôn mặt nhăn nhúm và cái miệng méo xệch. Chắc chắn là gã đang thở ra những hơi cuối cùng.

“Vậy là bây giờ chúng ta đã biết,” Tom nói bằng giọng vô cảm. Ông ta đang ngồi cùng Jordan trên hàng ghế ở cuối xe, trước khu để hành lý nơi họ xếp gọn gàng những chiếc ba lô của mình. “Vượn biến thành người, người biến thành người điện thoại, người điện thoại biến thành người viễn cảm biết bay. Kết thúc quá trình tiến hóa.”

“Rồi sao nữa, chú Tom?” Jordan hỏi.

“Chú mà biết thì còn nói làm gì.” Tom nói, và thật đáng ngạc nhiên, tất cả mọi người cùng cười. Rồi không phải là cười nữa mà là hét lên - kể cả Jordan, dù cậu bé không biết mình cười hay cười cái gì – trong khi chiếc xe buýt vẫn chầm chậm lăn bánh theo hướng bắc với những người điện thoại vượt lên phía trước và bay nhanh trong một đám rước đường như bất tận.