KASHWAK - 1 -
Một giờ sau khi rời khỏi khu Cắm trại nơi Ray bắn vào đầu mình bằng khẩu súng của Clay, họ đi qua một tấm biển đề
HỘI CHỢ ĐỊA HẠT MIỀN BẮC
5 - 15 THÁNG MƯỜI
TỚI MỘT, TỚI TẤT CẢ!!!
TỚI THĂM HỘI TRƯỜNG KASHWAK
VÀ ĐỪNG QUÊN 'CỰC BẮC' CÓ MỘT KHÔNG HAI
*LÔ TÔ ANH ÐIÊNG
CHỈ CÓ THẾ NÓI “ÔI CHÀ CHÀ!!!”
“Ôi, lạy Chúa tôi,” Clay nói. “Hội chợ. Hội trường Kashwakamak. Chúa ơi. Nếu có một chỗ nào cho bầy người điện thoại thì chính là chỗ đó.”
“Đó là gì vậy?” Denise hỏi.
“Một kiểu chợ phiên miền quê,” Clay nói, “có điều lớn hơn phần lớn các chợ phiên và lộn xn hơn, bởi vì nó được mở ở TR, vùng tự do. Ðồng thời, đó là kiểu làm ăn ở Cực Bắc. Tất cả mọi người ở Maine đều biết về Cực Bắc và Hội chợ Địa hạt miền bắc. Không giống ai, nó cũng khét tiếng như Quán trọ Hoàng hôn vậy.”
Tom muốn biết Cực Bắc là gì, nhưng trước khi Clay kịp giải thích, Denise đã nói, “Còn hai kẻ nữa. Mary - và - Jesus, tôi biết đó là người điện thoại, nhưng điều ấy vẫn làm tôi muốn xỉu.”
Một người đàn ông và một người phụ nữ nằm trên lớp bụi bên lề đường. Bọn họ đã chết hoặc vì ôm nhau hoặc vì đánh nhau. Nhưng ôm nhau dường như không phải là một phần trong cuộc sống hàng ngày của người điện thoại. Họ đã trông thấy hàng chục cái xác khác trên con đường di về miền bắc, chắc chắn là thuộc về bầy người điện thoại đang kiểm soát họ, và họ cũng trông thấy hàng chục kẻ khác đang đi lang thang không mục đích về hướng nam, đi một mình, hoặc thành từng đôi. Một trong những đôi đó dường như không biết đi về dâu, và dường như đã đưa tay vẫy chiếc xe buýt khi nó chạy qua.
“Ước gì tất cả bọn chúng đều lăn ra chết trước khi chúng kịp thực hiện những gì chúng định làm với chúng ta vào ngày mai.” Tom nói.
“Đừng hy vọng vào điều đó,” Dan nói. “Những kẻ lang thang hay những xác chết mà chúng ta đã thấy chỉ là một phần rất nhỏ so với những kẻ được cài đặt đúng chương trình. Và chỉ có Chúa mới biết có bao nhiêu kẻ như vậy đang đợi chúng ta ở cái xứ Kashwak này.”
“Cũng đừng quá tin vào điều đó,” Jordan lên tiếng từ chỗ người của mình bên cạnh Tom. Cậu bé nói hơi gay gắt. “Một con bọ trong chương trình - con sâu - không phải là chuyện nhỏ. Ban đầu nó chỉ giống như ngứa đít và rồi bùm bùm, mọi thứ đều bị phá hỏng. Cháu hay chơi trò Star Mag. Cháu muôn nói là trước kia. Và có một kẻ cáu tiết vì lúc nào cũng bị thua, anh ta ở California, và anh ta đã thả một con sâu vào hệ thống. Con sâu đã làm sụp tất cả các máy chủ chỉ trong một tuần. Và có đến nửa triệu game thủ phải khóc vì con sâu ấy.”
“Chúng ta không có được một tuần, Jordan ạ.” Denise nói.
“Cháu biết,” cậu bé nói. “Và cháu biết bọn chúng có thể bị đánh sập chỉ trong một đêm... nhưng vẫn có khả năng. Và cháu vẫn hy vọng. Cháu không muốn kết thúc cuộc đời giống như Ray. Ông ấy, mọi người biết đấy... đã ngừng hy vọng.” Một giọt nước mắt lăn dài trên má Jordan.
Tom ôm chặt lấy cậu bé. “Cháu sẽ không phải chịu kết cục như Ray. Cháu sẽ lớn lên và trở thành Bill Gates thứ hai.”
“Cháu không muốn trở thành Bill Gates,” Jordan ủ ê. “Cháu cá là Bill Gates có một chiếc điện thoại di động. Trong thực tế chắc chắn ông ta phải có hàng chục chiếc.” Cậu bé ngồi thẳng dậy. “Có một chuyện mà cháu sẵn sàng trả giá đắt để được biết là làm thế nào các tháp truyền phát sóng vẫn hoạt động khi hệ thống điện đã bị sụp.”
“FEMA.” Dan thờ ơ đáp.
Tom và Jordan quay lại nhìn ông ta, trên môi Tom mở nụ cười thể hiện sự quan tâm. Ngay cả Clay cũng nhìn vào gương chiếu hậu.
“Mọi người nghĩ là tôi nói đùa à,” Dan nói. “Ước gì đó là chuyện đùa. Tôi đã đọc một bài báo về chuyện đó lúc chờ đợi ở phòng khám của bác sỹ riêng, chờ để ông ta đeo găng tay và...”
“Làm ơn đi,” Denise nói. “Mọi chuyện đã đủ tệ lắm rồi. Xin ông hãy bỏ qua phần đó. Bài báo nói gì vậy?
“Rằng sau ngày 11 tháng 9, FEMA đã đề nghị và có được một khoản tiền từ Quốc hội - tôi không nhớ là bao nhiêu, nhưng phải hàng chục triệu - để trang bị cho các tháp truyền phát sóng trên toàn quốc những chiếc máy phát có thể chạy trong nhiều ngày nhằm đảm bảo rằng việc thông tin liên lạc vẫn thông suốt trong trường hợp bị bọn khủng bố tấn công.” Dan ngừng lời. “Tôi đoán hệ thống ấy vẫn làm việc tốt.”
“FEMA,” Tom nói. “Tôi không biết nên khóc hay nên cười.”
“Tôi khuyên ông nên viết thư cho đại biểu quốc hội của mình, nhưng có lẽ ông ta đã thành người điên rồi.” Denise nói.
“Ông ta đã thành người điên từ trước khi xảy ra Xung Ðộng,” Tom tỏ vẻ không chú tâm. Ông ta đang xoa gáy và nhìn ra ngoài của sổ. “FEMA,” Ông ta nói. “Mọi người biết đấy, nghe cũng có vẻ có lý. FEMA, đúng là cục cứt.”
Dan nói, “Tôi chỉ muốn biết tại sao bọn chúng lại phải mất công đến như vậy để xích cổ chúng ta và lôi chúng ta tới nơi chúng muốn.”
“Và để đảm bảo rằng chúng ta sẽ không bắt chước Ray,” Denise nói. “Ðừng quên diều đó.” Cô ta dừng lại. “Tôi sẽ không làm thế. Tự vẫn là một tội lỗi. Bọn chúng có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn làm đối với tôi ngay tại đây, nhưng tôi sẽ lẽn thiên đường cũng với đứa con trong bụng mình, tôi tin là vậy.”
“Việc bọn chúng sử dụng tiếng Latinh làm tôi sởn gai ốc,” Dan nói. “Jordan, liệu có khả năng là người điện thoại có thể truy cập những gói tin có từ trước khi xảy ra Xung Động, và đưa vào chương trình mới của chúng không? Nếu điều đó phù hợp với... ta không biết... mục tiêu dài hạn của bọn chúng?”
“Cháu cũng đoán thế,” Jordan nói. “Cháu thực sự không biết, bởi vì chúng ta không biết những lệnh loại nào được mã hóa trong Xung Ðộng. Dù sao thì chuyện này cũng khác với lập trình thông thường trên máy tính. Đây là một quá trình tự tạo. Hữu cơ. Giống như học tập. Cháu đoán đây là một quá trình học tập. 'Thỏa màn định nghĩa,' thầy Viện trường thường nói. Có điều tất cả bọn chúng đều học cùng nhau, bởi vì...”
“Nhờ có viễn cảm...” Tom nói.
“Ðúng vậy.” Jordan nói. Trông cậu bé có vẻ lo lắng.
“Tại Sao tiếng Latinh lại làm ông sởn tóc gáy?” Clay hỏi và nhìn Dan qua gương chiếu hậu.
“Tom nói tiếng Latinh là tiếng nói của luật pháp và công lý, và tôi nghĩ ông ta nói đúng, nhưng hình như đây chỉ đơn giản là chuyện báo thù nhằm vào chúng ta.” Ông ta hơi nhoài người về phía trước. Ðôi mắt sau cặp kính trông đầy mệt mỏi và lo lắng. “Bởi vì, Latinh hay không Latinh thì bọn chúng cũng không có khả năng tư duy thực sự. Tôi hoàn toàn tin vào điều đó. Thay cho luận lý, lúc này chúng lệ thuộc vào một thứ tư duy bầy đàn bắt nguồn từ sự giận dữ.”
“Tôi phản đối, thưa ngài, phép tư biện của trường phái Freud!” Tom nói bằng một giọng có vẻ khôi hài.
“Có thể là Freud, cũng có thể là Lorenz,” Dan nói “nhưng cho phép tôi được nghi ngờ cả hai trường phải đó. Một thực thể lớn đến như vậy lại nhầm lẫn giữa công lý và báo thù có phải là một chuyện đáng ngạc nhiên không?”
“Chuyện đó thì có gì quan trọng?” Tom hỏi.
“Có thể quan trọng dối với chúng ta,” Dan nói. “Bởi vì theo những gì tôi được học và từng thuyết giảng, tôi có thể nói rằng việc báo thù sẽ càng đem lại những chuyện tồi tệ cho kẻ báo thù.”