- 2 -
Vài phút sau cuộc nói chuyện này, xe chạy tới một nơi mà Clay nhận ra ay. Điều đó càng làm anh cảm thấy bất an, bởi vì trong thực tế anh chưa hề đặt chân tới vùng này bao giờ. Trừ một lần trong mơ, giấc mơ về việc tẩy não hàng loạt.
Chạy ngang đường từ lề bên này sang lề bên kia là dòng chữ KASHKAK = NO – FO viết bằng sơn sáng với những nét to và đậm. Chiếc xe buýt chạy qua dòng chữ ấy với tốc độ đều đều 30 dặm một giờ, trong khi dòng người điện thoại vẫn tiếp tục bay vượt lên phía trước họ trong một đám rước nghiêm trang và ma quái của chúng.
Không phải là mơ, anh vừa nghĩ vừa nhìn những đám rác rưởi giữa các bụi cây ở hai bên đường, những vỏ lon bia và sô đa dưới những chiếc rãnh. Những chiếc túi từng đựng khoai tây chiên, bánh quy và các loại thức ăn khô khác nổ lép bép dưới lốp xe. Người bình thường đứng ở đây thành hai hàng, ăn đồ khô và uống nước ngọt, với cảm giác ngứa ngáy trong đầu, cảm giác bị ai đó đẩy mạnh sau lưng, chờ đến lượt mình để được gọi điện thoại cho người thân đã bị lạc trong Xung Động. Họ đứng đây để nghe Người Rách Nát nói “Trái và phải, các quý bà và các quý ông, đúng rồi, đi tiếp đi, chúng tôi còn phải xử lý rất nhiều người trong số quý vị trước khi trời tối.”
Rừng cây bắt đầu lùi dần ra xa về cả hai mạn đường. Một bãi chăn thả gia súc của một nông trại bên đường đã biến thành bãi đất trống phẳng lỳ vì bị vô số bàn chân dẫm lên. Trông giống như vừa có một buổi biểu diễn nhạc rock trên khu đất ấy. Một chiếc lều đã biến mất - bị gió giật bay - nhưng chiếc lều còn lại đang bám vào mấy thân cây và đang bay phấp phới trong gió nhẹ chiều hôm, trông giống như một chiếc lưỡi khổng lồ.
“Cháu đã mơ thấy chỗ này.” Jordan nói. Giọng cậu bé gần như khản đặc.
“Thế à?” Clay nói. “Chú cũng vậy.”
“Những người bình thường đi theo chỉ dẫn của phương trình không điện thoại, và đây là điểm tập kết của họ,” Jordan nói. “Gi như trạm thu phí cầu đường, đúng không chú Clay?”
“Đại thể là như thế,” Clay nói. “Giống trạm thu phí, đúng thế.”
“Bọn chúng có những chiếc thùng các tông lớn đựng đầy điện thoại di động,” Jordan nói. Clay không nhớ chi tiết trong giấc mơ của anh, nhưng anh không hề nghi ngờ điều đó. “Từng đống, từng đống điện thoại di động. Và mọi người bình thường đều được gọi một cú. Một đàn vịt may mắn.”
“Cậu mơ thấy chuyện đó khi nào, Jordan?” Denise hỏi.
“Tối qua.” Mắt Jordan gặp mắt Clay trong gương chiếu hậu. “Họ biết mình sẽ không được nói chuyện với người mình muốn nói. Họ biết rất rõ. Nhưng họ vẫn làm. Họ vẫn cầm lấy điện thoại. Cầm và bấm số. Nhiều người không hề cưỡng lại. Tại sao vậy, chú Clay?”
“Bởi vì họ đã quá mệt mỏi và chẳng muốn chiến đấu nữa, chú nghĩ thế,” Clay nói. “Mệt mỏi đến mức không thiết nghĩ gì nữa. Không muốn tạo nên sự khác biệt. Họ muốn nghe bài Bước chân của chú voi con bằng một đôi tai mới.”
Họ đã đi qua những cánh đồng bị giẫm nát nơi các dãy lán đã từng được dựng lên. Trước mặt họ có một con đường nhánh. Con đường ấy rộng hơn và phẳng hơn con lộ quốc gia này. Những người điện thoại đang dồn hàng trên con đường nhánh này và biến mất dần qua một cửa rừng. Thấp thoáng hiện ra qua những ngọn đồi cách đó khoảng nửa dặm là một công trình kiến trúc bằng thép mà Clay ngay lập tức nhận ra từ các giấc mơ của anh. Anh đoán đó là một khu giải trí, có lẽ là tháp nhảy dù. Có một tấm biển lớn tại ngã ba đường, trên đó vẽ hình một gia đình - bố, mẹ, con trai và cô con gái nhỏ - đang tươi cười bước vào khu vui chơi với những đu quay, các trò chơi và triển lãm nông sản.
Hội chợ địa hạt miền bắc. Đêm hội pháp bông mừng năm tháng mười. Tới thăm hội trường Kashwak. “Cực bắc” mở 24/7 từ - 15 tháng mườinói “ôi chà chà!!!”
Đứng bên dưới tấm biển này là Người Rách Nát. Hắc giơ một tay lên và ra hiệu dừng lại.
Ôi, Chúa ơi, Clay nghĩ, và cho xe dừng lại sát bên cạnh hắn. Đôi mắt của Người Rách Nát, một đôi mắt mà Clay đã không thể lột tả trong bức phác họa, trông vừa có vẻ mê mụ, lại vừa có vẻ độc ác. Clay tự nói với mình rằng một đôi mắt không thể cùng lúc thể hiện cả hai điều đó, nhưng thực tế là vậy. Vừa đan xen, vừa đổi chỗ.
Không thể có chuyện hắn muốn lên xe.
Nhưng có vẻ như Người Rách Nát thực sự muốn lên xe. Hắn chụm hai bàn tay với nhau, đưa lên và mở lòng bàn tay ra. Một cử chỉ có vẻ rất nhẹ nhàng, kiểu như muốn nói con chim bay mất rồi, nhưng bàn tay hắn bám đầy bùn đất, và ngón tay út của bàn tay trái bị gẫy tại hai chỗ.
Đây là giống người mới, Clay nghĩ. Người viễn cảm không bao giờ tắm.
“Đừng để cho hắn lên xe.” Denise nói. Giọng cô ta run run.
Clay để ý thấy dòng chuyển động của hàng người điện thoại phía bên trái chiếc xe lúc này đã dừng lại. Anh lắc đầu. “Chúng ta không có quyền lựa chọn.”
Bọn chúng chui vào đầu anh và thấy anh đang nghĩ về một chiếc điện thoại di động, Ray đã nói như vậy, không phải nói mà khịt mũi ra những từ ấy thì đúng hơn. Nhưng từ ngày mùng Một tháng Mười tới nay, có ai nghĩ về những thứ khác? Những người còn có khả năng như chúng ta, họ nghĩ về cái gì mà không phải là điện thoại di động?
Hy vọng là ông nói đúng, Ray, Clay nghĩ. Bởi vì còn hơn một giờ nữa trời mới tối. Ít nhất là một giờ rưỡi nữa.
Anh đẩy chiếc đòn bẩy mở cửa xe và Người Rách Nát, với môi dưới bị xé rách tạo nên một nét mỉa mai thường trực, trèo lên xe. Hắn rất gầy; chiếc áo quạ đầu xám màu đỏ bám trên người hắn giống như một chiếc bao. Những người bình thường có mặt trên chiếc xe đều không có ai thực sự sạch sẽ và thơm tho – vệ sinh không còn là mối quan tâm hàng đầu kể tự sự kiện mùng Một tháng Mười – nhưng Người Rách Nát bốc ra thứ mùi khiến Clay phải chảy nước mắt.
Người Rách Nát ngồi xuống chiếc ghế bên sát cửa lên xuống, chiếc ghế đối diện với ghế ngồi của tài xế, và nhìn Clay. Trong mấy giây đầu, chẳng có gì ngoài cái nhìn nặng và đục cùng vẻ nhăn nhở kỳ dị của hắn.
Rồi Tom rít lên bằng giọng giận dữ mà Clay chỉ mới nghe thấy một lần khi ông ta nói với người phụ nữ phốp pháp lúc bà ta bắt đầu giảng về Ngày Tận Thế cho Alice nghe. “Mày muốn gì ở chúng tao? Mày đã có cả thế giới theo ý mày - mày còn muốn gì nữa?”
Miệng Người Rách Nát hình thành nên cụm từ mà Jordan nói ra thành lời, chỉ có hai từ, hoàn toàn vô cảm. “Công lý.”
“Nếu nói đến chuyện công lý,” Dan nói, “tao nghĩ là mày không có cơ sở.”
Người Rách Nát đáp lại bằng cách giơ một tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, và ngón trỏ chỉ thẳng về phía trước: Cho xe chạy đi.
Khi chiếc xe buýt bắt đầu chuyển động, phần lớn những người điện thoại cũng chuyển động theo. Thêm một vài kẻ xông vào đánh nhau, và qua chiếc gương bên ngoài cửa xe, Clay trông thấy một số kẻ đi ngược lại đội hình của chúng về phía xa lộ.
“Mày đang mất dần quân lính.” Clay nói.
Người Rách Nát không trả lời. Đôi mắt hắn, một đôi mắt lúc thì tối đục, lúc thì có vẻ tàn nhẫn, lúc lại có cả hai vẻ đó nhìn Clay chằm chằm. Anh có cảm giác cái nhìn của hắn đang bò trên da anh. Những ngón tay bẩn thỉu bị xoắn lại của Người Rách Nát được đặt trên lòng chiếc quần bò màu xanh gớm ghiếc mà hắn đang mặc. Rồi hắn lại nhăn nhở. Có lẽ đó là một câu trả lời. Suy cho cùng thì Dan đã nói đúng. Với mỗi người điện thoại đào ngũ - những kẻ lội ngược dòng, theo cách nói của Jordan - vẫn có hàng vạn những kẻ khác. Nhưng nửa giờ sau đó, khi rừng mở ra ở cả hai phía và họ chạy qua bên dưới chiếc cổng vòm bằng gỗ đề CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐẾN VỚI HỘI CHỢ ĐỊA HẠT MIỀN BẮC, anh mới trả lời được câu hỏi ấy.