- 3 -
“Chúa ơi!” Dan kêu lên.
Denise thể hiện rõ cảm xúc của Clay; cô ta khẽ hét lên thành một tiếng.
Ngồi đối diện với Clay qua lối đi hẹp trên chiếc xe buýt nhỏ ở hàng ghế đầu, Người Rách Nát chỉ ngồi nhìn Clay chằm chằm bằng đôi mắt vừa có vẻ độc ác vừa có vẻ đần độn của một thằng ngố đang chuẩn bị xé rách đôi cánh của con chuồn chuồn. Cái miệng nham nhở của hắn như muốn nói Mày có thích không? Trông được đấy chứ hả? Thiên hạ ở đây cả! Tất nhiên một cái miệng nhăn nhở như vậy cũng có thể hàm ý một điều bất kỳ nào đó. Thậm chí nó có thể hàm ý rằng Tao biết trong túi mày có cái gì.
Xa xa phía sau cổng vòm là một con đường và các khu lán rộng, trông có vẻ như đang được xây dựng vào thời điểm xảy ra Xung Động. Clay không biết có bao nhiêu căn lán đã được dựng lên, nhưng gió đã thổi bay mất một số, giống như căn lán dài tại điểm kiểm soát cách đây khoảng bảy hay tám dặm gì đó. Những căn lán ấy dường như đang thở trong gió nhẹ chiều hôm. Khu rạp xiếc đang được xây dựng dở dang, và khu giải trí đối diện với nó cũng vậy (Những bộ xương nhảy nhót trên dòng chữ AI DÁM CHƠI chạy dài trước mặt tiền của khu nhà). Chỉ có chiếc đu quay Ferris và khu Tháp Dù ở phía xa là dường như đã hoàn thiện, chẳng giống gì với những khu giải trí mà giống khu tra tấn tù nhân. Nhưng có một ngọn đèn, anh có thể thấy rõ: một ngọn đèn nhỏ, chắc chắn là chạy bằng pin, ở trên đỉnh Tháp Dù.
Phía sau Tháp Dù là một khu nhà màu trắng có viền đỏ, dài hàng trăm lát. Dọc hai bên hông tòa nhà có những đống cỏ khô. Cứ cách khoảng 10 bộ lại có một lá cờ Mỹ đang bay phấp phới. Khu nhà được bao kín bằng đủ thứ cờ trang trí và có một dòng chữ lớn bằng sơn xanh ở mặt tiền
HỘI CHỢ ĐỊA HẠT MIỀN BẮC
HỘI TRƯỜNG KASHWAK
Nhưng tất cả những thứ đó đều không phải là thứ thu hút sự chú ý của họ. Giữa Tháp Dù và hội trường Kashwak là khu đất trống rộng hàng mẫu. Clay đoán đó là nơi tổ chức bán đấu giá gia sức, xe tải, nơi diễn ra các buổi hòa nhạc, và tất nhiên cũng là địa điểm của những màn pháo bông khai mạc và kết thúc hội chơi. Bao quanh khu đất trống là các cột điện và cột loa. Lúc này khu đất ấy chật cứng những người điện thoại. Bọn chúng đứng ép sát vào nhau, tất cả đều quay mặt nhìn chiếc xe buýt đang tiến lại gần.
Tất cả hy vọng của Clay về việc được nhìn thấy Johnny - và Sharon - ngay lập tức tan biến. Ý nghĩ đầu tiên của anh là phải có tới hơn năm nghìn người điện thoại đang đứng chen chúc trong khu đất anh. Rồi anh trông thấy bọn chúng đứng tràn cả sang bãi đỗ xe đầy cỏ liền kề với khu triển lãm chính, và anh nghĩ đến con số tám, ít nhất là tám nghìn.
Người Rách Nát ngồi trên ghế chiếc xe buýt vốn trước kia thuộc về cậu học sinh lớp ba nào đó của trường Tiểu họ Newfield, và nhìn Clay với nét nhăn nhở thường trực trên mặt hắn cùng vết rách ở môi dưới làm lộ cả đôi hàng răng. Mày có thích không?
Cái cười nhăn nhở ấy dường như muốn hỏi Clay, và một lần nữa Clay lại phải nhắc nhở mình rằng một cái cười như vậy có thể mang bất cứ ý nghĩa nào.
“Vậy thì tối nay ai sẽ biểu diễn? Vince Gill? Hay bọn mày đã mời được Alan Jackson?” Ðó là Tom. Ông ta cố tỏ ra hài hước, và Clay đánh giá cao ông ta về diểm đó, nhưng giọng ông ta lại thể hiện sự khiếp hãi.
Người Rách Nát vẫn nhìn Clay, và một nếp nhăn thẳng đứng xuất hiện giữa đôi mày của hắn, như thể có cái gì đó đang khiến hắn lo ngại.
Clay lái chiếc xe buýt chầm chậm tiến vào khu vực trung tâm, tới gần Tháp Dù bầy người điện thoại đang đứng câm lặng phía sau. Có rất nhiều xác chết nằm rải rác khắp nơi; và điều đó khiến Clay hình dung tới những con bọ bị chết trên bục cửa sổ sau một đợt giá rét. Anh cố giữ vững vô lăng. Anh không muốn để cho Người Rách Nát thấy các khớp tay mình đang trở nên trắng bợt.
Và hãy đi thật chậm. Rất dễ thôi. Hắn chỉ nhìn thôi mà. Còn về những chiếc điện thoại, có ai nghĩ đến thứ gì khác kể từ ngày Mùng một tháng Mười hay không?
Người Rách Nát giơ một bàn tay lên và chỉ một ngón tay bị vặn xoắn vào Clay. “Mày không được mang điện thoại,” Clay nói bằng cái giọng của hắn. “Mày là người điên.”
“Không, tao không có điện thoại, không ai trong chúng tao có điện thoại, mày hiểu điều đó, đúng không?”
Cái nhìn nhăn nhở của Người Rách Nát như muốn nói thế là tốt... nhưng nếp nhăn thẳng đứng kia vẫn còn đó. Có vẻ như hắn vẫn đang lo ngại về một chuyện gì đó. Có thể là lo ngại về những gì đang diễn ra trong đầu Clay.
Clay nhìn vào gương chiếu hậu khi họ tiến đến cuối đường. “Tom, ông có hỏi tôi rằng Cực Bắc có nghĩa là gì.” anh nói.
“Tha lỗi cho tôi, Clay, nhưng dường như tôi không mấy quan tâm đến chuyện đó nữa,” Tom nói. “Có lẽ vì đội quân tiếp tân quá đông làm tôi chẳng còn nghĩ được gì.”
“Không sao, nhưng chuyện này rất thú vị.” Clay tỏ vẻ sốt sắng.
“Ðược rồi, chuyện gì vậy chú?” Jordan hỏi. Chúa phù hộ Jordan. Tò mò cho đến phút cuối.
“Hội chợ Địa hạt Miền bắc không mấy thành công trong thế kỷ hai mươi,” Clay nói. “Chỉ là một bãi chăn bò với mấy gian hàng thủ công mỹ nghệ, và gia súc ở khu hội trường Kashwak... là nơi mà bọn chúng sẽ mời chúng ta dừng chân, có vẻ như thế.
Anh liếc nhìn Người Rách Nát, nhưng Người Rách Nát không xác nhận cũng không có ý bác bỏ. Người Rách Nát chỉ nhăn nhở. Nếp nhăn thẳng đứng trên trán kia đã biến mất.
“Clay, cẩn thận!” Denise kêu lên bằng một giọng khản đặc.
Anh quay lại nhìn qua cửa kính xe và đạp vội chân phanh. Một người phụ nữ với những vết thương nhiễm trùng ở cả hai chân bước ra khỏi đám đông câm lặng. Bà ta đi vòng qua Tháp Dù, dẫm lên những khung gỗ dựng trước cửa khu giải trí đã được tập kết ở đó khi Xung Ðộng xảy ra, rồi bắt đầu chạy về phía chiếc xe buýt. Khi tới nơi, bà ta đập mạnh lên của kính bằng đôi bàn tay bẩn thỉu và bị vặn xoắn vì thấp khớp của mình. Những gì mà Clay thấy trên khuôn mặt người phụ nữ này không phải là vẻ trống rỗng vô hồn của phần đa những người điện thoại khác mà là vẻ kinh hoàng vì mất phương hướng. Một vẻ kinh hoàng quen thuộc. Anh là ai? Yêu tinh Nâu đã hỏi như vậy. Yêu tinh Nâu, một cô gái không chịu tác động trực tiếp của Xung Ðộng. Tôi là ai?
Chín người điện thoại xếp thành một hình vuông gọn gàng bước theo người phụ nữ. Lúc này khuôn mặt bà ta chỉ cách Clay 5 hộ. Miệng bà ta cử động, và anh nghe thấy bốn từ, bằng đôi tai và bằng tâm trí: “Ðem tôi theo anh.”
Chúng tôi không tới những nơi bà cần, thưa bà , Clay nghĩ.
Rồi những người điện thoại kéo bà ta trở lại với đám đông trên bãi cỏ. Bà ta vùng vẫy cố thoát ra, nhưng không có kết quả. Clay thoáng nhìn thấy ánh mắt của bà ta, và anh nghĩ tới đôi mắt của một người phụ nữ muốn được chuộc tội nếu có cơ hội. Nhưng có lẽ chỉ còn địa ngục đang chờ bà ta.
Một lần nữa Người Rách Nát lại giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên và ngón trỏ chỉ thẳng về phía trước: Lăn bánh .
Người phụ nữ kia lại một dấu bàn tay trên cửa kính, gớm ghiếc và rõ ràng. Clay nhìn qua dấu bàn tay ấy và cho xe tiếp tục lăn bánh.