- 4 -
“Tiếp tục nhé,” anh nói. “Cho mãi tới năm 1999, Hội chợ vẫn chẳng mấy thành công. Nếu ông sống ở vùng này vui chơi, hội hè, ông phải tới Hội chợ Fryeburg.” Anh nghe thấy giọng nói của mình giống như đang được tua trên một băng từ. Nói để mà nói. Điều đó khiến anh nhớ tới những người tài xế trên những chiếc Thuyền Vịt ở Boston. “Rồi sau đó, ngay trước khi bước sang thế kỷ mới, Cục Anh Điêng quốc gia thực hiện một cuộc khảo sát đất đai. Mọi người đều biết khu Hội chợ này nằm gần Sockabasin Rez; những gì mà cuộc khảo sát này cho thấy là cực bắc của Hội trường Kashwakamak nằm trong khu vực bảo tồn. Trên danh nghĩa, nó nằm trong lãnh địa của người Anh Ðiêng Micmac. Những người điều hành Hội chợ không có ai là người trong bộ lạc này. Họ đồng ý cho dọn bỏ các gian hàng nhỏ ở phía bắc của hội trường và dựng các khu liên hợp ở đó. Ngay lập tức Hội chợ Ðịa hạt Miền bắc trở thành hội chợ mùa thu lớn nhất ở Maine.”
Họ đã tới Tháp Dù. Clay cố lái chiếc xe len qua những đống vật liệu ngổn ngang của khu vui chơi, những Người Rách Nát đã đập đập tay vào không khí, lòng bàn tay úp xuống. Clay dừng lại. Người Rách Nát đứng lên và bước ra cửa. Clay gạt cần mở cửa và Người Rách Nát bước xuống. Rồi hắn quay lại nhìn Clay và làm một cử chỉ cúi chào.
“Hắn đang định làm gì vậy?” Denise hỏi. Cô ta không nhìn rõ từ chỗ ngồi của mình. Không ai nhìn rõ.
“Hắn muốn chúng ta xuống xe,” Clay nói. Anh đứng dậy. Anh có thể cảm nhận thấy chiếc điện thoại di động mà Ray đã đưa cho anh đang tì vào đùi. Khi nhìn xuống anh có thể nhìn thấy nó hằn lên bên dưới lớp vải quần bò. Anh kéo chiếc áo sơ mi xuống, cố che kín chỗ hằn ấy. Một chiếc điện thoại di động, thì sao, ai mà chẳng nghĩ về nó.
“Chúng ta có làm theo không?” Jordan hỏi. Giọng cậu bé đầy
“Không có nhiều lựa chọn,” Clay nói. “Ði nào, các vị, hãy vào xem hội chợ.”