← Quay lại trang sách

- 5 -

Người Rách Nát dẫn họ lại chỗ đám đông câm lặng. Đám đông rẽ ra tạo một lối đi hẹp - không lớn hơn một chiếc cuống họng - từ phía sau Tháp Dù tới chiếc cửa đôi của Hội trường Kashwakamak. Clay và các bạn mình bước qua một bãi đỗ xe đầy xe tải ( Công ty giải trí New England được viết trên hông xe, cùng lôgô của trò chơi tàu lượn). Rồi đám đông nuốt chửng lấy họ.

Chặng đường ấy dường như kéo dài vô tận đối với Clay. Một thứ mùi không thể chịu đựng nổi xộc thẳng vào họng anh, cho dù gió nhẹ đã làm nó dịu đi đôi chút. Anh biết chân mình đang cất bước, anh nhìn thấy chiếc áo đỏ của Người Rách Nát trước mặt mình, nhưng chiếc cửa đôi với những viền trắng, xanh và đỏ dường như mỗi lúc một xa. Anh ngửi thấy mùi bùn, mùi máu, mùi phân và mùi nước tiểu. Anh ngửi thấy mùi những vết thương nhiễm trùng, mùi thịt cháy, mùi mủ. Anh ngửi thấy mùi quẩn áo đang mục rữa trên người những sinh vật này. Anh còn ngửi thấy một thứ mùi khác - một cái gì đó rất mới. Không chỉ đơn giản là mùi người điên.

Mình nghĩ đó là mùi viễn cảm. Và nếu đúng là thế, chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng cho điều này. Nó quá mạnh đối với chúng ta. Nó đốt cháy não bộ, bằng cách nào đó, theo kiểu một dòng điện mạnh làm cháy dây dẫn trong một chiếc xe hơi hoặc…

“Giúp cháu đỡ cô ấy!” Jordan kêu lên. “Giúp cháu đỡ cô ấy, cô ấy đang bị ngất!”

Anh quay lại và thấy Denise đã khuỵu xuống. Jordan đang quỳ bên cạnh cô ta và vòng một cánh tay qua cổ cô ta; nhưng cô ta quá nặng đối với cậu bé. Tom và Dan không kịp bước lên để giúp cậu bé. Hành lang cắt ngang bầy người điện thoại quá hẹp. Denise ngửng đầu lên, và trong giây lát mắt cô ta bắt gặp mắt anh. Cái nhìn của một con hươu dính đạn. Cô ta nôn ra thứ nước nhờ nhờ, và đầu cô ta lại gục xuống. Tóc cô ta rũ xuống mặt giống như một tấm mành.

“Giúp cháu một tay!” Jordan lại la lên. Cậu bé bắt đầu khóc.

Clay quay lại và bắt đầu xô những người điện thoại sang hai bên để quỳ xuống bên Denise. “Tránh ra!” anh hét lên. “Tránh ra, cô ấy đang mang bầu, bọn chó chúng mày không thấy là cô ấy đang...”

Chiếc áo là thứ đầu tiên anh nhận ra. Chiếc áo cao cổ màu trắng bằng lụa mà anh vẫn thường gọi là áo bác sỹ của Sharon. Anh nghĩ đấy là chiếc áo gợi tình nhất mà Sharon có, một phần vì cái cổ cao ấy. Anh thường luồn tay vào ngực nàng qua chiếc cổ áo ấy. Anh thích mân mê cho đến khi đầu vú nàng săn cứng và đội lớp vải áo lên.

Lúc này chiếc áo bác sỹ của Sharon bị đen ở một vài chỗ vì bùn và nâu xỉn ở vài chỗ khác vì máu. Nó bị rách một mảng dưới cánh tay. Trông mẹ không thảm hại như phần lớn bọn họ , Johnny đã viết như vậy, nhưng trông cô ấy lúc này rất tệ; dĩ nhiên đó không phải là Sharon Riddell, một người đã tới trường trong chiếc áo bác sỹ màu trắng và chiếc váy màu đỏ sẫm khi chồng mình đang ở Boston, chuẩn bị cho một công việc quan trọng là kết thúc những mối lo lắng của hai người về vấn đề tài chính và chứng minh cho nàng thấy rằng sự phàn nàn của nàng về “sở thích đắt tiền” của chồng mình là không công bằng và có phần thái qua. Mái tóc vàng sẫm của cô ấy bết lại thành từng lọn nhỏ. Mặt cô ấy bị rách ở nhiều chỗ, và một bên tai của cô ấy đã bị xé mất, chỉ còn cái lỗ ở bên đầu. Một thứ gì đó mà cô ấy đã ăn, màu nâu xỉn, dính lòng thòng hai bên khóe miệng, nơi mà anh vẫn thường hôn mỗi ngày trong suốt gần mười làm năm. Cô ấy nhìn anh chằm chằm, một cái nhìn với ánh mắt đần độn và cái cười nhăn nhở thường thấy ở người điện thoại.

“Chú Clay giúp cháu với!” Jordan khóc to.

Clay quay lại. Sharon không còn nữa. Chỉ còn trong ký ức. Sharon đã không còn là Sharon kể từ khi Xung Động xảy ra, khi cô ấy cố gọi điện bằng chiếc điện thoại di động màu đỏ của Johnny.

“Tránh ra, lũ chó đẻ,” anh nói và gạt mạnh người phụ nữ từng là vợ anh sang một bên. Trước khi người phụ nữ ấy kịp lấy lại thăng bằng, anh đã chiếm lấy chỗ của cô t

“Người phụ nữ này đang có mang, vì vậy chúng mày hãy dẹp ra một chút, lũ chó chết.” Rồi anh cúi vòng cánh tay Denise qua vai mình, và đỡ cô ta đứng dậy.

“Tiến lên đi,” Tom nói với Jordan. “Ðể chú lách vào, chú đã đỡ được cô ấy.”

Jordan đỡ cánh tay của Denise lên đủ cao để Tom có thể khoác nó qua cổ ông ta. Ông ta và Clay đỡ cô ta đi hết chặng đường cuối dài khoảng một trăm lát tới chiếc cửa đôi của Hội trường Kashwakamak, nơi Người Rách Nát đang chờ họ. Đến lúc đó, Denise đã tỉnh lại và nói với họ rằng cô ta có thể tự đi được, rằng cô ta vẫn ổn, nhưng Tom vẫn đỡ cô ta. Clay cũng vậy. Nếu anh buông cô ta ra, có thể anh sẽ không cưỡng lại được và sẽ quay lại nhìn Sharon. Anh không muốn điều đó.

Người Rách Nát nhìn Clay với nụ cười nhăn nhở, và lần này ánh mắt hắn có vẻ tập trung hơn. Gần giống như hắn và Clay cùng chia sẻ một bí mật. Sharon? Anh băn khoăn. Phải chăng Sharon là bí mật đó.

Có vẻ không phải thế, bởi vì Người Rách Nát làm một điệu bộ rất quen thuộc đối với Clay trong thế đã mất nhưng lại có vẻ kỳ quái ở nơi này: tay phải đưa lên má phải, ngón tay cái tì vào vành tai, ngón tay út liền sát miệng. Kiểu đang nghe điện thoại.

“Không – được – mang – điện – thoại,” Denise nói, rồi nói tiếp bằng giọng của chính mình: “Đừng làm thế, tao ghét trông thấy mày làm thế!”

Người Rách Nát không để ý đến cô ta. Hắn vẫn tiếp tục cái cử chỉ ấy, ngón cái tì vào tai và ngón út liền sát miệng, mắt vẫn nhìn Clay chằm chằm. Trong một giây thoáng qua, Clay tin chắc là hắn đã liếc nhìn xuống túi quần bò nơi chiếc điện thoại di động đang nổi cộm lên. Rồi Denise lại nói, kiểu ra lệnh quen thuộc của anh đối với Johnny: “Không – được - mang - điện - thoại.” Người Rách Nát có vẻ như muốn cười to, và cái miệng rách nát của hắn biến thành một hình dạng gớm ghiếc. Từ phía sau hắn, Clay cảm nhận thấy những ánh mắt nặng trĩu của bầy người điện thoại

Rồi từ phía cửa đôi của Hội trường Kashwakamak tự mở ra, và cái mùi từ trong đó xộc ra, cho dù có thể làm người buồn nôn, vẫn chẳng thấm vào đâu so với cái hỗn hợp mùi của bầy người điện thoại. Bên trong hoàn toàn tối; những bóng đèn dự phòng chạy bằng pin vẫn còn thoi thóp, nhưng hầu như chẳng phát ra tia sáng nào. Clay nghĩ việc những bóng đèn ấy vẫn còn sáng là một chuyện lạ, trừ phi bọn chúng đã để dành để đón tiếp anh và các bạn. Anh không dám chắc điều đó. Người Rách Nát không nói gì. Hắn chỉ mỉm cười và đưa tay ra hiệu cho bước vào.

“Sẽ rất vui đây,” Tom nói. “Denise, cô có chắc là có thể tự mình bước đi không?”

“Tôi tự đi được. Nhưng tôi phải làm một chút việc riêng đã.” Cô ta hít một hơi, rồi nhổ nước bọt vào mặt Người Rách Nát. “Phần mày đó, đồ chó chết.”

Người Rách Nát không nói gì. Hắn nhìn Clay với cái cười nhăn nhở không thay đổi. Chỉ có hai người được chia sẻ bí mật.