← Quay lại trang sách

- 6 -

Không ai đem thức ăn cho họ, nhưng có rất nhiều thùng đựng đồ ăn và Dan tìm thấy một chiếc xà beng ở góc phía nam của tòa nhà khổng lồ; trong một căn phòng để dụng cụ. Những người khác đứng quanh và xem ông ta cạy nắp chiếc thùng đựng bánh ngọt - tất nhiên chúng ta là người mất trí, Clay nghĩ, chúng ta ăn tối bằng Baby Ruths và ngày mai chúng ta ăn sáng Pay Days - và vừa lúc đó âm nhạc nổi lên. Và đó không phải là Anh thắp sáng đời em hay Bước chân của chú voi con phát ra từ những chiếc loa đại lắp ngoài kia, lần này hoàn toàn khác. Đó là một cái gì đấy rất chậm và nghiêm trang mà Clay đã từng nghe thấy, dù là từ nhiều năm trước. Nó tạo nên một cảm giác buồn bã và làm anh sởn gai ốc.

“Ôi Chúa tôi,” Dan nói khẽ. “Tôi nghĩ đấy là Albinoni.”

“Không,” Tom nói. “Đó là Pachellbell. Bài Đại bác ở D Major .”

“Đúng rồi,” Dan nói vẻ ngượng ngùng.

“Hình như…” Denise bắt đầu, rồi dừng lại. Cô ta nhìn xuống giầy của mình.

“Chuyện gì thế?” Clay hỏi. “Nói đi. Cô đang ở bên các bạn mình mà.”

“Nghe giống như là những ký ức,” cô ta nói. “Hình như đó là tất cả những gì bọn chúng có.”

“Đúng thế,” Dan nói. “Tôi nghĩ là…”

“Mọi người!” Jordan gọi. Cậu bé đang nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ. Ô cửa sổ ấy khá cao và cậu ta phải kiễng chân lên. “Lại đây mà nhìn xem!”

Họ bước lại qua ô cửa sổ và đứng sát bên nhau nhìn ra ngoài. Trời gần như tối đen. Những cột loa và cột đèn hiện ra mờ mờ trông như những tên lính gác đêm. Phía xa hơn là hình khối của Tháp Dù với ngọn đèn duy nhất đang nhấp nháy. Và trước mặt họ, ngay thẳng trước mặt họ, hàng nghìn người điện thoại đang quỳ gối giống như những tín đồ Hồi giáo chuẩn bị cầu nguyện trong khi giọng ca của Johann Pachellbell đang lan tỏa trong bóng đêm. Và khi nằm xuống, bọn chúng nằm xuống đồng thời cùng một lúc, tạo nên một tiếng động lớn như gió thổi và làm những chiếc túi cùng những chiếc lon bay trên không trung.

“Giờ đi ngủ cho cả đội quân bị tẩy não,” Clay nói. “Nếu chúng ta cần phải làm điều gì đó thì phải ra tay ngay đêm nay.”

“Làm gì? Chúng ta có thể làm được gì?” Tom hỏi. “Chiếc cửa đôi đã bị khóa chặt. Tôi nghĩ tất cả các cửa khác cũng vậy.”

Dan giơ chiếc xà beng lên.

“Tôi không nghĩ như vậy,” Clay nói. “Thứ ấy chỉ có ích để bẩy nắp thùng thôi, nhưng nên nhớ rằng nơi này từng là một sòng bạc.” Anh chỉ tay về phía đầu bắc của hội trường những dãy máy chơi đánh bạc đang hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ dưới những bóng đèn dự phòng lẻ loi. “Chắc chắn những cánh cửa đôi đều có thể chống lại xà beng.”

“Thế còn cửa sổ?” Dan hỏi, rồi ông ta nhìn kỹ hơn và tự trả lời câu hỏi của mình. “Jordan, có thể.”

“Hãy kiếm cái gì ăn đã,” Clay nói. “Rồi hãy ngồi xuống và im lặng một lát. Chưa có đủ sự yên lặng.”

“Và làm gì?” Denise hỏi.

“À, mọi người có thể làm gì mà mình thích.” Clay nói. “Suốt hai tuần nay tôi chẳng vẽ vời gì, và bây giờ tôi bắt đầu thấy nhớ. Tôi nghĩ tôi sẽ vẽ về cái gì đó.”

“Chú không có giấy.” Jordan phản đối.

Clay mỉm cười. “Khi không có giấy, chú vẽ trong đầu mình.”

Jordan nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực, cố đoán xem có phải mình đang bị trêu chọc hay không. Khi biết chắc không phải là sự trêu chọc, cậu bé nói, “Như thế không thể tốt bằng vẽ trên giấy, đúng không chú?”

“Dưới một góc độ nào đó lại tốt hơn đấy. Thay vì phải xóa đi, chú chỉ việc nghĩ lại.”

Có một tiếng động mạnh và chiếc nắp thùng kẹo bung ra. “Lô tô!” Dan kêu to và nâng chiếc xà beng lên khỏi đầu. “Ai bảo một giảng viên đại học không biết làm gì trong đời thường?”

“Trông kìa,” Denise nói bằng giọng háo hức, và phớt lờ Dan. “Cả một núi kẹo Junior Mints!” Cô ta vục tay vào.

“Clay?” Tom hỏi.

“Hử?”

“Tôi đoán anh không trông thấy con trai, và vợ, cô Sand

“Sharon,” Clay nói. “Tôi không trông thấy họ.” Anh nhìn qua hông Denise. “Có cả kẹo Butterfinger à?”