- 7 -
Nửa giờ sau đó, họ đã ăn no kẹo và uống sạch những lon sô đa tìm thấy. Họ đã thử mở tất cả các cánh cửa và thấy chúng đều bị khóa chặt. Dan thử dùng xà beng và cuối cùng đành chịu thua. Tom nói rằng dù trông có vẻ như được làm bằng gỗ, nhưng kỳ thực những cánh cửa ấy được làm bằng thép.
“Có lẽ còn được nối với hệ thống báo động nữa,” Clay nói. “Nếu ông cứ hý hoáy với mấy cánh cửa ấy, cảnh sát khu bảo tồn sẽ đến tóm ông đi.”
Lúc này những người còn lại đang ngồi thành vòng tròn nhỏ trên tấm thảm giữa những chiếc máy chơi đánh bạc. Clay ngồi trên nền xi măng, quay lưng lại với chiếc cửa đôi mà Người Rách Nát đã đẩy họ qua đó với một cử chỉ chế giễu - Xin hẹn gặp lại quý vị vào sáng mai .
Suy nghĩ của Clay muốn quay trở lại cái cử chỉ chế giễu kiểu gọi điện thoại của hắn, nhưng anh cố cưỡng lại. Từ kinh nghiệm lâu năm của mình, anh biết cách tốt nhất để làm chuyện đó là phải hướng những suy nghĩ ấy vào một chuyện mới. Vì vậy anh ngồi tựa lưng vào cánh cửa gỗ có lõi thép bên trong, nhắm mắt lại, và hình dung ra một trang truyện tranh. Không phải là một trang trong Bóng đen lang thang - Bóng đen lang thang đã chết và không ai biết rõ điều đó hơn anh - mà là một trang trong một cuốn truyện mới. Hãy đặt tên nó là Điện thoại di động , nếu không thể tìm được cái tên khác phù hợp hơn, một trường thiên tiểu thuyết về cuộc chiến rùng rợn giữa bầy người điện thoại với một ít những người sống sót...
Chưa hẳn như vậy. Mới nhìn qua thì có vẻ là như vậy, những cánh cửa trông có vẻ làm bằng gỗ nhưng lại có lõi thép. Nhưng chắc chắn số lượng người điện thoại đã bị tiêu hao đi rất nhiều - đúng thế. Bao nhiêu kẻ trong bọn chúng đã bị chết vì bạo lực ngay sau Xung Động? Một nửa? Anh nhớ lại mức độ ác liệt của bạo lực và nghĩ có thể là hơn. Có thể lên tới bảy mươi hoặc tám mươi phần trăm. Rồi sự tiêu hao vì các vết thương nhiễm trùng, đánh giết, và vì sự đần độn. Thêm vào đó còn có cả sự tiêu hao do những người như anh và các bạn mình gây ra cho bọn chúng bằng cách tiêu diệt từng bầy một. Có bao nhiêu bầy đã bị những người bình thường tiêu diệt? Thực tế còn lại bao nhiêu bầy như thế này?
Clay nghĩ có thể họ sẽ được biết điều đó vào ngày mai, nếu tất cả những người điện thoại còn sống sót đều kéo đến để xem nghi lễ tử hình anh và các bạn, những người điên. Cứ chờ thì sẽ biết.
Chẳng sao. Bớt các tình tiết đi. Nếu anh muốn mô tả câu chuyện bằng các bức tranh, các tình tiết phải được rút gọn. Ðó là luật bất thành văn. Tình trạng của người điện thoại có thể tóm tắt bằng ba từ: tổn thất lớn. Trông có vẻ vẫn còn rất nhiều, vô số, nhưng có lẽ lũ chim bồ câu đưa thư ngày xưa cũng nhiều như thế, cho đến khi bị tận diệt. Điều mà không ai nhận thấy là mỗi ngày số lượng những bầy đàn khổng lồ như vậy lại giảm bớt. Cho đến khi, thế đấy, cho đến khi chẳng còn một bầy nào. Tuyệt chủng. Vĩnh viễn.
Thêm vào đó, anh nghĩ, bọn chúng còn gặp phải vấn đề này nữa, đó là lỗi chương trình. Con sâu. Chuyện đó sẽ gây nên điều gì? Bọn chúng sẽ không thể sống sót lâu như lũ khủng long, dù là chúng có khả năng viễn cảm, viễn di, hay là gì đi chăng nữa.
Được, đủ cốt truyện. Nhưng bức tranh nền sẽ là gì? Ổ, Clay Riddell và Ray Huizenga, đúng thế. Họ đang đứng trong rừng. Ray đang cầm khẩu côn 45 của Beth Nickerson, nòng súng tì vào cằm và Clay đang cầm
Một chiếc điện thoại di động, tất nhiên là thế rồi. Chiếc điện thoại di dộng mà Ray đã nhặt được ở mỏ Gurleyville.
Clay (khiếp đảm): Ray, DỪNG LẠI! Ðiều đó thật vô nghĩa! Ông không nhớ à? Kashwak là vùng KHÔNG CÓ SÓNG ĐIỆN THOẠI Dl ĐỘNG!
Không có hiệu quả! KA - POW! được viết bằng những chữ in hoa màu vàng chạy ngang bức tranh. Đầu Ray bay một nửa, máu tuôn xối xả. Cảnh phía sau, cảnh nền, là một đàn quạ đang bay lên.
Một bức tranh nền quá tuyệt, Clay nghĩ. Máu, phải có máu - ngày xưa thì chắc chắn là không qua được khâu kiểm duyệt, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Đứng bên cửa đôi của Hội trường Kashwakamak, Người Rách Nát đang làm cử chỉ gọi điện thoại, ngón tay cái tì vào mang tai, ngón tay út tì sát miệng. Sử dụng Denise làm một chiếc loa: Không - được - dùng - điện - thoại.
Được thôi. Bởi vì Kashwak là một vùng Không - Điện - Thoại.
Ray đã chết một cách vô nghĩa… vậy thì tại sao điều đó không làm anh cảm thấy buồn trong lúc này?
Clay ý thức được rằng anh đang ngủ gật, chuyện thường xảy ra khi anh vẽ các bức tranh trong đầu mình.
Ray đã chết vì một chiếc điện thoại di động vô dụng.
Hay không phải thế? Lúc này Clay trông thấy một bức tranh khác. Lần này là một dẫn đoạn, anh có thể biết chính xác điều đó dựa vào kiểu đường viền của nó.
Ray đang cầm chiếc điện thoại di động gớm ghiếc và mẫu giấy ghi một số điện thoại trên đó. Ngón tay cái của Ray đã che kín tất cả các con số, trừ mã vùng của Maine.
RAY (O.S): Đến thời điểm thích hợp, bấm số ghi trên mẫu giấy này. Anh sẽ biết khi nào thì thích hợp. Tôi phải hy vọng là
Không thể gọi cho ai ở Kashwak, Ray ạ, bởi vì Kashwak là vùng Không – phủ - sóng. Cứ hỏi Hiệu trưởng Harvard thì sẽ biết.
Và để tiếp nối câu chuyện, lại có một bức tranh nữa với dường viền kiểu vỏ sò. Ðó là Lộ 160. Tiền cảnh là một chiếc xe buýt nhỏ màu vàng với dòng chữ TRƯỜNG MAINE QUẬN 38 NEWFlELD in đậm trên hông xe. Xa xa ở phía sau là dòng chữ KASHKAK = NO - FO nằm vắt ngang qua đường. Một lần nữa, các chi tiết hiện ra thật đáng khiếp sợ: những vỏ lon dưới rãnh, một chiếc áo phông vướng trên cành cây, và ở phía xa, một tấm vải bạt bay bay trên cái cây trông giống chiếc lưỡi dài màu nâu. Phía trên chiếc xe buýt là bốn hình tròn thể hiện lời nhân vật. Những lời thoại thể hiện trong đó không phải là những gì mà họ đã thực sự nói. Nhưng điều đó không quan trọng.
Clay nghĩ có lẽ anh biết trí não của mình định đi tới đâu.
DENISE: Ðây là nơi bọn chúng...?
TOM: Ðây là nơi bọn chúng thực hiện việc định dạng, đúng vậy. Ðứng vào hàng chờ, gọi một cú điện thoại, và tiến lên. Cô đã trở thành một người trong bọn chúng. Không có gì đơn giản hơn.
DAN: Tại sao lại là ở đây? Tại sao không phải là trên sân Hội chợ?
CLAY: Ông không nhớ à? Kashwak - không - phủ - sóng. Bọn chúng bắt mọi người xếp hàng tại nơi còn sóng điện thoại. Bước qua đó là mất sóng. Vạch số không.
Một bức tranh khác. Thể hiện rõ Người Rách Nát với những đường nét đặc trưng, nổi bật nhất là cái miệng rách nát với nụ cười quái dị thường trực. Ray đã nghĩ đến chuyện gì đó liên quan đến việc gọi điện thoại. Không hiểu sao ông ta lại quên mất là ở nơi này không có sóng. Có lẽ mình phải sang Quebec để xin một vạch sóng cho điện thoại mà ông ta đã đưa cho mình. Buồn cười thật, nhưng còn có chuyện buồn cười hơn. Mình đã cầm lấy nó! Đúng là ngớ ngẩn.
Vậy có nghĩa là Ray đã chết một cách vô ích? Có lẽ thế, nhưng một bức tranh khác đang hình thành. Bên ngoài, Pachelbel đã nhường chỗ cho Fauré, và Fauré đã chỗ cho Vivaldi. Những bản nhạc phát ra từ loa phóng thanh thay vì các dàn đài đĩa. Những chiếc loa phóng thanh đen s nổi lên trên nền trời, với những khu vui chơi đang xây dựng dở dang ở phía sau; ở hậu cảnh là Hội trường Kashwakamak. Và để nhấn mạnh, một chi tiết được bổ sung vào đó, chi tiết mà nhờ nó Clay Riddell đã được người ta biết tới...
Anh mở mắt ra và ngồi dậy. Những người khác vẫn ngồi nguyên trên tấm thảm ở góc phòng phía bắc. Clay không biết mình đã ngồi tựa lưng vào cánh cửa được bao lâu, nhưng anh thấy mông mình đã bắt đầu tê dại.
Này mọi người, anh cố cất tiếng gọi, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Miệng anh khô cứng. Tim anh đập loạn xạ. Anh hắng giọng và cố thử một lần nữa. Này mọi người! Anh nói, và những người kia nhìn quanh. Có cái gì đó trong giọng nói của anh khiến Jordan đứng dậy, Tom cũng đứng lên theo.
Clay bước lại phía họ. Anh có cảm giác mình đang bước đi bằng đôi chân vay mượn - có lẽ đôi chân anh vẫn chưa tỉnh giấc hẳn. Vừa đi anh vừa cho tay vào túi và móc ra chiếc điện thoại di động. Vì chiếc điện thoại ấy mà Ray đã chết, trong một giây phút thiếu tỉnh táo để nhớ ra rằng ở đây, tại Hội chợ Ðịa hạt Miền bắc, điện thoại di động không hoạt động vì không có sóng.