← Quay lại trang sách

- 8 -

“Nếu nó không hoạt động, anh còn cầm nó làm gì?” Dan hỏi. Ông ta có vẻ quan tâm vì sự phấn khích của Clay, nhưng rồi nhanh chóng xì hơi khi thấy cái vật mà Clay đang cầm không phải là một chiếc chìa khóa Tẩu - thoát - khỏi - trại - giam mà là một chiếc điện thoại di động đáng nguyền rủa. Một chiếc Motorola đã bị nứt vỏ. Những người khác nhìn chiếc điện thoại bằng vẻ tò mò xen lẫn khiếp hãi.

“Cho tôi hỏi vài câu nhé,” Clay nói. “Được chứ hả?”

“Chúng ta có cả một đêm,” Dan nói. Ông ta gỡ cặp kính xuống và bắt đầu lau. “Nhưng bắt đầu được rồi đấy.”

“Các ông đã dừng lại tại Trạm mua bán Newfield để tìm đồ ăn và thức uống”, Clay nói, “và các ông đã tìm thấy chiếc xe buýt màu vàng.”

“Chuyện ấy như đã xảy ra từ hàng tỉ năm trước.” Denise nói. Cô ta tru môi thổi b các sợi tóc bám trên mặt mình.

“Ray đã tìm thấy chiếc xe buýt,” Clay nói. “Các ghế ngồi khoảng mười hai...”

“Chính xác là mười sáu,” Dan nói. “Ðược viết trên bảng đồng hồ.”

“Ghế mười sáu, có chỗ trống phía sau ghế cuối để cất ba lô. Rồi các ông tiếp tục lên đường. Và khi các ông tới mỏ đá Gurleyville, tôi cá là chính Ray đã đề nghị mọi người dừng lại tại đó.”

“Ðúng là thế, anh đã thắng,” Tom nói. “Ông ta nghĩ chúng tôi có thể dừng lại để làm một bữa ăn nóng và nghỉ ngơi. Sao anh biết chắc như vậy, Clay?”

“Tôi biết vì chính tôi đã vẽ ra cảnh đó.” Clay nói, và điều này cũng gần đúng sự thực, bởi vì anh như nhìn thấy bức tranh ấy đang hiện ra trong đầu. “Dan này, ông và Denise với Ray đã xóa số hai bầy. Bầy thứ nhất bằng xăng, bầy thứ hai bằng thuốc nổ. Ray biết cách sử dụng nổ vì ông ấy đã từng là công nhân xây dựng đường cao tốc.”

“Chết tiệt,” Tom thở mạnh. “Ông ấy lấy thuốc nổ từ cái mỏ đá ấy, đúng không nhỉ? Trong khi chúng tôi đang ngủ. Chắc chắn là thế - chúng tôi ngủ say như chết.”

“Chính Ray cũng là người đã đánh thức chúng tôi dậy.” Denise nói.

Clay nói, “Tôi không biết đó có phải là thuốc nổ đina-mit không hay là một loại thuốc nổ khác, nhưng tôi gần như tin chắc ông ta đã biến chiếc xe buýt thành một quả bom trong lúc mọi người đang ngủ.”

“Ở phía sau,” Jordan nói. “Trong khoang hành lý.”

Clay gật đầu.

Jordan xiết chặt đôi bàn tay mình thành nắm đấm. “Theo chú có bao nhiêu thuốc nổ ở đó?”

“Không thể biết trước khi nó đã được kích nổ.

“Ðể tôi nói xem có đúng không nhé,” Tom nói. Bên ngoài, Vivaldi đã nhường chỗ cho Mozart - Một tiểu phẩm đêm khuya. Những người điện thoại chắc chắn đã tiến hóa qua mốc Debby Boone. “Ông ta nhét một quả bom vào phía sau chiếc xe... rồi biến chiếc điện thoại di động thành thiết bị kích nổ?”

Clay gật đầu. “Ðó là điều tôi tin chắc. Tôi nghĩ ông ta đã tìm thấy hai chiếc điện thoại trong khu lán ở mỏ đá.Theo tôi, chắc chắn là phải có hàng chục chiếc, để cấp cho người làm. Chúa cũng biết là những thứ ấy bây giờ rẻ đến mức nào. Vậy là ông ta đã chế một chiếc thành thiết bị kích nổ. Có lẽ các vụ đánh bom ở Iraq cũng được kích nổ kiểu đó.”

“Ông ấy làm điều đó trong lúc mọi người đang ngủ à?” Denise hỏi. “Và ông ấy không nói cho chúng ta biết?”

Clay nói, “Ông ấy không nói để mọi người không nghĩ về nó.”

“Và tự sát để nó biến khỏi đầu óc ông ta,” Dan nói. Rồi ông ta bật ra tiếng cười cay đắng. “Thôi được, phải công nhận ông ta là một người hùng! Nhưng ông ta đã quên rằng điện thoại di động không thể hoạt động trong khu vực này, một khi chúng ta đã đi qua các khu lều tái định dạng! Tôi cược là ở đây không hề có sóng điện thoại.”

“Ðúng vậy,” Clay nói. Anh mỉm cười. “Ðó là lý do tại sao Người Rách Nát lại để cho tôi mang chiếc điện thoại này vào đây. Hắn không biết tôi dùng nó để làm gì - tôi không tin là chúng có tư duy thực sự - nhưng dù sao thì...”

“Không giống như chúng ta, bọn chúng không tư duy,” Jordan nói. “Và sẽ không bao giờ tư duy.”

“... nhưng hắn không quan tâm, bởi vì hắn biết chiếc điện thoại sẽ không hoạt động. Tôi thậm chí không thể tự làm cho mình nhiễm Xung Động, bởi vì Kashwak là vùng không phủ sóng.”

“Vậy tại sao anh lại cười?” Denise hỏi.

“Bởi vì tôi biết một điều mà hắn không biết,” Clay nói. “Một điều mà bọn chúng không biết”. Anh quay sang Jordan. “Cháu có biết lái xe không?”

Jordan có vẻ ngạc nhiên. “Nhưng, cháu mới mười hai tuổi. Cháu muốn nói là, tại sao chú lại hỏi như vậy?”

“Cháu chưa bao giờ lái xe điện trong công viên? Một chiếc xe trượt tuyết?”

“Chắc chắn là có rồi… có lần cháu đã thử lái một chiếc xe kéo nhỏ ở...”

“Thế là đủ. Chúng ta sẽ không đi quá xa. Giả dụ là, tức là thế này, bọn chúng để chiếc xe buýt lại bên Tháp Dù. Và chắc chắn là như thế. Chú không nghĩ bọn chúng biết lái xe, cũng như chúng không thể có tư duy thực sự.”

Tom nói, “Clay, anh mất trí rồi à?”

“Không,” anh nói. “Bọn chúng có thể cứ tổ chức hành quyết những người đã cả gan xóa số cả bầy người điện thoại trên sân vận động ảo của chúng vào ngày mai, nhưng chúng ta sẽ không tham dự trò chơi ấy. Chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này.”