- 9 -
Những chiếc cửa sổ nhỏ rất kiên cố, nhưng chiếc xà beng của Dan đủ sức để đọ với độ cứng của kính. Dan, Tom và Clay thay nhau hết đập lại bẩy, cho đến khi những khung kính bung ra. Rồi Denise cởi chiếc áo len của mình ra và lót lên bệ cửa.
Cháu không sợ chứ, Jordan?” Tom hỏi.
Jordan gật đầu. Cậu bé có vẻ rất khiếp hãi - môi cậu bé trắng bệch - nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Bên ngoài, nhạc ru của người điện thoại đã lại quay về với Pachelbel – với một bản nhạc mà Denise gọi là âm thanh của hồi ức.
“Cháu không sao,” Jordan nói. “Cháu nghĩ một khi đã bắt đầu, cháu sẽ thấy ổn hơn.”
Clay nói, “Tom có thể luồn qua…”
Đứng sTom nhìn chiếc cửa sổ nhỏ, không rộng quá 18 in sơ, và lắc đầu.
“Cháu làm được mà.” Jordan nói.
“Vậy thì tốt. Cháu nói lại cho chú nghe xem nào.”
“Đi lại phía sau chiếc xe buýt. Nhìn kỹ xem có đúng là có thuốc nổ không, nhưng đừng sờ vào. Tìm chiếc điện thoại còn lại.”
“Đúng rồi. Hãy bật nó lên. Nếu nó chưa được bật…”
“Cháu biết, phải đảm bảo là nó đã được bật lên.” Jordan nhìn Clay như muốn nói: Cháu không đến nỗi ngốc như chú tưởng. “Rồi khởi động xe…”
“Không, đừng đi tắt…”
“Kéo ghế ngồi lại phía trước để có thể chạm chân đến cái bàn đạp, rồi khởi động xe.”
“Đúng rồi.”
“Cho xe chạy giữa Tháp Dù và khu Giải trí. Đi thật chậm. Xe có thể chạy qua những mảng vật liệu của khu Giải trí, và có thể có những tiếng nổ lép bép dưới bánh xe, đừng để cho xe dừng lại.
“Chính xác.”
“Cho xe tiến gần bọn chúng tới mức tối đa.”
“Đúng thế. Rồi quay trở lại đây, bên dưới chiếc cửa sổ này. Như vậy hội trường này sẽ ngăn cháu với khối thuốc nổ.”
“Chúng ta mong chờ một vụ nổ.” Dan nói.
Clay cúi xuống hôn lên má Jordan. “Chú yêu cháu, cháu biết đấy.” anh nói.
Jordan ôm anh thật chặt. Rồi đến lượt Tom. Và Denise.
Dan chìa tay ra và nói, “Ồ, tuyệt lắm.” rồi ôm lấy Jordan theo kiểu ôm của gấu. Clay, vốn không thích Dan Hartwick lắm, lúc này cảm thấy quý mến ông ta hơn vì cử chỉ ấy.