- 15 - 16 -
Bàn chân khổng lồ giẫm lên Hội trường làm nó rung chuyển chính là thân chiếc xe buýt. Những mảnh nội thất còn lại trên chiếc xe đang bốc cháy, gần đó là hai chiếc ghế bị lật úp, cũng đang rừng rực lửa. Thân xe bằng thép đã bị xé nát. Những mảnh quần áo bay đầy trời giống những bông tuyết lớn: áo sơ mi, quần dài, quần soóc, xu chiêng. Clay thấy lớp cỏ khô lót dưới sàn Hội trường đang sắp biến thành một chảo lửa; họ đã thoát ra ngoài vừa kịp lúc.
Có nhiều đám cháy rải rác khắp khu vực trước kia được dành cho các buổi hòa nhạc, các cuộc thi đấu đủ thể loại, nhưng ảnh hưởng của vụ nổ không chỉ dừng lại ở đó. Clay trông thấy những đám lửa trên các ngọn cây cách đó ít nhất là 300 iát. Ở góc phía nam, khu Giải trí đang bốc cháy và anh có thể thấy một thứ gì đó - anh nghĩ đó một thân người - đang cháy như bó đuốc ở đoạn giữa thân Tháp Dù.
Cả bầy người điện thoại đã biến thành một bãi thịt vụn đang cháy khét lẹt. Trường viễn cảm của người điện thoại đã bị phá vỡ (cho dù những dòng điện trường yếu vẫn còn đủ để làm tóc anh dựng đứng lên và làm da thịt anh ngứa ngáy), nhưng không trung vẫn còn ngập tiếng kêu của những kẻ sống sót. Clay sẽ không chùn tay cho dù anh có thể hình dung hết sự tồi tệ của việc này. Nhưng đúng là không thể hình dung nổi.
Ánh lửa chiếu sáng hơn mức mong đợi của họ. Những vũng máu, những thân người, những tay chân đứt lìa trông thật khủng khiếp, nhưng những chiếc quần, áo và những đôi giầy vô chủ trông còn ghê rợn hơn, như thể vụ nổ đã làm bầy người điện thoại bốc hơi một phần. Một người đàn ông bước về phía họ với đôi bàn tay ôm chặt cuống họng để máu đừng ộc ra, trong khi lòng ruột anh ta lòng thòng ở háng. Mắt anh ta mở to vô hồn.
Jordan đang nói một câu gì đó. Clay không nghe thấy vì những tiếng la hét, rên rỉ, và những tiếng réo của lửa, vì vậy anh nghiêng người về phía cậu bé.
“Chúng ta phải làm chuyện này, đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm,” Jordan nói. Cậu bé nhìn một người phụ nữ không đầu, một người đàn ông không chân, cái gì đó nát bấy trông giống như một xúc thịt băm. Phía sau cái thứ bầy nhầy đầy máu ấy, hai chiếc ghế xe buýt úp lên hai xác phụ nữ đang cháy nằm chồng lên nhau. “Chúng ta phải làm điều này, đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm. Chúng ta phải làm điều này, đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm.”
“Ðúng thế, cưng ạ, hãy úp mặt vào lưng chú và bước đi như thế,” Clay nói, và Jordan ngay lập tức úp mặt vào hông anh. Ði như thế không mấy dễ chịu, nhưng vẫn có thể cố.
Họ đi tạt qua khu tập kết của bầy người điện thoại, và hướng về phía khu vực vốn được dành cho các trò chơi trong Hội chợ nếu Xung Ðộng không xảy ra. Sau lưng họ, Hội trường Kashwakamak mỗi lúc một cháy dữ dội hơn, làm cả bãi đất sáng rực. Những cái bóng - rất nhiều kẻ trong số đó hoàn toàn trần truồng, quần áo đã bị thổi bay - đang loạng choạng bước đi vô phương hướng và ngả dúi dụi. Clay không biết có bao nhiêu kẻ như vậy. Một vài kẻ ở rất gần, và hoàn toàn chẳng quan tâm tới họ. Những kẻ đó hoặc là cứ thắng tiến về phía đám lửa, hoặc là đi về hướng khu rừng ở phía tây Hội chợ; và Clay tin chắc là những sinh vật đó sẽ chết nếu không tìm lại được ý thức bầy đàn. Anh nghĩ chuyện ấy khó có thể xảy ra. Một phần vì vi rút chương trình, nhưng phần lớn bởi vì Jordan đã quyết định lái chiếc xe vào giữa bầy người, và vì thế vụ nổ đã tiêu diệt gần hết cả bầy khiến cho việc lấy lại ý thức bầy đàn là điều không thể.
Nếu bọn chúng biết trước rằng việc báo thù một ông già lại dẫn chúng đến thảm họa này... Clay nghĩ, rồi anh lại tự hỏi mình, nhưng làm sao chúng có thể biết được điều đó?
Họ đi tới khu đất nơi các công nhân xây dựng sử dụng làm bãi tập kết xe tải và xe ủi. Trên mặt đất đầy những sợi dây điện, và đầy những thứ mà các gia đình từng cắm trại ở đây để lại: bếp ga, ghế gấp, võng, và cả những món quần áo có lẽ đã được phơi ở đó đến hai tuần.
“Hãy tìm một chiếc xe có chìa khóa trong đó và rút khỏi cái nơi địa ngục này,” Dan nói. “Người ta đã dọn một con đường tiếp tế, và nếu chúng ta cẩn thận, tôi tin là chúng ta có thể tiến về hướng bắc theo Lộ 160, muốn đi xa đến đâu thì đi.” Ông ta giơ tay chỉ. “Phía trên kia, tất cả là vùng không phủ sóng.”
Clay đã nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ có dòng chữ QUÉT SƠN và LẤP ỐNG NƯỚC ở đuôi xe. Anh mở cửa xe. Bên trong toàn những thiết bị lắp đặt đường ống nước, nhưng anh đã tìm thấy thứ mà anh cần: các bình phun sơn. Anh xách bốn bình và thả xuống đất, sau khi đã biết chắc rằng những bình ấy vẫn còn đầy hoặc gần đầy.
“Ðể làm gì thế?” Tom hỏi.
“Tôi sẽ nói sau.” Clay nói.
“Làm ơn ra khỏi nơi này thôi,” Denise nói. “Tôi không thể nào chịu được nữa. Quần tôi ướt sũng máu rồi.” Cô ta bắt đầu khóc.
Họ tiếp tục tiến bước và đi ngang qua khu vực dành các trò chơi của trẻ con có một tấm biển đề Charlie – Choo – Choo . “Nhìn kìa!” Tom vừa nói vừa giơ tay chỉ.
“Ôi Chúa ơi...” Dan thì thầm.
Nằm vắt ngang trên nóc quầy bán vé là một chiếc áo đỏ đang âm ỉ cháy, loại áo mà người ta thường gọi là quạ đầu xám. Chiếc áo không thể cháy bùng lên vì thấm đầy máu, và ở chỗ chưa cháy, Clay trông thấy một lỗ thủng lớn, có lẽ là bị một vật gì đó xuyên qua. Bên dưới đó là ba chữ cái HAR, phần sót lại trong tiếng cười cuối cùng của Hiệu trưởng Harvard, Người Rách Nát.
- 16 -“Không thấy người đâu, và nhìn vào lỗ thủng, ta có thể thấy rằng hắn đã bị mổ tim mà không được gây mê,” Denise nói, “vì vậy khi đã xem chán...”
“Phía xa kia còn một bãi đỗ xe nhỏ nữa, ở đầu nam,” Tom nói. “Có những chiếc xe trông rất khá. Loại xe của sếp. Có thể chúng ta sẽ gặp may.”
Và đúng là họ đã gặp may, mặc dù không phải là một chiếc xe hạng sang. Một chiếc xe tải nhỏ mang dòng chữ CHUYÊN GIA LỌC NƯỚC TYCO đỗ phía sau những chiếc xe con đắt tiền, gần như bị những chiếc xe ấy vây kín. Có lẽ vì thế mà tài xế đã để lại chìa khóa trong xe, và Clay lái chiếc xe ấy đưa mọi người ra khỏi đám lửa, ra khỏi bãi thịt cháy, bỏ lại những tiếng kêu thét, chầm chậm lăn bánh dọc con đường nhánh dẫn tới ngã ba đường, nơi có tấm biển quảng cáo mang hình ảnh một gia đình hạnh phúc, một hình ảnh của quá khứ, nếu thực sự trong quá khứ có những gia đình hạnh phúc. Clay cho xe dừng lại ở đó.
“Bây giờ một người phải lái hộ tôi.” anh nói.
“Tại sao, chú Clay?” Jordan hỏi, nhưng qua giọng nói của chú bé, anh biết là chú bé đã hiểu.
“Bởi vì chú sẽ xuống xe ở đây.” anh nói.
“Không!” “Chú sẽ xuống. Chú phải tìm con trai chú.” Tom nói, “Chắc chắn là nó đã chết trong đám đông kia rồi. Tôi không muốn làm anh đau lòng thêm, nhưng đó là thực tế.”
“Tôi biết, Tom ạ. Tôi cũng biết là vẫn có thể nó còn sống, và ông có thể hiểu. Jordan nói bọn họ đi lang thang tứ phía, như đã mất hết nhận thức.”
Denise nói, “Clay… cưng à.. dù không muốn, tôi phải nói rằng nếu cậu bé còn sống, nó cũng đang lang thang trong rừng với cái đầu đã vỡ đôi.”
Clay gật đầu. “Tôi cũng biết là có thể nó đã ra ngoài từ trước đó, khi chúng ta còn đang bị nhốt, và bắt đầu đi về hướng Gurleyville. Một vài kẻ lang thang đi về phía ấy; tôi có trông thấy. Và tôi cũng thấy một vài kẻ đã đi tới đó. Mọi người đều thấy
“Ðừng tranh cãi với đầu óc nghệ sỹ nữa, được không?” Tom nói giọng buồn rầu.
“Không ” Clay nói, “nhưng không biết ông và Jordan có thể nói chuyện với tôi một phút được không?”
Tom thở dài. “Tại sao không?” ông ta nói.