- 17 -
Một vài người điện thoại, trông có vẽ đờ đẫn và mất phương hướng, đi ngang qua chỗ họ. Clay, Tom, và Jordan không quan tâm tới những sinh vật ấy, và những sinh vật ấy cũng chẳng để ý đến họ. Chân trời phía tây bắc rực sáng khi đám cháy ở Hội trường Kashwakamak lan sang khu rừng liền đó.
“Lần này không có tiệc chia tay,” Clay nói. Anh trông thấy những giọt nước mắt của Jordan. “Chú hy vọng sẽ gặp lại cháu. Này, Tom, ông cầm lấy thứ này.” Anh đưa cho ông ta chiếc điện thoại di động mà anh đã sử dụng để kích nổ. Tom đưa tay cầm lấy. “Hãy đi thẳng về hướng bắc. Hãy để ý đến các vạch sóng. Nếu gặp chướng ngại vật, hãy bỏ chiếc xe lại, đi bộ cho đến khi đường rộng rãi trở lại, rồi kiếm một chiếc xe khác. Có thể vẫn còn sóng cho tới tận vùng Rangeley - là vùng chèo thuyền vào mùa hè, săn bắn vào mùa thu, trượt tuyết vào mùa đông - nhưng qua đó chắc không còn sóng, và mọi người sẽ được an toàn.”
“Cháu cá là ở đó bây giờ rất an toàn." Jordan vừa nói vừa đưa tay quệt nước mắt.
Clay gật đầu. “Có lẽ cháu nói đúng. Nhưng thôi, mọi người hãy tự xem xét và phán đoán tình hình. Khi đã cách Rangeley khoảng trăm dặm gì đó, hãy tìm một căn nhà gỗ hay một túp lều gì đó, hãy tích trữ đồ ăn, và cố thủ ở đó cho đến hết mùa đông. Mọi người biết là mùa đông ở đó khắc nghiệt như thế nào rồi chứ?”
“Nếu ý thức bầy đàn của Người Ma đã bị phá vỡ và bọn chúng không di trú, chắc chắn bọn chúng sẽ chết hết,” Tom nói. “Ít nhất là những kẻ ở phía bắc của đường Mason - Dixon.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như để máy bình phun sơn lại. Cứ sau khoảng hai mươi dặm, hãy phun mấy chữ T - J - D thật to và đậm lên đường. Hiểu không?”
“T - J - D,” Jordan nói. “Có nghĩa là Tom, Jordan, Dan và Denise.”
“Ðúng thế. Nhớ là hãy phun chữ thật to, cùng với một mũi tên, nếu mọi người đổi hướng. Nếu đi theo đường đất, hãy phun lên thân cây, luôn phun bên phải đường. Tôi sẽ tìm kiếm ở phía đó. Hiểu không?”
“Luôn bên phải đường,” Tom nói. “Hãy đi với chúng tôi, Clay ạ.”
“Không. Ðừng làm khó tôi nữa. Mỗi khi phải bỏ một chiếc xe lại, hãy để nó giữa đường và phun máy chữ T - J - D lên đó. Ðược không?”
“Được rồi,” Jordan nói. “Chú phải đi tìm lại mọi người đấy nhé.”
“Chú sẽ tìm lại. Sẽ còn nguy hiểm, nhưng không nguy hiểm như trước nữa. Jordan, chú muốn hỏi cháu một chuyện.”
“Gì vậy chú?”
“Nếu chú tìm thấy Johnny trong tình trạng nó đã bị định dạng, chú nên làm gì?”
Jordan nhìn anh chằm chằm. “Làm sao cháu biết được? Chúa ơi, chú Clay! Cháu muốn nói là... Chúa ơi!”
“Cháu biết là bọn họ đang khởi động lại.” Clay nói.
“Cháu chỉ đoán thôi.”
Clay biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng chưa chắc đến mức quá tồi tệ như mới nhìn qua. Anh biết Jordan đã kiệt sức. Anh cầm lấy tay cậu bé, “Đừng sợ. Mọi chuyện không thể tồi tệ hơn. Chúa biết điều đó.”
“Chú Clay, cháu...” Jordan nhìn Tom. “Con người không giống như máy tính, chú Tom! Nói gì với chú ấy đi!
“Nhưng máy tính lại giống con người, đúng không?” Tom nói. “Bởi vì chúng ta làm ra chiếc máy tính dựa vào những gì chúng ta đã biết. Cháu biết về việc khởi động lại và về những con vi rút. Vậy hãy nói với chú ấy những gì cháu nghĩ. Có thể chú ấy sẽ không tìm thấy thằng bé. Nhưng nếu chú ấy tìm thấy...” Tom nhún vai. “Như chú ấy nói, mọi chuyện có tồi tệ đến mấy thì cũng không thể tồi tệ hơn những gì ta đã thấy.”
Jordan cắn môi suy nghĩ. Trông cậu bé có vẻ rã rời, và máu dính đầy trên chiếc áo sơ mi cậu bé đang mặc.
“Mọi người có định đi không đấy?” Dan gọi.
“Chờ một phút nữa,” Tom nói, rồi nhẹ nhàng gọi: “Jordan?”
Jordan yên lặng mấy giây nữa. Rồi cậu bé nhìn Clay và nói, “Chú cần một chiếc điện thoại nữa. Và chú phải đưa nó tới vùng phủ sóng...”