- 2 -
Trong ngôi nhà đầu tiên mà anh đột nhập vào, không có một khẩu súng nào, nhưng có một chiếc đèn pin rất dài, và anh rọi đèn vào bất kỳ người điện thoại nào mà anh gặp trên đường. Câu hỏi mà anh dành cho những sinh vật đang loạng choạng bước đi ấy là: Có trông thấy một đứa bé không? Không có câu trả lời, chỉ có những suy nghĩ không liền mạch trong đầu anh. Trong ngôi nhà thứ hai, có một chiếc xe rất đẹp đỗ ngay bên ngoài, nhưng anh không dám trèo lên. Nếu Johnny đang đi trên con đường này, nó sẽ đi bộ. Nếu anh đi xe, có thể anh sẽ không trông thấy nó, dù là đi rất chậm. Anh trở ra và vừa đi vừa nhấm nháp món mức mà anh tìm thấy trong bếp. Sau khi ăn gần hết, khi anh định vứt chiếc lọ đi thì trông thấy một người điện thoại cao tuổi đang đứng bên thùng thư và nhìn anh với ánh mắt thèm khát. Anh chìa lọ mứt ra và người đàn ông ấy cầm lấy. Rồi, vừa cố gắng hình dung rõ hình dáng Johnny, anh vừa hỏi: “Ông có thấy một cậu bé không?”
Người đàn ông chầm chậm nhai, nut, có vẻ quan tâm đến câu hỏi của anh. Cuối cùng anh ta nói: “Đi thang.”
“Đi thẳng.” Clay nói. “Đúng thế, cám ơn.” Anh bước nhanh.
Trong ngôi nhà thứ ba, cách đó khoảng một dặm về phía nam, anh tìm thấy một khẩu 30 – 30 trong tầng hầm, cùng ba hộp đạn. Trong bếp, anh tìm thấy một chiếc điện thoại đang được cắm vào bộ nạp. Anh cất chiếc điện thoại vào chiếc quần bò rồi loạng choạng bước ra ngoài. Anh muốn đi tiếp, nhưng tất cả những gì còn sót lại trong đầu anh lúc này nói với anh rằng anh cần được ngủ một giấc. Nếu Johnny ở quanh đây, chắc có lẽ nó cũng đang ngủ.
“Chuyển sang ca ngày đi, Clay,” anh thì thầm. “Mày sẽ không thể tìm thấy gì trong đêm tối với một chiếc đèn pin.”
Đó là một ngôi nhà nhỏ. Qua những bức tranh treo trong phòng khách và phòng ngủ duy nhất cùng những chấn song bao quanh phòng vệ sinh, anh đoán đây là nhà của cặp vợ chồng già. Chiếc giường khá sạch sẽ. Anh nằm xuống, vẫn để nguyên quần áo, chỉ cởi bỏ giầy. Và khi anh vừa nằm xuống, tất cả sự mệt mỏi liền đổ ập lên người anh. Có mùi thơm trong phòng, mùi túi hương của người già. Một mùi thơm quen thuộc của các cụ bà. Vụ nổ ở Hội chợ dường như đã lùi xa, lúc này chỉ còn giống như một ý tưởng cho câu chuyện mà anh chẳng bao giờ viết ra. Quá tồi tệ. Hãy bám sát Bóng đen lang thang , nếu là Sharon - Sharon đáng yêu ngày nào - thì cô ấy đã nói thế. Hãy bám sát nhân vật cao bồi thời loạn của anh.
Tâm trí Clay dường như đã thoát khỏi thể xác anh và đang bồng bềnh trong không trung. Nó đưa anh quay lại cảnh ba người đang đứng bên chiếc xe CHUYÊN GIA LỌC NƯỚC TYCO, ngay trước lúc Tom và Jordan trèo lên xe. Jordan đã nhắc lại những gì mà cậu bé nói lúc còn ở Gaiten, về việc não người cũng gần giống những ổ đĩa có dung lượng khổng lồ, và Xung Động đã xoá sạch dữ liệu trên đó. Jordan nói Xung Động tác động lên não người giống một lệnh xoá.
Chẳng còn gì ngoài lệnh cơ sở, Jordan đã nói thế. Và lệnh cơ sở là giết chóc. Bởi vì não bộ là những ổ cứng hữu cơ, nên có thể được định dạng lại. Khởi động lại. Có điều tín hiệu khởi động có lỗi. Có vi rút. Mọi người có hiểu không?
Clay đã gật đầu. Tom cũng gật đầu. Cậu bé nhìn họ; khuôn mặt cậu be bét
Nhưng Xung Động vẫn được phát đi, đúng không? Bởi vì ở một nơi nào đó vẫn có một chiếc máy tính chạy bằng pin đang hoạt động. Chương trình bị lỗi, và cuối cùng có thể sẽ ngừng chạy. Đồng thời, mọi chuyện còn tuỳ thuộc vào việc bộ não của con người có phản ứng theo kiểu những chiếc máy tính tuyệt mật được bảo vệ trước lệnh xoá hay không.
Tom hỏi đó là phản ứng gì. Và Jordan đã mỉm cười với ông ta.
Lưu vào hệ thống. Tất cả dữ liệu. Nếu điều đó xảy ra với con người, nếu ta có thể xoá chương trình của Xung Động, thì có thể tái tạo lại chương trình cũ.
“Cậu bé muốn nói đến chương trình nhân tính,” Clay thì thầm trong bóng tối, trên chiếc giường ngủ thơm mùi túi hương. “Chương trình nhân tính, được lưu vào nơi nào đó rất sâu trong hệ thống.” Lúc này anh đang chìm dần vào giấc ngủ. Nếu có mơ, anh hy vọng đó sẽ không phải là giấc mơ về vụ tàn sát ở Hội chợ Địa hạt Miền bắc.
Suy nghĩ cuối cùng của anh trước khi giấc ngủ ập đến là có lẽ cuối cùng thì người điện thoại cũng sẽ hoàn thiện và khá lên. Đúng, bọn họ đã được sinh ra trong bạo lực và sự khiếp hãi, nhưng chào đời bao giờ cũng là những giây phút khó khăn, thường mang theo sự khiếp hãi và bao giờ cũng có yếu tố bạo lực. Ngay sau khi các sinh vật đó bắt đầu kết bầy, bạo lực đã giảm bớt, và cho đến nay, với những gì anh biết, người điện thoại chưa khai chiến với người bình thường. Trừ việc dồn người bình thường tới Hội chợ Địa hạt Miền bắc có thể xem là một hành động chiến tranh, việc người điện thoại trả thù khi các bầy đàn của họ bị tấn công cũng là điều có thể hiểu được. Nếu được tự do tiến hoá, có thể cuối cùng bọn họ sẽ trở thành những chủ nhân của trái đất và biết cách chăm sóc trái đất tốt hơn so với những người được gọi là bình thường. Bọn họ sẽ không đổ xô đi mua điện thoại di động mốt mới hay sử dụng các loại phương tiện cơ giới uống xăng như uống nước nhờ khả năng viễn cảm và viễn di của mình. Khỉ thật, ngay cả thị hiếu âm nhạc của bọn họ cũng có phần hơn và ngày càng được cải thiện.
Nhưng chúng ta còn có lựa chọn nào nữa? Clay nghĩ. Bản năng sinh tồn cũng giống như tình yêu. Đều không có mắt.
Anh không mơ về vụ tàn sát tại Hội chợ. Anh mơ thấy mình đang trong một chiếc lều quay xổô, và người xướng giải đang gào lên trong loa B – 12 – vitamin ánh sáng! – anh cảm thấy như có ai đó đang giật giật ống quần mình. Anh cúi nhìn xuống gầm bàn. Johnny đang ngồi đó, mỉm cười với anh. Và ở một nơi nào đó có tiếng chuông điện thoại đổ.