Chương 10
Tối thứ hai sau khi Lữ về lại New York, căn nhà trở nên trống trải hơn thường lệ.
Hoài nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Lữ nhưng nàng thôi. Hoài chờ Lữ text chúc ngủ ngon.
Khi điện thoại nàng reo lúc hơn 10 giờ tối, Hoài nghe ngay. Bên kia đầu dây, giọng Lữ ấm như đang phả hơi thở vào tai nàng:
- Anh có làm rộn giấc ngủ của em không?
- Không, em chưa ngủ. Anh đi về mệt không?
- Không mệt, nhưng phải chờ lâu. Chuyến bay bị trễ đến 2 tiếng. Anh về đây muộn. Anh vừa về.
- Em chỉ mong anh đi về bình an. Bây giờ nghỉ và ngủ thật ngon nhé.
- Anh chưa thể ngủ được. Thường mấy giờ thì em ngủ?
- Em cũng ngủ muộn nhưng trước nửa đêm. Anh thì sao?
- Anh thường viết vào ban đêm nên thức khuya lắm. Anh muốn được nghe tiếng em để khoảng cách giữa chúng ta được gần lại.
Hoài cười nho nhỏ.
- Em đang tưởng tượng chỗ anh ở, studio lớn hay nhỏ, bề bộn hay không đến nỗi lắm. Nơi ấy ra sao và hiện giờ anh đang làm gì.
- Muốn anh chụp hình cho em xem thế giới của anh không?
- Đừng.. cứ để em tưởng tượng. Em muốn đến thăm anh và dành cho anh sự bất ngờ như anh đã cho em bao nhiêu bất ngờ..
Bên đầu dây chợt yên lặng. Lữ hỏi:
- Bao giờ em đến?
- Bao giờ ư? Khi nào.. em nhớ anh quá và muốn gặp anh..
Lữ như mê đắm đi, chàng thầm thì:
- Anh muốn yêu em ngay trong lúc này..
Câu nói của Lữ làm dậy lên nỗi nhớ và xôn xao đang dâng lên trong Hoài.
Không thấy Hoài nói gì, Lữ hỏi:
- Hoài ơi!
- Sao anh?
- Nghe tiếng của em làm anh có cảm tưởng em đang ở ngay bên cạnh anh.
- Em cũng vậy.. Ngày mai anh sẽ làm gì?
- Ngày mai ư? … Lúc anh đang chờ máy bay thì David, agent của anh gọi điện thoại báo cho anh biết cuối tuần này phim Bóng Tối sẽ được công chiếu ở nhiều rạp xi-nê trên khắp nơi.
- Anh có vui không? Em nghĩ sẽ thành công.
Lữ cười:
- Để xem. Nhưng phải sau đó chừng 2, 3 tuần sách mới phát hành rộng rãi. Nếu như phim ăn khách thì sách sẽ bán được.
- Anh sẽ đi tour chứ?
- Anh chán chuyện đó lắm nhưng nhà xuất bản phải làm như vậy để quảng cáo cho việc bán sách.
- Anh sẽ đi những đâu?
- David nói 4, 5 chỗ. Anh sẽ đòi đi tour ở Houston.
Hoài cười:
- Anh đòi như vậy đi để mình có dịp gặp nhau.
- Anh sẽ nói với David.
- Vậy là anh sẽ bận rộn lắm đấy.
- Anh chẳng cần gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh em và viết. Những chuyện đi đây đó làm anh thấy phiền.
- Nhưng quyển sách đầu tiên phải cần như thế.
- Anh biết nhưng vẫn thấy mình bị làm phiền. Không thích một chút nào. David biết tính anh. Anh ta cũng là một người kiên nhẫn và là một người bạn tốt. À.. em có biết David nói gì về em không?
Hoài tò mò hỏi lại:
- David nói gì về em?
- Anh ta bảo em là định mệnh của anh và anh sẽ không bao giờ thoát được em.
Hoài cười:
- Vậy sao?.. Em không để cho anh vuột mất đâu.
- Em là một nửa của anh, làm sao mà có thể tách rời một nửa của mình được. Ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta được bởi vì sống hay chết chúng ta vẫn thuộc về nhau đúng không?
Hoài trả lời trong hơi thở nhẹ:
- Chúng ta thuộc về nhau.. như một tiền định.
Lúc Hoài tắt máy là gần 12 giờ đêm. Giấc ngủ đến với Lữ và Hoài dễ dàng như cả hai đang có nhau cận kề và cùng đi vào giấc ngủ bình an trong vòng tay âu yếm không rời.
Kim gọi điện thoại cho Hoài vào sáng thứ ba:
- Con sẽ về chiều tối thứ ba. Con đi chung xe với bạn chứ không đi máy bay như mẹ dặn đâu. Gần mà. Tối thứ ba con gặp mẹ. Cho con ăn cơm nhà, con thèm ăn cơm mẹ nấu.
Hoài cười vui:
- Ở nhà mọi khi con thích ăn cơm tiệm mà.
- Đi xa mới nhớ nhà!
- Nhưng về nhà thì lại muốn đi đúng không?
Kim cười thành tiếng.
- Con về được mấy ngày?
- Chủ nhật con lên trường lại… Mẹ à..
Hoài hơi ngạc nhiên khi thấy Kim có vẻ ngần ngừ nhưng nàng có thể đoán con gái muốn nói gì.
- Sao con không nói? Có chuyện gì sao?
- ThanksGiving.. mình có cả bố nữa được không?
Tự dưng Hoài thấy buồn bã và nhận ra Nguyên đã trở thành.. một chướng ngại vật! Nhưng cũng phải vì Kim thôi! Những ngày vừa qua với Lữ như một giấc mộng đã trở thành sự thật. Lữ đã không còn ở đây, chàng đã đi về.. để Hoài ở lại với những khúc mắc của riêng nàng.
Nàng nói với con gái:
- Đối với mẹ… cũng được thôi!
- Cám ơn mẹ. Con chưa hỏi bố.. nhưng mình chỉ ăn tối thôi.
- Con cứ lo nói với bố con, còn bữa tối đó mẹ sẽ order gì đó.
Thấy giọng Hoài không vui, Kim cũng áy náy:
- Chỉ ăn tối thôi mẹ à!
- Không sao đâu con. Chiều tối thứ ba khi con về, mẹ sẽ làm những món con thích.
Từ hôm ngồi ngoài vườn sau uống cà phê với Lữ, Hoài đã muốn lập lại hành động này tuy chỉ một mình. Ngồi uống cà phê, nhìn cây lá và khu vườn tiều tụy không được chăm sóc và nhớ đến Lữ cùng lời nói sẽ trồng hoa cho nàng ngắm. Lữ làm đủ mọi thứ, ngay cả những ước muốn của anh ấy cũng chỉ vì mình và cho mình. Làm sao mà có thể không yêu Lữ được chứ?
Kim về nhà, mẹ con rất vui. Con bé cũng ra vườn sau ngồi nói đủ thứ chuyện với Hoài. Chỉ vài tháng xa nhà, đi học và sống độc lập, Kim trưởng thành hơn nhiều.
Căn nhà sống động hẳn lên với sự nhí nhảnh vui vẻ của Kim.
Sáng thứ năm ngày lễ ThanksGiving, Hoài đang bận trong bếp lo cho bữa tối vì nàng đổi ý không muốn đặt thức ăn bên ngoài. Kim cũng giúp mẹ.
Có tiếng chuông ngoài cửa. Hoài nói với Kim:
- Con ra xem có ai?
Đó là người giao hoa. Bình hoa rất đẹp và lớn. Kim ký nhận hân hoan mang vào bếp nói với Hoài:
- Mẹ xem nè! Có ai gửi hoa cho mình!
- Ai vậy?
Hoài hỏi nhưng vẫn cắm cúi làm thức ăn không ngửng đầu lên.
- Để con coi!.. Gửi cho mẹ. Người gửi là Lucas!
Hoài suýt đánh rơi cái thìa đang cầm trong tay.
Giọng Kim vẫn liến thoắng:
- Mẹ nhìn đi, hoa đẹp lắm! Bình hoa này đắt tiền lắm đó! Mà Lucas là ai vậy?
Hoài biết mình đỏ mặt khi trả lời Kim:
- À.. một người bạn!
Sự luống cuống và bối rối của Hoài không dấu được cặp mắt tò mò của con gái.
- Bạn nào của mẹ vậy? Con đâu thấy mẹ có bạn đâu? Đây là một người bạn Mỹ?
Hoài lấy lại bình tĩnh:
- Mỹ nhưng mà Việt!
Kim không buông tha bằng cái nhìn tinh quái:
- Vậy là người bạn của mẹ giống con, Việt nhưng mà Mỹ! Bạn của mẹ phải thích mẹ lắm mới tặng bình hoa đẹp như vậy phải không?
Hoài nhìn bình hoa của Lữ gửi tặng. Đẹp thật! Lữ vẫn tiếp tục có mặt trong ngôi nhà của nàng. Rất gần gũi!
- Không phải con đã nói với mẹ là mẹ nên có bạn sao?
- Ừ đúng, con nói với mẹ như vậy mà! Nếu mẹ vui thì con cũng vui. Có lúc nào đó con gặp bạn của mẹ được không? Con tò mò..
- Lucas không ở đây!
Kim ngạc nhiên:
- Không ở đây sao làm bạn được?
Hoài phì cười:
- Tại sao không?
Kim cũng cười:
- Con không biết nữa.. con chỉ nghĩ như vậy thôi! Nhưng mà ông đó ở đâu?
- New York!
Kim lập lại:
- New York! Xa vậy? Mà sao lại biết nhau hả mẹ?
- Lúc khác mẹ sẽ kể cho con nghe. Chỉ là bạn thôi.
Hoài hơi ngượng khi thấy mình nói dối. Từ giờ trở đi chắc nàng sẽ nói dối nhiều lắm sao?
- Theo con, một người bạn Việt mà Mỹ sẽ hợp với mẹ hơn đấy!
Hoài cười chẳng nói gì.
- Nếu gặp bạn của mẹ, con sẽ phải gọi bằng chú đúng không? Bạn của mẹ già hay trẻ? Có đẹp trai hay cũng chỉ OK?
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Hoài khi trả lời Kim:
- Bạn của mẹ cũng bằng cỡ mẹ. Mẹ đâu có muốn làm bạn với một ông già đâu phải không nào? Lucas cũng được, không xấu.
- Con nghĩ mẹ cũng thích Lucas rồi đấy vì khi mẹ nói về chú ấy, thấy mẹ rất vui.
Hoài thở dài thầm. Kim cũng đọc được ý tưởng của người khác như mình! Chẳng lẽ nàng phải đóng kịch nữa sao?
- Nhưng con sẽ gặp chú Lucas trong tương lai đúng không?
- Con sẽ gặp.
- Bao giờ?
- Khi nào Lucas xuống đây chơi, chịu chưa? Thôi đừng nói chuyện về anh ta nữa, mẹ còn đang lo bữa ăn tối nay.
Kim biết là mẹ không muốn nói thêm nên cũng không muốn căn vặn nhưng cứ thắc mắc một người ở Houston, một người ở New York làm sao có cơ hội gặp gỡ quen nhau?
Gặp lại Nguyên, dù chỉ dưới mái nhà quen thuộc và trong bữa ăn tối nhưng Hoài có cảm giác như Nguyên là một người lạ, tệ hơn nữa là một người nàng không muốn gặp gỡ!
Bữa ăn tối đã diễn ra trong tẻ nhạt, chỉ có mình Kim nói nhiều và vui vẻ để lấp khoảng trống lạnh lẽo dù cả Hoài và Nguyên đã cố gắng. Hoài đã nghĩ thầm nếu Nguyên mang bạn gái của anh ta đến đây cùng ăn tối chắc nàng sẽ dễ chịu hơn. Vì cả hai không có gì để nói với nhau. Khoảng cách chỉ là một bàn ăn nhưng Hoài có cảm giác như cả một đại dương.
Lúc Nguyên ra về, cả Nguyên và Hoài có lẽ đều thầm nghĩ: “Chúng ta đã làm xong bổn phận!”
Tối hôm đó mặc dù biết đã khuya, Hoài vẫn text cho Lữ:
“Cám ơn bình hoa rất đẹp anh đã gởi cho em. Với bình hoa này anh đang có mặt ở đây với em đó”
Dường như Lữ chưa ngủ, chàng text lại:
“Anh vui vì em thích bình hoa đó. Mình nói chuyện qua phone được không? Anh muốn nghe tiếng em. Nếu không tiện thì thôi”
Hoài bấm số của Lữ. Chàng nghe ngay và câu đầu tiên Lữ nói là:
- Anh nhớ em.. Anh đang tưởng tượng em làm gì vào giờ này em đang ngủ, tóc xõa trên mặt gối, một bên má áp vào mặt gối. Anh ước gì là mặt gối đó..”
Những lời thủ thỉ đầy yêu thương của Lữ làm Hoài như ngây dại.
- Hoài.. sao em không nói gì..?
- Em đang ở cạnh anh.. New York đã lạnh chưa? Bao giờ thì tuyết rơi?
- Trời đã hơi lạnh nhưng chưa có tuyết đâu. Năm nay khí hậu kỳ cục như vậy, chắc mùa đông sẽ lạnh và nhiều tuyết lắm.
- Những lúc như thế anh làm gì?
- Anh vẫn ra ngoài. Làm gì ư? Lang thang. Hết từ dưới hầm với những chuyến xe điện rồi lên trên mặt đất vào giòng đời náo nhiệt. Tuyết và giá lạnh không ngăn được người ta ra ngoài hoặc vì công việc kiếm sống hay muốn hít thở không khí, hay muốn nhìn thấy người với người trôi nổi. Xà vào quán cà phê trên đường tìm chút ấm áp vì lạnh quá. Ăn tiệm hoài tốn kém vì trên này rất đắt đỏ, còn nấu nướng thì ngại lắm… nhưng cũng phải nấu.. Nếu mà có em trên này trong những ngày đông giá lạnh đầy tuyết thì hay quá!
- Có em ở đó thì mình sẽ làm gì bên nhau, anh nói xem?
- Có em là có tất cả. Sự có mặt của em trong căn gác chật hẹp này sẽ cho anh nhiều ý tưởng. Nhưng anh sẽ đưa em đi khắp nơi cho đến khuya chúng ta mới về nhà. Sau đó làm gì.. thì em biết rồi..
- Anh thật..!
Lữ cười:
- Không phải những người yêu nhau đều như vậy sao? Vả lại em sẽ cho anh hơi ấm, nhiệt từ em đốt anh như đuốc. Hệ thống sưởi ở đây rất xưa, sưởi bằng hơi nước nên rất an toàn, không có mùi nhưng cũng vì những tòa nhà quá xưa nên thỉnh thoảng bị hỏng. Cần có em để sưởi ấm cho anh, cho nhau..
Họ nói với nhau đủ thứ chuyện linh tinh, miên man không dứt.
Lữ chợt hỏi Hoài:
- Ngày lễ của em chắc vui lắm? Em làm gì với gia đình?
- Em làm bếp cho bữa ăn tối.. Kim, con gái em thích như vậy. Nó muốn xum họp..
Lữ hỏi nhưng không dấu được vẻ băn khoăn tuy chàng biết hai chữ xum họp có nghĩa là có mặt của chồng cũ Hoài.
- Vui chứ?
- Cũng bình thường thôi, chỉ là bổn phận vì thương con gái.. À.. bình hoa anh gửi cho em làm Kim tò mò muốn gặp anh.
- Thật à? Có được không?
- Được chứ! Kim trước đây còn khuyến khích em nên có bạn.
Lữ cười thành tiếng:
- Nhưng anh đâu có phải là bạn em?
- Thì em chỉ nói như thế.
- Vậy bao giờ cho anh gặp con gái em?
- Khi nào anh có dịp xuống đây chơi và cũng là ngày nghỉ của Kim. Nó đang học trên Austin, anh biết mà.
- Uổng quá, cuối tuần này không kịp.. Chắc chờ đến Christmas.
- Em chỉ kể cho anh nghe mà thôi, đừng thắc mắc. Anh còn những chuyến đi book tour trong thời gian tới. Anh sẽ bận lắm không phải sao?
- Bận thì bận nhưng anh không thể xa em quá lâu được. Nhưng.. em có nghĩ là con gái em sẽ không ghét anh không?
- Phải gặp nhau mới biết được. Nhưng khó mà ghét anh được.
Lữ cười:
- Em nói thật sao?
- Thật chứ..
Mọi cuộc điện đàm giữa hai người luôn luôn kết thúc trước 12 giờ đêm vài phút.