← Quay lại trang sách

Chương 11 Hoàng Thiên Phượng

Hoàng Thiên Phượng trở lại gặp Hoài sau 2 tuần. Vẫn vẻ kiêu kỳ và vui tươi như lần đầu. Nhưng ẩn bên dưới cái bề ngoài đó vẫn có một cái gì khác thường mà Hoài nhận ra ngay.

Vừa ngồi xuống ghế, cô ta đã nhìn Hoài và hỏi với một vẻ hơi thách thức:

- Bà có ngạc nhiên khi thấy tôi trở lại tìm bà không?

Hoài nhếch mép nở một nửa nụ cười:

- Nghề nghiệp của tôi luôn luôn đối diện với những bất ngờ hay với những trường hợp đã được tiên đoán trước nên không có gì ngạc nhiên.

- Thật sao? Vậy tôi thuộc trường hợp nào? Bất ngờ hay không bất ngờ?

Giọng của Thiên Phượng pha chút nửa trêu chọc nửa khiêu khích khi hỏi như thế.

- Cả hai trường hợp đều đúng cho cô.

Thiên Phượng có vẻ ngạc nhiên:

- Tôi không hiểu..

- Tôi đã nghĩ cô sẽ trở lại nhưng tôi cũng nghĩ lần trở lại này sẽ mang đến cho tôi nhiều bất ngờ.

- Có đúng như thế không?

Hoài trầm ngâm:

- Chúng ta cứ nói chuyện và rồi sẽ có câu trả lời, cô có thấy thế không?

- À.. bà làm tôi thấy thú vị..

Với câu nói đó của Thiên Phượng, Hoài thấy ngay là đây là một thiếu nữ với bề ngoài rất cứng rắn nhưng không hẳn là như thế. Hoài tin rằng nhận xét của mình đúng.

- Tôi đang chờ đợi nghe câu chuyện của cô có liên quan đến nỗi sợ bóng tối.

- Để xem sẽ kể như thế nào nhỉ..

Hoài yên lặng chờ đợi. Nàng nhìn cô gái. Trông cô ta rất bình thản. Làm sao có thể nhắc đến nỗi ám ảnh của mình với vẻ dửng dưng như thế?

- Chuyện xảy ra từ khi tôi còn nhỏ. Lúc đó tôi khoảng 10 tuổi. Gia đình tôi khá giả giàu có. Khu nhà gia đình tôi ở rất riêng biệt gồm một số nhà giàu ở đó. Không có nhiều nhà nhưng đất rộng, nhiều cây cối lớn. Chắc khu này xưa kia là rừng, khi xây nhà người ta chừa lại những cây này. Khu nhà nằm bên dưới, trên có đồi núi hoang vu. Tôi chơi thân với một đứa trẻ trai khác là hàng xóm ở cách nhà tôi hơi xa nhưng học cùng trường. Bill lớn hơn tôi 2 tuổi, học giỏi và thích đọc sách. Chúng tôi có nhiều sở thích giống nhau…

Bỗng dưng Thiên Phượng ngừng lại không kể tiếp.

Hoài nhìn cô ta thăm dò. Gương mặt cô ta vẫn vậy, không bối rối hay sợ hãi hay ngần ngại khi kể chuyện quá khứ. Nhưng nàng nghĩ cô ta sẽ kể tiếp.

- Một ngày kia sau khi tan học, chúng tôi lên đồi sau khu nhà chơi như mọi lần. Trên đó chẳng có ai, cây cối nhiều. Đến chỗ chúng tôi vẫn ngồi đọc sách cùng nhau, ngày đó bỗng dưng.. Bill bảo tôi:

“Em ngồi xuống đây đi, hôm nay anh có chuyện bí mật này muốn kể”.

Tôi rất tò mò hỏi lại:

“Chuyện bí mật là chuyện gì vậy?”

Bill nói:

“Em nhắm mắt lại đi. Khi nào anh nói mở mắt ra thì em mới được mở”

-Tôi nhớ mình rất hồi hộp nhưng đã nhắm mắt lại. Liền sau đó có một vật gì cứng đập vào đầu tôi và tôi không còn biết gì nữa.

Nhìn Thiên Phượng, Hoài có cảm tưởng cô ta đang dấu diếm cảm xúc.

- Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong một chỗ rất chật chội như một cái thùng bị đậy nắp và trần của cái thùng đó rất thấp. Nhưng tôi vẫn thở được. Cái thùng đó không có chỗ cho tôi xê dịch bao nhiêu và dĩ nhiên tôi không ngồi lên được. Đầu tôi đau. Tôi có thể đưa tay lên sờ đầu, sờ mặt mình được. Tôi đã tự hỏi Bill đâu và tại sao tôi lại ở trong một tình huống kỳ quái như vậy? Tôi đưa tay sờ và biết đây không phải là thùng giấy mà là thùng bằng gỗ. Tôi nhìn thấy một lỗ hổng rất nhỏ ngay trên phía đầu tôi, có ánh sáng và có một cái ống gắn vào đó. Tôi đưa tay lần hai bên cạnh tôi. Tay tôi chạm vào một vật gì mềm. Cầm nó và nhìn vào. Đó là một miếng bánh mì kẹp thịt. Còn nữa, có chai nước. Hai chân tôi không cử động được, hình như tôi bị trói ở chân.

Cũng như lần trước, Thiên Phượng không kể tiếp nữa.

Hoài quan sát cô ta. Kể đến đây mà Thiên Phượng vẫn thản nhiên như người đang kể chuyện về một người khác. Mà lạ lùng thay, Hoài mơ hồ có cảm giác như mình đã biết một câu chuyện tương tự như vậy trước đây, không phải từ một trường hợp của một bệnh nhân.. mà là.. từ tin tức.. một lúc nào đó.. Nàng không nhớ nổi!

Thiên Phượng tiếp tục kể:

- Tôi không nhớ mình đã ở trong đó bao lâu. Chung quanh tôi rất yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng những con vật gì chạy lung tung tạo nên những tiếng động. Nhưng hàng ngày khi không còn thấy ánh sáng ở lỗ hổng đó nữa tôi biết là đã tối. Tôi lạnh hay nóng cũng ở trong đó. Người nào bỏ thức ăn nước uống cho tôi đã không muốn tôi chết. Nhưng sống thế này giống như chết.

Đột nhiên Thiên Phượng hỏi Hoài:

- Bà không hỏi gì sao?

- Tôi đang nghe cô kể.

- Bà không tò mò sao?

- Cô ngồi đây ngày hôm nay có nghĩa là cô đã thoát khỏi cơn nguy hiểm. Còn diễn tiến ra sao, tôi vẫn chờ cô kể tiếp.

Thiên Phượng có vẻ như thất vọng, cô ta nói:

- Tôi tưởng bà nghe tôi kể sẽ căng thẳng và sợ hãi cho tôi chứ?

- Tôi thấy cô kể lại một hồi ức đúng là kinh sợ nhưng tôi vẫn thấy cô thản nhiên một cách lạ thường.

Thiên Phượng cười:

- Thật vậy à? Nhưng người ta đã cứu tôi và tôi đã về lại với gia đình.

- Còn Bill thì sao?

- Bill hả? Chẳng sao cả!

- Cậu ta đã có mặt ngày hôm đó với cô kia mà?

- Tôi cũng không biết nữa!

- Sau đó cô còn chơi với Bill nữa không?

- Không! Vậy bây giờ bà nghĩ sao? Tôi sợ bóng tối vì chuyện đó à?

- Cô có thường nghĩ đến hồi ức đó không?

- Không!

- Cô không cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại chuyện đó sao?

- Không!

Vẻ mặt Thiên Phượng vẫn như thế, không thay đổi. Như thể câu chuyện đó và cô ta không dính dáng gì đến nhau.

Hoài đã nhìn thấy vấn đề khi nói với Thiên Phượng nguyên nhân chuyện cô ta sợ bóng tối là do một câu chuyện khác.

- Bà nói như vậy nghĩa là sao?

Giọng cô ta đầy vẻ gây hấn và trợn mắt nhìn Hoài.

Quả thật Thiên Phượng có vấn đề! Hoài thở dài thầm:

- Cô vẫn chưa kể cho tôi nghe vì sao cô sợ bóng tối.

- Thì câu chuyện vừa kể đó thôi!

Hoài nhìn thẳng vào mặt Thiên Phượng:

- Đó là câu chuyện của người khác, không phải của cô!

Cô ta sững sờ nhìn Hoài.

- Một câu chuyện kinh khủng xảy ra cho mình như vậy mà phải nhớ lại không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng cô đã kể cho tôi nghe, thản nhiên mà kể thì đương nhiên đây không phải là chuyện của chính bản thân cô. Nếu thực sự đó là chuyện xảy ra cho cô thì tôi đã phải giúp cô từng bước rất chậm để khơi lại. Những ký ức đau buồn là những điều người ta luôn luôn tránh né. Điều tôi không hiểu vì sao cô lại kể một câu chuyện như thế? Tôi đã từng đọc ở đâu đó câu chuyện như vậy đã xảy ra ngoài đời, nạn nhân đã bị bắt cóc và giam giữ như thế để đòi tiền chuộc nếu tôi nhớ không lầm. Câu chuyện này có chút nào liên quan đến nỗi sợ của cô không?

Thiên Phượng gật đầu thừa nhận nhưng không nói gì cả. Bây giờ đến phiên Hoài tìm cách mở cửa.

- Thường những sự kiện kinh hoàng trong quá khứ có liên quan đến bóng tối có thể là nguyên nhân gây ra nỗi ám ảnh. Nỗi ám ảnh này có thể xuất phát từ đau thương trong quá khứ mà bản thân cô chưa thể vượt qua được và dần dần hình thành một nỗi ám ảnh như một bức rào chắn mà cô không nhìn thấy.

Thiên Phượng yên lặng không nói gì. Hoài tiếp tục gõ cửa:

- Những trải nghiệm không vui luôn luôn để lại những dấu ấn trong trái tim ta là những vết xướt và có thể theo đuổi ta đến suốt đời. Một khi sự kiện đau thương diễn ra khi còn nhỏ thì dễ khắc sâu vào tâm hồn và hình thành những nỗi sợ tuy mơ hồ nhưng ngày càng lớn dần.

- Có điều trị được không?

- Được chứ. Việc tìm ra chính xác nguyên nhân gây sợ bóng tối cũng đóng góp phần quan trọng vào quá trình điều trị bệnh hoàn toàn.

- Tôi phải làm gì?

- Cô phải can đảm đối diện với quá khứ và trung thực chia sẻ những suy nghĩ và trải nghiệm của cô. Nhìn thấy và hiểu được điều này thì tôi mới giúp cô được. Đừng quên hội chứng sợ bóng tối gây ảnh hưởng đến đời sống của cô.

- Bà nói ảnh hưởng là sao?

- Đầu tiên việc để đèn sáng khi đi ngủ sẽ làm rối loạn giấc ngủ, ảnh hưởng đến thị lực, ảnh hưởng đến quá trình chuyển hóa. Sợ bóng tối còn gây khó ngủ. Khi cô ngủ không đủ thì cơ thể sẽ yếu đi, tinh thần không tỉnh táo dễ gây ra trầm cảm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.

- Tôi không muốn nhớ lại..

- Nhưng cô biết là cô không quên sự kiện làm cô sợ hãi bóng tối. Tôi có thể nhận ra cô đã bỏ qua cảm xúc thật của mình mà dán lên mặt cô những nụ cười giả tạo. Điều này dẫn đến hệ quả là vấn đề và cảm xúc vẫn còn đó, không được giải quyết và có thể sẽ gây ra những hệ lụy không nên có. Đừng chôn vùi cảm xúc của mình. Muốn khóc thì cứ khóc, muốn giận dữ thì cứ để cảm xúc đó nổ bùng ra, mà vui thì vui cho thật lòng.

Thiên Phượng nhìn Hoài. Lần đầu tiên Hoài mới nhìn thấy gương mặt u uẩn của cô ta. Thiên Phượng đã biến thành một người khác hay đó mới chính là cô ta?

- Tôi không khóc được!

- Không được hay không muốn?

- Cả hai..

- Cô đã tự đóng băng cảm xúc của mình. Hãy từ từ gỡ bỏ.

- Bà giúp tôi.. nhớ lại..

- Chuyện xảy ra chắc lúc cô còn nhỏ? Mười tuổi như trong câu chuyện?

- Phải, 10 tuổi..

- Có một nhân vật như Bill không?

- Có.. nhưng không phải là Bill..

- Một người trưởng thành hơn? Một người thân?

- Không phải là cha tôi..

- Nhưng là một người đàn ông, chắc chắn như thế phải không?

- Phải..

- Một người họ hàng quen biết với gia đình?

- Cũng không phải..

- Chuyện xảy ra vào lúc nào?

- Vào lúc mọi người đã ngủ..

- Vậy đấy là ai?

- Người lạ..

- Tại sao người lạ đó vào nhà cô được trong đêm tối? Một người quen của gia đình hay sao?

- Không.. một kẻ trộm..

Hoài hơi khựng lại, nàng đã nghĩ đến những chuyện khác nhưng câu chuyện lại không phải như thế.

- Một tên trộm?

- Đúng vậy, một kẻ trộm!

- Kẻ trộm lẻn vào nhà và đã làm những gì?

- Lấy một ít đồ trang sức và tiền.

- Nhưng riêng với cô, đứa trẻ 10 tuổi thì sao?

Hoài hỏi Thiên Phượng nhưng không tin rằng cô ta sẽ cho nàng một câu trả lời.

- … Tên trộm đã bụm miệng tôi.. dùng khăn bịt miệng tôi rồi dùng đèn pin.. soi vào mặt tôi..

Hoài yên lặng. Nàng chờ đợi.

- Tôi nhớ.. tôi sợ lắm và khóc nhiều.. Nhưng điều tôi không quên được là..

Không thấy Thiên Phượng kể thêm. Hoài không muốn ép cô ta phải kể thêm nữa nếu cô ta chưa thể.

- Bà có biết điều gì làm tôi không quên không?

- Tôi không biết.

- Tên trộm nói.. sẽ trở lại khi tôi lớn hơn..

Đây mới là điều đáng sợ! Hoài nghĩ như vậy và thấy thương cảm cho Thiên Phượng. Một đe dọa không biết bao giờ sẽ xảy đến!

- Tên trộm có bị bắt không?

- Không! Tên trộm không làm gì tôi cả nhưng lời nói sẽ trở lại cứ đeo theo tôi..

- Cô nghĩ một cái vỏ vui tươi và kiêu hãnh giả tạo giúp được những vấn đề của cô ư?

- Tôi muốn tỏ ra mạnh mẽ và không sợ gì cả cho dù tên trộm có trở lại đi chăng nữa… Nhưng tôi nhìn thấy tên trộm ở khắp mọi nơi.. ngay cả khi tôi nhắm mắt lại tôi vẫn nhìn thấy y..

- Cô có nói chuyện này với ai ngay trong gia đình không?

- Không..

- Tại sao?

- Tôi.. tôi.. sợ..

- Tôi muốn cô can đảm nhận diện y, nhận diện nỗi sợ của cô. Cô nói là cô nhìn thấy tên trộm năm xưa ở khắp mọi nơi, ngay cả khi nhắm mắt kia mà.

- Tôi thấy nhưng là một hình ảnh mơ hồ không rõ rệt vì nỗi sợ đã bao trùm lên tất cả.

- Tôi hiểu, nhất là với một đứa trẻ 10 tuổi, nó sẽ không bao giờ quên. Nên cô cứ nhớ lại và tả cho tôi xem dù đó là một hình ảnh không rõ ràng.

- Y.. bịt mặt mầu đen… chỉ chừa hai con mắt thật là sáng. Sáng như cái đèn y rọi vào mặt tôi. Đôi mắt có mầu xanh đá lạnh và mát.. Y.. có giọng nói trầm.. Người y có mùi gì..

- Mùi gì? Cô đang nhớ lại tốt lắm! Cứ tiếp tục.

- Không phải mùi thuốc lá như cha tôi nhưng là mùi.. thức ăn..

- Mùi thức ăn là mùi gì?

- Mùi như.. mùi kẹo hay bánh ngọt..

Hoài suy nghĩ. Không lẽ đây là một người làm bánh hay làm trong tiệm bánh?

- Mùi thơm đó có làm cô bớt sợ y không?

- Có lẽ như vậy thật! Tôi chưa hề nghĩ đến điều này.. Đúng là mùi thơm của bánh ngọt tỏa ra từ người y, không phải từ miệng y vì y bịt kín mặt..

- Ngày đó nếu cô nói ra điều này với cảnh sát thì không chừng tên trộm đã bị bắt.

Thiên Phượng dường như đang suy nghĩ, cô ta không hiểu về hồi ức đáng sợ đó hay hối tiếc đã bỏ mất cơ hội bắt tên trộm.

Hoài gợi tiếp:

- Cô có nhớ được y đã nói gì với cô nữa không? Hay y đã làm những gì không?

- Tôi nhớ.. chỉ hành động bịt khăn vào miệng không cho tôi nói là.. làm tôi sợ.. Còn ngoài ra tên trộm rất.. nhẹ nhàng..

- Thấy cô khóc y đã nói gì?

- Y.. y.. cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi.. “Đừng khóc cô bé.. Cô bé ngoan đi nào.. Đã nói đừng khóc.. Tôi sẽ trở lại khi cô bé lớn hơn..”.

- Chỉ vậy thôi sao?

Thiên Phượng chợt bật khóc. Hoài cứ để yên cho cô ta khóc. Nàng chỉ đưa giấy cho cô ta lau nước mắt.

Vẫn còn thổn thức, Thiên Phượng kể:

- Tên trộm.. mặc dù bịt mặt nhưng y đã.. hôn lên má tôi.. vỗ đầu tôi.. Hôn lên trán tôi.. y lại nói như vậy nữa.. Cả mùi bánh thơm phủ hết lên mặt tôi.. vào mũi tôi.. Lúc đó tôi nghĩ mình đã bị ngạt thở..

- Bao lâu như thế?

- Không biết nữa..

- Y có hành động gì khác nữa không

- Không.. chỉ như vậy thôi..

Hoài tin là Thiên Phượng đã kể đúng sự thật.

- Từ sau đó lúc ngủ cô phải để đèn sáng đúng không?

- Phải!

- Cô có sợ ăn bánh ngọt không?

Thiên Phượng mở to mắt nhìn Hoài:

- Sao bà biết?

- Vì cái mùi đó liên hệ đến ký ức làm cô sợ.

- Đúng vậy! Cha mẹ tôi tưởng tôi bị dị ứng với bánh ngọt. Nhà tôi tuyệt đối không có bánh ngọt, không bao giờ làm bánh.

- Bây giờ cô đã nhìn lại được ký ức đó và hiểu được nỗi sợ của mình. Cô cũng đã bắt đầu cho cảm xúc của cô được buông thả. Càng buông thả, càng giúp cô giải tỏa nhiều hơn. Khi cô tìm cách giết chết cảm xúc của mình, nạn nhân thật sự chính là hạnh phúc và sức khỏe của cô. Đâu phải nuốt nước mắt vào trong rồi cố tỏ ra mình mạnh mẽ là được đâu. Cô phải giải tỏa được cảm xúc và thấu hiểu những suy nghĩ ẩn sâu bên trong mình mới giúp cô có cuộc sống lành mạnh hơn.

- Làm sao tôi có thể quên được những lời tên trộm nói được cơ chứ?

- Cứ nghĩ đó là lời nói của tên trộm với một cô bé 10 tuổi như lời dỗ dành khi thấy trẻ nhỏ sợ và khóc. Y chỉ là tên trộm. Mục đích của tên trộm khi vào nhà là lấy được những quý giá và tiền bạc. Đạt được mục đích thì không có lý do gì mà tên trộm trở lại để bị bắt và ngồi tù.

- Nhưng tên trộm nói y sẽ trở lại tìm tôi?

- Đó không phải là một lời hứa. Nhiều lời hứa nghiêm trang trân trọng trên cõi đời này còn không được giữ thì huống chi là một lời nói của tên trộm? Tôi nghĩ y chỉ nói vui miệng với một cô bé 10 tuổi. Thấy cô khóc, y thương hại, dỗ dành cho cô khỏi sợ và la hét làm bại lộ chuyện ăn trộm của y mà thôi. Trông cô bé xinh đẹp thì y thấy đáng yêu như chúng ta nhìn thấy một đứa bé dễ thương quá nên muốn nựng, chỉ thế thôi. Vì y đã không làm gì thêm để tổn hại đến cô. Nếu y có ý đồ gì khác thì tên trộm không chỉ hôn má, hôn trán cô không thôi đâu mà y còn đi xa hơn và làm những chuyện kinh tởm. Đúng không?

Thiên Phượng yên lặng nghe không khóc nữa.

- Thật vậy ư?

Hoài hơi mỉm cười:

- Đúng như vậy.

- Làm sao tôi có thể bỏ thói quen ngủ mà phải có đèn sáng?

- Tôi rất tâm đắc với một câu nói của một bác sĩ tâm lý Mỹ nổi tiếng và viết rất nhiều sách là Martin Seligman. Ông ta nói rằng: “Chúng ta không phải là tù nhân của quá khứ”. Khi cô đã có thể nhận ra và chia sẻ với người khác về căn nguyên của nỗi sợ từ quá khứ thì cô đã bước ra khỏi cái bóng tối đó, cô không còn thấy nó đáng sợ nữa. Hãy rũ bỏ nó như ta bỏ đi một món đồ xấu xí, không cần thiết mà chỉ làm ta thêm bực bội. Với ý nghĩ như vậy và cương quyết tự khắc phục bản thân, cô sẽ vượt qua được. Ngày hôm nay chưa thể nhưng ngày mai hay những ngày kế tiếp.

- Bà nghĩ như vậy sao?

- Nếu cô thấy những điều tôi vừa nói là hợp lý thì cô sẽ làm được. Tôi mong trong một thời gian gần cô đến đây chỉ để ghé thăm tôi và tuyên bố rằng cô không cần ngủ mà phải để đèn sáng nữa. Tôi mong như thế.

Lần này Thiên Phượng lại khóc nữa, nhưng cô ta nhanh chóng lau nước mắt và cười với Hoài. Nụ cười thật tự nhiên trên gương mặt xinh đẹp:

- Tôi nhất quyết thay đổi.. tôi sẽ làm được!

Thiên Phượng và Hoài cùng đứng lên. Hoài tiễn cô ta ra đến cửa. Thiên Phượng quay lại nắm tay Hoài:

- Cám ơn bà.. cám ơn rất nhiều..

Ngay giây phút đó dù câu nói cám ơn từ những người đến đây, ngồi trong căn phòng này rồi đi ra thường xuyên Hoài đã từng nghe nhưng lần này nàng thấy vui. Vui vì đã thay đổi được người bệnh này.