← Quay lại trang sách

Chương 12

Lữ đã gọi cho Hoài báo tin vui khi phim Bóng Tối được trình chiếu nhiều nơi, số lượng vé bán đã rất thành công cũng như những bài viết phê bình phim rất tích cực nếu không muốn nói là khen ngợi.

- Chúc mừng anh!

- Vì vậy nhà xuất bản đã xúc tiến việc đi vài nơi để giới thiệu sách.

- Bao giờ thì sách sẽ được bán?

- Cùng với lúc đi book tours.

Hoài cười thành tiếng:

- Bây giờ đã nổi tiếng anh có hào hứng không?

Lữ cũng cười khi trả lời nàng:

- Anh vui nhất khi một trong những địa điểm phải đi có ghé Houston. Anh nhớ em, nhớ vô cùng.

Hoài nói như thầm thì:

- Em cũng thế?

- Cũng thế nghĩa là sao? Nói cho anh nghe đi.

- Anh hiểu rồi mà còn nói như vậy..

Hoài nghe rõ tiếng cười tinh nghịch của Lữ bên kia đầu dây. Tinh nghịch nhưng ấm áp.

- Anh là kẻ chậm hiểu, nhất là trước em thì anh càng dại khờ hơn bao giờ hết.

Hoài có cảm tưởng mình đang đi ngược thời gian trở lại thời hoa mộng của tuổi mới lớn, rộn rã, bâng khuâng, háo hức khi chạm vào tình yêu đầu đời.

- Em nhớ anh, nhớ những giây phút bên anh và mong chờ những bất ngờ từ anh..

- Hoài ơi.. Anh sẽ về vào tuần lễ trước Giáng Sinh hơn 1 tuần. Đó là trạm dừng chân chót của nhà xuất bản. Anh sẽ về vào ngày thứ sáu, chủ nhật đi. Sau những lần này anh có thể về bên em bất cứ lúc nào, không bị ràng buộc với những chuyến đi này nữa.

- Vậy là hết bất ngờ rồi!

- Sẽ có bất ngờ.. để anh nghĩ ra đã!

Hoài lại cười vì câu nói đó của Lữ.

- Em chờ..

- Chờ gặp anh hay chờ bất ngờ?

- Đương nhiên là cả hai. À.. mà này..

Không thấy Hoài nói tiếp, Lữ ngạc nhiên hỏi:

- Sao em không nói tiếp? Em định nói gì?

- Con gái em cũng sẽ về nhà vào tuần lễ đó.

Lữ thở dài:

- Vậy là anh lại bị gạt sang một bên rồi!

- Đâu có! Ý em là em muốn.. cả hai gặp nhau anh thấy sao?

- Được chứ! Anh cũng muốn gặp mặt con gái em. Với anh không có gì trở ngại, tùy em thôi.

- Kim đã có lần nói muốn em có bạn.

- Nhưng anh đâu phải là bạn em?

Cả hai cùng cười lớn tiếng. Cuộc gặp gỡ trong tương lai giữa Lữ và Kim có lẽ không là vấn đề để cả Hoài và Lữ phải quan tâm. Cả hai cùng mong như vậy.

Họ nói chuyện với nhau cho khoảng cách được rút ngắn bớt, được nghe tiếng nhau, cười với nhau và yêu nhau trong một ý nghĩa nào đó không thể giải thích được..

Lữ gọi cho Hoài khi vừa đặt chân xuống phi trường:

- Anh vừa đến! Tối nay mình đi ăn tối cùng với con gái em được không? Anh đã đặt chỗ.

- Em sẽ gọi lại anh. Chiều nay Kim mới về. Anh đi chuyến bay nào mà về đây sớm như vậy?

- Anh đi chuyến bay đêm. Anh muốn có nhiều thời gian bên em. Dĩ nhiên anh biết em phải làm việc nhưng mình đi ăn trưa được chứ?

Giọng nói của Lữ, sự hiện diện của chàng ở đây mang lại niềm vui tràn ngập tâm hồn nàng. Hoài đáp:

- Làm sao mà từ chối cơ hội này chứ?

Nói xong Hoài khúc khích cười.

- Anh thuê xe về khách sạn rồi gọi em sau. Mấy giờ thì mình có thể đi ăn trưa với nhau được?

- Em sẽ gọi anh vì em chưa biết lịch trình làm việc hôm nay. Nhưng cho dù có bận em cũng sẽ tìm cách để có thì giờ với anh.

- Cám ơn em.

- Phải cám ơn sao? Bộ chỉ có mình anh mong gặp em thôi sao?

- Chỉ một câu nói đó thôi từ cái miệng xinh xinh của em cũng làm trái tim anh tan chảy!

- Thôi đi mà..

Nói như thế nhưng Hoài thấy rất hạnh phúc.

Hoài mừng thầm khi sáng nay không bận bịu gì. Có lẽ vẻ mặt của nàng rất tươi nên Anne vừa cười vừa hỏi thăm dò:

- Em thấy độ này càng ngày chị càng đẹp ra. Phải có chuyện gì vui lắm đây!

Hoài hóm hỉnh nhìn Anne:

- Cuộc đời có bao nhiêu đâu mà bỏ phí?

Anne cười trước câu trả lời của Hoài và biết rằng mình sẽ biết khi ngày nào đó Hoài sẽ thố lộ. Nhưng Anne mừng cho Hoài đã tìm được niềm vui, bất luận là niềm vui gì.

Lữ đậu xe chờ Hoài. Nàng đã nghe ngay khi tiếng chuông điện thoại reo mới được một tiếng.

- Anh chờ em ở dưới nhà. Xe Honda mầu xanh đậm, đậu dưới gốc cây bên tay trái từ cửa ra vào.

- Phải chi tiết như vậy ư? Em xuống ngay.

Ra phòng ngoài, Hoài nói với Anne:

- Chị đi ăn trưa. Hai tiếng nữa chị trở lại vừa kịp cho cuộc hẹn của người bệnh buổi chiều. Nếu bất ngờ họ bỏ hẹn thì em gọi cho chị biết.

- Xong ngay. Chị cứ đi.

Nhìn Hoài đi ra ngoài, Anne thầm nghĩ chắc chắn chị ấy có hò hẹn với ai đó. Chẳng bao giờ lại đi ăn trưa lâu như vậy rồi lại còn mong cho bệnh nhân hoãn cuộc hẹn. Thật là kỳ lạ! Ai vậy? Ai mà lấy nổi trái tim của chị ấy?

Hoài nhanh bước đến chỗ Lữ đậu xe. Thấy bóng dáng nàng, Lữ mở cửa xe đứng đợi.

Lữ âu yếm nhìn Hoài:

- Anh nhớ em!

Hoài cười và đắm đuối nhìn người đàn ông mà nàng đang mong chờ.

Lữ mở cửa xe cho Hoài. Khi vòng tay buộc thắt lưng an toàn cho Hoài, Lữ nói nhỏ vào tai nàng:

- Anh đang muốn được ôm em nhưng anh phải giữ cho em. Anh biết thân phận làm tài xế của mình.

- Anh giỏi đấy!

Ngồi trong xe, Hoài đưa tay sang nắm chặt tay Lữ:

- Anh thế nào rồi? Sáng nay chưa cạo râu kìa!

- Không phải em nói em thích anh để râu quai nón sao?

- Ừ.. em thích nhìn anh như vậy.

- Chúng ta đi ăn thôi!

Tiệm ăn Mỹ cách đó khoảng 15 phút lái xe. Ra khỏi xe, Lữ nắm tay Hoài hỏi nhỏ:

- Được chứ?

- Đương nhiên! Bộ anh tưởng em là con nít sao?

Lữ dừng bước, quay lại đối diện với Hoài rồi dụi đầu mình vào trán Hoài:

- Giá mà em là con nít lúc này thì anh sẽ bế em vào tiệm ăn!

- Chưa uống gì mà lại nói nhảm rồi!

Cả Hoài và Lữ cùng cười, tay trong tay.

Họ không chỉ ăn trưa mà còn uống từng ánh mắt của nhau trong ngập tràn yêu thương.

Lữ hỏi Hoài:

- Trưa nay em cho anh được bao nhiêu phút?

- Em phải trở lại làm việc lúc 2 giờ.

- Còn tối nay mình vẫn giữ nguyên chương trình như đã định chứ?

Hoài gật đầu:

- Em đã nói với Kim. Con bé rất hào hứng.

- Vậy tốt! Anh hơi căng thẳng.

Hoài bật cười:

- Căng thẳng vì một cô bé? Anh thật!

Lữ nghiêm trang nói:

- Anh căng thẳng vì đó là con gái của em. Anh sợ con gái em không thích anh và sẽ.. ảnh hưởng tới em!

- Không có chuyện đó đâu! Nhưng em có một yêu cầu mà em quên không dặn anh, bây giờ thì lỡ rồi!

- Cái gì mà lỡ? Em muốn anh làm gì?

Hoài âu yếm nhìn Lữ không nói.

- Tại sao em không nói? Chuyện gì?

- Em nói ra anh sẽ cười em!

Lữ đùa đùa giơ tay lên:

- Cam kết không cười! Không dám cười!

- Em muốn được nhìn lại anh trong bộ âu phục trong buổi trình chiếu phim đầu tiên. Hình ảnh đó rất đẹp, rất bắt mắt và.. trông anh rất lịch lãm, rất có ấn tượng!

Quả thật Lữ muốn phá lên cười nhưng vì đã trót hứa với Hoài nên chàng phải cố nén. Không những thế Lữ phải kềm giữ để không chồm sang hôn Hoài. Chắc hẳn lúc đó mặt chàng rất khó coi! Lữ cố giữ những cảm xúc và nói với Hoài:

- Bộ hôm đó trông anh cũng được à?

- Ừ! Đẹp lắm!

- May mắn thay anh có mang theo bộ quần áo đó cho buổi ra mắt sách! Vậy là đạt yêu cầu của em! Nhưng với một điều kiện!

Hoài ngạc nhiên:

- Điều kiện gì chứ?

Lữ nheo mắt nhìn Hoài:

- Buổi ra mắt ngày mai chỉ chiếm có hơn nửa ngày. Dành thời giờ cho anh được ở bên em, một mình em thôi. Anh muốn để em biết anh nhớ em đến chừng nào..

Hoài nghiêng đầu:

- Tưởng điều kiện gì chứ cái này dễ quá mà!

Khi đưa Hoài về lại văn phòng, nàng dặn Lữ:

- Tối nay anh nhớ mặc bộ quần áo đó, đừng cạo râu! Kim chỉ biết anh tên là Lucas! Nhớ đấy!

Lữ gật đầu nói:

- Em có biết em rất đáng yêu không?

- Biết chứ vì em đang được yêu! Tối nay anh đến đón em và Kim phải không?

- Đúng vậy! 7 giờ có sớm quá không?

- Không! Được mà! Mình sẽ ăn ở đâu?

- Sambuca!

- Chắc anh có lý do chọn chỗ đó?

- Để nhớ đêm đó! Để nhớ đến lời tỏ tình đầu tiên anh dành cho em..

Hoài dịu dàng nhìn Lữ với lời nói thầm: “Em yêu anh”.

Kim háo hức hỏi mẹ:

- Lucas ra sao?

- Chút nữa gặp con sẽ biết!

- Chú ấy mời mình đi ăn ở đâu vậy?

- Sambuca!

- Vừa là tiệm ăn vừa là jazz club?

- Đúng thế! Con nhớ à?

- Con nhớ mẹ thích lắm nhưng bố chẳng hào hứng gì nên không đưa mẹ đi!

Hoài chẳng nói gì.

- Con đi thay quần áo. Mặc gì cũng được phải không?

Hoài gật đầu:

- Cứ thoải mái! Mình chỉ đi ăn!

- Mẹ đã đến đó chưa?

- Một lần!

- Với ai? Lucas?

Con bé này hỏi han nhiều thật! Thay

vì trả lời Hoài chỉ gật đầu.

Đúng 7 giờ chuông cửa vang lên. Kim nhanh nhẩu ra mở cửa.

Kim trố mắt nhìn người đàn ông rất thanh lịch bên ngoài cửa. Lucas đây! Rất đẹp trai! À, mà còn nữa, trông rất hợp thời trang! Trẻ và phong độ! Ngoài sự tưởng tượng của Kim! Trông Lucas như một tài tử! Không, như một người mẫu thì đúng hơn! Bạn trai của mẹ? Trời đất ơi, ở đâu ra mà mẹ tìm được một người như thế? Tất cả những câu hỏi đó hiện hết lên khuôn mặt ngây thơ của cô bé 16 tuổi.

Lữ cười tự giới thiệu:

- Tôi là Lucas! Chắc cô là Kim?

Kim ngượng nghịu gật đầu nói lí nhí:

- Chào chú.. Lucas!

Vẫn nụ cười dễ mến, Lữ vui vẻ nói:

- Nghe mẹ của Kim nói rất nhiều về cháu. Chỉ toàn những lời khen nhưng bây giờ gặp bên ngoài mới thấy những lời khen đó hãy còn chưa đủ vì Kim rất xinh lại nói tiếng Việt giỏi quá!

Kim cười hồng đôi má vì những lời khen rất lịch thiệp:

- Mời chú vào! Cháu chỉ nói tiếng Việt chút chút thôi..

Lữ thầm nghĩ coi bộ màn giáo đầu để lấy cảm tình của Kim cũng không đến nỗi nào.

Hoài xuất hiện trong chiếc váy đầm mầu xanh lục ôm rất sát lấy thân hình cân đối nhưng nhiều đường cong của nàng. Lữ ngắm Hoài và thấy mình may mắn.

Hoài nhìn con gái và Lữ rồi tủm tỉm cười hỏi:

- Không cần phải giới thiệu phải không?

Lữ trả lời kèm theo nụ cười tinh quái:

- Chúng tôi đã tự giới thiệu. Hôm nay anh rất hãnh diện được đi ăn cơm tối cùng với hai người đẹp.

Hoài nhìn Lữ trông bộ âu phục nàng đã yêu cầu. Người đàn ông mà nàng yêu đẹp trai thật!

Lên xe, Lữ để Hoài chủ động nói chuyện. Nàng biết cách lèo lái câu chuyện khi có mặt con gái của mình. Còn Lữ nghĩ đến bất ngờ sẽ tạo ra cho Hoài mà chàng đã tính và xếp đặt từ trước.

Lữ ngừng xe trước cửa tiệm ăn rồi nói với Hoài:

- Em và Kim vào trước, anh đã đặt bàn. Anh đi tìm chỗ đậu xe.

Hoài và Kim vào tiệm ăn. Lữ đã đặt bàn trước với tên Lucas. Lần này bàn ngay giữa, ở vị trí rất tốt.

Vừa ngồi xuống ghế, Kim nói ngay:

- Con không ngờ bạn của mẹ đẹp trai và trẻ trung như vậy! Trông giống người mẫu! Thật không ngờ!

Hoài phì cười:

- Vì vậy mẹ mới chịu làm bạn với anh ta chứ.

Kim nhìn quanh háo hức:

- Thức ăn ở đây ngon không mẹ? Chỗ này rất thích. Nhạc thì như thế nào? Hay không?

- Mọi thứ đều được. Chút nữa con sẽ biết.

Vừa lúc ấy Lữ vào tiệm ăn. Hoài giơ tay ra hiệu.

Nụ cười trên môi Lữ làm không khí thoải mái và thân thiện hẳn. Lữ quay sang Kim hỏi:

- Kim tới đây bao giờ chưa?

- Chưa! Đây là lần đầu tiên.

Trong lúc chờ bữa ăn tối, Lữ gợi chuyện vì đã nghe Hoài kể Kim.

- Nghe mẹ cháu kể cháu học giỏi lắm, học nhẩy tới 2 năm phải không?

Kim cười nhún vai:

- Cũng cố gắng thôi nhưng đối với cháu thì không khó khăn lắm.

Lữ hỏi:

- Kim chọn chuyên ngành nào?

- Cháu muốn học nhiều thứ nên chưa chọn nhất định hẳn ngành nào.

Hoài nói đỡ lời:

- Mẹ nghĩ con có thể học bất cứ ngành nào con muốn vì mẹ thấy con học không khó khăn gì.

Kim lại nhún vai:

- Con không kiêu ngạo đâu nhưng con thấy mình tham lam quá, con muốn học, muốn biết đủ thứ trước khi đi về một hướng.

Lữ nói:

- Có khả năng, có thời gian, có tuổi trẻ, Kim sẽ làm được hết tất cả.

Kim gật gù. Lữ chợt hỏi:

- Khóa học này Kim có chọn môn lịch sử không?

- Có, cháu chọn nhiều lớp lắm.

- Còn giáo sư William Fairbanks không?

Kim ngạc nhiên hỏi lại Lữ:

- Chú biết ông ấy sao? Chú đã từng học với ông ta à?

- Chú có học với giáo sư Fairbanks.

- Hồi trước chú cũng học UT sao?

Lữ gật đầu cười:

- Lâu lắm rồi! Chú đã từng là học trò mà ông ta thích nhất rồi sau này cũng ghét nhất! Bây giờ chắc ông ấy già lắm rồi?

- Già lắm và khó chịu nữa! Nhưng tại sao ông ta vừa thích vừa ghét chú vậy?

Hoài và Kim cùng nhìn Lữ tìm câu trả lời.

- Tại vì bỏ không học nữa!

Hoài hỏi Lữ:

- Có bao giờ anh hối tiếc không?

Lữ nhìn Hoài nhưng chưa trả lời ngay. Chỉ vài giây sau chàng đáp:

- Trong đời cũng có lúc anh hối tiếc nhưng chỉ là những ý nghĩ thoáng qua. Hồi đó cứ muốn làm những điều mình thích mà không làm những điều mình nên làm.

Quay sang nhìn Kim, Lữ nói:

- Thật lòng mà nói, lẽ ra chú nên học cho xong văn bằng về văn chương và lịch sử như đã chọn.

- Chú đã bỏ học để làm gì?

- Để chạy theo ước mơ của mình..

- Ước mơ của chú có đạt được không?

Lữ gật đầu:

- Cuối cùng cũng được! Sống với ước mơ dễ hơn là biến giấc mơ thành hiện thực. Nhưng là một quãng đường rất dài nhiều thử thách và nhiều bất ngờ cũng như thất bại không tiên liệu trước được..! Chớ bắt chước chú!

Hoài nói:

- Không bao giờ nghe anh kể chuyện này.

- Anh đâu muốn kể em nghe những thất bại của anh. Nhưng.. hành trình đi đến ước mơ rồi đạt được ước mơ là một phần thưởng cho chính mình..

Kim lại hỏi:

- Vậy ước mơ của chú là gì?

Hoài đỡ lời thay cho Lữ:

- Lucas là một nhà văn. Tiểu thuyết của anh ấy được quay thành phim.

Kim kêu lên:

- Trời ơi! Vậy chú là người nổi tiếng rồi! Hèn gì..!

Lữ nhìn Kim hóm hỉnh:

- Hèn gì sao?

- Trông chú như tài tử!

Lữ cười ngất:

- Hoài! Con gái em bảo anh giống tài tử! Tức cười quá!

Hoài chỉ cười không nói gì. Quay sang Kim nàng nói:

- Ngày mai có buổi ra mắt sách của chú ấy ở đây.

- Con muốn đi! Cho con đi với!

Những tiếng cười rôm rả làm cả ba người đều thấy vui vẻ thoải mái. Với những câu chuyện của Lữ, khoảng cách giữa Kim và chàng có vẻ như đã được thu ngắn lại.

Ban nhạc bắt đầu chơi. Âm nhạc làm đầy không gian và thêm gia vị cho bữa ăn khá ngon.

Đột nhiên ban nhạc ngừng trình diễn để người giới thiệu chương trình có đôi lời:

- Hôm nay chương trình có một bất ngờ thú vị với sự đóng góp của một người khách từ phương xa. Anh thường chơi với ban nhạc ở một hộp đêm cũng là quán nhạc jazz tại Manhattan. Anh sẽ cùng chúng tôi mang những âm hưởng mới mẻ giúp vui cho đêm nay. Rất hân hạnh có sự đóng góp của anh tối nay. Xin quý vị cho một tràng pháo tay đón chào người bạn mới của chúng tôi là Lucas đến từ New York!

Những tiếng pháo tay rộn rã vang lên. Hoài đắm đuối nhìn Lữ. Nàng biết Lữ làm chuyện này vì mình.

Kim quá ngạc nhiên:

- Là chú thật không?

Lữ cười gật đầu đứng lên. Chàng nói với Hoài:

- Cho em đó!

Hoài gật đầu cười rất tươi.

Lữ cởi áo vest để lại chỗ ngồi và như lịch sử lập lại, chàng nới lỏng hẳn cà vạt và quay lại nháy mắt với Hoài rồi lên sân khấu.

Lữ bắt tay mọi nhạc sĩ rồi quay xuống nói với khán giả:

- Xin cám ơn ban nhạc và tất cả mọi người cho tôi được tham dự vào cuộc vui đêm nay. Tôi sẽ cố gắng để theo ban nhạc và nếu khán giả thấy không được như ý, tôi xin nhận mọi phần lỗi lầm vì tôi chỉ là một người mới vào cuộc chơi nhưng có lòng yêu âm nhạc. Tối nay tôi được chơi cùng với ban nhạc được yêu thích ở đây vài bài, nhưng riêng bản nhạc đầu tiên do tôi sáng tác xin được phép để tặng một người và đó cũng chính là định mệnh của đời tôi.

Những lời nói ngọt ngào của Lữ làm Hoài mê đắm, nàng quên cả sự có mặt của Kim bên cạnh.

Lữ và ban nhạc thoạt tiên còn dò dẫm tìm nhau nhưng chỉ vài phút sau họ đã cùng nhập cuộc và trình diễn miên man không ngơi nghỉ. Âm nhạc đã đưa những tâm hồn đồng điệu đến với nhau.

Khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt cũng là lúc Lữ đứng dậy bắt tay mọi người, cúi đầu trước khán giả và đi xuống trong tiếng vỗ tay tán thưởng.

Hoài và Kim cùng vỗ tay khi Lữ trở về chỗ ngồi.

Trông Lữ hớn hở như trải qua những kích động vui vẻ hào hứng.

Kim nói ngay:

- Chú là âm nhạc!

Lữ để tay lên ngực cúi đầu cười:

- Cám ơn!

- Bây giờ đến phiên được khiêu vũ với em chứ? Ban nhạc đang chơi loại nhạc khác kìa!

Hoài nhìn Lữ:

- Chắc có bàn tay sắp đặt của anh?

- Không! Anh chỉ yêu cầu!

Hoài liếc Lữ trong cái nhìn đáng yêu.

Lúc khiêu vũ, Lữ hỏi Hoài:

- Em cho anh mấy điểm khi ra mắt con gái em?

Hoài cười:

- Mười điểm!

- Thế là được rồi!

Ôm Hoài trong vòng tay lướt trên sàn nhẩy, hai người như bay bổng trong không gian. Hoài áp mặt vào ngực Lữ tìm chỗ dựa ấm áp đầy thương yêu mà nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Kim nhìn mẹ và Lucas. Đây không phải là bạn như mẹ nói. Họ là người tình của nhau! Nhưng Kim có thiện cảm với Lucas! Kim muốn mẹ mình được vui! Đây là một người đàn ông tài hoa hèn gì mẹ thích. Kim cũng không ngờ mẹ mình lãng mạn như thế!

Hoài nói với Lữ:

- Anh! Ngày mai buổi ra mắt sách của anh Kim muốn đến.

- Ừ, cứ tới! Nhưng anh nói trước là rất chán! Những buổi trước cũng vậy! À.. nhưng nếu Kim đi cùng thì làm sao mình có thì giờ riêng với nhau?

Hoài phân vân:

- Nó đòi đi! Để em tính..

- Thì cứ đi! Nhưng sau đó em đưa Kim về nhà. Anh sẽ đến đón em, được chưa?

- Vậy cứ như vậy nhé? Anh sẽ text cho em địa chỉ và giờ giấc buổi ra mắt sách. Những buổi trước kết quả khả quan chứ?

- Anh thấy cũng được. Nhưng chính nhờ phim ảnh và những bài viết phê bình phim mới là những thành quả tốt và làm nhiều người biết đến.

- Những điều này làm anh hứng thú không?

Vẫn tay trong tay lả lướt theo điệu nhạc, Lữ say đắm nhìn Hoài:

- Mọi cảm hứng đều đến từ em. Anh là cây đang khô héo mà chỉ cần có em mọi sự thay đổi hắn. Nhiều lúc anh có cảm tưởng tình yêu và hạnh phúc mà em mang đến đã cho anh sự sống thật sự. Không có em thì anh sẽ ra sao? Anh đã nghĩ đến chuyện dọn về đây nhưng anh chưa làm ngay được vì còn những dính líu đến cái mà em vẫn gọi là công việc.

Hoài ôm chặt Lữ hỏi nhỏ:

- Thật ư?

- Dĩ nhiên là thật.

- Về đây gần gũi anh sẽ chóng.. chán!

Lữ hơi đẩy Hoài ra và nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Không bao giờ chán! Càng gần gũi em lại càng yêu và càng si mê hơn. Anh đã đợi em hàng bao năm qua. Đừng bao giờ nói như vậy nhé? Tình yêu trong anh như bốc lửa. Còn nỗi hoan lạc nào hơn là được ở gần người anh yêu là em. Có em là có tất cả! Không có em ở bên cạnh anh, mọi sự đều vô nghĩa trống trải.

- Em nhớ anh.. nhớ từng thứ thuộc về anh.. Em chưa bao giờ có những tình cảm và cảm giác như thế..

Và họ ôm nhau trong tiếng nhạc, quên hết mọi sự chung quanh. Thế giới này dường như chỉ có Lữ và Hoài.

Hoài và Kim đến buổi ra mắt sách đúng giờ như trong chương trình. Trong đám đông không nhiều hơn 150 người, Hoài đã nghĩ Lữ sẽ không nhìn thấy mình nhưng nàng nhầm. Lữ đứng lên và tìm đến nàng ngay khi nhìn thấy Hoài và Kim vào.

Vẫn nụ cười rất dễ mến, Lữ nói:

- Cám ơn em và Kim đã đến!

Hoài nghiêng đầu như thói quen:

- Chúc mừng anh!

- Kiên nhẫn nhé vì sẽ rất chán!

Kim hỏi lại:

- Thật sao chú? Vui chứ?

Lữ nhún vai như bất cần nhưng hỏi:

- Ngồi trên kia nhé?

Hoài trả lời:

- Anh đừng để ý tới em và Kim. Đừng quan tâm. Hãy lo chuyện của anh đi!

Lữ ngần ngừ nhưng cũng đi lên phía trên nơi ban tổ chức đã sắp xếp cho chàng.

Người đại diện ban tổ chức giới thiệu tác giả và tác phẩm không dài giòng lắm nhưng khá trân trọng cho biết lý do sách của tác giả đã được chọn. Cuối cùng họ không quên nhắc đến tác phẩm này đã được làm thành phim đang được trình chiếu khắp nơi trên nước Mỹ và rất ăn khách.

Lữ được mời lên có đôi lời với số khách tham dự. Trong số khách hiện diện hôm nay có vài phóng viên của các đài truyền hình cũng như truyền thông của nơi đây.

Cũng không chán như Lữ đã nói. Kim rất ấn tượng trước những điều này. Con bé nói nhỏ với Hoài:

- Chú ấy hay thật! Nhưng Phạm Lữ là bút hiệu phải không mẹ? Cái tên rất quen..

Nghe con gái nói, Hoài hơi giật mình. Nhưng.. cũng sẽ có lúc rồi Kim cũng biết Lucas là ai! Kim sẽ nghĩ thế nào khi biết Lucas, Phạm Lữ của ngày hôm nay cũng là Phạm Lữ của 4 năm trước? Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa Hoài sẽ đứng bên cạnh Lữ. Nàng không thể vì con gái mà buông tay Lữ đâu. Không bao giờ! Nàng và Lữ đã thuộc về nhau, không ai có thể ngăn cách được!

Ở hàng ghế trên đầu dành riêng cho giới truyền thông đã có nhiều câu hỏi đặt ra nhưng ban tổ chức không để phần này kéo dài.

Nhiều người đến gặp tác giả mua sách và xin chữ ký. Hoài và Kim cũng nhập vào đoàn người đó.

Lữ nói với Hoài:

- Em đã có sách rồi mà? Anh chỉ ký tặng Kim thôi.

Hoài gật đầu cười:

- Buổi ra mắt sách rất thành công!

Lữ cười:

- Cám ơn em. Thật sao?

Hoài gật đầu với nụ cười trên môi. Khi nàng và Kim quay đi, Lữ nói vội:

- Đợi anh nhé! Không lâu đâu.

Một nữ phóng viên của một tờ bào nổi tiếng tại địa phương cứ chăm chăm nhìn Hoài. Tên cô ta là Norah Evans. Hết nhìn Lữ, cô ta quay xuống nhìn theo Hoài. Người nữ phóng viên trẻ cứ lẩm bẩm một mình:

- Mình không nhớ nhầm.. Nhưng tại sao..? Không thể..

Norah đi ra ngoài nhưng cứ lần chần. Cái mũi đánh hơi nhà nghề của người phóng viên trẻ nhiều tham vọng như đang bắt được những gì gọi là sốt dẻo cần được khai thác. Cô ta cứ quanh quẩn ở một góc nào đó với đôi mắt tinh anh láo liên xục xạo.

Khoảng chừng 15 phút sau Lữ đi ra cùng với Hoài và Kim.

Người nữ phóng viên đi theo ở một khoảng cách xa. Norah nhìn thấy người phụ nữ lớn tuổi hơn giơ tay chỉ. Họ tiến đến gần một chiếc xe mầu xanh đậm gần như đen. Hai người phụ nữ vào xe. Tác giả Phạm Lữ đưa tay vẫy.

Norah tiếc là xe mình không đậu gần đây để có thể đi theo họ. Nhưng không sao, trí nhớ Norah rất tốt. Nàng nghĩ mình không nhìn nhầm. Norah đã nhìn thấy tác giả Phạm Lữ này trong phiên tòa ở đây những năm trước. Cả người phụ nữ nữa. Họ đều có mặt trong phiên tòa. Phạm Lữ ở trong phiên tòa ngày nào và Phạm Lữ ngày hôm nay là một!

Kết luận này làm Norah thấy hào hứng quá mức! Nàng đã biết ngay mình sẽ viết gì và bài viết độc quyền này sẽ như một trái bom nổ thu hút nhiều độc giả! Norah hy vọng chỉ có mình nàng phát hiện ra điều này. Nhưng trước hết phải kiểm chứng hình ảnh của ngày hôm nay và những năm trước xem có chính xác hay không. Nhưng nàng tin chắc là không sai! Phải cẩn thận để không sai sót. Cần điều tra và tìm lại hình ảnh cũng như những bài viết trong vụ án năm nào. Còn tương quan của hai người trong hôm nay là thế nào? Lẽ ra cô ta không còn muốn nhìn thấy mặt người đã bắt cóc cô ta mới phải chứ? Nhìn cách họ đi với nhau như người thân hay có thể thân mật hơn thế nữa! Vậy là sao? Cũng cần phải tìm hiểu mối liên lạc hiện tại giữa hai người. Không nên vội vàng! Norah tự nhắc nhở thầm mình như vậy.

Ngồi trên xe Kim cứ băn khoăn vì cái tên khác của Lucas. Kim đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi! Nhưng mà tên người Việt giống nhau là chuyện thường. Nhưng..! Không hiểu có một cái gì đó về người tình của mẹ làm Kim thắc mắc? Lạ thật!

Về đến nhà Hoài nói với Kim:

- Chút nữa mẹ sẽ đi với Lucas, chắc tối mới về. Thỉnh thoảng anh ta mới về đây.

Kim cười với mẹ:

- Mẹ đừng lo cho con, cứ đi chơi cho vui. Mẹ vui thì con cũng vui. Lâu nay mẹ chẳng được vui!

Hoài cảm động nhìn con gái, nàng nói nhỏ:

- Cám ơn con gái của mẹ.

Không lâu sau đó Lữ đến. Chàng bấm chuông cửa.

Người mở cửa là Hoài. Nàng đã thay áo khác thoải mái hơn. Lữ cũng vậy.

- Anh vào nhà không?

Lữ chưa trả lời đã thấp thoáng nhìn thấy Kim, chàng hỏi khẽ Hoài:

- Anh có phải nói gì với con gái em không?

- Anh đừng nói nhảm! Em nói với Kim rồi!

- Chắc không?

- Chứ bộ anh định nói gì với Kim?

- Anh cũng không biết nữa!

- Thôi mình đi đi!

- Em mang theo áo lạnh nhé! Nếu mang theo một cái chăn nhỏ thì tốt!

- Mình sẽ ở ngoài trời sao?

Lữ gật đầu nheo mắt cười nói với Hoài:

- Mình sẽ đi cho hết đêm nhé?

- Không ngủ ư?

- Có cần ngủ không?

- Anh không cần ngủ nhưng em phải ngủ.

- Anh sẽ đưa em về trước khi trời sáng.

Hoài vào bên trong tìm một cái chăn nhỏ gấp rất gọn bỏ vào túi xách. Kim tò mò hỏi mẹ:

- Mẹ mang cái này đi làm gì vậy?

Hoài nhún vai cười:

- Lucas nói sẽ ở ngoài trời. Không biết là sẽ đi đâu nữa?

- Mẹ không hỏi sao?

Hoài lắc đầu:

- Với Lucas mọi sự đều bất ngờ và.. thích thú!

Kim nhìn theo và lẩm bẩm: “Đúng là mẹ đang yêu rồi!”

Lữ mở cửa xe cho Hoài vào và cất túi xách vào băng ghế sau. Chiếc xe lao đi.

Hoài quay sang nhìn Lữ đang lái xe:

- Anh nói đùa phải không về chuyện đi cho hết đêm?

- Anh nói thật chứ! Giữ em bên cạnh anh thêm phút nào hay phút đó!

Hoài lắc đầu chịu thua nhưng tủm tỉm cười vì không tin rằng Lữ nói thật. Nhưng nàng chờ những bất ngờ Lữ sẽ mang đến cho mình.

Chiếc xe chạy về hướng biển. Hai bên đường cây cối thưa dần, trời đất như khoáng đãng và mở rộng hơn. Đi qua nhiều thành phố nhỏ nối tiếp nhau.

Hoài tò mò:

- Mình ra biển sao? Trời này lạnh chết!

- Đã có anh bên em sao mà lạnh được. Nhưng đừng lo anh đã sửa soạn mọi sự.

- Em chưa bao giờ đi bộ trên bãi biển.. Tắm biển thì có.

- Anh hy vọng em sẽ thích mặc dù biển Galveston nước không trong và đẹp lắm nhưng bên em thì nơi nào với anh cũng tuyệt diệu cả.

Hoài nhìn sang Lữ:

- Em ước gì thời gian hiện tại không trôi qua.

- Chúng ta hãy làm nên thời gian cho anh và em, chỉ riêng chúng ta thôi.

- Ừ, làm như vậy đi!

Khi nói như vậy Hoài đã nghĩ đến câu nói của Lữ trước đó là sẽ đi với nhau cho hết đêm. Nàng cũng muốn như vậy cho dù ngày mai có ra sao đi nữa.

Làm như đọc được ý nghĩ của Hoài, quay sang nàng, Lữ nói:

- Mình nên giữ chỗ khách sạn vì lỡ mệt và muộn không có chỗ nghỉ, em nghĩ sao?

- Đúng vậy!

Mùa đông ở thành phố biển không khí khác hẳn, nhưng những ngày lễ cận kề Giáng Sinh đã về đây. Hai bên đường, các cửa tiệm đã treo đèn kết hoa như ngóng chờ một phép mầu nào đó sẽ xuất hiện. Nhưng tất cả đã tạo nên một rộn rã vui tươi háo hức.

Hoài kêu lên:

- Lâu lắm không đến đây, bây giờ khác nhiều quá!

- Anh cũng thấy vậy! Nhưng em thích chứ?

- Thích! Thích lắm! Anh bảo em mang theo áo lạnh cũng phải.

Lữ thuê được phòng ở một khách sạn có thể nhìn ra biển.

Vào đến phòng, Lữ đề nghị:

- Em có đói không? Mình tìm một tiệm ăn sát biển ăn gì một chút nhé?

- Em sẽ theo anh đi bất cứ nơi nào.

Lữ ôm lấy Hoài và hôn nàng từ nụ hôn mơn trớn đến cuồng si như chưa bao giờ được gần gũi với nàng như thế.

- Anh nhớ em vô cùng!

Hoài như bị nhận chìm trong tình yêu ngọt ngào đó. Họ không rời nhau được nữa và đề nghị đi ăn của Lữ đã bị quên lãng. Thời gian đang ngừng lại với Hoài và Lữ cho một trọn vẹn bên nhau và trong nhau. Nỗi nhớ và khát khao trào dâng được buông thả. Từng cảm xúc trao ban và hiến dâng như đây là lần đầu tiên gần gũi nhau.

Khi nhịp thở đã chậm lại, Lữ vừa mơn trớn vành tai xinh xinh của Hoài vừa nói nhỏ:

- Em có nghĩ như anh đang nghĩ không?

- Em cũng vậy..

Giọng Lữ ấm và đượm mầu tình yêu si mê:

- Cũng vậy là sao?

- Anh nói trước đi..!

- Bên em, yêu em lúc nào cũng là lần đầu tiên khám phá em. Em có vậy không?

- Em cũng có cùng cảm nhận như anh. Chúng ta thực sự thuộc về nhau và cùng rung cảm với nhau, anh có thấy vậy không?

- Anh đã may mắn tìm được một nửa của mình. Nhưng mà.. em có muốn đi bộ trên bãi biển ngắm hoàng hôn không?

Nhìn vào mắt Lữ, nàng nói:

- Dĩ nhiên là thích nhưng đợi em đã. Không lâu đâu!

Những tia nước ấm bắn trên làn da qua giây phút hoan lạc cho Hoài cảm giác đầy đủ và hạnh phúc.

Nàng quấn khăn ra bên ngoài sửa soạn và thay quần áo chờ Lữ.

Căn phòng ở khách sạn cho Hoài cảm giác lạ thường. Hình như nàng và Lữ đang trải nghiệm một hạnh phúc riêng tư của tình yêu mà không cần phân định sự liên hệ của nhau. Chỉ có tình yêu mới tạo nên một Hoài dành riêng cho Lữ và ngược lại.

Gương mặt Hoài sáng ngời và đẹp trong tình yêu đến nỗi Lữ phải kêu lên khi cúi xuống hôn nàng lần nữa trước khi rời khỏi phòng khách sạn:

- Em có biết là em đẹp dường nào không?

Hoài cười:

- Tại vì anh đấy!

Lữ âu yếm buông Hoài ra cười thật tươi.

- Nhớ mang theo cái chăn!

Hoài mang túi xách có chăn nhỏ gấp gọn gàng.

Tay trong tay họ đi bộ trên cát. Mặt trời đỏ ửng sau một ngày nhiều nắng. Vòng tròn đỏ thấm mầu cam vẫn còn ở cuối chân trời và gần như lấp lửng trên mặt nước biển đang rạng ngời những ánh hồng đỏ và vàng như chẩy chan hòa mọi hoan lạc trước khi tàn lụi và bị bóng đêm xâm chiếm.

Những bước chân song song của Lữ và Hoài trên nền cát ẩm. Bãi biển vắng người. Vài cánh chim trắng nuốt chao lượn. Những tiếng chim kêu gọi nhau nghe lạc lõng và thảng thốt dường như còn muốn níu kéo một chút của ngày, của nắng..

Mùa đông mặt trời đi ngủ sớm. Những áng mây vàng đỏ hồng vẫn còn lưu luyến chưa muốn phai nhạt hửng lên ở chân trời. Biển đã chuyển mầu, sóng vẫn xô dạt vào bờ. Những bờ cát dường như sáng hơn. Mùi muối biển lan tỏa trong trời lồng lộng ngập gió.

Mái tóc đen của Hoài bay dạt về phía sau theo chiều gió ngược.

Họ đi bên nhau yên lặng tận hưởng cảm giác có nhau thật gần gũi.

Lác đác vài người đi ngược chiều. Lữ chợt hỏi:

- Em lạnh không?

- Không! Em không lạnh. Tay anh thật ấm!

Lữ dừng chân, kéo Hoài ngồi xuống một cồn cát. Họ nhìn ra biển và ngắm từng gợn mây sặc sỡ kia đang đổi mầu và biến dần dưới mặt nước biển ở chân trời. Hoài ngồi sát vào Lữ và ngả đầu vào vai chàng.

- Em muốn ngồi đây mãi, không muốn đi về!

- Vì vậy anh mới nói là mình đi cho hết đêm mà!

Lữ choàng tay sang ôm vai Hoài.

Đến khi chân trời và biển đã nhập vào nhau không phân cách, Lữ bóp vai Hoài nói:

- Ngồi lâu nữa em sẽ lạnh và ốm mất thôi. Mình đi ăn đi!

Hoài gật đầu.

Vào một tiệm ăn ngay sát đó, chọn bàn có thể nhìn ra ngoài nhưng lúc đó mặt biển chỉ là một mầu xanh đậm, lấp loáng vài gợn sóng trắng chợt bùng lên rồi tan loãng.

Hoài chợt hỏi:

- Ngày mai mấy giờ anh đi?

Lữ dừng ăn nhìn Hoài:

- Anh đi chuyến buổi trưa như lần trước. Hy vọng lần này không bị chậm trễ.

- Giáng Sinh anh sẽ làm gì?

Lữ thở dài:

- Chắc phải về thăm gia đình, lâu quá rồi!

- Anh nên về.

- Anh cũng nghĩ vậy nhưng.. thật lòng không muốn! Giá mà anh được ở lại đây với em.

- Anh sẽ làm gì nếu ở lại?

- Anh sẽ làm gì ư? Anh sẽ lẽo đẽo theo em như hình với bóng và em sẽ không làm việc được. Anh sẽ yêu em suốt ngày suốt đêm không cho em xa rời anh.

- Em thích nghe anh nói như vậy!

- Thật mà!

- Em biết!

Khi tiệm ăn gần đóng cửa lúc 9 giờ tối, Hoài và Lữ mới rời khỏi đó. Nhưng thay vì trở về khách sạn, Lữ hỏi Hoài:

- Em có muốn ra biển ngồi ngắm sao không? Anh muốn được ngắm sao và trời đêm bên em.

- Mình đi đi, em thích như vậy.

Lữ ra xe lấy hai túi xách. Hoài ngạc nhiên hỏi:

- Anh mang những gì theo vậy?

- Một túi đựng chăn để phủ cho ấm, còn túi này có củi để đốt sưởi ấm.

- Anh chu đáo thật!

Lữ một tay xách 2 chiếc túi, tay kia nắm tay Hoài. Họ đi xuống về phía biển. Lữ hỏi Hoài:

- Em có lạnh không?

- Không! Em không sao.

Họ tìm một chỗ ngồi trên cồn cát. Lữ lấy chiếc chăn mỏng mang theo và khoác lên người Hoài

- Anh không muốn em bị lạnh và ốm.

Chàng lấy củi trong túi xách khác, vài cục đá lượm bên đường xếp chồng lên nhau trên mặt cát, rồi dùng mồi đốt.

Ngọn lửa thoạt tiên leo lét rồi lan rộng và bùng lên những tia sáng mầu cam đỏ rực nhẩy múa. Hơi ấm tỏa ra lẫn với mùi gỗ đốt.

Lữ dụi đầu vào mái tóc Hoài và nói:

- Bây giờ có thêm một chút âm nhạc mà mình thích thì sẽ tuyệt vời!

Hoài ậm ừ. Những giây phút này thật thần tiên với nàng. Hoài kéo Lữ ngồi sát mình rồi choàng chăn ấm phủ cả hai người.

Lữ chợt ngửng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Mảnh trăng vàng nằm trên cao như một dấu xác định bây giờ là đêm. Lữ chợt hỏi:

- Em là ngôi sao nào vậy Hoài?

- Ngôi sao nào xa nhất là em.

- Tại sao là xa nhất mà không phải là gần nhất?

- Bởi vì đến 4 năm dài anh mới tìm thấy em không phải sao?

Lữ quay sang úp mặt vào mặt Hoài thầm thì:

- Anh đã tìm được em. Đừng bao giờ rời xa nhau. Đừng bao giờ..

Nhìn lên trời cao, đêm sâu hun hút vô tận, Lữ nói với Hoài:

- Anh ước gì chúng ta có thể ôm nhau và bay trên bầu trời kia như những cặp tình nhân của Marc Chagall.

- Có phải Marc Chagall là một họa sĩ nổi tiếng?

- Đúng vậy! Em có thích tranh của Marc Chagall không?

- Em chỉ thấy một lần đã lâu lắm rồi khi tình cờ vào bảo tàng viện ở đây. Nhưng bức tranh mà em đã thấy đẹp lắm, có hình người con gái khỏa thân nằm trên một bình hoa.

- Marc Chagall đã là một ngọn gió mới thổi vào nền hội họa cận đại. Anh thích những ý tưởng sáng tạo của ông ta. Có lần anh đọc ở đâu đó, Marc Chagall đã nói rằng nếu những gì ông ta sáng tạo đến từ trái tim thì đều thành công, còn nếu như đến từ đầu óc ông ta thì thất bại..

- Anh có vậy không?

Lữ cười ôm lấy Hoài:

- Anh cũng thấy vậy! Em đã đọc sách anh viết và em đã nhìn thấy em trong đó phải không? Có thể những cái nhìn và cảm nhận của anh về em không chính xác như con người thật của em nhưng trái tim của anh đã nhìn thấy em như thế.

- Kể cho em nghe về người họa sĩ này!

- Marc Chagall ư? Anh chỉ biết đại khái. Ông ta là người Do Thái nhưng sinh ra tại Belarus. Sau này gia đình sống tại Nga. Ông ta đã gặp người vợ tương lai của mình là Bella Rosenfeld ở Nga. Anh không nhớ lúc nào ông ta sang Pháp nhưng Marc Chagall đã đến Pháp vào thời kỳ tân hội họa đang phát triển mạnh mẽ. Mang tâm tình trải dài trên hội họa vào thời đó là một sinh khí mới mẻ. Tranh của Chagall mang những cảm xúc chân thực chưa từng thấy trước đó. Ông ta rất thành công với nhiều cuộc triển lãm. Khi trở lại Nga để thăm gia đình và vị hôn thê Bella, ông ta đã kẹt lại đây vĩnh viễn vì chiến tranh của đệ nhất thế chiến. Những bức tranh sau đó phản ánh những suy tưởng của ông ta về chiến tranh, về cái chết trong chiến tranh, và dĩ nhiên về người yêu và là người vợ của ông ta. Rất nhiều bức tranh nổi tiếng của Marc Chagall đã vẽ về người vợ Bella của ông. Anh không phải là người phê bình hội họa và anh cũng không phải là người am hiểu hội họa nhiều lắm nhưng anh cảm nhận được những thứ mà ông ta muốn diễn đạt trên khung vải qua cọ sơn. Cặp tình nhân bay trong không gian của bức họa nổi tiếng Au Dessus De La Ville của Marc Chagall như gắn chặt vào trí nhớ của anh. Anh cũng đã từng có ước mơ như thế nhưng lúc đó anh thật cô đơn cho đến khi gặp được em thì ước muốn đó càng mãnh liệt. Có phải nếu bay được như thế chúng ta sẽ hoàn toàn tự do thỏa thuê trong nhau và nhìn xuống trần gian này rồi thấy thương cảm.. Bay như thế không phải chúng ta được giải phóng khỏi mọi xiềng xích, trói buộc hay áp đặt của xã hội hay của mọi thể chế.

- Không bao giờ có thể có một tự do tuyệt đối cả. Luôn luôn có những giới hạn từ bên ngoài hay ngay chính bên trong chúng ta, anh không nghĩ như vậy sao?

- Thì mình cứ mơ như vậy đi! Một giây, một phút bên em đều ghi những dấu ấn đẹp đẽ tuyệt diệu trong tâm hồn anh. Tim anh tràn ngập yêu thương. Đã có những lúc ở trên căn gác trọ của anh, nhìn qua cửa sổ một đêm mưa, từng giọt mưa chẩy dài trên mặt kính, anh đã nghĩ đó là những giọt nước mắt quý giá hôm nào của em đã tràn trên khóe mi vì anh và anh đã áp mặt vào mặt kính mơ tưởng đến em thật gần gũi.

Quanh họ chỉ còn tiếng gió, tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Ôm nhau trên bờ cát, họ ngồi tận hưởng những gì mà cuộc đời đang trao ban. Đống củi đã tàn chỉ còn chút khói bay lên.

Khi trăng đã lên cao, Hoài nói nhỏ:

- Mình đi về không?

- Ừ, nhưng em cứ quấn chăn cho ấm.

Họ chờ đến khỉ trên mặt cát chỉ còn là đống tro tàn mới đứng lên.

Về đến khách sạn không biết là mấy giờ.

Vào phòng, Lữ nói với Hoài:

- Em có mệt và buồn ngủ thì cứ ngủ. Anh ngồi đây ngắm nhìn em ngủ.

- Vậy sao ngủ được khi có người nhìn mình?

- Cứ nằm và nhắm mắt. Anh ở bên em và xoa đầu cho em dễ ngủ.

- Nếu anh cũng ngủ thì em sẽ ngủ được.

- Ở bên cạnh em mà ngủ thì phí quá!

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật.

Hoài ngoan ngoãn đáp:

- Vậy thì em sẽ ngủ nhưng.. em không nghĩ là mình ngủ được.

- Cứ thử đi!

- Bây giờ anh nhắm mắt lại đi!

Lữ tủm tỉm cười hỏi:

- Tại sao? Em định làm gì?

- Cứ nhắm mắt đi!

Lữ cười:

- Được rồi!

- Không được ăn gian!

- Không! Anh nghiêm chỉnh!

Hoài cởi quần áo, chỉ mặc đồ lót và nằm xuống giường đắp chăn rồi nói:

- Xong rồi!

Lữ mở mắt ra nhìn Hoài. Chàng biết dưới lớp chăn kia Hoài ra sao vì thấy quần áo nàng để trên ghế. Đến lượt chàng trêu Hoài:

- Bây giờ đến phiên em phải nhắm mắt và cũng không được ăn gian.

Cả hai cùng phì cười. Họ như trẻ con.

Lữ cũng thay quần áo và chui vào chăn. Hơi nhiệt từ Hoài tỏa ra làm Lữ xao xuyến. Chàng nhìn Hoài âu yếm:

- Anh không nghĩ là anh có thể ngắm nhìn em bằng cách ngồi trên ghế kia.

- Thế là anh đang ăn gian đấy!

Làm sao họ có thể rời khỏi nhau? Những nụ hôn dường như bất tận gắn chặt vào nhau. Họ thở và sống nhiệt tình bên nhau cho đến khi đã cho nhau trọn vẹn.

Vẫn ôm Hoài trong vòng tay. Lữ úp mặt vào mái tóc nàng, một tay xoa nhẹ da đầu Hoài và thầm thì:

- Ngủ đi! Ngủ cho ngon!

- Anh tắt đèn được không?

- Ừ!

Hoài chợt tỉnh giấc. Nàng nhìn đồng hồ cạnh giường ngủ. 3 giờ sáng! Nàng trở mình và ôm Lữ với đầy yêu thương ấm áp. Lữ tỉnh dậy choàng ôm lấy Hoài nói nho nhỏ:

- Em.. không ngủ được ư?

- Có, em ngủ. Vừa mới dậy!

- Mấy giờ rồi vậy?

- 3 giờ sáng!

- Ngủ nữa đi!

- Không ngủ được nữa!

- Em sao vậy?

Hoài ôm Lữ không nói gì. Chàng lại hỏi:

- Em muốn nói gì?

-.. Đi về được không?

Lữ mở bừng mắt hỏi lại:

- Đi về sao?

- Ừ.. anh mệt thì em lái xe về.

Lữ ngồi nhỏm dậy nhìn Hoài:

- Thật sao? Em muốn về lúc này? Tại sao?

-.. Không muốn về nhà khi trời đã sáng và Kim đã thức dậy.

Lữ tủm tỉm cười:

- À ra vậy!

Hoài căn vặn:

- Tại sao anh cười? Anh cười em sao?

Lữ chối biến:

- Đâu có! Tự dưng thấy.. tức cười!

- Đi về nhé?

- Em đòi gì anh chẳng nghe. Nhưng..

- Nhưng sao?

- Hơi tiếc..

Hoài phì cười không nói gì.

Lữ đưa Hoài về đến nhà gần 5 giờ sáng nhưng trời vẫn còn tối.

- Anh đưa em vào nhà.

- Anh đi đường bình an nhé. Về gọi cho em.

- Anh đang nhớ em rồi Hoài ơi! Qua tết tây anh trở lại hay.. em lên với anh không?

- Lúc đó sẽ tính!