← Quay lại trang sách

Chương 13

Thứ hai trở lại làm việc sau những ngày bên Lữ đã thay đổi Hoài hoàn toàn. Nàng thấy yêu đời và vui vẻ khác thường. Những dư âm của hạnh phúc vẫn quyến luyến không rời nàng. Thật khó làm việc bên cạnh những vấn đề của người khác trong lúc này!

Monica Desmond

Người bệnh nhân và câu chuyện đặc biệt của cô ta là một phụ nữ 36 tuổi đã có gia đình và một đứa con gái lên 5 tuổi.

Hoài nhìn hồ sơ và những thông tin cá nhân của Monica Desmond rồi lại nhìn cô gái.

Đó là một phụ nữ da trắng có mái tóc đỏ và những đốm tàn nhang hung hung trên hai gò má. Xinh, đôi mắt và gương mặt hoang mang như một người đang bị đi lạc. Cô ta đang đi lạc và trôi dạt vào đây sao?

Không hiểu sao Hoài nghĩ mình phải là người mở đầu.

- Điều gì làm cô đến đây?

Cô ta nhìn Hoài và trả lời bằng giọng nói rất nhẹ như hơi thở:

- Tôi.. cần có người nghe tôi nói.. Tôi thật sự cần. Tôi không biết mình là ai và từ đâu đến..

- Vậy thì cô cứ nói và tôi lắng nghe.

- Tôi phải bắt đầu như thế nào?

- Từ những thứ làm cho cô bận tâm. Không phải là những điều mới đây sao? Hay đã có từ lâu?

- Đã có từ rất lâu!.. Đó là những rời bỏ liên tục.. giống như dân du mục..

- Gia đình cô cứ thay đổi chỗ ở luôn sao?

- Đúng vậy!

- Vì sao? Cha cô là quân nhân ư?

- Không! Cha tôi không phải là quân nhân. Tôi cũng không biết thực sự công việc của cha tôi là gì. Nhưng gia đình chúng tôi cứ thay đổi chỗ ở luôn luôn mỗi 6 tháng hay có khi sớm hơn.

- Phải có lý do cho sự thay đổi này chứ?

- Mỗi lần quen được trường mới cũng như bạn mới chưa được bao lâu thì chúng tôi lại phải rời đi.

- Cô có nhiều anh chị em không?

- Tôi có 2 người chị lớn nhưng họ đã lập gia đình và ở riêng. Cha mẹ tôi đã già khi có tôi.

- Có bao giờ cô hỏi cha hay mẹ cô lý do vì sao cứ thay đổi chỗ ở luôn không?

- Họ không bao giờ trả lời. Nhưng điều kỳ lạ nhất là tôi không được phép chụp hình lưu niệm trong lớp hàng năm. Tôi rất thắc mắc, nhưng những câu hỏi tò mò của tôi chỉ làm cha mẹ tôi tức giận mà thôi.

- Bao nhiêu lâu như vậy trong tình trạng đó?

- Mười lăm năm.

- Cô có nghĩ là gia đình cô thuộc một trong những chương trình bảo vệ nhân chứng không?

- Đúng vậy! Mãi đến sau này tôi mới biết được điều này. Lúc đầu tôi tưởng cha mẹ tôi phạm pháp nên phải chạy trốn liên tục.

- Với một đứa trẻ là cô lúc đó chắc rất khó khăn?

Monica gật đầu. Vẻ hoang mang như hằn sâu trên gương mặt cô ta.

- Ngày nào ở trường về tôi cũng nghĩ chắc hôm nay gia đình mình lại phải dọn đi. Thường là những chuyến đi đột ngột vào ban đêm. Tôi đã sống trong thấp thỏm liên tục. Tôi không có tuổi thơ bình thường như mọi người khác.

- Vẫn còn là một ám ảnh sao?

- Phần nào thôi.

- Không phải đây là lý do chính làm cô đến đây ngày hôm nay sao?

- Tôi mới kể phần nào câu chuyện của đời tôi. Những gì mà bà vừa nghe mới chỉ là tuổi thơ của tôi.. Tôi sống trong một gia đình có quá nhiều bí mật phải che dấu. Năm tôi 16 tuổi, mẹ tôi bị bệnh phải vào nhà thương. Khi đó bác sĩ muốn tôi tìm lại mọi giấy tờ liên quan đến bệnh lý của mẹ tôi để có thể hiểu rõ và giúp ích cho việc chữa trị. Nhưng đây là một chấn động và đã thay đổi tôi..

- Cô đã tìm thấy gì?

- Trong mớ giấy tờ mà mẹ tôi lưu giữ còn có hồ sơ bệnh lý của mẹ tôi lúc trẻ. Theo đó mẹ tôi đã bị cắt bỏ tử cung sau khi sinh hai chị tôi không lâu.

Monica không kể tiếp nữa. Dường như nhắc đến giây phút vừa qua là một thương tổn cho cô ta.

- Vậy cô không phải là con của mẹ cô?

- Đúng như vậy!.. Tôi từ đâu đến? Cha mẹ tôi là ai? Những câu hỏi này làm tôi đau khổ và có cảm tưởng mình bị dối gạt và phản bội.

- Cô có hỏi cha mẹ cô về điều này không?

- Có!

- Câu trả lời ra sao?

Monica nhìn Hoài và hỏi lại:

- Bà nghĩ câu trả lời ra sao?

- Cô là con nuôi?

- Không! Không phải thế! Mẹ tôi đã tức giận và bảo tôi là một thành viên trong gia đình, họ đã nuôi nấng tôi như con ruột và tôi không cần phải tìm hiểu thêm. Nhưng bà nghĩ xem tôi cần biết, tôi phải biết người cha người mẹ ruột của tôi là ai?

- Cuối cùng cô chấp nhận câu trả lời đó sao?

- Không! Tôi không từ bỏ câu hỏi của mình. Mẹ tôi, người tôi gọi bằng mẹ vì đã nuôi dưỡng tôi nói rằng thực sự tôi là con của chị tôi. Chị tôi hơn tôi 19 tuổi.

- Có thật như vậy không? Có đúng là chị của cô chính là mẹ của cô ư?

- Câu trả lời của chị tôi còn làm tôi đau lòng hơn nữa. Người chị hơn tôi 19 tuổi đó phủ nhận tôi không phải là con của chị ấy. Và chị đã kể một câu chuyện khác về tôi. Chị kể rằng mẹ ruột của tôi là một người phụ nữ tồi tệ và đáng thương, bà ấy đã bán tôi cho người mẹ nuôi dưỡng tôi với số tiền đủ cho một tấm vé xe bus đi sang thành phố khác.

Hoài thấy ngậm ngùi cho Monica và quá khứ bị ruồng rẫy của cô ta.

- Ít nhất tôi đã được bán dù với một giá rẻ mạt. Tôi không đến nỗi bị vất ở bên vệ đường, hay dưới một gốc cây, hay bỏ lại trong thùng rác. Nhưng thực sự nói cho cùng tôi đã bị vứt bỏ sau khi cuống nhau nối liền giữa tôi và mẹ tôi đã bị cắt đứt.

- Giữa hai câu chuyện, một do mẹ cô kể và câu chuyện kia do chị cô kể, cô tin vào câu chuyện nào?

- Để tôi kể thêm vì câu chuyện không dừng ở đó. Khi tôi đi lục hết mọi thứ trong nhà và tìm được giấy khai sinh của mình mới lạ lùng! Giấy khai sinh đó có tên tôi nhưng không có tên nhà thương hay bác sĩ đỡ đẻ khi tôi chào đời. Lạ lùng hơn nữa giấy khai sinh này không phải là lúc tôi chào đời nhưng là lúc tôi đã 7 tuổi.

- Câu chuyện của cô thật kỳ lạ và phức tạp! Cô vẫn sống với gia đình đã nuôi dưỡng cô chứ?

- Tôi vẫn ở với họ cho đến khi trưởng thành. Mẹ tôi và chị tôi đều khẳng định câu chuyện của họ là sự thật nhưng tôi không tin như vậy. Tôi luôn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi mình là ai và từ đâu ra.

- Cô có sẵn sàng chấp nhận sự thật dù kinh khủng hay đau thương đến đâu không?

- Tôi chấp nhận sự thật. Với những phương pháp khoa học hiện tại tôi vẫn đi tìm nguồn gốc của mình nhưng cho đến giây phút này vẫn chưa có kết quả. Tôi vẫn không biết mình là ai và từ đâu đến?

- Điều này dằn vặt cô?

- Đúng vậy!

- Tôi thấy trong hồ sơ cá nhân cô đã lập gia đình và có con. Có một gia đình riêng không làm cô nguôi ngoai về nguồn gốc của mình sao?

- Không! Trái lại là đàng khác!

- Tại sao?

- Bởi vì tôi càng cảm nhận rõ sự bất hạnh của mình.

- Cha mẹ nuôi của cô còn sống không?

- Họ đã qua đời cả.

- Người chị của cô không giúp ích gì được sao?

Monica cười chua chát:

- Người chị của tôi? Chị ấy không phải là mẹ đẻ ra tôi. Những xét nghiệm huyết thống đã xác định điều này. Tôi không còn thắc mắc về chuyện này nữa. Nhưng cảm giác mình bị vất bỏ làm tôi rất khổ sở. Cho dù bây giờ đã có gia đình riêng nhưng tôi luôn luôn có cảm giác cô đơn và trống rỗng.

- Những cảm xúc của cô có thất thường không?

- Luôn luôn là như vậy!

- Có cảm giác bất an không?

- Tôi thực sự không quên được tuổi thơ của mình. Tôi luôn luôn ở trong tình trạng phải sửa soạn đối phó với những thay đổi.

- Có khi nào cô thấy khó khăn khi phải đưa ra quyết định vì thực sự không biết mình muốn gì không?

Monica gật đầu:

- Có những lúc tôi như vậy. Tôi có cảm giác mình sống không mục đích.

- Dựa trên những câu hỏi tôi vừa đưa ra và những câu trả lời của cô cho tôi thấy cô đang bị identity crisis hay còn gọi là khủng hoảng danh tính. Ngoài chuyện bị ám ảnh về quá khứ và tìm hiểu thân phận nguồn gốc của mình, những điều này đã đưa đến khủng hoảng hiện tại cô đang phải đối mặt. Tôi nghĩ cô đã nhận ra căn nguyên nên câu trả lời không có gì là khó khăn.

- Bà nói như thế nghĩa là sao?

- Vì cô đã nhận biết vấn đề của mình nên cô có thể ngăn chặn được. Lúc đầu cô chỉ bị dằn vặt về thân thế của mình. Điều này dễ hiểu, ai cũng muốn biết về nguồn cội của mình. Nhưng với thời gian tìm kiếm mà chỉ đụng vào bức tường vô tri mà không có câu trả lời thì cô nên dừng lại.

- Tại sao tôi phải ngừng tìm kiếm?

- Tôi không nói là cô nên ngừng tìm kiếm danh tính của mình nhưng chỉ muốn nói là cô không nên quá chú trọng và khuếch trương để biến sự tìm kiếm thành một ám ảnh bao trùm lên hết mọi sự, lên cả bản thân của cô. Bởi vì những nỗi bất an vô cớ hay luôn luôn ở trong tình trạng phải đối phó với những thay đổi bất ngờ hay có cảm giác sống không mục đích hiện tại cô đang trải qua là hậu quả của sự lớn mạnh ám ảnh đó. Cô đã để nỗi ám ảnh của mình phát triển và chi phối cô trong đời sống. Điều này không tốt cho đời sống cũng như sức khỏe của cô.

Monica yên lặng cúi đầu.

Hoài cứ để những giây phút im lặng trôi qua như những giọt nước mưa bên ngoài cửa sổ phòng làm việc đang rơi nhẹ và thấm dần vào không gian, vào mái nhà, đường xá, cây cỏ..

Monica ngửng lên nhìn Hoài hỏi:

- Tôi phải làm gì? Tôi thật cô đơn và cuộc đời tôi thật vô nghĩa!

- Cô phải tìm cho mình một mục tiêu sống. Bây giờ cô đã có gia đình, có con. Hãy hướng mục tiêu của cô về việc chăm lo gia đình, nuôi dưỡng con cái. Cô có thể giải trí với những điều cô thích và muốn làm. Đừng nghĩ rằng những chuyện mình thích làm là vô bổ. Những điều này có một tầm quan trọng mà cô vô tình bỏ quên.

Monica có vẻ bâng khuâng nhưng không phản đối.

Hoài nói tiếp:

- Cô hãy còn trẻ. Cô có thể theo học một môn gì đó như là thú vui thôi, đừng để trở thành ép buộc hay gây căng thẳng.

- Còn lo âu thì sao? Tôi phải đối phó như thế nào?

- Mỗi khi cảm thấy lo âu thay vì ngồi mà để nỗi lo âu đè nặng thì cô nên tự thưởng cho mình một thứ gì đó mà bản thân cô thích. Và tự nói với mình là cô đang làm điều tốt nhất mà cô có thể làm trong trường hợp này. Lúc đó bản thân cô đang cần được đối xử nhẹ nhàng.

-Những khi tôi thấy bất lực vì không giải quyết được điều gì tôi lại có cảm tưởng như mình đang bị dồn vào chân tường và hoảng hốt.

- Những lúc như vậy cô nên tìm đến một người thân nào đó để giúp ý kiến. Không có gì là xấu hổ khi phải hỏi ý kiến người khác vì lúc đó cô đang rất rối ren và không tìm được giải pháp để ứng phó. Còn quyết định vẫn là của cô. Hãy tin tưởng ở chính mình. Tôi tin chắc cô sẽ có thể đối mặt với bất cứ hoàn cảnh tiếp theo đến trong tương lai.

- Còn những nỗi ám ảnh của tôi?

- Nó vẫn còn đó, không biến mất đâu. Nhưng cô là người điều khiển nó chứ không phải nó điều khiển và chi phối cô. Còn chuyện tìm ra cha mẹ mình thì một ngày nào đó cô sẽ tìm ra thôi. Cô có bao giờ nghĩ rằng không phải tự nhiên mà chúng ta xuất hiện trên cõi đời này không?

Monica mỉm cười nhìn Hoài. Hình như những hoang mang trên gương mặt cô ta khi mới vào đây đã tan biến bớt.

Cô ta nói với Hoài:

- Đến đây nói chuyện với bà thật có ý nghĩa! Tôi đã có quyết định đúng.

Hoài mỉm cười:

- Hy vọng tôi giúp ích được cho cô.

- Bà đã giúp tôi. Bà làm rất tốt. Cám ơn. Tôi sẽ chuyển hướng mục tiêu cho cuộc đời của mình.

- Chúc cô đạt được những ước nguyện của mình.

Monica đứng lên đi ra. Hoài nhìn theo mái tóc đỏ của người phụ nữ đang đi tìm danh tính của mình. Cô ta sẽ tìm được thôi để trả lời cho câu hỏi tại sao cô ta lại hiện hữu trên trần gian này.

Hoài chưa bao giờ đặt câu hỏi đó cho chính mình.