← Quay lại trang sách

Chương 14 Huyền Anh Phạm

Hoài ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Huyền Anh. Nhưng cũng vì thế mà cô ta đến đây.

Vừa ngồi xuống ghế, Huyền Anh đã mau chóng mở lời:

- Tôi đang bị khủng hoảng! Tôi chưa bao giờ bị như thế! Tôi bị mất ngủ và luôn luôn hoảng sợ..

Hoài nhìn cô ta:

- Tôi có thể thấy điều này. Khủng hoảng đến từ chuyện cũ hay mới gần đây?

Huyền Anh như một người đang bị săn đuổi. Cô ta nhìn dáo dác khắp căn phòng như nghe ngóng. Đây là một Huyền Anh khác hẳn cô gái đã đến đây không lâu. Điều gì đã xảy ra?

- Từ chuyện cũ nhưng mà mới.

- Tôi có cảm tưởng như cô đang bị săn đuổi bởi một ai đó. Có người nào đe dọa cô sao?

- Bà có thể đọc được ý nghĩ của người khác sao?

- Tôi ư? Không đâu. Tôi chỉ nhìn thấy những điều đó trên gương mặt cô.

Huyền Anh bụm mặt và khóc nức nở. Hoài cứ để yên cho cô ta khóc. Nàng dựa lưng vào ghế ngắm nhìn người con gái trước mặt tơi tả như một chiếc lá mỏng manh đang bị cuốn giữa dòng nước xoáy mà vô phương chống cự.

Một lúc sau Huyền Anh lấy lại được bình tĩnh và hỏi Hoài:

- Bà còn nhớ câu chuyện của tôi không?

- Tôi nhớ câu chuyện mà cô kể đến từ những trang sách. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng chưa đủ vì đã bị xen vào bởi một người thứ ba lớn tuổi hơn cô nhiều nhưng đã làm cho cô si mê và không thể rời bỏ. Tôi nhớ có đúng không?

- Đúng như vậy! Tôi như một con cá bị mắc vào lưới và càng quẫy mạnh để thoát ra thì tôi càng bị mắc vào. Tôi muốn chạy trốn nhưng.. không thể được!

- Cô muốn cắt đứt liên hệ với ai? Với chồng của cô hay với người tình?

- Với người tình..

- Vì sao? Chán rồi ư hay chồng cô tìm ra là cô đang ngoại tình?

Những lời nói thẳng thừng phũ phàng của Hoài lại làm Huyền Anh chẩy nước mắt. Cô ta khóc như trẻ nhỏ. Khi đã cầm giữ được cảm xúc, Huyền Anh nói với Hoài:

- Không! Chồng tôi không biết chuyện này nhưng người tình của tôi muốn tôi thuộc hẳn về anh ta và sẽ tìm gặp chồng tôi nói ra hết sự thật nếu tôi không bỏ chồng.

- Để cho cô phải chọn lựa đúng không?

- Đúng vậy! Nhưng tôi không thể làm như vậy được…

- Vì cô vẫn muốn cả hai?

Huyền Anh lắc đầu:

- Không phải vậy! Tôi chỉ muốn trở về với gia đình tôi như trước, chỉ muốn ở bên cạnh chồng tôi mà thôi. Tôi thấy là mình đã sai lầm!

- Tôi nhớ là cô đã nói là người tình của cô không bao giờ hỏi về chồng cô. Vậy ông ta có biết chồng cô là ai không? Những điều về cô và gia đình cô người tình của cô biết được bao nhiêu? Cô đừng quên tôi không phải là người cố vấn cho cô về tình cảm. Đó không phải là chuyên môn của tôi.

- Tôi biết chứ. Nhưng tôi không ngờ là người tình của tôi đã đi theo tôi, biết nhà tôi, rồi tìm hiểu về chồng tôi xem anh ấy là ai, làm việc ở đâu..

- Có nghĩa là ông ta cương quyết chiếm đoạt cô cho riêng mình?

- Không chỉ có thế.. anh ta còn dọa giết tôi nữa..

Hoài hít một hơi thật mạnh. Nàng đã nhìn thấy vấn đề không đơn giản.

- Tôi sợ hãi và bị mất ngủ. Khi đi ra ngoài tôi luôn luôn có cảm giác anh ta đang theo dõi tôi. Hình như tôi đã thấy anh ta ở mọi ngóc ngách.. Trò chơi thích thú và hấp dẫn lúc đầu bây giờ lại trở thành một cuộc săn đuổi mà tôi là nạn nhân.

- Cô đã nói lời chia tay với người tình chưa?

- Tôi nói rồi nên mới bị dọa.. giết! Tôi không ngờ phản ứng của anh ta lại quyết liệt như vậy!

- Cô nghĩ tôi nên cho cô lời khuyên như thế nào?

- Tại sao bà lại hỏi tôi như thế? Không phải tôi đến đây để nhờ sự giúp đỡ của bà sao?

- Nói đến chuyện đe dọa cũng có nhiều trường hợp khác nhau. Cô biết rõ về người tình của cô nên cô có thể thấy đây chỉ là một lời dọa dẫm vì không muốn chia tay hay đây là đe dọa của một người dám nói dám làm? Cô nói cho tôi biết ông ta là người như thế nào?

Huyền Anh nhìn thẳng vào mặt Hoài khi nói:

- Tôi nghĩ ông ta đã ra tay giết người vợ trước đó!

Hoài nghiêm trang nhìn Huyền Anh:

- Cô có biết cô đang nói gì không? Cô có nói điều này với ông ta không hay cô chỉ nói với tôi mà thôi?

Huyền Anh cúi đầu:

- Không, tôi chỉ nói với bà nhưng..

Không thấy Huyền Anh nói tiếp, Hoài hỏi lại:

- Sao cô không nói?

- Nhưng.. cái nhìn và lời nói xa xôi của tôi hàm chứa ẩn ý đó..

- Điều đó không đủ để cô buộc tội ông ta như vậy.

Huyền Anh cãi:

- Không! Tôi không nói vu vơ. Đã có lần tôi hỏi về vợ cũ của anh ta. Nhưng bà có biết phản ứng của anh ta thật.. đáng sợ!

- Ông ta đã nói gì làm cô đi đến kết luận là ông ấy đã giết vợ?

Huyền Anh lại bật khóc và thổn thức kể lại trong nỗi sợ hãi chan hòa trên gương mặt đầy nước mắt của cô ta:

- Người tình của tôi nói.. tôi phải.. nghe lời ông ta.. đừng giống như vợ ông ấy. Không được phản bội để.. phải lãnh nhận một kết quả thảm khốc.. Anh ta dằn mặt tôi và bảo tôi đừng bao giờ hỏi về người vợ cũ. Lúc đó anh ta biến thành một người khác, rất hung bạo làm tôi sợ hãi. Anh ta còn nói người đàn bà đó đáng chết. Anh ta nói với sự căm thù và nguyền rủa người vợ cũ một cách tồi tệ. Khi ấy tôi nhận ra bản chất thật của anh ta và không còn thấy yêu nữa..

- Sau đó thì sao?

- Anh ta bắt tôi phải bỏ chồng tôi ngay lập tức. Thái độ không còn như trước. Hễ tôi trốn tránh hay viện cớ bận không thể đến gặp anh ta được là anh ta lại đe dọa ngay. Tôi.. tôi thực sự mất bình tĩnh và sợ..

- Ông ta có biết cô đến đây không?

- Tôi nghĩ là anh ta không biết. Không biết đâu! Mà có biết thì sao chứ?

Hoài thở dài thầm.

- Hôm nay cô đến đây vì bị khủng hoảng và mất ngủ. Những điều này tôi có thể giúp cô được nhưng chuyện riêng tư của cô với hai người đàn ông đó và giải quyết thế nào trong những rối ren đó là chuyện cô phải tự quyết định vì đó là cuộc đời của cô. Quyết định sẽ nói hết sự thật cho chồng cô biết hay tìm đến cảnh sát nhờ can thiệp vì bị đe dọa là những chuyện cô phải suy nghĩ chứ tôi không giúp cô được. Nhưng theo tôi, cô nên thú nhận sự thật với chồng cô và điều kế tiếp là nên đến sở cảnh sát tường trình về sự đe dọa của người tình. Cô đã nghi ngờ là ông ta đã giết vợ thì chuyện ông ta đe dọa cô không phải là chuyện có thể coi thường mà bỏ qua được. Chuyện này nguy hiểm đến tính mạng của cô. Dọa giết đâu phài là chuyện nói chơi mà coi thường được?

Huyền Anh lộ vẻ thất vọng.

- Chỉ vậy thôi sao?.. Tôi.. không muốn nói cho chồng tôi biết.. Còn chuyện đến sợ cảnh sát lại còn.. khó khăn hơn!

Hoài hỏi lại Huyền Anh:

- Một khi cô còn lúng túng trong mớ hỗn độn mà chính cô đã sa vào thì chứng mất ngủ và sợ hãi của cô không tránh được. Nhưng chuyện quan trọng hiện tại như tôi đã nói là những điều tồi tệ khác có thể xảy ra khi cô đã có những hồ nghi về ông ta và cái chết của vợ ông ấy. Cô nên cẩn thận. Chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Huyền Anh nhìn Hoài rồi hỏi lại:

- Tôi phải làm gì theo bà nghĩ?

- Cô phải can đảm nhìn nhận lỗi lầm của mình và giải quyết. Đừng chỉ nói là cô sai với mình tôi. Phải nói với những người liên hệ để họ có thể giúp cô.

Cô ta có vẻ băn khoăn nhưng hình như những lời khuyên của Hoài phần nào được chấp nhận.

Huyền Anh đứng lên với vẻ khổ sở.

- Làm sao tôi có thể nói với ai khác được chứ? Tôi sắp phát điên!

Hoài nói với giọng rất êm dịu:

- Rồi cô sẽ làm được! Cô đã chọn lựa để có cả 2 người đàn ông nên bây giờ cô cũng có thể chọn lựa lần nữa để chỉ chọn một người. Cần phải giải quyết để có được giấc ngủ trở lại. Rất cần cho sức khỏe của cô.

Nhìn Huyền Anh quay lưng đi ra, Hoài thở dài vì cảm thấy mình bất lực. Nàng linh cảm có chuyện bất tường sẽ xảy ra cho Huyền Anh nhưng nàng đã làm hết bổn phận của mình. Còn quyết định đến sở cảnh sát hay không là của Huyền Anh!