Chương 15
Đến văn phòng cũng một ngày đầu tuần của tháng giêng. Những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh và cuối năm cũ vừa trôi qua. Những chộn rộn cũng đã theo đó mà biến mất như những niềm vui đã qua nhanh như chưa từng đến.
Anne vẫn xếp một lô thư trên bàn cho Hoài như thường lệ để chờ nàng mở ra xem. Cả Anne và Hoài đều uể oải sau những ngày lễ nghỉ.
Hôm nay là một ngày không bận rộn với Hoài. Tự dưng nàng ao ước được nghỉ vài ngày.. và đi lên New York bất ngờ thăm Lữ. Nghĩ đến đó Hoài mỉm cười và thấy ấm áp.
Sự xuất hiện bất ngờ của Anne cắt đứt dòng tư tưởng và nụ cười của Hoài.
- Có bệnh sao em?
Anne nói:
- Không! Chị có thư đặc biệt này!
Hoài ngạc nhiên:
- Thư đặc biệt gì đây?
Anne nhún vai đi ra sau khi đưa phong bì khổ lớn cho Hoài.
Hoài cầm phong bì tò mò để xem ai gửi.
Ngoài phong bì vàng khổ lớn, ở một góc có tên người gửi: Norah Evans. Đây là ai? Hoài lục trong trí nhớ của mình. Chẳng lẽ một bệnh nhân nào đó? Không đâu! Trí nhớ của Hoài rất tốt. Chưa hề biết đến hay gặp ai tên Norah.
Mở phong bì vàng khổ lớn đó ra. Bên trong là tờ báo địa phương. Cái gì đây?
Tự dưng Hoài linh cảm một điều gì bất tường.. cho mình!
Hoài đọc sơ trang đầu của tờ báo hàng ngày. Tin tức.. Lật vào trang thứ hai. Hình ảnh buổi ra mắt sách của Lữ chiếm 1/2 trang báo! Tựa đề của bài viết đập mạnh vào mắt Hoài như trêu chọc: “Từ tội phạm trở thành nhà văn nổi tiếng”.
Nàng buông tờ báo xuống và nhắm mắt lại như không tin vào những gì vừa nhìn thấy.
Người viết bài này không ai khác là nhà báo ký tên Norah Evans!
Hoài hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực và nói với tác giả bài báo qua những tiếng đứt quãng vì tức giận: “Sao cô dám?”
Nàng phải đọc xem cô ta viết gì. Gửi tờ báo đến cho nàng có nghĩa là Hoài phải có mặt và được nhắc đến trong bài viết này. Chắc chắn như vậy!
Bài viết khá tỉ mỉ khi nhắc lại phiên tòa của 4 năm trước. Thoạt tiên Hoài đọc phớt qua nhưng rồi nàng lại đọc lần thứ hai trong tức giận.
Nàng gọi điện thoại cho Lữ. Chuông vừa reng, Lữ đã bắt máy ngay. Chàng ôn tồn hỏi Hoài:
- Em biết rồi sao?.. Anh xin lỗi..
- Tại sao anh phải xin lỗi em? Anh có làm gì đâu để phải xin lỗi?
- Anh đã hứa không bao giờ làm thương tổn đến em, vậy mà..
Hoài có thể nhận ra sự xúc động và quan tâm của Lữ. Nàng nghẹn ngào nói với Lữ:
- Anh không hề làm thương tổn em, anh đừng nói như vậy. Em chỉ tức giận với sự bôi nhọ trong bài báo này. Em lo cho anh và danh tiếng của anh.
Lữ cười buồn:
- Đừng lo cho anh. Còn danh tiếng của anh? Em nói gì vậy? Đây chỉ là một cuộc chơi đối với anh. Nhưng xúc phạm đến em là điều anh không chịu nổi và không thể tha thứ được! Anh có thể chịu được tất cả nhưng anh phải bảo vệ em.
- Anh đừng lo cho em. Em không hề quan tâm. Nhà xuất bản của anh nghĩ sao về chuyện này? Liệu họ có hủy hợp đồng với anh không?
- Em lo cho anh đến vậy sao? Đừng để ý đến điều đó. Nếu họ có hủy hợp đồng thì anh cũng chẳng cần, em không hiểu sao?
- Em không để chuyện này xảy ra đâu! Anh nói với nhà xuất bản mở cuộc họp báo. Em sẽ lên New York và đương đầu với những chuyện này.
Lữ ngạc nhiên:
- Anh không bao giờ ngờ đến phản ứng của em như vậy! Đừng vì anh mà làm những chuyện này. Mọi chuyện sẽ chìm trong quên lãng thôi. Càng làm tới thì càng to chuyện Hoài à.
Hoài cương quyết:
- Em không nghĩ vậy. Độc giả không hiểu được sự im lặng của người bị bôi nhọ và bị công kích và sẽ không đứng về phía người bị bôi nhọ. Im lặng không phản ứng lại cũng có thể hiểu là tất cả những điều bôi nhọ này là đúng. Độc giả hay nói chung người ta có khuynh hướng thích tin vào những chuyện không hay của người khác. Sự nghiệp của anh cũng sẽ tan luôn. Em không thể để chuyện này xảy ra vì vô lý và bất công!
Lữ thở dài:
- Họp báo rồi em và anh sẽ nói gì?.. Chuyện anh bắt cóc… em 4 năm trước là có xảy ra chứ họ có thêu dệt đâu?
- Cứ để em giải quyết. Nếu sau cuộc họp báo mà nhà xuất bản vẫn nhất định hủy hợp đồng cuốn sách thứ hai của anh thì em sẽ chịu thua nhưng bây giờ em không lùi bước. Em sẽ tìm vé máy bay đi lên với anh trong ngày hôm nay hay trễ nhất là ngày mai. Càng làm sáng tỏ sớm chừng nào hay chừng đó vì sự tổn hại sẽ bớt đi.
- Chẳng lẽ em.. muốn sửa lại kịch bản của 4 năm trước?
- Không! Em không làm như vậy. Vả lại những chuyện đã xảy ra của 4 năm trước cứ để như thế. Nhưng từ đó mà xoay được cục diện thì em sẽ làm được. Bằng chứng hiển nhiên là chúng ta đang có nhau và em yêu anh. Tình yêu đó sẽ làm thay đổi cái nhìn và phán đoán của những người khác. Em tin như vậy. Cứ để em làm.
Không thấy Lữ nói gì. Hoài hỏi lại:
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- Anh.. anh nói gì bây giờ? Anh xứng đáng để nhận được tình yêu của em như vậy ư? Anh.. anh..
Hoài biết Lữ đang xúc động. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Cứ để em ở bên cạnh anh cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Em chẳng sợ gì, chẳng sợ ai cả..
- Cám ơn em.. Cám ơn tình yêu của em dành cho anh.
- Anh bắt đầu nói lăng nhăng rồi đấy! Bây giờ anh phải thuyết phục nhà xuất bản của anh về chuyện họp báo cần thiết này. Em tìm vé máy bay và gọi lại cho anh ngay. Cứ vậy nhé!
- Hoài!.. Anh yêu em..
- Em yêu anh và luôn ở bên anh, nhớ như vậy!
- Trên này lạnh lắm, tuyết nhiều, em nhớ mặc đủ ấm.
Buông điện thoại xuống, Hoài vội vã tìm vé máy bay lên New York ngay ngày hôm nay.
Sau cả 25 phút tìm kiếm, Hoài giữ được chỗ trên chuyến bay muộn, dĩ nhiên với giá cắt cổ! Nàng gọi cho Lữ:
- Em mua được vé rồi! Anh đón em vào lúc 6 giờ sáng mai giờ New York ở phi trường LaGuardia nhé. Nếu có thay đổi gì em sẽ cho anh biết ngay. Nhà xuất bản của anh nói sao?
- Họ đồng ý với em nhưng cũng hơi ngạc nhiên khi thấy em ra mặt và sẵn sàng đối đầu như vậy. David phục em ghê lắm!
Hoài cười vui vẻ:
- Phải vậy chứ! Quyết định như vậy làm em thấy dễ chịu quá!
- Anh không ngờ em.. mạnh mẽ như vậy!
- Rồi anh sẽ biết về em nhiều hơn.
Hoài nói với Anne khi đưa tờ báo cho cô ta:
- Chị đi lên New York vài ngày mới về. Em cho hẹn xa ngày nhé. Đọc cái này đi cho biết vì sao chị phải đi lên đó! Chị không để yên cho người ta phỉ báng!
Anne cầm tờ báo hoang mang vì chưa bao giờ thấy Hoài giận dữ như vậy. Anne chỉ nói:
- Chị cứ đi! Em sẽ lo liệu cả, chị yên tâm. Nhưng nhớ nghe điện thoại vì chỉ có chuyện cần lắm em mới gọi.
- Cám ơn Anne.
Khi Hoài đã đi ra khỏi văn phòng, Anne mới mở tờ báo ra đọc. Không thể tưởng tượng được! Làm cho Hoài bao lâu nay, đã từng gặp người bệnh nhân tên Lữ, nàng cũng đã có mặt trong những phiên tòa.. Như vậy là sao đây? Chị Hoài lại có tình cảm với người đã bắt cóc mình và người đó lại còn trở thành nhà văn nổi tiếng sau khi đã ra khỏi.. nhà thương dành chữa trị cho người bị tâm thần! Tất cả mọi người đều điên cả rồi!
Anne nhìn bức hình trong báo. Bây giờ chị Hoài lại còn đi lên New York? Để làm gì? Nhớ lại sự giận dữ của chị Hoài lúc đưa tờ báo, Anne không thể hiểu nổi! Đúng là chị ấy đang yêu rồi! Mà yêu ai không yêu lại yêu anh chàng này!!!
Trước khi đi ra phi trường, Hoài gọi cho Kim. Nàng muốn con gái nghe câu chuyện từ chính nàng kể chứ không phải từ bài báo đó.
Kim ngạc nhiên hỏi Hoài:
- Tại sao mẹ đi lên New York vội vàng vậy? Mẹ đi lên thăm chú Lucas sao?
Hoài đã kể vắn tắt cho Kim nghe Lucas hay Phạm Lữ là ai và bài báo viết về nàng và Lữ. Nàng biết con gái rất bàng hoàng khi nghe nàng kể. Nhưng phản ứng của Kim làm Hoài ngạc nhiên.
Kim chỉ nhỏ nhẹ nói:
- Mẹ đừng lo. Con hiểu mẹ và con muốn mẹ hạnh phúc cho dù đó là ai đi nữa. Con rất thích chú Lucas. Con mong sau buổi họp báo mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Hoài cảm động nói với Kim:
- Con trưởng thành thật rồi! Cám ơn con đã nghĩ về mẹ như thế. Cám ơn con đã nghĩ đến hạnh phúc cho mẹ..
- Nhưng liệu buổi họp báo đó có làm thay đổi được gì không? Mẹ sẽ nói gì chứ? Chuyện xảy ra 4 năm trước là đúng như vậy chứ có sai đâu? Mẹ đâu có thể nào nói khác được? Nhưng.. con muốn hỏi mẹ điều này được không?
Hoài hiểu nỗi băn khoăn của con gái:
- Con cứ hỏi.
- Mẹ à.. mẹ yêu chú ấy nhiều như vậy sao?
-.. Có lẽ là như vậy..
- Trước đây mẹ có yêu bố như vậy không?
Bàng hoàng trước câu hỏi của Kim, mãi Hoài mới trả lời được với sự thành thực của mình:
- Không! Mẹ chưa hề biết đến một tình yêu như vậy.
Bên đầu dây bên kia Kim chợt chảy nước mắt nhưng cố giữ vẻ bình thản khi nói với mẹ:
- Con mong mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Mẹ đi đường bình an.
Hoài tắt điện thoại. Tâm hồn nàng thanh thản khi đã nói được với Kim về Lữ, về Lucas và tình yêu của mình. Nàng đã để cho mình tự do rơi kia mà? Vậy thì rơi xuống đâu và sẽ như thế nào, nàng đã chấp nhận nên không có gì phải lo âu nữa.
Phần Kim khi tắt điện thoại, nước mắt vẫn trào ra không ngừng. Kim có cảm tình với Lucas, người yêu của mẹ nhưng sao đây vẫn là một cái gì khúc mắc, không bình thường và khó chấp nhận! Những lời nói với mẹ mới đây của Kim là lời nói để mẹ vui lòng nhưng thật lòng khó khăn cho Kim phải chấp nhận. Tại sao mẹ không yêu một ai khác? Đối với Kim, người đàn ông tên Lucas hay là Lữ vẫn như một ác mộng! Hay Lữ là một ác mộng và bây giờ Lucas là một giấc mơ đẹp? Mẹ đang sống trong mơ sao? Tương lai của mẹ với người tình của mẹ sẽ ra sao? Kim có cảm tưởng người đàn ông này chỉ mang lại cho mẹ mình những rắc rối mà thôi!
Vừa nhìn thấy Hoài, Lữ chạy lại ôm chặt lấy nàng như sợ Hoài sẽ biến mất. Nàng ôm lấy Lữ, ôm lấy tình yêu và những cảm xúc của nàng chan hòa trên từng ngón tay níu lấy Lữ không buông bỏ. Cả người nàng dán chặt vào Lữ như thực sự muốn bứt phá mọi ngăn cách để tan chẩy trong tình yêu của mình.
Họ đứng đó ôm nhau rất lâu. Cả Lữ và Hoài không quan tâm đến đám đông chung quanh. Họ cần gì biết đến những gì đang xảy ra chung quanh.
Lữ hỏi Hoài với giọng ân cần:
- Em mệt không trong chuyến bay dài?
- Không, em không mệt! Mọi chuyện ra sao rồi?
- Ngày mai họp báo, nhà xuất bản cho anh biết như vậy. Họ muốn gặp em chiều nay để thảo luận trước buổi họp báo. Anh nghĩ họ muốn biết trước em sẽ tuyên bố gì. Anh.. đang làm em gặp rắc rối.. Hoài à!
Hoài bóp chặt tay Lữ:
- Không sao cả, em không căng thẳng hay lo âu gì cả. Thực sự em rất bình thản trước mọi việc.
- Tại sao em có thể như vậy được?
Nhìn gương mặt bơ phờ của Lữ, nàng nói với giọng vui vẻ:
- Phải vậy mới đối phó được chứ? Lo âu, buồn rầu hay chán nản thì làm được gì? Em không phải là người dễ chịu thua. Đừng nghĩ gì cả. Có em bên anh không làm anh vui sao? Vậy là cuối cùng là em cũng lên thăm anh rồi đây.
Lữ cười hiu hắt:
- Đây là đi thăm sao? Anh sẽ bắt chước em mà quẳng đi mọi lo nghĩ.
- Ừ, phải vậy chứ! Em sẽ ở đây vài ngày với anh nên anh lo sắp đặt cho em nhiều bất ngờ thích thú đi đấy! Anh cũng nên nấu ăn cho em một bữa xem tài bếp núc của anh ra sao.
Lữ cười:
- Được rồi, anh sẽ để em thật đói bụng và ăn bất kể món gì anh nấu sẽ thấy ngon.
Hoài nói với Lữ:
- Chỗ anh ở có xa đây lắm không?
- Cũng không gần. Mình sẽ đi tắc xi một đoạn rồi sẽ đi tầu điện ngầm. Em có muốn thử không?
Hoài cười:
- Đi thì đi! Để xem có nguy hiểm và kinh khủng như trong phim ảnh không.
- Rất an toàn. Bộ em nghĩ anh sẽ để em đi nếu nguy hiểm sao?
- Em chỉ nói đùa!
Lữ kéo xách tay cho Hoài ra ngoài tìm tắc xi.
Bên ngoài rất lạnh, đâu đâu cũng nhìn thấy tuyết phủ. Chiếc áo khoác dài dầy cộm che hơn nửa thân người của Hoài mà nàng vẫn còn thấy hơi lạnh.
Lữ ngắm Hoài rồi quấn lại chiếc khăn len ở cổ nàng cho kín hơn.
Vẫn chiếc tắc xi mầu vàng như hôm nào Hoài đến đây. Lần này ngồi trong xe tắc xi không còn khoảng cách như trước mà ngồi sát vào nhau. Hoài dựa đầu vào vai Lữ.
- Trên máy bay em có ngủ được không?
- Không! Em không ngủ được!
- Vậy bây giờ ngủ đi!
Lữ vừa nói vừa hôn vào mái tóc Hoài.
Hoài vòng tay ôm lấy Lữ và nhắm mắt lại. Hình như nàng có ngủ dù chiếc xe đi qua nhiều dằn xóc trên đường. Hơi ấm từ Lữ và bờ vai nàng đang ngả đầu làm Hoài thấy bình an với chỗ dựa yêu thương.
Không biết là bao lâu bỗng Hoài mở bừng mắt khi nhịp xe ngừng hẳn lại. Nàng rời bờ vai Lữ và hỏi chàng:
- Đến rồi ư?
- Em tỉnh ngủ chưa?
- Em ngủ một giấc tốt quá!
- Nhìn em ngủ thật đáng yêu quá!
- Em có ngáy không?
- Anh điếc nên có ngáy thì anh cũng không nghe thấy!
Hoài đưa mắt lườm Lữ nhưng môi nở nụ cười:
- Anh thật..!
Lữ âu yếm nhìn Hoài cười.
Xuống xe, Lữ nói với Hoài:
- Bây giờ mình xuống dưới lòng đường để đi tàu điện.
Xuống những bực thang cũ kỹ, hai bên vách tường được bôi xóa vẽ chằng chịt, giòng người lên xuống vội vã, chẳng ai nhìn ai và cũng chẳng ai quan tâm đến ai. Một thành phố lớn xô bồ ngày đêm không ngơi nghỉ.
Lữ một tay kéo xắc tay còn tay kia kéo Hoài đi. Mua vé rồi đứng đợi tầu điện đến. Hoài tò mò nhìn chung quanh. Một vài nhạc sĩ đường phố chơi đàn. Dường như tất cả mọi người đều sống thoải mái, không kể mọi sự chung quanh. Hoài buột miệng nói với Lữ:
- Em thích không khí này!
Lữ cúi xuống hỏi lại Hoài vì nàng nói quá nhỏ:
- Em nói gì?
Hoài cười lắc đầu. Lữ sẽ không hiểu những ý nghĩ bâng quơ của mình, nàng nghĩ như vậy. Lữ sẽ không bao giờ hiểu cảm giác buông thả của nàng, nhất là trong thành phố này. Đến một thành phố lạ và sống tự do như mình muốn sống, không phải thú vị lắm sao?
Chiếc xe điện lao đến và dừng lại. Những cánh cửa mở, người người hối hả bước ra, rồi vẫn người với người với những khuôn mặt khác leo lên tranh nhau chỗ ngồi.
Lữ hỏi Hoài:
- Em không sao chứ?
Hoài nhìn Lữ cười:
- Em thấy thú vị!
- Thật sao? Anh không nghĩ những người khác cũng thấy thú vị như em đâu.
- Dĩ nhiên bởi vì em đi tàu điện với tâm tình của một khách lãng du!
Lữ dụi đầu vào trán Hoài:
- Anh có thể nghe em nói suốt 24 giờ mà không chán!
Hoài bật cười:
- Thú vị thật mà! Nhưng cũng bởi vì em có một hướng dẫn viên tuyệt hảo!
Nàng nhìn xung quanh mình, những khuôn mặt của một thành phố náo nhiệt xô bồ. Đây một bà già tầu ngồi gật gù theo nhịp lắc của tàu điện, mắt nhắm nghiền như ngủ, hai tay nắm chặt chiếc bị với kích thước trung bình. Còn bên góc kia một thanh niên da đen có mái tóc tết thành từng lọn lủng lẳng, tay cầm điện thoại bấm lia lịa, đôi môi dầy lép nhép nói một mình. Chắc chắn cậu ta đang chơi game. Cạnh đó cũng một cô gái Á châu có gương mặt phẳng, hai mắt là hai chiếc lá mỏng manh kéo dài ở đuôi mắt hơi xếch. Đôi môi hồng thanh tao. Chiếc áo lạnh lùng thùng cho cô gái thêm trọng lượng. Bên kia một thanh niên da trắng khác ăn mặc chỉnh tề như người đi làm công sở, chốc chốc lại nhìn đồng hồ tay. Xa xa nữa có người lấy áo lạnh trùm đầu như ngủ. Và còn nữa kìa! Người phụ nữ trung niên không biết thuộc sắc dân nào, thỉnh thoảng há miệng ngáp mà không cần giơ tay che đậy làm như có thế mới thấy sảng khoái! Hình như không ai nhìn ai, chỉ có duy nhất mình Hoài với đôi mắt tò mò liên tục! Tất cả đều chung đụng một không gian chật hẹp là khoang tầu điện cũ kỹ. Một thế giới nhỏ bé hỗn tạp với nhiều cuộc đời và cảnh đời khác nhau nhưng cùng chung một trạm ngừng sắp tới.
Hoài hỏi Lữ:
- Anh thường di chuyển như vậy ư?
- Đương nhiên vì tiện lợi, ít tốn kém và nhất là trong mùa đông. Xe tắc xi dành cho du khách nhiều hơn mà lại còn kẹt xe. Em thấy di chuyển kiểu này ra sao, đâu có gì ghê gớm đâu phải không?
- Đúng vậy. Lạ lẫm với em nên em thích. Có dễ bị móc túi không?
- Anh chưa bị bao giờ nhưng cứ phải cẩn thận! Tới nơi rồi đây!
Cửa lại mở, mọi người vội vã đi ra. Hoài nắm tay Lữ ngoan ngoãn theo chàng.
Lên đến bên trên, trời khá lạnh và không gian loãng ra. Hai bên đường hàng quán san sát, nhỏ và cũ kỹ. Hoài có cảm tưởng đang đến một thành phố khác nhỏ bé hơn. Nhiều ụ tuyết vấy bẩn ở bên đường. Mùa đông ở New York!
- Đây là đâu?
- Đây là Queens, nơi anh ở. Queens lớn hàng thứ hai trong 5 vùng của New York. Chỗ anh ở gần đây thôi.
Hai người dừng chân trước một tòa chung cư 5 tầng. Kiến trúc bên ngoài của tòa nhà không mới mẻ, chắc phải đến mấy chục tuổi đời. Bên ngoài gần đó có công viên. Mùa đông nên không còn thấy cây xanh và ảm đạm. Chỉ thấy toàn tuyết trắng lạnh lẽo.
Lữ hỏi Hoài:
- Em có thấy đây đúng là hạ giới không? Nhà em ở là thiên đường!
Hoài tủm tỉm cười:
- Không nơi nào giống nơi nào, vả lại thành phố này lâu đời quá mà!
Lữ nắm tay Hoài vào thang máy lên tầng thứ 5. Chàng cười cười nói với Hoài:
- Anh ở tầng thứ 5 cao nhất, đỡ nghe những tiếng động của tầng trên nhưng nếu cháy thì không chỗ thoát.
- Nói gì nghe ghê vậy?
- Không phải sao?
Hoài bấu vào tay Lữ:
- Đừng dọa em!
Trong thang máy không người, Lữ đã nâng mặt Hoài lên và hôn đắm đuối.
Hoài đón nhận những yêu thương từ nụ hôn và bờ môi ấm áp.
Studio mà Lữ thuê nằm ở cuối hành lang. Nhìn vào cánh cửa phòng thuê của Lữ, rồi hành động tra chìa khóa cũng như mở cửa của chàng, Hoài bỗng thấy mình thuộc về người đàn ông này thật sự khi đi vào thế giới riêng tư của Lữ.
Lữ nói với Hoài:
- Cả ngày hôm qua anh dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ và gọn gàng để đón em. Ở tạm một đêm nếu không thoải mái ngày mai anh tìm khách sạn cho em.
- Em muốn ở đây vì là chỗ ở của anh.
Hoài nhìn quanh căn gác trọ của Lữ. Chỉ có 1 phòng duy nhất, cũng không chật chội lắm. Có bếp nhỏ xinh xinh, bàn ăn cũng nhỏ với hai ghế. Sofa mầu kem nhạt, dài vừa đủ cho thân người nằm. Chiếc giường nhỏ trong góc cũng cho một người nằm. Phòng tắm có lẽ bên trong. Có bàn viết kê sát cửa sổ.
- Em thấy xinh xắn lắm và gọn gàng!
Lữ cười khi trả lời:
- Gọn gàng vì anh mới dọn ngày hôm qua. Tối nay em ngủ trên giường nhé, anh đã thay vải giường và gối mới cho em. Anh sẽ ngủ ở sofa.
Lữ chỉ tay vào bên trong:
- Phòng tắm trong này! Em có muốn tắm sau chuyến bay đêm không? Nước ấm sẽ làm em dễ chịu đấy!
- Có lẽ nên làm như vậy.
- Tắm xong rồi ăn sáng, anh chỉ có bánh ngọt và cà phê cho em thôi. Sau đó em nghỉ ngơi một lúc. Mình sẽ đi ăn trưa ở ngoài rồi sau đó đến chỗ hẹn với nhà xuất bản luôn.
- Nhà xuất bản hẹn chúng ta mấy giờ?
- 2 giờ chiều.
- Có gần đây không anh?
- Không! Ở bên Manhattan! Mình còn nhiều thì giờ, em cứ thư giãn và nghỉ cho khỏe.
Hoài thích những cử chỉ săn sóc của Lữ mà cả đời nàng chưa từng biết đến.
Nước ấm mơn man trên da thịt làm thành những xoa dịu thật thoải mái. Nàng đứng dưới vòi nước rất lâu như rũ sạch mọi vướng bận.
Ra đến ngoài mùi cà phê trong căn gác nhỏ thơm lừng. Hoài nhìn hai tách cà phê, đĩa bánh mà thấy ấm cúng. Nàng đến bàn viết của Lữ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn u ám và bầu trời xám đục. Ổ cửa sổ nhìn xuống có lẽ là phần sau của tòa nhà, nàng thấy có xích đu không người.
Lữ đứng sau lưng nàng từ bao giờ. Chàng choàng tay ôm lấy Hoài:
- Anh có bao giờ mơ tưởng là em sẽ đến đây thăm căn gác trọ của anh và anh được ôm em như thế này đâu Hoài ơi! Em là thiên thần của anh, trong sáng và huyền diệu như những diệu kỳ nhất mà cuộc đời đã ban tặng.
Hoài nắm lấy những ngón tay dài và cứng của Lữ, nàng nói không chỉ cho Lữ mà còn là bộc lộ thú nhận cho riêng mình:
- Em cảm ơn định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau. Bốn năm trước khi anh nói anh đã để quên con tim trong văn phòng em, trái tim bỏ quên đó của anh đã làm em xao xuyến và em biết mình đã thay đổi nhưng không chịu thừa nhận! Lời mời ăn tối của anh lần thứ nhất trong văn phòng rất ngang ngược và làm em bận tâm không ít. Thái độ ngồi xoạc chân của anh ngang tàng, ly rượu vang đỏ trong ánh sáng lung linh của lò sưởi trong căn nhà của anh, rồi bản nhạc Vocalise đêm đó mà sau này em không dám nghe nữa không hề biến mất trong ký ức của em. Em trốn tránh không chỉ có anh nhưng là chính em nữa. Em phải chạy trốn cám dỗ đó khi nhận ra tình yêu của anh. Nhưng làm sao em chạy thoát được tình yêu đó? Khi lên New York vào tháng 11 em đã tự lừa dối mình là chỉ lên xem phim để thỏa trí tò mò nhưng thực sự em muốn gặp lại anh. Nếu không có thiệp mời của anh có lẽ chúng ta không gặp lại nhau mà phải là một dịp tình cờ nào khác mà định mệnh sẽ định đoạt.
Lữ nhắm mắt lại với niềm hoan lạc lan tỏa khắp châu thân. Chàng thấy hạnh phúc không phải từ trí óc cảm nhận nhưng là một điều gì mà toàn cơ thể Lữ đang run lên trong xúc động. Chàng quay người Hoài lại và trân quý hôn lên trán, lên mắt, lên má, lên môi nàng nồng thắm. Trọn vẹn tình yêu của Lữ tràn ngập trong từng nụ hôn nhẹ nhàng, từng hơi thở nồng ấm dâng hiến say mê, nếu không muốn nói là biết ơn. Những nụ hôn nhẹ như tơ trời đang giăng bủa lấy Hoài. Lữ chậm rãi hít thở mùi hương từ hơi nóng của Hoài đang lan tỏa, chàng mơn man môi má nàng, cẩn thận từng chuyển động của đôi môi vì làm như chỉ một cử động bất cẩn là Hoài sẽ tan biến.
Hoài thì thầm:
- Không phải anh pha cà phê cho em sao?
Mãi Lữ mới buông Hoài ra.
- Cà phê nguội mất rồi, để anh hâm lại. Trời lạnh nên chóng nguội lắm.
Nhìn Lữ lăng xăng lo cho mình, Hoài thấy cảm động.
Đặt ly cà phê nóng thơm ngát trước mặt Hoài, Lữ cúi xuống nói:
- Trước mặt có kem, sữa, đường đủ cả. Em chọn cho vừa ý nhé.
Lữ để nhạc cho nàng nghe. Hoài vừa uống cà phê vừa hỏi:
- Chet Baker ư?
- Ừ, em thích không? Hay em muốn nghe gì khác?
- Đương nhiên là em thích. Không cần phải đổi.
Ngồi đối diện với Hoài, Lữ vừa uống cà phê vừa âu yếm nhìn nàng.
- Em ăn bánh đi, anh mua ngày hôm qua. Em hãy ăn nhiều và để môi miệng dính kem tèm lem.
Hoài cười hóm hỉnh:
- Dính kem tèm lem để anh làm gì?
Lữ cười:
- Thì cứ làm như vậy đi mà!
Hoài cố tình xúc một miếng bánh nhiều kem rồi trét thật nhiều quanh môi mình và nhìn Lữ cười thành tiếng.
Lữ đứng lên, sang cạnh ghế của Hoài rồi quỳ xuống nâng mặt Hoài lên và liếm những vệt kem loang ở mép nàng vừa nói:
- Anh yêu những giây phút này, em là con mèo đáng yêu của anh.. của mình anh thôi..
Tình yêu đã lan tỏa khắp căn gác trọ nhỏ bé. Họ ngồi bên nhau nghe nhạc và tận hưởng những giây phút hiếm quý gần gũi bên nhau.
Lữ lùa tay vào mái tóc mượt mà của Hoài, cúi mặt hít thở mùi hương của nàng.
- Hãy ở lại thêm vài ngày với anh nhé?
- Em còn phải làm việc mà..
- Kệ công việc..
Hoài hỏi lại Lữ nhưng cũng chính là tự hỏi mình:
- Mặc kệ mọi sự sao?
- Ừ.. không cần biết tới gì nữa hết!
- Em cũng muốn như vậy nhưng mà…
- Đã bảo là mặc kệ mà..
- Nhưng mà..
Lữ khóa miệng Hoài không cho nói tiếp bằng những nụ hôn không chịu dứt. Họ không thể rời nhau ra, những vòng tay khóa chặt.. không phải của định mệnh sao?
Hoài hỏi Lữ:
- Mình sẽ ăn trưa ở đâu?
- Mình sang bên Manhattan ăn trưa rồi đến chỗ họp cho tiện.
- Được thôi!
Hoài nhìn Lữ:
- Em thấy anh đỡ hơn rồi đấy. Ngày mai anh nhớ cạo râu khi họp báo.
- Tại sao?
- Trông sẽ gọn gàng và có vẻ.. sẵn sàng đối phó với những câu hỏi.
Lữ nhún vai không trả lời. Mặt chàng lại lộ vẻ tư lự.
Hoài nói lảng sang chuyện khác.
Họ lại đi tàu điện ngầm một quãng rồi lấy tắc xi sang Manhattan.
Lữ hỏi Hoài:
- Đôi giầy cao cổ của em tuy ấm nhưng có thoải mái để đi bộ không?
- Thoải mái chứ, giầy đã cũ!
- Ở Houston có mấy khi dùng những thứ này?
Hoài liếc Lữ và hóm hỉnh đáp:
- Đúng thế, nhưng em cũng muốn làm dáng khi mùa đông đến. Mùa đông ở Houston hiếm khi có tuyết nhưng cũng có ngày lạnh lắm.
Tay trong tay họ vào một tiệm ăn gần đó.
Hàng ăn nhỏ với cách trưng bày mang phong cách không như những tiệm ăn Mỹ thông thường.
Hoài hỏi:
- Tiệm này thức ăn kiểu gì?
Lữ vẫn nụ cười trên môi:
- Kiểu Cuba!
- Nhưng chắc là ngon? Anh là thổ công ở đây mà phải không?
- Ngon! Bảo đảm ngon! Nhưng có đúng sở thích của em không thì chốc nữa sẽ biết! Sẽ lạ miệng!
Khi người phục vụ đưa thực đơn, Hoài chỉ nhìn thoáng rồi nói với Lữ:
- Anh chọn món ngon cho em đi!
- Em phải thử món cơm kiểu Cuba! Cuban rice tuyệt hảo!
Bàn ăn cũng nhỏ so với vóc dáng của người Mỹ nhưng không khí ấm cúng và cũng không đông lắm.
Lữ ngồi nhìn Hoài không chán.
Món Cuban rice là cơm nấu với đậu đen, rất bùi, rất ngon! Những thức ăn Lữ chọn món nào cũng ngon và lạ miệng.
Hoài kêu lên:
- Em ở bên anh chắc chắn sẽ lên ký! Cái gì cũng ngon! Vậy đến lúc em thử món anh nấu thì sao đây?
- Thì sẽ thấy anh nấu còn ngon hơn!
Hoài bật cười:
- Để xem! Nhưng chắc cũng không đến nỗi tệ!
Nàng chợt hỏi Lữ:
- Em quên không hỏi anh mấy ngày nghỉ anh về thăm gia đình vui chứ?
Lữ gật đầu:
- Cũng được! Lần này mẹ anh không khóc. Thì cũng là gia đình tụ họp thôi!
- Mọi người không nói gì về thành công của anh sao?
Lữ thở dài:
- Mọi người có vẻ không hiểu được những chuyện anh làm và không hào hứng gì!
Thấy Lữ có vẻ không muốn nói thêm nên Hoài lảng sang chuyện khác.
Lữ bấm điện thoại xem giờ:
- Mình sắp sửa đi đến chỗ hẹn là vừa.
- Hôm nay sẽ có những ai?
- Sẽ có David, Gabriel giám đốc nhà xuất bản, Chris là phụ tá của Gabriel cũng là người lo về những hợp đồng của nhà xuất bản.
- Gabriel và Chris là những người như thế nào?
Lữ ngạc nhiên nhìn Hoài:
- Tại sao em lại hỏi như thế?
- Vì em muốn biết trước em sẽ gặp gỡ nói chuyện với những người như thế nào. Em muốn sửa soạn trước.
- Em kỹ lưỡng lắm! Hay thật! Anh không nghĩ đến điều đó!
Lữ nói tiếp:
- Gabriel cỡ trung niên, gốc Do Thái, học thức, yêu thơ văn, thích làm việc với sách vở. Không phải là người quá chú trọng tiền bạc nhưng không phải là người cởi mở. Anh ta rất kín đáo nhưng anh nghĩ đây là một người tốt. Gabriel không có vợ. Chưa bao giờ có vợ, đó là điều David đã nói với anh. Có phải là gay không thì anh không biết vì như anh nói Gabriel rất kín đáo và không phải là người nói nhiều.
- Còn Chris?
- Chris thì.. tuy khéo léo, giỏi nhưng khó chơi và không thành thật!
- Giám đốc nhà xuất bản cần một phụ tá như thế!
Lữ phá lên cười:
- Em đang méo mó nghề nghiệp khi nói như thế!
Hoài cười:
- Nghề của em mà! Phân tích con người là nghề của em nên không thể tránh được! Nhưng em nghĩ anh còn nhiều điều để nói về Chris hơn đúng không?
- Đúng vậy! Anh không thích những người như thế, mà anh cũng tránh ít nói chuyện với Chris vì anh có cảm tưởng như mình bị lợi dụng sao đó! Mọi sự anh đều nhờ qua David!
- David là người ra sao?
Lữ cười lớn:
- David mà biết em tìm hiểu và mổ xẻ anh ta thì David sẽ điên lên!
- Anh đừng nói! Ai biểu anh kể ra!
Lữ vẫn không nhịn được cười:
- Dĩ nhiên là anh không bao giờ nói nhưng mà em tức cười thật!
- Không, em hỏi anh rất nghiêm túc, không nói đùa!
- David là người bạn tốt! Không có David, anh không được như ngày hôm nay. Anh cho David phần trăm của hợp đồng nhiều hơn anh ta đòi là vì như thế. Anh ta có lòng tin vào anh và luôn luôn bảo vệ cho anh trong mọi trường hợp. Em có biết trong những phiên tòa của 4 năm trước, David đều có mặt. Khi anh được điều trị trong dưỡng trí viện, David luôn luôn lui tới thăm anh. Lúc đó..
Lữ nghẹn ngào một lúc rồi nói tiếp:
- Lúc đó.. ngoài hình ảnh em là hy vọng thắp sáng trong tim anh thì.. David là cái phao cho anh bám víu vào. Có lẽ ngoài liên hệ giữa một người viết lách và một agent, một tình bạn khó hiểu nẩy sinh trong hoàn cảnh kỳ lạ đó. Thường ra thì người ta sẽ tránh xa và bỏ rơi một người đang được điều trị trong dưỡng trí viện nhưng David ngược lại. Anh rất trân trọng hay có thể nói là mang ơn tình bạn đó. Nếu bây giờ ngày hôm nay David bảo anh bỏ hợp đồng với Gabriel, anh sẽ bỏ ngay không do dự.
Hoài nắm lấy tay Lữ:
- Em xin lỗi.. Em đã không ở bên cạnh anh những lúc đó..
- Em có ở bên anh một cách nào đó nên anh mới vượt qua được, em không biết đó thôi. Khi cầm những viên thuốc bỏ vào miệng là em đã thúc dục anh phải uống thuốc, phải khỏi bệnh.
Lữ ngậm ngùi khi nhớ lại thời gian đã qua nhưng chỉ trong chốc lát là tan biến.
- Hiện giờ anh đang có em, không phải sao? Anh đã được nhiều hơn anh xin. David là người duy nhất biết được tình yêu của anh đối với em như thế nào. Không phải anh may mắn có được em sao?
Hoài nói với Lữ khi cả hai bàn tay nàng đều nắm chặt lấy tay chàng:
- Em đang đền bù cho những ngày tháng đó của anh. Em xin lỗi vì đã đến muộn..
Lữ cúi đầu, hai vai chàng run lên. Lữ nhắm nghiền mắt nhưng nước mắt cứ ứa ra. Những xúc cảm dạt dào làm chàng không đè nén nổi.
Hoài buông tay Lữ ra và đứng lên, đến bên cạnh chàng và ôm đầu Lữ sát vào ngực mình. Lữ vòng tay ôm lấy Hoài như tìm một sự che chở nhiệm mầu. Những giọt nước mắt của chàng thấm vào áo Hoài. Nàng đưa tay vỗ về lưng Lữ như vỗ về trẻ nhỏ. Một người đàn ông trưởng thành cũng có lúc chỉ là một trẻ nhỏ thôi!
Họ đến nơi hẹn là văn phòng của nhà xuất bản đúng 2 giờ. Tòa nhà 2 tầng trông cũng bề thế.
Dường như mọi sự đã sắp xếp nên khi Lữ và Hoài vừa bước vào tòa nhà đã có nhân viên tiếp đón và đưa lên lầu hai là nơi họp.
Vào văn phòng của giám đốc nhà xuất bản khá rộng. Đã có 3 người đàn ông đang chờ.
Người đàn ông khoảng chừng 50, râu rậm, mặt xương xương có đôi mắt xanh mầu lục thật dị thường đứng lên đi ra tự giới thiệu. Giọng ông ta trầm nhưng ấm áp khi đưa tay ra bắt tay Hoài:
- Rất hân hạnh gặp bác sĩ Nguyễn. Tôi là Gabriel, giám đốc nhà xuất bản.
Hoài mỉm cười:
- Ông cứ gọi tôi là Hoài, hãy để cho bác sĩ Nguyễn ở yên trong văn phòng của cô ta.
Tất cả mọi người đều cười trước lời nói đùa nhưng thân thiện của Hoài.
- Vậy thì cô cứ gọi tôi là Gabriel nhé!
Gabriel bắt tay Lữ hỏi:
- Anh khỏe chứ?
- Tôi cũng OK. Anh khỏe không?
Gabriel cười gật đầu rồi đưa tay giới thiệu mọi người với Hoài:
- Chris, phụ tá của tôi, còn kia là David, agent và bạn thân của Lữ.
Chris trẻ hơn, ăn mặc rất chỉnh tề trau chuốt, đeo kính, mặt sắc gọn, đôi mắt rất sáng và trông rất tinh khôn láu lỉnh. Một người quả là không đáng tin cậy như Lữ đã nói!
Chris cũng đưa tay bắt tay Hoài. Bàn tay anh ta lạnh và cái bắt tay rất hờ hững. Chris nói:
- Rất hân hạnh được gặp cô ở ngoài như vậy.
Hoài không thể nén được nụ cười khi đáp lại:
- Tôi thấy đây là một cơ duyên hiếm có trong trường hợp này!
David lại bắt tay Hoài:
- Được gặp bác sĩ Nguyễn lần nữa! Rất vui và rất cám ơn cô đã đến.
Hoài nhìn anh ta bằng ánh mắt rất thân thiện khi nói với David:
- Tôi được phép gọi anh bằng David như Lữ gọi anh không? Anh hãy gọi tôi là Hoài. Tôi rất mừng cho Lữ có được một người bạn như anh. Thật là một sự may mắn!
Mọi người thoải mái hẳn ra trước sự tự nhiên nếu không muốn nói là thân mật do chính Hoài đã tạo ra.
Và cũng chính Hoài là người gợi chuyện trước nhất. Nàng nghĩ thầm thay vì phải đối diện với một bệnh nhân lạ mặt như khi làm việc trong văn phòng nàng nhưng hôm nay Hoài đang có mặt ở văn phòng người khác và sẽ nói chuyện với 3 người đàn ông hoàn toàn xa lạ và khác nhau. Để xem! Nàng sẽ đi thẳng vào vấn đề.
- Trước hết tôi xin cám ơn nhà xuất bản đồng ý cho mở cuộc họp báo về chuyện này. Lữ nói với tôi quý vị muốn có cuộc gặp gỡ này trước buổi họp báo ngày mai có phải như thế không?
Chris là người lên tiếng thay cho Gabriel:
- Đúng vậy! Chúng tôi nghĩ mọi chuyện cần phải được sửa soạn thì tốt hơn.
Hoài nhìn Lữ và đưa mắt cho chàng ngầm hiểu là Lữ nên trả lời trước. Lữ lên tiếng:
- Chúng tôi cũng đồng ý như vậy. Theo ý tôi, Hoài, xin lỗi quý vị tôi quen gọi tên cô ấy như vậy. Tôi nghĩ Hoài sẽ là mục tiêu bị công kích nhiều hơn tôi nên cô ấy sẽ là người đáp trả nhiều hơn tôi.
Gabriel nói với Hoài:
- Chúng tôi muốn biết cảm nghĩ của cô như thế nào trước cuộc họp báo ngày mai?
Hoài nhìn thẳng vào mặt ông ta khi trả lời:
- Trong căn phòng này có 5 người hiện diện. Bốn người là nam giới, chỉ có mình tôi là phụ nữ. Con số 1 đối lại với con số 4 đối với tôi không cho tôi cảm tưởng là mình bị lép vế và thuộc thành phần thiểu số vì tiếng nói của con số 1 như thế nào mới là quan trọng!
Hoài ngừng ở đó và nhìn mọi người. Nàng biết mình đã đạt được sự chú ý và không bị coi thường.
Lữ rất tự hào ngầm về Hoài khi thấy nàng nói như thế.
Hoài biết những người đàn ông trong căn phòng này đã thay đổi cái nhìn về nàng. Hoài tiếp tục:
- Tôi rất tự tin mặc dù trong đời tôi chưa bao giờ phải phát biểu hay phải trả lời điều gì với báo giới. Sự tự tin đó trong hoàn cảnh này phát xuất từ chuyện tôi không làm gì sai trái để phải tự xấu hổ với lương tâm mình. Tôi là một phụ nữ đã ly dị, chuyện tình cảm của tôi là chuyện riêng tư của tôi, không ai có quyền phán xét tôi. Đấy là nói đến cá nhân tôi. Còn chuyện nhà xuất bản, tôi không nghĩ giới truyền thông sẽ đặt câu hỏi về nhà xuất bản với tôi đâu nên quý vị đừng ngại. Mà cho dù họ có đặt câu hỏi liên quan đến tiếng tăm của nhà xuất bản thì Lữ sẽ là người phải trả lời chứ không phải tôi, có đúng thế không? Hay lúc đó cần có phát ngôn viên của nhà xuất bản lên tiếng đáp trả. Nhưng theo tôi, thành thực mà nói câu chuyện của 4 năm trước giữa tôi và Lữ mới là tâm điểm để cho họ khai thác vì thu hút thính giả và độc giả.
Chris nói:
- Tôi vốn là người không mấy lạc quan trước những sự việc nên tôi cho rằng cô không nên coi thường những câu hỏi châm chích và đầy ác ý ngày mai trong buổi họp báo.
Hoài cười nhìn Chris đầy vẻ thách thức ngầm:
- Tôi không hề coi thường họ. Có lẽ thái độ của tôi làm cho anh hiểu lầm như thế thôi. Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây là tôi không dễ mất bình tĩnh trước những công kích.
Chris lại hỏi xoáy vào câu chuyện của 4 năm trước:
- Nếu họ cứ hỏi vào câu chuyện của quá khứ thì cô sẽ giải thích như thế nào vì đó là sự thật?
Hoài điềm nhiên đáp trả:
- Anh làm việc trong ngành này với chữ nghĩa nên anh thừa hiểu trong một câu nói chỉ cần cắt bớt một chữ hay đảo ngược thứ tự của chữ là thay đổi hoàn toàn ý nghĩa của câu nói đó, đúng không? Vậy thì câu chuyện của 4 năm trước cũng thế thôi! Người viết bài bôi nhọ đã thêm bớt chữ để thay đổi câu chuyện dưới một lăng kính khác theo ý cô ta muốn hiểu. Nhưng quan trọng là sự thật. Vì vậy tôi rất cám ơn nhà xuất bản đã cho tôi cơ hội này để nói lên những điều đó.
Gabriel và David cũng như Lữ rất ấn tượng trước sự trình bày của Hoài. Họ có lẽ đã bị Hoài thu hút.. Nhưng vẻ tự tin của Hoài là điều Gabriel chú ý nhất.
Hoài lại hỏi khi nhìn Gabriel:
- Ông có thể cho biết số bán sách của tác giả đây có gia tăng khi câu chuyện này nổ ra không?
Chris đáp thay cho Gabriel:
- Có, gia tăng đáng kể!
Hoài cười:
- Vậy thì có gì đáng lo ngại đâu? Nếu có thể được, ngày mai trong cuộc họp báo, nhà xuất bản có thể để cho mọi người theo dõi thấy số lượng người mua sách gia tăng trong lúc họp báo không?
Gabriel hỏi lại Hoài:
- Lỡ con số không hề gia tăng thì sao?
Hoài nhìn ông ta và mỉm cười đáp:
- Tôi nghĩ ông có thể nhờ người phụ tá của ông là Chris làm chuyện cho nó gia tăng không được sao? Tôi nghĩ anh ta thừa sức làm. Mọi người đều có người quen biết, không nhiều thì ít. Chỉ cần quảng cáo miệng cho người quen về sự hấp dẫn của quyển sách và lý do buổi họp báo, tôi tin chắc mọi người sẽ tò mò muốn mua, nếu không phải mua về để đọc thì cũng sẽ tặng cho ai đó. Mọi chuyện đều hợp pháp không gian dối.
Không ai nói ra nhưng mọi người đều không thể không nhếch mép cười trước câu nói của Hoài.
Chris nói ngay:
- Tôi lãnh trách nhiệm đó.
- Ngày mai tôi hy vọng sẽ như một buổi quảng cáo sách của nhà xuất bản mà không tốn một xu nào.
Gabriel hỏi Hoài với nụ cười rất bí ẩn:
- Tôi còn một câu hỏi mong là cô trả lời nhưng nếu cô thấy không tiện thì không cần phải trả lời. Vì câu hỏi này đi ngoài đề tài.
Hoài tò mò nhìn ông ta:
- Ông cứ hỏi! Ông làm tôi rất hiếu kỳ.
- Vì sao cô nhận lời xuất hiện trong buổi họp báo này?
Hoài cười rất duyên dáng:
- Vì sao ư? Vì người này!
Hoài chỉ Lữ rồi nói tiếp:
- Vì tôi muốn bảo vệ anh ấy và bảo vệ tình yêu của chúng tôi!
David gật gù. Cô ta đúng là định mệnh của Lữ!
Gabriel nhìn Hoài và nghĩ thầm phải chi mình gặp được một phụ nữ như cô ta và có được tình yêu như thế. Nghĩ như vậy và ông ta buột miệng nói:
- Tôi thật ghen tị với Lữ!
Mọi người đều cười xòa nhưng ai cũng nghĩ Gabriel đang nói đùa. Chỉ có mình Gabriel vẫn nhìn và quan sát Hoài. Cô ta thật duyên dáng và thu hút trong một cung cách riêng, khó tìm được người thứ hai như thế. Nghĩ như vậy và Gabriel không hiểu sao lại nói thêm với Hoài:
- Nếu khi nào tôi có vấn đề gì chắc chắn sẽ phải tìm đến cô nhờ tư vấn.
Hoài cười:
- Tôi sẵn sàng!
Hoài lại nói tiếp:
- Nhưng có một điều thành thực mà nói tôi hơi e ngại..
Mọi người đều nhìn nàng và lắng nghe. Không phải người phụ nữ này mới đây đã nói rất tự tin kia mà.
- Trong nghề của tôi, chuyện tìm hiểu, gợi ý và phân tích vấn đề với người bệnh cho tôi cơ hội để giải thích và sau đó thuyết phục người bệnh để họ có cùng suy tưởng với tôi. Ngày mai, tôi phải đối diện không chỉ với một người mà là nhiều người, nếu không muốn nói là một đám đông hỗn độn nhưng cùng mục đích. Tôi trở thành một mục tiêu để bị đào bới và công kích không thân thiện. Tôi sẽ phải luôn giữ bình tĩnh và thân thiện. Nhưng liệu tôi có thuyết phục được họ hay không đó là vấn đề!
Gabriel tủm tỉm cười nói với Hoài:
- Tôi nghĩ cô sẽ thành công!
- Thật sao? Tại sao ông có vẻ quả quyết như thế?
- Bởi vì chính tôi đang bị cô thuyết phục!
David, Lữ, Chris đều có vẻ băn khoăn. Họ có những suy nghĩ khác nhau nhưng riêng Chris rất ngạc nhiên vì trước giờ Gabriel rất ít nói, hiếm khi biểu lộ những suy nghĩ, và rất kín đáo. Hôm nay như thế là Gabriel nói hơi nhiều. Lạ thật!
Mọi người bắt tay nhau từ giã.
Ra đến ngoài, Hoài nói với David:
- Tôi rất cảm kích những gì anh đã làm và đang làm cho Lữ. Một tình bạn hiếm có trong đời! Người yêu của tôi rất trân quý tình bạn này. Cám ơn anh.
David cười nói với Hoài:
- Tôi phải cám ơn Hoài. Cô và tình yêu của cô dành cho bạn tôi đã mang lại hạnh phúc biết bao nhiêu cho một người đã chờ đợi trong dai dẳng và tuyệt vọng. Nhưng bây giờ Lữ bạn tôi đã trở thành một người hạnh phúc nhất trên cõi đời này! Thật tuyệt diệu khi người ta được yêu!
Ra khỏi văn phòng của nhà xuất bản là gần 4 giờ chiều. Lữ nắm chặt tay Hoài như sợ buông lỏng ra, nàng sẽ biến mất.
- Anh thật hãnh diện vì em! Em thật tuyệt vời! Nhưng.. cám ơn em đã vì anh..
- Vì chúng ta nữa chứ!
Họ đứng bên lề đường chờ tắc xi.
Trên lầu hai của tòa nhà nơi có văn phòng của nhà xuất bản, Gabriel đứng ở cửa sổ nhìn xuống đường. Những bông tuyết đang bắt đầu rơi lác đác. Gabriel nghĩ đến buổi tối trước mặt trong căn nhà trống vắng của mình, dường như thấy thiếu một cái gì mà lâu nay không hề nghĩ tới. Nụ cười tươi, sự duyên dáng và tinh anh của người phụ nữ ấy như khuấy động sự yên lắng đã rất lâu trầm mặc của mình, Gabriel nghĩ thầm.
Trên tàu điện ngầm, Hoài hỏi Lữ:
- Bây giờ mình đi đâu?
- Mình về nhà vì tuyết bắt đầu rơi! Nhưng khi tuyết rơi trời sẽ đỡ lạnh giá hơn! Tối nay thay vì đi ăn, anh sẽ trổ tài.
Hoài mơ màng nép vào người Lữ:
- Em thích như vậy!
Đi bộ về căn gác của Lữ rất gần. Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt hơn.
Lữ kêu lên:
- Em ướt hết tóc rồi!
Nói xong Lữ vội vàng tháo khăn quàng cổ của mình trùm lên đầu cho Hoài.
Hoài cười khúc khích:
- Khăn này bao lâu rồi anh chưa giặt? Toàn mùi của anh!
Lữ cười:
- Chưa bao giờ giặt! Nhưng mùi của anh là mùi gì? Đâu tệ lắm đâu phải không?
Hoài chợt nhớ đến lần bị ngã ở Central Park và Lữ đã ôm lấy nàng. Hoài đã ngửi thấy cái mùi rất đàn ông ở chàng.
Nàng tủm tìm cười:
- Mùi của anh hả? Bí mật, không thể tiết lộ!
Hoài và Lữ đã có những giây phút hạnh phúc trong căn gác nhỏ ấm cúng khi bên ngoài tuyết rơi dầy đặc và đêm đang chầm chậm buông xuống.
Buổi họp báo được ấn định lúc 10 giờ sáng. Tuyết đã ngừng rơi từ đêm qua. Những xe xúc tuyết và dọn đường từ đêm đã làm sạch, những ụn tuyết được đẩy sang một góc và không còn là mầu trắng tinh khôi của tuyết mà đã bị vấy bẩn với những đốm nâu đậm, nâu nhạt loang lổ.
Nhà xuất bản The Galian của Gabriel rất có tiếng và uy tín. Giới truyền thông đã tụ tập trong sảnh đường trước cả 20 phút.
Hôm nay bên trong áo khoác, Hoài mặc một chiếc váy pencil skirt đen bó sát, áo sơ mi cổ thuyền hơi trũng màu xanh lá. Nàng thích mầu xanh. Đôi bông tai cũng xanh lá luôn luôn là điểm nhấn trên gương mặt trong sáng của Hoài.. Lữ cũng mặc áo vest mầu xám bóng, quần đen, trông rất lịch lãm. Họ nắm tay nhau đi vào bên trong.
Mọi chú ý đều đổ dồn vào Hoài và Lữ vì mọi phóng viên có mặt đều đã nhìn thấy hình ảnh của hai người. Những ống kính đưa lên chớp lia lịa. Vài phóng viên chồm tới với câu hỏi. Cả Lữ và Hoài chỉ im lặng nhưng mỉm cười khi đi ngang qua đám đông. Khi vào bên trong phòng họp báo, Hoài nói nhỏ với Lữ:
- Anh cố giữ bình tĩnh, đừng nổi nóng! Thái độ thân thiện và cởi mở tốt hơn.
- Anh đang cười đây nhưng thật lòng muốn nổi khùng lên!
Hoài mỉm cười nói nhỏ:
- Em cũng thế thôi!
Hoài và Lữ vào hẳn bên trong khuất sau bức tường có tên nhà xuất bản khá lớn.
Nơi đây Gabriel, Chris, David và thêm vài người nữa đang có mặt.
Nếu tinh ý sẽ thấy Gabriel đang chăm chú nhìn Hoài với đôi mắt tán thưởng trước trang phục của nàng.
Chris hỏi Hoài và Lữ:
- Sẵn sàng chưa?
Cả hai gật đầu. Lữ nắm tay Hoài bóp chặt.
Các phóng viên đã tề tựu đông đủ.
Chris nhìn quanh nói nhỏ với Lữ:
- Đông hơn tôi dự đoán!
- Thế là tốt hay xấu?
Chris nhún vai:
- Không biết được! Nhưng quả là có sự chú ý.. đáng kinh ngạc!
Lữ lại hỏi nhỏ:
- Cái màn hình đằng kia là những dữ kiện sách bán hay sao?
- Đúng vậy! Tôi đã thu xếp cả rồi! Từ sáng đến giờ con số đã nhẩy lên hơn tôi tưởng! Thật lạ lùng!
Lữ nhếch mép cười và thầm phục Hoài có sáng kiến hay!
Chris là người đầu tiên đại diện nhà xuất bản phát biểu. Anh ta nói ngắn gọn nhưng rất rõ ràng và đầy vẻ uy quyền cho tiếng nói của một nhà xuất bản danh tiếng lâu đời.
Trong lúc Chris phát biểu, Hoài đảo mắt nhìn đám đông bên dưới. Đàn ông nhiều hơn phụ nữ. Khoảng chừng 15 phóng viên không kể những người chụp hình hay thu hình. Phần lớn phóng viên đều trẻ, lớn tuổi nhất có lẽ cũng chỉ khoảng 35, 36 tuổi. Họ nghe Chris nói nhưng mắt dán chặt vào Lữ và Hoài. Họ cũng đang quan sát mình và Lữ. Trò chơi bắt đầu!
Kế tiếp Chris mời Lữ và Hoài cùng lên để giới thiệu.
Đám đông bên dưới yên lặng hẳn. Mọi con mắt đều đổ dồn về Hoài và Lữ. Chris đã dặn để Hoài lên tiếng trước nên anh ta đã mồi ngay:
- Thưa quý vị, chúng tôi rất hân hạnh ngày hôm nay trong buổi họp báo này có sự hiện diện của bác sĩ Hoài Nguyễn đến từ Houston, Texas cùng với tác giả Phạm Lữ. Có lẽ tôi không cần nói nhiều về bài báo gần đây có dính líu đến bác sĩ Nguyễn và tác giả tác phẩm Bóng Tối, nhưng đây cũng là lý do có buổi họp báo ngày hôm nay. Cả hai vị này đều mong muốn mọi người sẽ được nghe và có cái nhìn trung thực để có thể so sánh những điều đã được nhắc đến trong bài báo mang tính mạ lị và những sự thật được hai nhân vật chính trong câu chuyện nói đến qua hình thức quý vị đặt câu hỏi và sẽ được trả lời. Chúng ta hãy bắt đầu với phần hỏi và giải đáp với bác sĩ Hoài Nguyễn trước. Xin mời.
Hoài tiến ra và đứng sau bục đã dành riêng. Nàng khoan thai sửa micro cho vừa tầm nói. Mắt nhìn thẳng đám đông, hơi nhếch mép cười tỏ vẻ thân thiện. Hoài tự giới thiệu:
- Xin chào mọi người. Cho tôi được phép cám ơn nhà xuất bản The Galian đã cho tôi và tác giả Phạm Lữ có được cơ hội gặp gỡ các bạn trong buổi họp báo ngày hôm nay. Thực sự tôi không muốn dùng từ họp báo vì nghe rất trịnh trọng và đao to búa lớn. Chúng ta cứ xem đây như một buổi nói chuyện tâm tình thì có lẽ thú vị và thoải mái hơn, các bạn nghĩ sao?
Có những tiếng cười bên dưới. Hoài nói tiếp:
- Tôi đã nhìn thấy những nụ cười và tiếng cười để tỏ ra đồng ý với tôi, đúng không? Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu đi. Các bạn cứ hỏi và tôi sẽ cố gắng trả lời.
Nhiều bàn tay đưa lên. Hoài chỉ về người mà nàng nghĩ sẽ dễ dàng cho nàng khởi đầu. Có thể nàng đoán sai, nhưng cứ thử xem.
Người đưa tay đó là một nam phóng viên còn trẻ, có lẽ mới vào nghề. Câu hỏi đầu tiên của anh ta như thẩy một trái banh về phía Hoài và nàng đưa tay bắt rất chuẩn.
- Bác sĩ có thể cho biết tác giả sách Bóng Tối trước đây là bệnh nhân của bác sĩ như thế nào không?
Hoài cười:
- Xin hỏi rõ ràng hơn vì tôi không hiểu câu hỏi của anh là như thế nào?
Có nhiều tiếng cười rộ lên. Nam phóng viên đặt lại câu hỏi:
- Ý tôi muốn biết về người bệnh nhân mà đã có thời trở thành tội phạm đó?
Mặt Lữ hơi xạm lại. Chàng thấy căng thẳng.
Hoài trả lời:
- Trước nhất tôi thấy hai chữ tội phạm anh dùng trong trường hợp này không đúng vì Phạm Lữ không phải là tội phạm. Anh dùng hai chữ đó vì đã bị ảnh hưởng bởi bài báo xuyên tạc sự thật. Nếu tác giả Phạm Lữ là tội phạm thì ngày hôm nay anh ta không có mặt ở đây, không có sách do nhà xuất bản The Galian in và phát hành mà anh ta phải đang ngồi tù. Còn hỏi về người bệnh nhân đó ư? Xin lỗi đó là những riêng tư của người bệnh. Tôi không có quyền tiết lộ.
Nhiều bàn tay khác đưa lên. Hoài chỉ một người ở bên trái. Bàn tay thuộc về một người đàn ông tầm cỡ 35, 36 tuổi, với gọng kính người ta có thể nghĩ đây là một nhà giáo.
Ông ta đứng lên và hỏi Hoài:
- Trường hợp bác sĩ đã bị người bệnh nhân Phạm Lữ bắt cóc 4 năm trước và hiện tại lại trở thành người tình của ông ta, có phải đây là hội chứng Stockholm Syndrome không? Tại sao lại yêu một người đã bắt cóc và đe dọa mình?
Hoài cười rất tươi vì nàng đã tiên đoán sẽ bị đặt câu hỏi như thế:
- Tôi xin được phép hỏi lại là ông biết gì về hội chứng Stockholm Syndrome? Ngày đó người bệnh nhân ấy không hề đe dọa tôi hay có ý muốn hãm hại tôi. Chỉ là một lời mời ăn tối với cung cách khác thường của một người hơi bị mất thăng bằng. Tôi đã được tôn trọng và săn sóc quá chu đáo đến mức có thể xem như mình được tôn thờ. Tôi đã không hề bị đánh đập hay hành hạ mà ngược lại là đàng khác. Còn câu hỏi vì sao bây giờ tôi lại trở thành người tình của tác giả Phạm Lữ hay nói cách khác tại sao tôi lại yêu anh ta? Trước khi tôi trả lời câu hỏi này, tôi chỉ thấy hoài nghi với người đặt câu hỏi đó bởi vì tôi cho rằng phóng viên này chưa hề thực sự yêu ai hay chưa hề biết đến tình yêu là gì! Bởi vì khi bạn yêu một ai đó bạn không ngồi xuống phân tích tìm hiểu vì sao bạn yêu người ấy. Bạn chỉ yêu và cho đi những gì mà bạn gọi đó là tình yêu, vô điều kiện và cũng không thắc mắc. Tôi nghĩ khi tôi nói lên điều này thì đây cũng chính là câu trả lời của tôi vì sao tôi yêu tác giả Phạm Lữ mà đã có thời anh ấy là bệnh nhân của tôi. Tôi hy vọng câu trả lời này của tôi rất thỏa đáng.
Không có tiếng cười nào nhưng thấy một nữ phóng viên giơ ngón tay cái lên biểu lộ đồng tình. Hoài bắt ngay lấy cơ hội nói tiếp:
- Tôi thấy có một nữ phóng viên trong quý vị đưa tay đồng tình với những lời tôi nói về tình yêu. Xem ra chỉ có phụ nữ đồng tình với nhau. Còn quý vị nam giới thì sao? Chưa yêu bao giờ sao? Thật khó tin!
Nhiều tiếng cười nổi lên.
Người khác đưa tay hỏi:
- Bài báo đó xác thực được bao nhiêu phần trăm?
- Bao nhiêu phần trăm ư? Quý vị thừa sức tìm lại những dữ kiện, chi tiết trong phiên tòa cùng các lời khai của 4 năm trước để so sánh, để xem đâu là đúng hay là sai. Với nghề nghiệp của các bạn, dấu vài chữ ở đoạn viết này hay thẩy ra vài chữ khác là có thể biến một đoạn văn với ý nghĩa khác ngay thật dễ dàng. Điều quan trọng là khi đặt bút viết xuống, hãy viết với lương tâm, đừng bôi bẩn, gạch xóa, bóp méo sự thật.
Chris xen vào:
- Xin mọi người lưu ý, thời lượng trong buổi này có giới hạn. Chúng ta gần hết giờ. Xin chuyển sang những câu hỏi cho tác giả Phạm Lữ.
Hoài đưa tay như khẽ chào đám đông và đi xuống nhường chỗ cho Lữ. Nàng không quên nói nhỏ vào tai Lữ:
- Đừng nổi nóng! Giữ bình thản đề lấy cảm tình.
Lữ gật đầu đi lên bục