← Quay lại trang sách

Chương 16

Bên ngoài tuyết vẫn rơi nhẹ. Những bông tuyết giăng giăng khắp nơi. Nhưng dù như thế, khách bộ hành vẫn đi lại xuôi ngược. Hoài nghe thấy nhiều thổ ngữ khác nhau trong giòng người đó. Đây đúng là một thành phố quốc tế!

Lữ choàng vai Hoài âu yếm hỏi:

- Em không lạnh chứ?

- Không, em không lạnh.

- Bây giờ mình đi mua sắm một chút nhé?

Hoài ngạc nhiên:

- Mua sắm gì chứ? Em chẳng cần mua gì cả đâu.

- Em cần quần áo ấm hơn, cả mũ nữa. Em có găng tay nhưng thiếu mũ len.

- Có áo khoác dầy như vầy ấm lắm rồi!

- Ngày mai mình đi trượt tuyết ở Central Park!

Hoài phản đối:

- Em không đi trượt tuyết đâu, té gẫy chân hết đi về nhà!

Lữ ngửa cổ lên cười:

- Đâu phải đi trượt tuyết như em nghĩ đâu mà sợ. Anh và em nằm trên sled và tuột dốc. Thích lắm!

- Sledding à? Anh có làm vậy bao giờ không?

- Nhiều lần và rất vui. Trẻ con cũng chơi trò này huống chi là mình.

Hoài ngần ngừ hỏi lại tuy không mấy hào hứng:

- Thật sao?

Lữ ôm vai Hoài và nói thầm thì vào tai nàng:

- Có anh bảo vệ mà em sợ gì? Cứ tin vào anh. Nên bây giờ cần phải mua một jacket dầy cho em, mũ và găng tay len. Giầy cao cổ của em thì được rồi nhưng có lẽ nên mua giầy khác cho phù hợp với trò chơi.

Không thấy Hoài nói gì, Lữ bèn trấn an:

- Cứ thử sledding, không thích thì thôi. Nhưng anh nghĩ em sẽ thích.

Nhưng rồi Hoài cũng vui lây niềm vui mua sắm của Lữ. Chàng kỹ lưỡng chọn cho Hoài từng món một.

Khi chỉ còn bóng đêm tràn ngập trong căn gác nhỏ, một chút ánh sáng mờ ảo bên ngoài lọt qua khe tấm màn cửa số chưa đóng kín, vẫn trong vòng tay ấm áp của Lữ, Hoài cựa mình nói khẽ:

- Bên anh.. em quên hết mọi sự! Sao vậy nhỉ? Em không còn nhớ hôm nay là ngày thứ mấy!

Vẫn ôm Hoài, Lữ nói nho nhỏ:

- Em có biết năm ngoái anh đi sang Đức chơi nhưng với một mục đích.

- Anh đi làm gì?

- Anh đi tìm tình yêu!

Hoài hơi đẩy Lữ ra và hỏi lại:

- Anh đi tìm tình yêu với một thiếu nữ Đức?

Lữ cười:

- Không phải. Anh đi tìm em!

- Em không hiểu anh nói gì?

- Một lần tình cờ anh đọc trên internet kể về chuyện một cây sồi 500 năm tuổi ở Đức. Cây sồi này rất nổi tiếng vì nó là cây mai mối.

Hoài phì cười:

- Anh tin mấy chuyện đó sao?

- Không phải anh đang có em đây sao?

- Được rồi, kể cho em nghe!

- Anh đã tìm đến cây sồi 500 tuổi này ở ngoại ô Eutin, nước Đức. Cây sồi này có địa chỉ bưu chính riêng. Trung bình một ngày cây sồi này nhận khoảng trên 40 lá thư. Tất cả những lá thư này đều được viết bởi những người đang tìm kiếm tình yêu từ khắp nơi trên thế giới với hy vọng ai đó sẽ đọc được và trả lời.

- Nghe rất lãng mạn!

- Cây sồi có tên là Bridegroom’s Oak. Có một sự cuốn hút không thể giải thích được từ việc gửi thư đến cây sồi và mặc cho định mệnh làm nên phép mầu.

Hoài có vẻ chú ý:

- Hay nhỉ? Và anh tin sao?

- Dĩ nhiên là anh tin nên mới tìm đến cây sồi này. Em có biết người đưa thư thường chuyển thư đến đây đã 72 tuổi và đã kể rằng có một cái gì thật kỳ diệu và lãng mạn trong chuyện này. Bởi với cây sồi này, sự kết nối giống như đã tác hợp số phận của ai đó.

- Cây sồi đã mai mối cả 500 năm nay sao?

- Không. Tuổi đời của cây là 500 năm nhưng nhiệm vụ mai mối của nó thì chỉ mới trên 100 năm. Đã có một câu chuyện tình khoảng 100 năm trước và đã trở thành câu chuyện tình yêu huyền thoại.

Hoài nghi ngờ hỏi lại Lữ:

- Thật không?

Lữ cười:

- Thật chứ, anh đâu có bịa đặt! Mà tại sao anh lại phải bịa một câu chuyện như thế?

- Tại vì câu chuyện nghe thật kỳ lạ!

- Để anh kể cho em nghe bởi vì anh nhớ rất kỹ. Anh không nhớ đích xác là năm bao nhiêu nhưng 100 năm trước có một cô gái tên là Minna hay là Minn gì đó đã yêu một anh chàng trẻ tuổi làm chocolate tên là Wilhelm. Nhưng cha của cô gái phản đối mối quan hệ này và bắt con gái phải cắt đứt liên hệ với Wilhelm. Sự cấm đoán vẫn không ngăn trở được tình yêu này nên cả hai tuy không gặp gỡ nhau nhưng đã bí mật trao đổi thư từ với nhau bằng cách giấu thư trong một cái hốc của cây sồi.

Không thấy Lữ kể tiếp, Hoài hỏi:

- Sao anh không kể tiếp? Đôi tình nhân này rồi ra sao?

- Sau khoảng 1 năm, người cha của Minna phát hiện ra con gái mình vẫn không từ bỏ tình yêu với chàng trai kia nên ông cho phép họ kết hôn. Họ đã kết hôn dưới tán cây sồi vì cho rằng chính cây sồi đã giúp cho tình yêu của họ được sống mãi. Câu chuyện lan ra khắp vùng và cả những vùng lân cận. Sau đó nhiều người không tìm được tình yêu một cách thông thường bắt đầu viết những lá thư lãng mạn và để lại trong hốc cây vòng tròn của thân cây sồi.

- Thực sự người ta tin như vậy sao?

- Vì vậy cây sồi đã trở nên nổi tiếng và có một địa chỉ riêng. Những người đến cây sồi phải tuân thủ một quy tắc là họ có thể xem tất cả những lá thư để lại đó và chỉ mang theo lá thư mà họ muốn trả lời.

- Bộ anh nghĩ em sẽ đến nơi này sao?

- Không, anh không nghĩ là em sẽ đến nhưng chỉ như một ước nguyện được gặp lại em và sẽ được em đón nhận tình yêu của anh dành cho em.

- Anh có xem những lá thư của người khác không?

- Có, anh chỉ đọc vài lá thư vì tò mò thôi. Nhưng em có biết điều gì đã xảy ra không?

- Kể cho em nghe!

- Anh nhận được một lá thư không biết người gửi là ai vì chắc chắn người đó để tên giả hay cũng có thể là tên thật. Thư gửi từ bên Anh. Nhưng điều lạ lùng là người đó đã viết thư cho anh và chúc anh tìm được em và sẽ được em đáp lại tình yêu đó. Đây không phải là một diệu kỳ sao?

Hoài hôn nhẹ lên môi Lữ:

- Cây sồi đó làm mai mối giỏi thật! Nhưng trong thư anh đã viết gì?

- Anh đã tỏ tình với em với tất cả sự chân thành của mình. Anh đã để những cuồng si của mình trải dài trong lá thư. Và anh đã nhờ cây sồi 500 tuổi này hãy mang đi hộ anh những chân tình này đến với em.

Hoài ôm chặt lấy Lữ. Ôm lấy tình yêu của mình, ôm lấy người mình yêu và ôm cả những hạnh phúc hoan lạc mà Lữ đã mang đến cho nàng.

Hôm sau thay vì đến Central Park, Lữ đổi ý nói với Hoài:

- Bên Central Park chắc sẽ rất đông người vì ai cũng chỉ muốn đến Pilgrim Hill hay Cedar Hill. Mình đi gần đây đi nhé. Ngay đây cũng có Juniper Valley Park, tuy không dốc và lớn như bên kia nhưng không bị chướng ngại như cây cối nên an toàn hơn.

- Miễn sao em toàn vẹn trở về nhà là được thôi.

Ra đến ngoài tuyết rơi nặng hạt hơn ngày hôm qua.

Lữ đưa tay vẫy tắc xi. Chàng bỏ đồ dùng để trượt tuyết vào thùng xe tắc xi và cho biết địa chỉ muốn đến.

Khi đến Juniper Valley Park trời bỗng dưng sáng hẳn và hơi hửng nắng.

Lữ một tay dắt tay Hoài, tay kia kéo sled.

Từ dưới chân đồi nhìn lên tuyết phủ trắng xóa, đã có nhiều người trượt tuyết. Có người dùng sled, có kẻ dùng phao, lại có trẻ dùng những mảnh nhựa màu sắc và trượt từ đỉnh đồi xuống. Trông rất vui nhộn.

Lữ cười hỏi Hoài:

- Em thấy sao? Trẻ nhỏ cũng vui với trò chơi này thấy không?

Hoài cười gật đầu. Lữ cẩn thận buộc những thứ bảo vệ khuỷu tay và đầu gối cho Hoài. Chàng nói:

- Anh muốn cẩn thận!

- Còn anh thì sao?

- Anh không cần! Anh quen lắm rồi! Chỉ mất công phải đi bộ lên trên rồi mới trượt xuống. Bây giờ anh với em cùng ngồi trên sled nhưng khi em quen rồi anh sẽ đẩy cho em trượt một mình, chịu không?

- Để xem.

- Anh tưởng em chẳng sợ gì?

- Tại vì chưa thử bao giờ!

Không ngờ trò chơi vui hơn Hoài tưởng nên đi bộ lên đồi rồi trượt xuống nàng không còn ngại nữa. Thoạt đầu Hoài còn ngồi chung với Lữ nhưng sau một lúc nàng trượt một mình.

Lữ đã chụp rất nhiều ảnh của Hoài. Họ vui như những trẻ nhỏ chung quanh. Hai má Hoài đỏ ửng vì lạnh. Họ bốc tuyết vo tròn rồi ném vào nhau theo với những nụ cười rạng rỡ.

Đến lúc bắt đầu mệt, Hoài nằm lăn dưới tuyết.

Lữ nhìn Hoài và âu yếm cười, tay phủi những bông tuyết đang bám trên mũ len của nàng:

- Vui phải không?

- Vui thật! Chưa bao giờ có trò chơi nào lại hào hứng như thế!

- Em có mệt không?

- Cũng hơi hơi!

- Bây giờ còn sợ gẫy tay gẫy chân nữa không?

- Không!

- Còn muốn chơi tiếp hay đói bụng và muốn đi về?

- Chơi tiếp chắc sẽ mệt! Mà em cũng thấy đói rồi! Mấy giờ rồi?

- Gần 12 giờ trưa. Em muốn đi ăn ngoài hay mua gì mang về nhà ăn?

- Đi ngại quá, hay mua gì về nhà ăn.

- Được thôi! Em muốn ăn gì?

- Cứ đi ra ngoài rồi tính!

Ra khỏi công viên nhìn thấy mấy xe bán hàng rong, Hoài hỏi:

- Họ bán gì vậy anh?

- Hot dogs!

Mắt Hoài sáng lên:

- Mua hot dogs đi, em thích ăn hot dogs!

Lữ cười:

- Anh không thể tưởng tượng là em thích ăn hot dogs!

- Lâu lắm không ăn.

- OK. Nhưng tối mình đi ra ngoài ăn.

Hoài gật đầu.

Họ mua hot dogs và mấy túi bánh ngọt hãy còn nóng hổi.

Từ công viên về nhà Lữ bằng tắc xi chỉ mất chưa đến 15 phút.

Về đến căn gác, Lữ ủ thức ăn vào một chiếc túi để giữ nóng.

Thay quần áo, thoải mái ngồi ăn, cả Hoài và Lữ đều tận hưởng hạnh phúc bên nhau.

Hoài cầm điện thoại, vừa ăn vừa nói với Lữ:

- Từ hôm đi lên đây em chẳng hề xem tin nhắn trong điện thoại. Anh gửi cho em mấy tấm hình vừa chụp ở công viên trượt tuyết đi. Em muốn gửi cho Kim.

Tin nhắn chỉ có 2 người là Kim và Anne. Hoài gửi cho Kim hình nàng trượt sled với lời nhắn: “Mọi chuyện tốt đẹp. Mẹ sẽ về lại Houston ngày thứ bẩy”.

Với Anne cũng vậy, Hoài cũng gửi tin nhắn sẽ về lại ngày thứ bảy. Hoài gửi kèm hình ảnh trượt sled.

Nàng nói với Lữ:

- Kim và Anne nhìn hình em cười vui như thế là đủ rồi, khỏi cần nói gì thêm.

- Vận động cả ngày ngoài trời có mệt không?

- Em muốn ngủ một lúc!

Lữ nhìn Hoài gật đầu:

- Ngủ đi! Ngủ cho thật ngon.

Ngắm nhìn Hoài ngủ một lúc, Lữ mở laptop làm việc. Chàng thấy bình yên và tràn đầy sinh lực từ hạnh phúc Hoài mang đến cho mình. Lữ viết thật hăng say cho đến khi màn hình laptop sáng hẳn lên vì bên ngoài trời đã tối. Mùa đông trời đi ngủ sớm.

Lữ nhìn đồng hồ. Gần 5 giờ chiều! Hoài vẫn ngủ say. Chắc cô nàng mệt lắm! Lữ tủm tỉm cười nhìn ra ngoài. Tuyết lại rơi nặng hạt. Chàng giữ chỗ phòng khách sạn bên Manhattan cho ngày mai. Chỉ một đêm thôi. Sau đó tìm chương trình lễ hội nhạc Jazz kéo dài 11 ngày ở đây.

Lữ lẩm bẩm:

- Không dễ gì có chỗ!

Chàng miệt mài tìm mãi. May mắn thay Lữ giữ được 2 chỗ cho ngày thứ sáu. Phải đến sớm nửa giờ. Năm nay có nhiều ban nhạc jazz từ những quốc gia khác đến trình diễn. Có vẻ như ngày thứ bẩy hay nhất nhưng Hoài đã về lại Houston. Tuy nhiên đây cũng là dịp hiếm có khi nàng có mặt trên này đúng vào dịp lễ hội.

Có tiếng động khẽ, Lữ quay lại nhìn. Hoài đã thức dậy.

Nàng hỏi Lữ:

- Sao không đánh thức em? Tối rồi sao?

- Để em ngủ chứ! Mới gần 6 giờ chiều nhưng trời tối sớm.

Hoài lại gần ôm vai Lữ:

- Nẫy giờ anh làm gì? Có viết được không?

- Có, anh viết nẫy giờ. Mới ngưng để tìm vé cho ngày mai.

- Có chỗ không?

- Có đúng 2 vé cho tối thứ sáu. Thứ bẩy hết chỗ.

- Năm ngoái anh có đi nghe nhạc không?

Lữ cười:

- Anh chưa đi bao giờ. Có tất cả 10 sân khấu ở 10 nơi khác nhau cho lễ hội này.

- Chắc phải hay lắm?

Lữ nhún vai:

- Chưa biết được vì có nhiều loại khác nhau! Có những loại rất khó nghe, nhất là nhạc jazz thuần túy! Mua được một chỗ còn 2 vé không biết sẽ ra sao, có đúng như ý mình thích hay không?

- Tuyết rơi nhiều quá! Làm sao mà đi ra ngoài được!

- Anh sẽ làm bếp, không để em đói đâu!

- Anh giỏi thật!

- Sống một mình thì phải tự nấu nướng thôi!

Tối hôm đó Hoài và Lữ cùng nấu bữa tối với tất cả những gì còn lại trong ngăn đá và trong tủ lạnh của Lữ.

Họ đã ăn một bữa ăn tối thật ngon bên nhau.

Hoài cười tinh nghịch:

- Có hôm nào anh bị đói không?

- Có những ngày phải ăn mì gói!

- Tội chưa! Mùa đông anh phải trữ sẵn thức ăn.

Nàng nhìn Lữ với ánh mắt thương yêu:

- Ăn xong để em dọn cho!

Lữ sung sướng nhìn Hoài khi được nàng săn sóc.

Họ đã có được một hạnh phúc giản dị trong căn gác trọ nhỏ bé nhưng ấm áp khi bên ngoài tuyết vẫn rơi.

Sáng hôm sau Lữ nhắc Hoài thu xếp quần áo vào chiếc xắc tay của nàng.

Hoài ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Lữ giải thích:

- Anh không muốn em mệt khi đi về ngày thứ bẩy nên đã giữ phòng khách sạn cho tối thứ sáu. Tối nay đi chơi khuya về mà lặn lội về lại đây mất công quá!

Hoài gật gù:

- Anh luôn luôn chu đáo!

- Anh định đưa em đi ăn tối trên cruise nhưng lại trùng giờ nghe nhạc nên thôi.

- Thích thật! Nhưng trong lễ hội Jazz có bán đồ ăn không?

-Không, chỉ có nước uống và đồ ăn vặt! Mình sẽ ăn trưa ở phố Tầu bên đó. Đến 4, 5 giờ chiều ăn chơi thêm chút gì nữa là được.

Trên tàu điện ngầm, Hoài khoác tay Lữ thủ thỉ:

- Đi chơi với anh thật thích quá!

Lữ đùa:

- Vậy ở lại thêm 1 tuần nữa nhé?

Hoài cười lắc đầu.

Lữ lại đùa:

- Vậy ở luôn đây nhé?

Hoài dụi đầu vào vai Lữ không nói gì.

Lữ nghĩ thầm mình đang hạnh phúc như thế này, khi Hoài đi rồi mình sẽ cô đơn và buồn biết bao nhiêu!

Lữ và Hoài đã bên nhau suốt ngày thứ sáu. Khi chiều đă tắt nắng, thành phố lên đèn, người người bên ngoài vẫn không vơi bớt đi bao nhiêu vì là ngày cuối tuần. Những lề đường phố xá dường như nhộn nhịp hơn bất chấp mùa đông giá lạnh.

Hoài nói với Lữ:

- Chỗ mình nghe nhạc có gần đây không? Đi bộ được không?

- Đi bộ cỡ 15 phút.

Hoài nhìn Lữ:

- Mình đi bộ đi!

- Tại sao vậy? Đi bộ cả ngày chưa mệt sao?

Hoài khoác tay Lữ:

- Em.. muốn kéo dài thì giờ..

Lữ xúc động trước câu nói của Hoài. Chàng dừng chân, xoay người nàng lại, nâng cầm Hoài lên, nhìn sâu vào ánh mắt nàng đang có chớp sáng của đèn đường và nói:

- Bây giờ anh đang nhớ em quá rồi! Ngày mai lúc em về rồi không biết anh sẽ ra sao? Chắc anh sẽ sống vất vưởng vì em đã mang trái tim của anh đi rồi. Chúng ta đã là một… bây giờ xa cách như thể là xẻ da xẻ thịt.. anh không muốn nghĩ tới nữa!

Lữ cúi xuống hôn Hoài, không màng tới giòng người qua lại.

Hai tay Hoài ôm chặt lấy Lữ như một bấu víu không thể rời bỏ, không thể buông..

Tay trong tay họ đi bộ đến nơi có trình diễn nhạc Jazz cho đêm nay.

Khi Lữ và Hoài đến nơi, số người tham dự gần chật cứng. Không có số cho chỗ ngồi. Vé chỉ để vào cửa. Luồn lách mãi mới tìm được 2 chỗ ở bên cạnh nhưng không xa sân khấu.

Lữ quay sang Hoài nói:

- Mình ngồi bên cạnh thế này tốt vì nếu nghe một lúc không thích thì mình đi.

Hoài cười gật đầu nhưng trong bụng nghĩ thầm chưa nghe nhạc mà đã tính chuyện bỏ đi rồi!

Có hàng chục ban nhạc khác nhau chơi liên tục không ngừng nghỉ. Quả thật không như Lữ và Hoài mong đợi.

Lữ nói nhỏ với Hoài:

- Em chán chưa?

- Cũng hơi chán!

- Mình đi chỗ khác đi!

Hai người lẳng lặng đứng lên đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, Lữ nói với Hoài:

- Em có thất vọng không?

- Cũng được, nhưng không như em nghĩ! Mình đến quán nhạc anh chơi lần trước được không?

- Đến đó ăn thêm nữa nhé?

Lữ gọi tắc xi. Đương nhiên là đến đó vào giờ nào chàng đều có một bàn nhỏ đủ cho 2 người.

Ngồi trên xe tắc xi, Hoài hỏi Lữ:

- Thứ sáu ban nhạc ở đó có chơi nhạc không?

- Có, 2 ngày, thứ sáu, thứ bẩy.

- Nghe nhạc ở đó thích hơn là nghe những ban nhạc vừa rồi.

- Vừa rồi mình nghe nhạc đúng là nhạc jazz thuần túy nên hơi khó nghe và ồn ào quá!

Đến chỗ ngồi quen thuộc, Lữ nhìn đám đông không xa lạ chung quanh và nghĩ thầm đây cũng là nhà của mình!

Lữ nói với Hoài:

- Không biết hôm nay họ có món gì?

- Không thành vấn đề! Em không đói, ăn một chút thôi.

- Vào đây thì phải ăn! Tiệm ăn mà! Anh sẽ ăn phụ cho em.

Hoài phá lên cười:

- Anh thật..!

Lữ âu yếm nhìn Hoài cười. Chàng muốn thu hết mọi hình ảnh Hoài trong trí nhớ của mình để mai đây đơn độc lục lọi lại trong cô đơn sẽ đỡ thấy lẻ loi!

Trên sân khấu, ban nhạc đang chơi nhạc giúp vui, Hoài nói với Lữ:

- Em muốn được nghe Lucas chơi đàn, không phải một bài mà nhiều bài!

Lữ cười:

- Em có muốn nhiều cũng không được, anh chỉ có vài bài tủ! Anh không phải dân chuyên nghiệp em quên rồi sao?

Hoài nghiêng đầu cười. Chiếc răng khểnh sáng lên khi nàng cười. Lữ ngắm và thấy Hoài đáng yêu quá sức!

- Tối nay anh không hứng thú gì chuyện chơi đàn. Anh muốn ở bên cạnh em càng nhiều càng tốt.

Hoài nhìn Lữ ăn mà không thể nín cười:

- Anh ăn nhiều thật!

Lữ ngừng ăn nhìn Hoài:

- Đã bảo anh ăn hộ giúp em mà! Nhưng nãy giờ thu nạp nhiều quá cần phải vận động.

Lữ đứng lên đưa tay cho Hoài. Họ khiêu vũ khi sàn nhẩy hãy còn vắng.

Khi khiêu vũ sát sân khấu, Lữ đã đưa tay chào mấy người bạn trong ban nhạc. Một người bạn Lữ gọi chàng

- Lucas! Lên đây chơi!

Lữ chỉ cười và vẫn ôm Hoài khiêu vũ.

Khi đưa nàng trở về chỗ ngồi, Lữ nhìn nàng say đắm. Đêm đã chín mùi.

- Anh lên chơi nhạc một lúc đi!

Khi thấy Lữ đứng lên, Hoài nói khẽ:

- Anh đừng nói lời tặng em, nghe kỳ lắm!

Lữ cười và nghĩ thầm đàn bà thật khôi hài, nói vậy mà không phải vậy! Ngay cả Hoài cũng thế!

Lần này Lữ không chỉ chơi những bản nhạc quen thuộc nhưng đã cao hứng chạy theo ban nhạc với nhiều bài khác nhau. Hạnh phúc khi biết Hoài đang ngồi dưới kia, Lữ đã buông thả trong giòng nhạc, toàn thân chàng như chắp cánh bay lên cùng với mọi giai tầng cung điệu.

Khi dừng tay, đứng lên, Lữ ôm lấy anh bạn thổi alto saxophone vỗ vai rồi đi xuống.

Hoài mỉm cười nhìn Lữ:

- Thật tuyệt vời!

Lữ ngồi xuống nhìn nàng cười bằng đuôi mắt đang nheo lại tinh nghịch.

- Anh đã liều mạng vì em! Chưa bao giờ anh dám chơi nhạc như thế! May là ban nhạc không ngưng nửa chừng và đuổi xuống!

- Em thấy hay lắm, có sao đâu? Không phải là jazz như thế sao?

- Anh chỉ là tay mơ lăn xả vào vui chơi!

- Em thấy anh ở đây đang vui lắm!

- Vui vì có em bên cạnh! Em chưa nhìn thấy bộ mặt thiểu não và cô đơn của anh đâu!

- Anh có uống rượu không?

Lữ lắc đầu:

- Không! Anh không uống!

Khi đã nửa đêm, Lữ ân cần hỏi Hoài:

- Em mệt không? Về nhé?

Hoài gật đầu.

Những giòng nhạc đã bay ra bên ngoài và theo chân hai người về tới khách sạn.

Khi đưa Hoài ra phi trường vào trưa hôm sau, mặt Lữ buồn lạ thường.

- Anh sao vậy?

Lữ cười hiu hắt:

- Không biết nữa, đang có em bên cạnh mà anh không giữ được em.. Chưa bao giờ được hạnh phúc lâu dài suốt đi như vậy.. Bỗng nhiên như phải trở về thực tại.. với sự cô đơn của anh trong thành phố ồn ào này..

Hoài ôm lấy Lữ nói khẽ khàng:

- Em nhớ căn gác trọ của anh!

Lữ lại bật cười:

- Em chỉ nhớ mình nó thôi sao?

- Cả chủ nhân của nó.. đương nhiên là như vậy..

Đứng xếp hàng nối đuôi ở phi trường, mỗi khi gần đến nơi kiểm soát vé, Lữ và Hoài lại lùi lại nhường chỗ cho người khác. Họ muốn níu kéo những giây phút bên nhau.

Bỗng dưng Hoài chảy nước mắt. Lữ nhìn sững nàng, áp má vào má Hoài như muốn lau khô những giọt nước mắt của tình yêu, của nhung nhớ và chia xa.

- Anh đang nhớ em.. Hãy mang nỗi nhớ này theo em đi Hoài..

Khi Hoài là người cuối cùng đi vào bên trong, Lữ cứ đứng ngẩn người nhìn theo.

Không còn thấy Hoài nữa nhưng Lữ vẫn đứng đó như chôn chặt những cảm xúc đang làm chàng như mê đi không biết mình đang ở đâu.