Chương 17
Trên đường lái xe đi làm, Hoài vẫn như chỉ có một nửa là ở đây, còn một nửa vẫn đang cùng với Lữ ở trên kia. Nàng thấy cô đơn hơn cả lúc chưa gặp lại Lữ. Tại sao vậy?
Vừa vào đến văn phòng đã thấy nụ cười tươi và ấm áp của Anne.
- Em mong chị về! Mọi người nhớ chị!
Hoài cười không nói gì. Anne lại hỏi tiếp:
- Chị có nhớ công việc không? Hay đi chơi vui quá quên hết mọi sự?
Câu trả lời của Hoài là nụ cười. Chính Hoài cũng có cảm tưởng mình đang biến thành người khác.
Nàng hỏi Anne:
- Mấy hôm chị đi vắng có gì lạ không?
Anne định nói có người thám tử muốn nói chuyện với Hoài nhưng biết tính Hoài nên không nhắc đến. Vả lại ông ta sẽ trở lại nên cần gì phải nói.
- Em cho bệnh nhân hẹn trở lại. Hôm nay có 4 người hẹn. Có một người mới.
- Vậy à! Mấy giờ?
- Khoảng nửa tiếng nữa! Em nghĩ chị cần thời gian trở lại với công việc.
Hoài nhìn Anne mỉm cười:
- Em giỏi thật! Chị có Anne thật là may mắn!
William Webster
Bác sĩ William Webster là người bệnh nhân mới đầu tiên trong ngày Hoài trở lại với công việc.
Nàng nhìn người bác sĩ đang bước vào văn phòng nàng với sự tò mò kín đáo. Hoài liếc nhanh nhìn hồ sơ. 54 tuổi. Ly dị. Không còn hành nghề và đã về hưu. Nàng nghĩ thầm: Về hưu sớm vậy?
Hoài đưa tay bắt ông ta với nụ cười chuyên nghiệp. Nàng nói với ông ta:
- Bác sĩ có thể ngồi ở đâu cũng được.
Đôi mắt sáng rất thông minh mầu nâu của ông ta nhìn Hoài với ánh mắt u uẩn:
- Tôi muốn ngồi với một khoảng cách xa nhất nhưng vẫn đủ để nói chuyện.
- Bác sĩ cứ tự nhiên chọn chỗ ngồi nào mà ông thấy thoải mái. Bác sĩ có thể đứng lên đi lại nói chuyện cũng được không sao cả.
Nghe Hoài nói như thế và ông ta đứng lên đi lại thật. Từng bước chân như đang đếm hay đang tính toán hay chỉ là những bước chân thăm dò chính mình.
Hoài đã từng thấy những người như vậy. Kinh nghiệm cho nàng thấy sự im lặng của nàng lúc này là tốt nhất. Hoài đã trở thành như một cái bóng trong căn phòng này, không vọng động và mang đến sự bình thản, đón nhận những âm thanh từ môi miệng một người cần nói, hay đấy chỉ là những âm thanh từ một trái tim đang cần được vỗ về.
- Đã bao lâu nay tôi cần có một người biết lắng nghe. Tôi cũng đã từng nói về câu chuyện của mình với những người khác nhưng họ đã không hiểu và nghe với một vẻ thờ ơ. Bây giờ nói với cô, tôi cũng sẽ phải nhận một thái độ như thế không?
- Bác sĩ chưa nói với tôi mà? Tôi còn chưa biết câu chuyện mà bác sĩ muốn nói với tôi ra sao.
- Đừng gọi tôi là bác sĩ! Tôi đã về hưu. Không! Đúng ra tôi đã bỏ nghề! Cứ gọi tôi bằng ông là được rồi. Tôi không muốn nghe danh từ gì khác.
Giọng ông ta đầy vẻ khó chịu. Hay là khổ sở mới đúng? Không thấy ông ta nói gì thêm, Hoài gợi chuyện:
- Hãy kể cho tôi nghe những điều ông muốn nói. Ông đến đây không phải vì muốn nói ra những điều ông muốn nói sao?
- Tôi là một người perfectionist, cầu toàn! Tại sao tôi lại ra như vậy?
- Lớn lên và trưởng thành trong một môi trường mà gia đình đã đặt quá nhiều hy vọng cũng như có lẽ đã ép đặt ông vào một khuôn khổ nhất định là phải tuyệt hảo không phải sao?
Ông ta dừng bước nhìn Hoài:
- Tôi nghĩ là tôi nói chuyện với cô được. Cô đã nhìn thấy vấn đề của tôi.
- Ông đã bao giờ lập gia đình chưa?
- Hai lần và đều thất bại! Có lẽ cũng tại tôi cả!
- Chắc không có con cái! Nhưng tại sao ông lại nói là lỗi tại ông?
- Đúng vậy! Chắc cô thừa hiểu một người perfectionist ra sao.
- Tôi hiểu, nhưng tôi chưa từng gặp một ai lại thừa nhận lỗi lầm như ông.
Ông ta ngồi xuống chiếc ghế gần chỗ Hoài hơn.
- Ly dị hai lần đã làm tôi không bao giờ muốn kết hôn với một ai khác. Tôi muốn mình thay đổi và không còn là một con người cầu toàn nữa nhưng không thể được! Làm như sinh ra tôi đã như vậy và đúng như cô nói khi nãy giáo dục gia đình đã làm tôi trở thành một con người perfectionist hơn cả.. một sự hoàn hảo!
- Tôi nghĩ những người sống chung quanh ông cũng không thoải mái gì trước những đòi hỏi của ông cho một sự hoàn hảo nếu không muốn nói là quá đáng!
- Đúng là như thế! Nhưng chuyện nhận ra những đòi hỏi hoàn hảo đó đã làm khổ chính mình thì tôi mới nhận ra đây thôi!
- Bởi vì ông kiêu ngạo!
- Không sai! Perfectionist và sự kiêu hãnh về mình đã đưa tôi đi đến nhiều lầm lạc. Tệ hơn nữa còn gây nên.. một cái chết.. mà lẽ ra không nên có cái chết đó..
Hoài chú ý hơn. Một cái chết? Đâu phải chuyện tầm thường?
- Bây giờ điều này làm ông hối hận?
- Không phải mới bây giờ mà đã từ lâu nay.
- Hãy kể cho tôi nghe! Cái chết này liên quan đến nghề nghiệp của ông sao?
- Đúng thế! Chuyện bất cẩn hay không may cho người bác sĩ cũng như thiếu may mắn cho người bệnh nhân không phải là hiếm xảy ra. Nhưng tìm ra nguyên nhân đưa đến sự sai lạc trong chẩn đoán của mình, tôi đã trải qua bao nhiêu năm để phân tích. Cuối cùng cũng trở về với chính mình! Với sự cầu toàn của mình! Chính vì tôi là một người perfectionist nên sự cầu toàn trong việc tìm tòi bệnh lý của người bệnh đã làm tôi chậm trễ đưa đến cái chết của người bệnh đó!
- Chuyện xảy ra như thế nào? Ông có thể chia sẻ với tôi không?
Ông ta ngồi thừ người ra. Mặt ông ta chợt buồn bã lạ thường. Không chỉ buồn nhưng còn có vẻ khó khăn. Đôi lông mày ông ta nhíu lại. Trông dường như ông ta già thêm vài tuổi!
- Lần đó.. là ca trực của tôi vào buổi tối. Một người bệnh được đưa vào trong bệnh viện. Đó là một người vô gia cư. Bẩn thỉu. Râu tóc lấm lem che gần hết khuôn mặt người đàn ông đó. Mùi hôi của một người lâu ngày không tắm gội cộng với mùi rượu nồng nặc làm tôi thấy lợm giọng! Người đàn ông này say lắm và không còn biết gì nữa! Người ta đưa ông này vào đây vì quá say và nằm ngoài lề đường không còn nhúc nhích.
Không thấy người bác sĩ này kể thêm, Hoài phải dục giã:
- Ông kể tiếp đi! Rồi sao nữa?
Ông ta thở dài, vuốt mặt mình như muốn xóa bỏ một điều gì rồi kể tiếp:
- Lẽ ra trước khi chuyển người bệnh vô gia cư này lên trung tâm Detoxification để giải rượu tôi phải khám xét người bệnh kỹ lưỡng. Không những thế người bệnh này chắc là quá say sưa nên bị té, có một vết thương ở đầu không lớn lắm. Tôi không chú ý đến vết thương cho lắm. Tại sao vậy? Bởi vì chỉ là một vết thương nhỏ! Nhưng với một kẻ nghiện rượu say và té như thế này, việc trước tiên và sơ đẳng là phải cho chụp hình CAT scan đầu. Nhưng tôi đã không làm! Tôi sơ xuất.. Một lỗi lầm không thể tha thứ và chấp nhận được!
- Vì sao?
- Một con người cầu toàn perfectionist như tôi.. sợ dơ bẩn. Nhìn cái con người gớm ghiếc đó đã làm tôi.. không chịu nổi! Người bệnh được chuyển lên Detoxification nhưng chỉ sau 12 tiếng đã bị chết vì chẩy máu trong đầu. Nếu tôi cho làm CAT Scan từ đầu thì đã tìm ra là người bệnh bị chẩy máu trong não bộ và sẽ cho giải phẫu ngay để cứu kịp người bệnh.
- Ông đã quá chú ý đến tổng thể của một sự việc và mọi nối kết đưa đến kết luận, chỉ thiếu một chi tiết nhỏ cũng không thể để ông đi đến kết luận về bệnh tình người bệnh đó đúng không?
- Cô nói rất đúng! Tôi đã chậm trễ cho một kết luận cuối cùng về sự chẩn đoán cho người bệnh đang cần sự giúp đỡ của tôi! Trong khi tôi cứ loay hoay với chính con người của mình! Tôi chỉ nhìn thấy con người của mình mà không còn nghĩ đến người bệnh nhân!
- Ông có thấy người bệnh đó đáng thương không?
- Bây giờ những lúc nhớ lại tôi thấy hắn ta đáng thương nhưng lúc đó tôi thấy đáng ghét! Một con bệnh nghiện rượu sa đọa có gì để thương xót đâu?
- Ngay cả nhận xét đó của ông cũng làm ảnh hưởng đến phán đoán của ông trong lúc đó, ông có nghĩ thế không?
- Mọi sự khi nhớ lại càng ngày càng thấy đều do lỗi lầm của tôi. Bây giờ tôi có thể làm gì trước cái chết đó? Hối tiếc hay ăn năn cũng không làm cho hắn sống lại được! Chỉ vực lại nỗi đau của chính mình mà thôi! Tại sao tôi chỉ nghĩ về mình không thôi nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc đó! Tôi không có lương tâm của một thầy thuốc! Tôi ăn năn và hối hận không bút nào tả xiết! Người bệnh nhân đó và tôi cũng đều là thân phận con người, có khác gì nhau? Nếu có khác thì chỉ vì tôi có khả năng và phương tiện làm cho người bệnh đó có cơ hội sống sót.. Nhưng tôi đã không chọn lựa để làm đúng theo.. y đức của mình!
- Ông bỏ nghề vì vậy sao?
- Tôi bỏ vì sợ hãi! Vì cắn rứt! Vì hối hận! Vì không thể tha thứ cho chính mình được!
- Ông không còn cảm thấy tự tin nữa sao?
- Tôi đâm sợ những phán đoán của mình. Tôi sợ những cái chết! Tôi sợ trách nhiệm! Tôi mất ngủ. Tôi xa lánh đám đông. Tôi muốn thu nhỏ mình lại và biến mất! Tôi không nghĩ đến chuyện hủy hoại mình vì tôi.. sợ chết!
- Hãy để tôi đoán! Ông không còn là một người perfectionist như trước?
- Lần này cô sai! Tôi vẫn như thế nhưng tôi tìm cách chống trả nó.
- Bởi vì ông là bác sĩ. Tự ông đã nhìn thấy vấn đề của mình và hiểu được cách khắc phục. Nhưng ông cần một người nghe và hiểu, cùng đồng thuận giúp ông chống trả.
Ông ta nói:
- Nói chuyện với cô khá thú vị! Biết vậy tôi nên đến tìm cô sớm hơn!
Hoài đổi đề tài:
- Làm sao ông biết đến tôi?
- Một người quen của tôi có biết một người khác là bệnh nhân của cô.
- Ông thấy lời giới thiệu thế nào?
- Tôi thấy sự giới thiệu này được. Tôi nói chuyện với cô mà không phải e dè. Cô hiểu chuyện.
Hoài không thể mỉm cười trước sự kiêu ngạo của ông ta. Mặc dù câu chuyện của ông ta có liên quan đến một người bệnh bị chết oan là một chuyện buồn.
- Tại sao cô lại cười? Cô có biết nụ cười của cô làm tôi khó chịu lắm không? Cô không đang chế nhạo tôi đấy chứ?
Hoài lắc đầu, vẫn còn một nửa nụ cười khi nàng nói với ông ta:
- Tôi cười trước sự kiêu ngạo của ông! Tôi không hề có ý chế nhạo như ông nghĩ. Nhưng tôi nghĩ sự kiêu hãnh của ông là một thách thức đối với chính bản thân ông. Đương nhiên điều này cũng làm người chung quanh khó chịu. Tôi nghĩ ông nhận ra điều đó là một ngăn trở giữa ông và người chung quanh ông. Niềm kiêu hãnh đó càng làm cho sự cầu toàn ở ông đi đến cực điểm. Và tôi nghĩ ông đang lúng túng trong những ràng buộc do chính ông tạo ra.
Ông ta thở dài:
- Tôi biết như vậy nhưng không làm gì khác được!
- Nhưng sự dằn vặt về cái chết kia mới làm ông khổ sở, đúng không?
- Thật đúng như vậy! Tôi đã kể câu chuyện này cho ít nhất cũng 3, 4 người để được nhẹ lòng. Nhưng xem ra không phải như thế!
- Sự kiêu ngạo đó có phải là một trong những nguyên nhân đưa đến cái chết của người bệnh đó không?
- Cũng không sai! Tôi đã bị sự kiêu hãnh về tài năng của mình che lấp những phán đoán! Tôi đã thấy mình không còn xứng đáng để hành nghề nữa. Tôi muốn xa lánh những gì làm tôi nhớ đến cái chết đó. Tôi không thể hành nghề nữa là vì vậy!
- Nãy giờ nói chuyện với tôi, ông có thấy thoải mái không?
- Cũng phần nào. Nhưng..
- Ông muốn tôi nói với ông là ông không có trách nhiệm trên cái chết đó, có phải vậy không? Đấy là điều ông mong muốn được nghe từ một người khác?
Ông ta thiểu não gật đầu. Hoài nói với ông ta:
- Tôi không làm vậy được vì chính ông đã xác nhận việc ông làm. Có thể chỉ là ông vô tình hay thiếu sót gây nên tử vong. Ông không cố ý.
Ông ta chộp lấy câu nói của Hoài như một người chụp lấy cái phao cứu sinh:
- Tôi thích hai chữ “có thể” của cô. Và cả cụm từ “không cố ý”. Đúng thế! Tôi đâu phải là kẻ giết người? Mọi chuyện đều không cố ý gây ra tử vong. Tôi nhận trách nhiệm về cái chết đó nhưng tôi không cố tình gây nên. Cô hiểu điều này chứ?
- Tôi hiểu! Với thiên chức của ông, nghề nghiệp của ông là cứu người chứ không phải hại người. Ông đã làm đủ trách nhiệm của mình, và câu chuyện đã xảy ra ngoài ý muốn. Người ta có thể làm gì cho một người đã chết?
- Bao nhiêu năm nay tôi chỉ chờ nghe như thế thôi. Những người nghe tôi kể, họ chỉ nghe thoáng qua tuy không nói những điều tôi muốn nghe nhưng trong cái nhìn của họ không thương xót hay đồng tình mà chỉ khẳng định tôi là nguyên nhân gây nên một cái chết oan uổng như thế! Những điều này lại càng chôn vùi tôi nhiều hơn trong cái hố sâu tôi đào ra để trốn tránh…
Hoài yên lặng. Ông ta là bác sĩ, ông ta tự hiểu vấn đề của mình và cũng tự tìm cách để giải quyết. Những điều ông ta cần nói ra, ông ta đã nói hết chưa? Nàng nghĩ chỉ có thế!
Hoài nói:
- Tôi nghĩ ông đã tìm được những gì ông muốn khi ông đến đây. Tôi nói đúng chứ?
Ông ta gật đầu:
- Đúng vậy! Tôi đã trút bỏ được khá nhiều những hỗn độn trong đầu mình. Cô được lắm!
Ông ta nhìn đồng hồ:
- Đến giờ rồi phải không? Hy vọng tôi sẽ không phải trở lại.
Hoài nghĩ thầm nàng cũng không mong ông ta trở lại. Thay vì nói một câu gì đó, nàng đưa tay bắt tay ông ta. Đây là bàn tay một người đàn ông không cứng và thô ráp, bàn tay của một người làm việc bằng đầu óc và trí tuệ, một bàn tay thông minh và kiêu ngạo!
Nàng chỉ đứng lên khi ông ta đi ra. Hoài nhìn theo nhưng không tiễn ông ta.
Thám tử Derek
Hoài bấm máy hỏi Anne:
- Còn bệnh nhân nào nữa không em?
Anne trả lời:
- Nửa tiếng nữa mới có. Nhưng.. hiện đang có một thám tử chờ chị bên ngoài.
Hoài ngạc nhiên:
- Thám tử à? Chuyện gì vậy?
- Ông ta đã đến đây từ mấy ngày trước nhưng chị đi vắng. Bây giờ ông ta trở lại và đang ngồi chờ.
Hoài nhíu mày:
- Cho ông ta vào!
Nàng đi ra về phía cửa. Anne đưa viên thám tử vào và khép cửa lại.
Viên thám tử với gương mặt không có gì đặc biệt với làn da trắng không hồng hào, một người chúi mũi làm việc sau bàn giấy, thiếu ánh nắng mặt trời.
Ông ta đưa tay bắt tay Hoài và tự giới thiệu:
- Tôi là Derek, đang điều tra một vụ giết người!
Hoài sững sờ bắt tay ông ta và mời ngồi. Chuyện gì đây, nàng tự hỏi?
Ông ta nói với Hoài:
- Tôi biết bà rất bận rộn. Tôi không chiếm nhiều thì giờ đâu. Lý do tôi đến đây vì muốn hỏi bà một số câu hỏi về một người bệnh nhân của bà tên là Huyền Anh Phạm.
Hoài hơi luống cuống khi nghe ông ta nhắc đến tên người bệnh nhân của mình mà nàng mới gặp cách đây không lâu.
Nàng hỏi lại ông ta:
- Ông nói người bệnh nhân tên Huyền Anh Phạm?
- Đúng vậy! Cô ta là bệnh nhân của bà phải không? Ngày sinh đây, bà nhìn và xác nhận dùm tôi.
- Để cô thư ký của tôi xem lại cho đúng là người mà ông nói đến. Ông chờ chút.
- Được rồi.
Hoài đứng lên và đi ra ngoài. Khi trở lại nàng ngồi xuống ghế đối diện với viên thám tử, Hoài gật đầu:
- Huyền Anh Phạm là bệnh nhân của tôi.
Ông ta gật đầu, lấy sổ tay và bút ra rồi hỏi Hoài:
- Người bệnh này đã đến đây vì lý do gì?
- Đây là chuyện rất cá nhân và riêng tư của người bệnh, tôi không thể tiết lộ cho ông được. Trừ khi có trát tòa.
Ông ta nhìn Hoài với nét mặt rất nghiêm trang:
- Không cần phải đến trát tòa vì cô gái này đã chết. Bị giết chết! Với người đã chết bà không còn bị ràng buộc gì về những riêng tư của người đó nữa. Đây là một vụ giết người nghiêm trọng. Chúng tôi đang điều tra để tìm ra thủ phạm đã gây nên án mạng này. Bà hãy giúp tìm ra thủ phạm gây nên cái chết rất thương tâm của Huyền Anh Phạm.
Hoài ngồi lặng đi, không nói được một lời nào.
Không thấy Hoài nói gì, viên thám tử hỏi:
- Bà hiểu những điều tôi vừa nói chứ?
Hoài gật đầu. Làm như nàng không thể thốt nên lời. Chưa bao giờ nàng gặp một tình cảnh như thế này.
- Tôi đặt câu hỏi và bà trả lời nhé?
Hoài gật đầu.
- Cô ta đến đây vì vấn đề gì?
Mãi Hoài mới tìm được câu trả lời. Những chữ thoát ra khỏi miệng nàng như đến từ một ai khác.
- Huyền Anh đến đây.. vì cô ta lúc đó đang vướng mắc.. vào một chuyện tình cảm.
- Theo như tôi biết, cô gái này đã có chồng.
- Đúng vậy!
- Vậy bà nói rõ ràng hơn là chuyện tình cảm đó là chuyện gia đình cô ta hay là chuyện một kẻ thứ ba nào đó?
Hoài lấy lại bình tĩnh:
- Gia đình cô ta không có vấn đề gì nhưng Huyền Anh lại yêu một người đàn ông khác và có quan hệ với người đó.
- Với người chồng có vấn đề gì không? Ý tôi muốn hỏi là họ có muốn ly dị hay không?
- Không. Theo như cô ta đã nói với tôi, cô ấy vẫn có gia đình hạnh phúc, không có vấn đề gì.
- Người chồng có biết vợ mình ngoại tình không?
- Điều này tôi không rõ là người chồng có biết hay không.
- Vì sao có chồng và hạnh phúc mà cô ta lại ngoại tình?
Hoài thở dài thầm, tại sao ư? Không thể cắt nghĩa một cách giản dị cho ông hiểu được. Nàng nói ngắn gọn:
- Cô ta mong muốn có được cả 2 người. Một người với trí tuệ và một người chồng trẻ sung túc.
- Cô ta có kể về người thứ ba đó không?
- Có.
- Hãy kể cho tôi nghe về người đó. Bà có biết tên người đó không?
- Cô ta không nói tên, chỉ nói là ông ta hơn cô ấy gần 30 tuổi. Họ gặp nhau ở thư viện. Cả hai đều hay thường xuyên tới đó. Theo những lời cô ta kể tôi có thể hiểu đây là một người đàn ông góa vợ từng trải, trí thức như một học giả, thường có những chuyến đi ra nước ngoài để thuyết trình gì đó. Cô ta không nói rõ.
- Ông ta thuộc sắc tộc nào?
- Tôi không hỏi và cô ta cũng không nói.
- Lần cuối cùng cô ta đến đây vì sao?
Hoài nhìn thẳng vào mặt viên thám tử khi trả lời câu hỏi này:
- Vì cô ta muốn cắt đứt liên hệ với người đàn ông hơn cô ta gần 30 tuổi đó.
- Lý do tại sao? Chồng cô ta khám phá ra hay sao?
- Không, không phải vậy!
- Vậy thì nguyên do vì đâu?
- Người đàn ông đó muốn cô ta phải bỏ chồng và chỉ thuộc về mình ông ta mà thôi.
- Nhưng cô ta không chịu phải không? Lý do vì sao?
- Theo lời kể của Huyền Anh, người đàn ông mà cô ta ngoại tình đã trở nên hung hãn và.. dọa nếu cô ta không bỏ chồng thì ông ta sẽ nói hết sự việc cho chồng cô ta.
- Còn lý do nào khác nữa?
- Theo lời Huyền Anh, ông ta đã theo dõi cô ta làm cô ta sợ hãi. Không những thế ông ta còn đe dọa để cô ta đừng vướng vào lỗi lầm như vợ ông ta đã phản bội ông ta trong quá khứ.
- Bà cứ kể những điều cô ta nói với bà. Đừng quên những chi tiết nhỏ. Điều này rất quan trọng.
- Huyền Anh nói với tôi.. cô ta sợ hãi trước sự thay đổi của người tình lớn tuổi. Cô ta.. nghi ngờ người tình của cô ấy đã từng giết vợ!
- Bà đã khuyên cô ta như thế nào?
- Tôi khuyên cô ta phải nói ra sự thật. Ý tôi muốn nói là Huyền Anh nên thú nhận với chồng cô ta và tìm đến cảnh sát để trần tình về sự đe dọa này.
- Cô ta có nghe theo không?
- Cô ta nói không thể nói với ai khác ngoài tôi về chuyện này. Tôi không nghĩ là cô ta có can đảm thú nhận với chồng. Huyền Anh nói với tôi cô ta cứ trốn tránh người tình. Cô ấy đến đây lần cuối với vẻ hoảng sợ.
Viên thám tử hí hoáy ghi rất nhanh những điều Hoài vừa nói.
- Bà có thể giúp tôi tìm ra danh phận người đàn ông này không?
- Tôi chỉ biết một điều là Huyền Anh rất bảo vệ người đàn ông này. Cũng theo lời kể của cô ta, tôi nghĩ đây là một học giả nổi tiếng. Huyền Anh đang học về cao học văn chương và nhân văn. Như vậy có thể đoán học giả này có liên quan đến những môn như văn chương, hay lịch sử và nhân văn. Ông ta thường xuyên đến thư viện mà Huyền Anh hay đến. Cô ta nói với tôi có một thư viện gần nơi cô ta ở nhất. Một học giả góa vợ, thường xuyên là diễn giả đi ra nước ngoài hay vì hội thảo nào đó. Phải là một người rất nổi tiếng. Tìm được thư viện cô ta hay đến, tôi nghĩ sẽ tìm ra người đàn ông này. Nếu sau cái chết của Huyền Anh, ông ta không còn lui tới đó nữa thì ít nhất người quản thủ thư viện sẽ cũng giúp tìm ra danh tính của người đàn ông đó.
Viên thám tử sau khi ghi chép, ngửng đầu lên nhìn Hoài nở nụ cười:
- Cám ơn bà rất nhiều. Tôi nghĩ với những chi tiết bà vừa kể, chúng tôi sẽ tìm ra thủ phạm không lâu đâu. Những nhận xét của bà rất hay và đầy vẻ thuyết phục.
Viên thám tử đứng lên bắt tay Hoài lần nữa.
- Tôi sẽ liên lạc lại với bà nếu cần thêm chi tiết gì khác.
Khi viên thám tử đã rời khỏi văn phòng, Hoài ngồi thừ người. Hình ảnh Huyền Anh như đang vấn vương đâu đây. Một cuộc phiêu lưu cho cô gái trẻ để rồi đưa đến một kết thúc bi thương. Cũng may cô ta không có con. Nhưng.. nếu có con có lẽ Huyền Anh đã không hành động như thế!