Chương 18 Gabriel Galian
Một ngày thứ năm đã sang giữa tháng hai. Mùa đông năm nay ở Houston dường như đến rất nhanh và bỏ đi không luyến tiếc. Cũng chẳng thể gọi bây giờ là mùa xuân. Chỉ là một mùa gì rất ẩm ương trái mùa, sáng ấm, hơi nóng và chiều tối lạnh. Có thể trải nghiệm 3 mùa trong một ngày!
Hoài vừa lái xe đi làm vừa nhớ đến cuộc trò chuyện đêm qua với Lữ. Không tối nào mà họ không nói chuyện với nhau như một sự gần gũi cần thiết. Nàng lại mỉm cười khi nhớ đến những lời trêu chọc của Lữ. Chàng hẹn sẽ về đây vào cuối tháng. Lời hẹn sẽ trồng hoa sau vườn nhà của Hoài vẫn được Lữ ghi nhớ và sẽ thực hiện.
Niềm vui và trông mong đó đi theo Hoài đến văn phòng.
Hoài hỏi Anne:
- Hôm nay sẽ bận hay vắng?
- Sáng 3 người, một người mới. Chiều chị có 3 người bệnh nhân cũ. Vậy là vừa chưa?
Hoài cười:
- Thế là đủ!
Anne đùa:
- Hy vọng ngày nào đi làm chị cũng vui như mấy hôm nay. Chị thay đổi nhiều thật! Nhưng em thấy tốt!
- Tốt thật à?
Người bệnh nhân đầu tiên trong ngày thứ năm hôm nay là một bệnh nhân lâu ngày vẫn trở lại quanh quẩn với những vấn đề của bà ta mà do chính bà ấy không chịu từ bỏ. Mỗi lần gặp người bệnh nhân này, Hoài đều thở dài thầm. Nàng đã nghe nhiều hơn là nói với bà ta. Giản dị vì người bệnh này chỉ muốn nói và không muốn nghe Hoài lên tiếng!
Còn người bệnh thứ hai ngày hôm nay ra sao đây? Anne bảo đây là một người mới!
Khi mở cửa đón người bệnh thứ hai, Hoài sững sờ kêu lên:
- Gabriel!
Người bệnh nhân thứ hai đang đứng trước mặt nàng là Gabriel!
Người đàn ông có đôi mắt mầu xanh lục, gương mặt xương xương với gò má cao, nhiều râu cười nhìn nàng:
-Hoài! Tôi đã nói sẽ có lúc cần nhờ cô tư vấn mà!
Anne tò mò nhìn hai người. Họ quen nhau sao? Một người bệnh nhân mới đến từ xa, từ New York!
Hoài vui vẻ nói với Gabriel:
- Mời anh vào! Anh làm tôi ngạc nhiên quá!
- Cô khỏe không?
Hoài cười:
- Bình thường. Tôi vẫn còn ngạc nhiên vì bất ngờ quá!
Nàng đon đả:
- Mời anh ngồi! Xin lỗi với những người khác, họ có thể chọn ngồi bất cứ chỗ nào họ muốn.
Hoài cười đưa tay chỉ:
- Anh cũng thấy có rất nhiều chỗ! Nhiều người thích khoảng cách, có kẻ muốn ngồi gần. Tức cười quá phải không?
Gabriel cười:
- Cô làm tôi thấy vui với sự cởi mở rất.. gần gũi như thế!
Lần này Hoài cười lớn:
- Bởi vì người bệnh nhân này đặc biệt quá! Tôi vẫn không ngờ! Không thể ngờ!
Khi Hoài ngồi vào bàn làm việc của mình, Gabriel chọn chiếc ghế gần Hoài nhất. Anh ta hỏi Hoài:
- Vì sao người bệnh nhân này đặc biệt?
- Tại sao phải xuống tận đây? Trên New York có biết bao nhiêu người giỏi nổi tiếng mà anh không đến? Điều này không lạ lùng sao?
- Có thể lạ lùng đối với Hoài nhưng đối với tôi thì không. Không phải với ai tôi cũng có thể mở miệng được.
Vừa nghe Gabriel nói xong, Hoài lại rũ ra cười:
- Anh đừng trêu tôi như thế!
Gabriel nhìn Hoài với vẻ thích thú:
- Không! Tôi nói thật! Tôi rất ít nói, nhiều người phê bình tôi lạnh lùng, kín đáo. Thế nào cũng được, nhưng đó là một phần con người của tôi như vậy.
Hoài quan sát Gabriel nhưng nàng vẫn còn tủm tỉm cười:
- Tôi có thể làm gì cho anh?
- Tôi đã nghĩ chọn lựa của mình là đúng. Ngay từ lần đầu gặp cô, tôi đã thấy ngay đây là người có thể hiểu được tôi. Tôi cảm nhận được sự tin cậy mà tôi chưa hề thấy như thế đối với ai khác.
Những lời nói của Gabriel rất nghiêm túc và đầy vẻ chân thành làm tan biến nụ cười trên mặt Hoài. Nàng đang ngồi đối mặt với một người đàn ông không giản dị trong mọi suy nghĩ. Và người đó đang trông đợi đặt để tin cậy vào nàng. Chưa có một người bệnh nhân nào của Hoài như thế! Hay vì Gabriel không chỉ là một bệnh nhân mà còn là một người quen? Điều này sẽ gây khó khăn cho nàng, Hoài nghĩ như thế.
- Cám ơn anh đã có lòng tin như thế! Nhưng cũng đừng vội kết luận quá sớm như vậy!
- Những phán đoán của tôi trước giờ ít sai!
- Tôi nói như thế vì không muốn làm anh thất vọng!
Gabriel cười:
- Có sao đâu? Tôi đang thấy thoải mái, rất thoải mái.
- Vậy thì chúng ta có thể nói bất cứ chuyện gì đúng không? Có thể từ những chuyện đã lâu hay chỉ mới đây thôi. Có những lúc chúng ta cần rũ bỏ, không hẳn như buông thả nhưng cần trút bớt những gì không cần thiết cứ đang bấu víu vào mình không phải sao?
- Đúng vậy! Nhưng đấy chỉ là ước muốn.
- Có thể ước muốn không đủ mạnh mẽ để nhất quyết đi đến từ bỏ. Hay chính anh muốn lưu giữ vì không nỡ từ bỏ?
- Có lẽ vậy!
- Vì sao? Quan trọng đối với anh lắm hay sao? Hay chỉ là những kỷ niệm không quên được?
- Cô giúp tôi quên đi!
- Kể cho tôi nghe! Tôi nghĩ nếu anh có thể kể ra được, sẽ giúp anh quên. Khi anh không nói với một ai là anh đang cầm giữ cho riêng mình.
- Vì vậy tôi càng nhận thấy chọn lựa của mình về đây gặp Hoài là đúng! Cô sẽ làm tôi nói ra được những điều tôi muốn nói. Tôi đã giữ những điều này trong lòng gần 8 năm nay.
Không thấy Gabriel nói thêm, Hoài khơi lại:
- Không phải anh giữ trong lòng mà anh đang sống với quá khứ! 8 năm không phải là một thời gian ngắn ngủi. Hoài niệm như thế là quá đủ! Chỉ vì một phụ nữ sao?
Gabriel nhìn Hoài. Đôi mắt xanh lục rất dị kỳ của anh ta dường như đậm mầu lại.
- Chỉ vì một phụ nữ! Đúng thế! Không chỉ có mỗi mình cô ta mà còn cả những bí mật của cô ấy cứ đeo đẳng tôi luôn mãi với hàng ngàn câu hỏi không có giải đáp.
- Tên cô ấy là gì?
Gabriel nói nhỏ như thì thầm:
- Katrya!
Hoài nói ngay:
- Một phụ nữ Nga?
- Một nhà báo Nga bất đồng chính kiến!
Hoài hơi ngồi thẳng người lên khi hỏi lại:
- Cô ta xin tỵ nạn chính trị và ở lại đây sao?
- Phải!
- Tình yêu của anh đối với Katrya như thế nào? Tôi đoán là không cuồng nhiệt hay giông bão ngay khi gặp cô ta lần đầu?
- Tại sao cô lại hỏi như thế? Vì sao cô biết?
- Tôi chỉ suy nghĩ và đoán dựa trên cá tính của anh theo tôi nhận xét. Có thể tôi suy luận sai nhưng theo sự quan sát của tôi, anh không phải là người dễ buông thả hay mù quáng trong tình yêu nhưng mà.. rồi cũng có lúc anh sẽ hay đã không kềm chế được bản thân.
- Rất đúng! Tôi muốn nghe Hoài nói về tôi!
Hoài lại tủm tỉm cười:
- Đã biết mình như thế nào, sao lại còn muốn biết nhận xét của người khác?
- Cô làm tôi rất thích thú, thật lòng mà nói như thế! Tôi cũng không hiểu nữa, nhưng.. nghe cô nói về con người của tôi, tôi rất thích vì nhận xét của cô không sai. Hay chính cô đã cho tôi thấy rõ mình hơn?
- Chẳng lẽ có những điều về anh mà chính anh cũng không nhận ra sao?
- Có thể nói như thế đi!
- Vì sao anh khép kín như vậy? Có điều gì anh muốn che dấu hay không muốn người khác nhìn rõ mình?
- Bình thường tôi thấy mình rất lạc lõng như không có chỗ đứng trong một đám đông. Cảm giác không thuộc về rất khó chịu nên tôi tránh. Tôi không có gì phải che dấu bản thân.
- Con người cần tồn tại và hòa nhập giữa sự giao thoa của rất nhiều người. Điều này không có nghĩa là anh mất đi tính độc lập và giá trị riêng của bản thân bởi vì cho dù tiếp cận với người khác, hay được chấp nhận bởi một nhóm người nào đó thì anh vẫn là anh.
- Tôi chỉ thấy không cần thiết phải giao tiếp với người khác.
- Anh là con một duy nhất trong gia đình?
- Không sai!
- Tuổi thơ đơn độc lắm sao? Hay ngay trong cuộc sống trong gia đình đã như thế?
- Gia đình tôi rất trầm lặng! Mọi người đều ít nói. Tôi nhớ những bữa ăn tối rất yên tĩnh, không có gì để chia sẻ.
- Vậy buồn quá!
- Lúc đó tôi cũng không thấy buồn và mặc nhiên xem đó là chuyện bình thường. Tôi đã lớn lên và trưởng thành trong sự.. bất bình thường đó nhưng lại thấy đó là chuyện tự nhiên.
- Chắc anh rất ít bạn?
- Rất ít, nếu có thể coi đó là bạn!
- Nhưng vẫn ước muốn có một người bạn hiểu mình chứ?
Gabriel suy nghĩ, nhìn Hoài khi trả lời:
- Tôi ao ước có một người.. hiểu tôi như Hoài.
Hoài cười:
- Anh đừng nhầm lẫn một người bạn với một người chuyên môn trong ngành như tôi.
- Không! Tôi không hề nhầm lẫn! Người ta có thể có một người bạn đời hay một người bạn thân hay một người tình rất hiểu mình. Dĩ nhiên không phải là chuyện dễ dàng có được như thế. Đó không phải là một sự may mắn sao?
Hoài chớp mắt không phải vì luống cuống nhưng nàng cảm nhận được một điều gì hơi khác lạ trong câu nói của Gabriel.
- Anh vẫn thường che dấu cảm xúc của mình sao?
Gabriel cúi đầu:
- Vì sao cô có thể nhìn thấy tôi rõ ràng như thế?
- Toàn thể con người anh cho tôi thấy những chống trả mãnh liệt giữa một bản ngã nguyên sơ từ khi anh đã được hình thành trong bụng mẹ và đến khi chào đời để rồi mọi thứ chung quanh áp đặt lên anh để điểu khiển, chi phối. Điều này khiến anh trở thành một ai đó khác đi.
- Đúng vậy!
- Anh đối phó thế nào trước sự xung đột đó? Có phải là kềm giữ cảm xúc không?
Gabriel thở dài:
- Cô làm tôi thấy như mình đang soi gương! Sự đè nén nhiều khi làm tôi nghẹt thở!
- Anh đang đánh mất đi sự hiện hữu chân thật của chính mình bằng những giấu diếm đó. Cứ tiếp tục như thế anh sẽ trở thành một kẻ giả dối ngay với chính mình!
- Tôi phải làm gì để thoát ra khỏi chính mình? Cô hãy nói cho tôi biết bằng cách nào tôi có thể làm được điều ấy?
- Anh hãy chấp nhận cảm xúc trong anh và sự biểu lộ của nó. Đau đớn, khổ sở, vui, buồn.. mọi cảm xúc được tỏ lộ tự do. Biểu lộ là sống, kìm hãm là làm thui chột đi cảm xúc. Nếu không muốn nói là chết dần chết mòn! Giọt nước mắt buồn đau không có gì là xấu hổ. Hãy để nó trào ra tự nhiên, đừng kềm giữ giọt nước mắt đó. Nụ cười sảng khoái hồn nhiên để lộ ra những vui sướng có gì mà phải che dấu?
- Tại sao cô có thể nghĩ về cảm xúc và nói hay như thế?
Hoài phì cười:
- Anh hãy thử cười với tôi đi như một sự đồng ý về những điều tôi vừa nói.
Cả hai cùng cười. Hoài cười rất thoải mái. Còn Gabriel tuy cười nhưng vẫn còn dè giữ.
- Tại sao anh sợ cảm xúc? Nó đâu có làm giảm giá trị con người anh đâu? Anh chẳng mất gì cả mà ngược lại anh còn được nhiều lợi ích vì nó. Người Việt Nam chúng tôi thường nói rằng những nụ cười là những liều thuốc bổ diệu kỳ mà chúng ta không ngờ đến.
Gabriel không nói gì. Một lúc sau, anh ta nói với Hoài:
- Tôi phải tập biểu lộ sao? Nhưng với ai?
- Với tất cả những người anh gặp gỡ. Hãy thả lỏng mình ra. Cứ tưởng tượng anh ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn, buông thả tất cả. Có thấy dễ chịu không? Rồi anh sẽ quen và không cần để ý đến nữa. Tất cả sẽ tự nhiên đến và đi.
Có lẽ Gabriel đang chiêm nghiệm về những điều Hoài mới nói với anh ta.
Hoài đặt câu hỏi khác:
- Có bao giờ anh khao khát một điều gì khi có một cái gì khác thường đột nhiên xảy đến không?
Gabriel không nhìn Hoài nữa mà chuyển hướng về bức tường có treo một bức tranh lập thể mà Hoài rất ưa thích. Anh ta đáp:
- Gần tám năm trước tôi đã có khát khao như thế. Rồi những rắc rối cũng từ đó mà ra..
- Katrya?
- Katrya! Nhưng để ngày mai chúng ta hãy nói đến cô ta!
Hoài ngạc nhiên:
- Anh đã lấy hẹn ngày mai nữa ư?
Lần này nụ cười Gabriel rất thoải mái:
- Từ New York xuống thì phải lấy hẹn như thế chứ? Tôi có rất nhiều điều muốn nói.
Hoài nghĩ thầm một người như Gabriel kín đáo xa cách với mọi người, nay được dịp “nói”!
- Nãy giờ tôi có giúp được gì cho anh không?
- Rất nhiều! Như Hoài đã thấy tôi rất cô độc!
- Con người của anh một phần là như thế nhưng phần khác sự cô độc cũng chính là một chọn lựa của anh.
- Bởi vì nói chuyện với một người không hiểu mình và cũng không muốn nghe mình nói thì nói làm gì? Tôi nói đúng hay sai?
- Có phần đúng nhưng cũng có phần sai!
- Nói chuyện với Hoài, tôi có thể nói mãi không chán! Chỉ sợ..
Hoài không hỏi vì sao Gabriel không nói tiếp bởi vì có lẽ nàng cũng đoán được và muốn tránh né.
Có tiếng chuông reo nhỏ. Hoài nhấc máy nghe.
Tiếng Anne bên kia đầu dây:
- Đã hết giờ lâu rồi! Chị đang có bệnh nhân chờ!
- Được rồi! Cám ơn em. Cũng xong rồi.
Hoài nói với Gabriel:
- Gặp lại anh ngày mai. Tôi có bệnh nhân khác đang chờ.
Gabriel đứng lên. Hoài tiễn anh ta ra đến cửa phòng. Gabriel quay lại bắt tay Hoài. Anh ta giữ tay Hoài rất lâu mới buông ra.
- Cám ơn.. Hoài! Những giây phút vừa qua thật hiếm có đối với tôi. Có lẽ tôi sẽ mang cuộc trò chuyện này theo tôi về New York! Tôi muốn giữ tất cả những điều cô đã nói với tôi.
Nhìn theo Gabriel ra bên ngoài, Hoài cảm nhận mơ hồ một cái gì khác lạ đang xảy đến! Khép cửa phòng lại, nàng muốn xua đuổi cảm nhận kỳ lạ đó!
Chiều tối hôm đó, Hoài vẫn mở ti vi khi ăn. Những tiếng động và hình ảnh trên màn hình như thu hẹp sự vắng vẻ chung quanh nàng trong căn nhà thật trống trải.
Bữa ăn tối kéo dài hơn thường lệ bởi vì Hoài mải theo dõi chương trình trên ti vi. Đang khi thu dọn, Kim gọi điện thoại. Hai mẹ con chuyện trò một lúc. Từ hôm Hoài đi New York về đến giờ, cũng nói chuyện với Kim vài lần nhưng con bé không hề đề cập đến Lữ. Hoài hiểu con gái mình. Sau khi biết Lucas là ai, đương nhiên những suy nghĩ của Kim sẽ khác, không được như lần đầu gặp Lữ. Nàng không hề trách con gái. Nếu nàng là Kim thì cũng thế thôi!
Đang nằm nghe nhạc thư giãn sau khi tắm xong thì Lữ gọi điện thoại.
Vẫn giọng nói trầm ấm quen thuộc, Lữ nói như phả hơi thở vào tai nàng:
- Em đang làm gì? Anh nghe thấy tiếng nhạc… Nghe hay quá! Ước gì anh được ở bên cạnh em lúc này..
- Anh đang ở bên cạnh em đó thôi. Em đang nhắm mắt lại và hình dung anh đang ngồi cạnh đây.
- Em đang nghe nhạc gì?
- Em vặn nhạc lớn nhé? Anh nghe và đoán xem.
Chừng 2, 3 phút sau, Lữ nói:
- Anh nghĩ là anh đoán đúng, có phải là Kirk Whalum với bài For all we know.
- Anh giỏi! Chỉ nghe thế mà nhận ra ngay!
- Tiếng kèn alto saxophone của Kirk Whalum rất đặc biệt với những nốt luyến láy trữ tình mà hiếm có nhạc sĩ nào diễn tả được như vậy!
Hoài thủ thỉ:
- Còn anh đang làm gì?
- Anh đang viết dở dang.. rồi không viết được nữa.. Chỉ nghĩ và nhớ về em. Hôm nay em làm việc có vui không?
- Ngày hôm nay có một bất ngờ!
- Bất ngờ như thế nào?
- Hôm nay em có một bệnh nhân bất ngờ!
Lữ hơi ngạc nhiên vì trước giờ Hoài chưa hề nhắc đến chuyện làm việc cũng như nói đến những bệnh nhân của nàng. Chàng hỏi lại:
- Bất ngờ như thế nào?
- Gabriel!
Lữ như choàng tỉnh:
- Gabriel Galian?
- Đúng vậy!
- Tại sao Gabriel phải xuống tận Houston tìm em?
- Vậy mới nói là bất ngờ!
- Anh ta có vấn đề gì sao?
- Đương nhiên!
- Nhưng tại sao phải đi xuống tận Houston?
- Đó là chọn lựa của Gabriel khi muốn giải tỏa vấn đề của anh ta! Nhưng em chỉ có thể nói như thế thôi, anh hiểu chứ?
- Dĩ nhiên, anh hiểu! Nhưng chỉ thấy kỳ lạ và hơi khó hiểu!
- Gabriel nói với em không phải với bất cứ ai cũng làm anh ta mở miệng được!
- Điều này thì đúng!
Hoài nói lảng sang chuyện khác nhưng nàng hơi hối hận khi kể về chuyện Gabriel cho Lữ nghe! Tại sao nàng lại kể về một người bệnh nhân cho Lữ nghe?
Nhưng Lữ vẫn thắc mắc:
- Thật sự Gabriel có vấn đề gì sao?
- Những người tìm đến em đều có những vấn đề của họ. Nhưng anh này.. ở đây đang là mùa xuân rồi đấy.
- Trên này vẫn còn lạnh lắm! Vẫn còn tuyết. Cứ mỗi lần tuyết rơi anh lại nhớ đến hôm mình đi trượt tuyết. Nhớ hết những ngày em đã ở đây. Mặt gối em nằm đến hôm nay không còn mùi hương của tóc em nữa. Hay vỉ anh áp mặt vào nhiều quá! Nhưng mùi hương của em vẫn còn nguyên trong trí nhớ anh. Anh tìm được vài sợi tóc của em còn vương trên mặt áo gối.
Hoài cười trêu đùa:
- Anh làm gì với mấy sợi tóc của em? Em nói đùa thôi!
- Anh cất đi cùng với chiếc lá phong hôm nào đậu trên mái tóc em trong Central Park, em nhớ không?
Những cử chỉ nhỏ nhặt của Lữ luôn làm nàng xao xuyến!
Không thấy Hoài nói gì, Lữ hỏi lại:
- Sao em không nói gì?
Hoài nói nhỏ:
- Những điều ngọt ngào anh nói làm em....
Không thấy Hoài nói tiếp, Lữ hỏi lại:
- Làm em.. làm sao?
- Làm em muốn dựa đầu lên vai anh lúc này.. hít thở hơi ấm của anh.. rồi chìm vào giấc ngủ.
Và cứ như thế, họ ru ngủ nhau bằng những ngọt ngào mà chỉ có những người đang yêu mới cảm nhận được.