Chương 19 Gabriel Galian
Cái hẹn của Gabriel trở lại gặp Hoài vào ngày hôm sau cũng cùng giờ. Lần này anh ta yêu cầu cho hẹn 2 tiếng đồng hồ liền vào buổi sáng. Chưa hề có người bệnh nhân nào hẹn 2 tiếng đồng hồ liền như thế.
Anne đã nói trước cho Hoài biết về điều này. Anne nói với Hoài:
- Chắc vì ở xa tới nên mới hẹn như vậy!
Hoài chẳng nói gì. Nàng tự nhủ sẽ không bao giờ nhắc đến Gabriel khi nói chuyện với Lữ. Hoài có cảm tưởng Lữ không vui vì Gabriel về đây tìm nàng để tư vấn!
Hôm nay nhìn Gabriel có vẻ thoải mái và vui vẻ. Hoài cười nói:
- Hình như tôi chưa bao giờ thấy có ai vào đây mà vui vẻ như anh hôm nay!
Gabriel bật cười:
- Vì Hoài đấy! Tôi đang để cho mình được thoải mái bộc lộ những cảm xúc của mình.
- Tốt lắm! Tôi vui vì nghe anh nói như thế! Anh có muốn uống gì không? Ở đây có trà, cà phê và chocolate, nước lọc. Không có rượu!
Nói xong Hoài cười. Gabriel cũng cười theo.
- Chắc chút nữa có một tách cà phê thì tốt! Lúc nào bệnh nhân của cô cũng được chăm sóc như thế sao?
- Không hề có! Chưa bao giờ!
- Tôi lại được đặc ân đó sao?
Hoài cười giơ tay nói với Gabriel:
- Mời anh ngồi! Bởi vì có tới 2 tiếng để nói nên tôi nghĩ anh sẽ cần uống một thứ gì.
Cả Gabriel và Hoài đều cười thành tiếng.
Hoài không ngồi vào bàn làm việc như thường lệ mà chọn một chỗ ngồi ở ghế bành đối diện với Gabriel.
- Anh đã sẵn sàng kể cho tôi nghe về Katrya chưa? À, nhưng tôi phải kể cho anh nghe một chuyện này. Ngày hôm qua không hiểu sao tôi lại tò mò tìm hiểu ý nghĩa về cái tên người phụ nữ của anh. Qua đó tôi có một cái nhìn rõ ràng hơn về Katrya nếu như những ý nghĩa này là đúng.
Gabriel nhìn Hoài và hỏi lại:
- Tôi chưa hề biết tên cô ấy có ý nghĩa gì!
- Thật sao? Tôi vẫn nghĩ cái tên gọi và con người có một tương quan nào đó!
- Tôi chưa hề biết đến điều này!
- Anh có muốn biết về ý nghĩa tên của Katrya không?
- Dĩ nhiên là tôi muốn biết!
- Để tôi nói cho anh nghe và anh sẽ suy nghĩ xem những điều tôi tìm hiểu sau đây đúng được bao nhiêu phần trăm nhé?
Gabriel tủm tỉm cười:
- Cô luôn luôn tạo nên những thú vị bất ngờ!
- Chẳng qua vì tôi hay tò mò thôi! Cái tên Katrya có nhiều ý nghĩa khác nhau. Đầu tiên Katrya có nghĩa là trinh nguyên. Người mang tên gọi là Katrya luôn có ước muốn ẩn sâu trong tâm hồn là được yêu và đồng hành với người mình yêu. Đây là những người gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến với những người liên hệ. Họ coi trọng sự thật, công bằng, nguyên tắc, kỷ luật. Nếu không đạt được những điều này thì họ trở nên rất lạnh nhạt. Katrya của anh có như thế không?
- Phần nào thôi!
- Anh bị Katrya thu hút ngay từ lần đầu tiên không? Gặp gỡ như thế nào?
- Trong một buổi party của gia đình tôi với nhiều người mà cha tôi có quan hệ làm ăn trong ngành xuất bản và cũng cả những quen biết có lợi cho công việc.
- Có người quen giới thiệu Katrya cho anh?
- Phải. Katrya nổi bật trong đám đông đêm đó.
- Vì sao? Cô ta đẹp lắm ư?
- Vì mái tóc dài, đen bóng mượt mà. Đôi mắt xanh nhạt rất lạnh trên làn da trắng. Mầu xanh lạnh như băng tuyết. Đôi môi sơn đỏ rực của Katrya như một đốm lửa đang bừng cháy..
Hoài nói tiếp theo lời diễn tả của Gabriel:
- Nhưng không đủ để tan chẩy băng giá trong đôi mắt đó?
Gabriel nhìn Hoài:
- Thật vậy! Vì sao cô có thể hiểu để tiếp lời tôi muốn nói như vậy được?
- Vì sự mô tả của anh! Anh đang cho tôi nhìn thấy sự tương phản đó trên khuôn mặt của Katrya. Anh bị thu hút ngay lập tức sao?
- Tôi chú ý nhưng không hiểu sao lại thấy sợ hãi!
- Tại sao lại sợ hãi? Anh sợ bị chiếm đoạt sao?
- Một phần nào là như thế! Nhưng có lẽ vì toàn thân Katrya tỏ lộ một cái gì khác thường bí ẩn. Trực giác cho tôi một cảm nhận đầu tiên là sự bất hạnh!
Hoài chú ý đến hai chữ bất hạnh mà Gabriel vừa nói ra. Nàng hỏi lại:
- Sự bất hạnh của ai? Của anh hay của Katrya?
Câu hỏi của Hoài như đang đào sâu những ẩn ức mà Gabriel vẫn trốn tránh từ bao lâu nay.
- Chắc của cả Katrya và của cả tôi!
- Hãy nói về sự bất hạnh của anh! Anh chưa kể cho tôi nghe về Katrya nhưng sự bất hạnh của anh có liên quan gì đến cô gái này sao? Hay anh muốn nói về Katrya? Hai người bắt đầu như thế nào?
- Như tôi đã nói trước đây, Katrya là một nhà báo bất đồng chính kiến ở bên Nga. Cô ta đào thoát sang Mỹ và xin tỵ nạn vì lý do chính trị. Cô ta được ở lại Mỹ vì vậy. Katrya được giới thiệu đến nhà xuất bản của gia đình tôi để nhờ giúp đỡ tìm việc. Cha tôi đã giao cho tôi việc giúp đỡ cô ấy trong thời gian đầu.
- Katrya là người như thế nào?
- Vẻ bề ngoài rất xa cách.. giống như tôi.. nhưng bên trong cô ấy rất cuồng nhiệt nếu gợi đúng đến những ẩn sâu trong tâm hồn Katrya.
- Anh và cô ta có nhiều điểm giống nhau lắm sao?
- Thoạt tiên tôi tưởng như vậy!
-Sự thật không phải vậy sao? Vậy đây chính là nỗi bất hạnh của anh ư?
- Sao Hoài có thể nhìn thấu đáo tôi như vậy được? Tại sao? Tại sao như vậy được?
Hoài hơi mỉm cười khi trả lời:
- Tôi đã chọn đúng nghề nghiệp của mình không phải sao? Hãy kể tiếp cho tôi nghe đi!
- Tôi bất hạnh vì đã yêu Katrya!
- Anh hối tiếc vì đã yêu sao? Cuộc tình của hai người kéo dài bao nhiêu lâu?
- Hai năm! Tôi đã nghĩ mình sẽ sống suốt đời hạnh phúc bên người phụ nữ mà mình đã yêu. Tôi cũng tưởng mình đã tìm được một nửa của đời mình. Tôi đã mở rộng lòng mình và cho đi hết, không hề giữ lại hay che giấu một điều gì về bản thân. Ở bên cạnh Katrya tôi thấy hạnh phúc. Nhìn cô ấy cười tôi thấy vui. Ngay cả những lúc Katrya khóc, tôi lại thương cảm và càng yêu hơn! Tôi đã mê muội trong tình yêu này. Tôi không bao giờ nghĩ mình có thể mê đắm trong tình yêu như thế! Và mặc dù có những lúc tôi tỉnh táo, tôi cũng có thể đoán có những điều trong cuộc đời của Katrya mà cô ấy không thể chia sẻ cùng tôi được!
Không thấy Gabriel kể tiếp, Hoài hỏi:
- Về phần Katrya, tình yêu dành cho anh chỉ là những dối trá sao hay chỉ là tình yêu cầm chừng?
- Đúng thế! Có lẽ trong thời gian 2 năm đó, cũng có những lúc Katrya yêu tôi thật lòng. Nhưng cuộc đời nhiều gian nan khó khăn của cô ta đã không cho phép Katrya được sống, được yêu như cô ta mong muốn! Katrya luôn luôn dựng lên một bức tường ngăn cách giữa tôi và cô ấy! Những điều tôi thích, tôi muốn, cô ấy chỉ hùa theo để vừa lòng tôi! Thực sự tôi không biết Katrya là người như thế nào! Trong suốt 2 năm đó tôi vẫn không thể nào biết được con người thật của Katrya. Như cô đã nhận ra về con người tôi, mù quáng hay cuồng nhiệt không phải là tôi nhưng khi gặp Katrya và yêu nàng, tôi đã thay đổi!
- Anh nhận ra sự thay đổi ở mình và có dễ dàng chấp nhận không?
- Dường như tôi không cưỡng lại được! Tôi biết nhưng không kiểm soát được mình!
- Lúc nào thì anh nhận ra Katrya không hẳn là yêu anh?
Gabriel cười nửa miệng:
- Phải đến hơn 1 năm sau tôi mới biết!
- Lúc đó anh có thất vọng không?
- Không! Tôi vẫn bám víu vào tình yêu đó và tự dối trá với chính mình!
- Anh không thể buông tay Katrya?
- Tôi vẫn hy vọng cô ấy sẽ yêu tôi như tôi yêu cô ấy. Tôi chỉ cần có Katrya bên cạnh mình! Tôi đã không cần gì khác. Và tôi chấp nhận như thế!
- Nếu anh đã chấp nhận như vậy thì vì sao lại chia tay? Hay chính Katrya đã rời bỏ anh?
- Chúng tôi không hẳn là chia tay!
Hoài ngạc nhiên:
- Vậy thì sao? Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Katrya?
- Ngày tôi cầu hôn Katrya, cô ấy đã nhận lời. Nhưng đêm đó Katrya đã tự kết liễu đời mình..!
Hoài yên lặng. Câu chuyện của Katrya không chỉ có thế, nàng nghĩ như vậy!
- Tất cả có vẻ vô nghĩa đối với tôi! Đối với anh có như thế không?
- Thoạt tiên có vẻ như thế, tôi cũng nghĩ như vậy! Đau đớn vì mất mát, hoang mang vì sao Katrya lại tự tử, tôi đã trải qua những ngày tháng sầu thảm ghê gớm!
- Anh có tìm hiểu về cái chết của Katrya không?
- Một tuần sau, tình cờ nhìn thấy một quyển sách của Katrya để quên trong phòng ngủ của tôi, mọi sự mới sáng tỏ dần!
Hoài bắt đầu bị cuốn hút vì câu chuyện của người phụ nữ tên Katrya! Nhưng nàng chờ đợi nghe Gabriel kể tiếp.
- Hoài có biết tôi tìm thấy gì trong đó không?
- Một bí mật của cô ấy, tôi đoán?
- Chỉ là mẩu giấy nhỏ xếp làm 4. Vỏn vẹn chỉ viết: “Hãy để cùng chỗ hẹn như lần trước!”.
Hoài nói ngay:
- Katrya là gián điệp?
Gabriel gật đầu:
- Đúng như vậy!
- Anh có chắc không hay chỉ suy đoán?
- Tôi là người đã thuê gác trọ cho Katrya và tôi có chìa khóa. Những ngày sau cái chết của Katrya, tôi thường đến đó như để níu kéo những gì thuộc về người con gái tôi yêu tên là Katrya. Tôi không muốn mất cô ta hẳn… Hợp đồng của căn gác trọ còn kéo dài đến cuối năm nên tôi vẫn phải trả tiền thuê. Một ngày kia khi tôi đến đó, cửa phòng đã bị kẻ lạ nậy cửa vào. Bên trong căn gác của Katrya đã bị lục tung bừa bãi. Mọi sự tan hoang như vừa có một cơn bão thổi qua phá hủy!
- Anh đâu có nghĩ đơn giản chỉ là kẻ trộm phải không?
- Kẻ trộm không phá phách như thế! Một ai đó đã vào đây để tìm một thứ gì, có thể là rất quan trọng!
- Anh tìm được gì?
Gabriel cười buồn:
- Tôi đã nghĩ ngay là chuyện này có liên quan đến cái chết của Katrya!
- Anh có sợ cho bản thân mình không? Anh có sợ bị hãm hại vì là người tình của Katrya hay anh sợ cho những sự thật về cô ấy bị phơi bầy và làm anh thất vọng?
- Tôi sợ hãi! Đúng như thế! Nhưng những ám ảnh về Katrya làm tôi phát điên lên. Tôi nhất quyết muốn biết thực sự cô ta là người như thế nào? Liệu người phụ nữ mà tôi yêu có đúng như tôi nghĩ hay không?
- Lúc đó anh đã sẵn sàng chấp nhận sự thật về Katrya sao?
- Tôi không còn chọn lựa nào khác! Katrya không còn nữa nhưng hình ảnh cô ta luôn luôn chế ngự tôi, ngày và đêm. Đôi mắt xanh băng giá luôn luôn là rào cản để đẩy lui bất cứ ai muốn tiến đến gần Katrya. Đôi mắt ấy cứ bám theo tôi!
- Katrya đã dựng lên một rào cản ngay cả đối với anh sao?
Gabriel trả lời mà không nhìn Hoài:
- Ngay cả đối với tôi! Đấy chính là phần bí ẩn mà cô ta đã giữ riêng cho mình!
- Anh có nghĩ đấy là nỗi bất hạnh của Katrya mà anh mới nhắc đến không?
- Chỉ là suy đoán của tôi. Hay vì tôi muốn nghĩ như thế để biện minh vì sao Katrya khó có thể đi vào tình yêu.. với tôi..
- Anh tìm được gì trong căn gác trọ của Katrya?
- Không có gì cả! Hay một ai đó đã tìm được những thứ họ muốn tìm và đã mang đi!
- Vậy chuyện Katrya là gián điệp chỉ là một giả thuyết?
- Không, không phải vậy! Vì ngay sau đó, tôi nhận được một lá thư nặc danh với lời lẽ như thế này, tôi nhớ rất rõ: “Nếu còn muốn sống thì hãy quên Katrya đi!”.
- Một lời cảnh cáo?
- Đúng thế! Nhưng người viết và gửi đã không ngờ rằng mẩu giấy mà họ viết cho Katrya đã bị cô ấy không hủy đi nhưng kẹp trong sách. Và tôi đã tình cờ tìm thấy. Nét chữ y hệt như nhau.
- Anh có nghĩ là Katrya bị bức tử không?
Gabriel gật đầu:
- Chắc chắn là như vậy! Tôi đã nghĩ là vì tôi! Có thể Katrya bị ép buộc làm một chuyện gì có thể hại đến tôi nên cô ấy từ chối và bị giết!
- Anh nghĩ như vậy?
- Nếu không phải vì tôi hẳn thì cũng vì chuyện gì có liên quan đến tôi!
- Anh có thể nói rõ hơn không?
- Khi được cha tôi giao cho việc giúp đỡ Katrya, tôi đã hỏi cô ta có muốn giúp một người viết hồi ký không? Cô ấy nhận lời.
Không thấy Gabriel kể tiếp, Hoài ngạc nhiên hỏi lại:
- Rồi sao?
Gabriel thở dài:
- Đó là hồi ký của một nhân vật có lập trường chính trị công khai đối lập với chính quyền Nga hiện đang tị nạn tại Mỹ!
- Thì cũng như Katrya thôi! Như vậy là quá hợp với cô ta rồi không phải sao?
- Tôi cũng nghĩ như vậy! Nhưng có lẽ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy! Kẻ đối lập mà Katrya giúp viết hồi ký không những luôn luôn chế nhạo, phỉ báng mà còn moi móc những bí ẩn của chế độ. Ông ta từng nhắc đến những chuyện rửa tiền từ những đồng tiền bẩn thỉu của chính người đương nhiệm điều khiển nước Nga. Điều tôi chú ý bởi vì một khi nếu như giả thuyết cho rằng Katrya là gián điệp cho chính quyền Nga thì có nghĩa là cô ta bị áp lực phải làm gián điệp chứ không phải tự nguyện! Hoài có nghĩ như vậy không?
- Với những phân tích của anh, tôi cũng nghĩ như vậy!
- Cô có thấy lá thư nặc danh đe dọa tôi đừng tìm hiểu về cái chết của Katrya là có lý do không?
- Đương nhiên! Họ nghĩ anh biết nhiều về Katrya lắm! Họ sợ cô ấy thổ lộ nhiều bí mật cho anh biết!
- Họ đâu có ngờ tôi chẳng biết gì cả! Tôi hoàn toàn không thể hiểu về con người của Katrya là ai! Gia đình cô ấy như thế nào tôi cũng chẳng biết. Nhưng có lẽ cô ta còn gia đình ở bên Nga.
- Họ có thể dùng điều này để áp lực Katrya!
- Chắc vậy! Nhưng nếu có liên quan đến tôi thì tại sao Katrya lại nhận lời cầu hôn của tôi? Cô ấy muốn lợi dụng tôi hay sao? Mà nếu như Katrya muốn lợi dụng tôi thì quá tốt cho những người áp lực cô ta. Tại sao họ lại giết Katrya?
- Điều tra của cảnh sát đưa đến kết luận là cô ấy tự tử hay bị giết?
- Tự tử!
- Nhưng anh không muốn tin vào kết luận này?
- Không.. tôi không muốn tin như vậy!
- Tại sao? Vì giả thuyết Katrya là gián điệp dễ chấp nhận hơn hay sao?
Gabriel cười buồn:
- Có lẽ là như thế! Hoài hiểu tôi quá!
- Anh có cho cảnh sát biết về lá thư nặc danh không?
- Không! Tôi không hề nhắc đến!
- Anh thấy nguy hiểm!
- Đúng vậy! Cô không thấy như thế sao? Có làm gì đi nữa thì cũng không làm Katrya sống lại được!
- Sau đó anh còn nhận được đe dọa nào nữa không?
- Không! Không có gì cả!
- Nhưng có phải đó cũng là một trong những nguyên nhân làm anh lại càng chọn sự cô độc không?
- Không hẳn như vậy.. nhưng tôi không còn một chút hứng thú nào trong mọi việc!
- Một thời gian dài như vậy mà anh không có liên hệ tình cảm nào khác sao?
- Cô ngạc nhiên ư? Cũng có những lần tôi đến gần được với tình cảm một ai đó nhưng rồi tôi ngừng lại!
- Vì sao? Tôi không nghĩ là anh còn yêu Katrya như anh tưởng. Thời gian quá dài dành cho một người không còn nữa là một vô ích, anh có nghĩ như thế không?
Gabriel nhìn Hoài một lúc rồi nói:
- Tại sao Hoài nghĩ là tôi không còn yêu Katrya nữa? Vì đâu cô lại nghĩ như thế?
- Anh chỉ còn hoài niệm về cô ấy và những gì thuộc về tình yêu của anh trong thời gian đó. Giống như mình nhìn một bức ảnh cũ và những chi tiết hay cái nhìn tống thể của bức ảnh đó làm anh hồi tưởng lại. Khi chúng ta nhớ lại, cho dù anh cố gắng đến đâu đi nữa thì những cảm xúc hay tình cảm của dĩ vãng vẫn chỉ thuộc về quá khứ. Những cảm xúc đó không còn là cảm xúc thật mà anh có thể cảm nhận được trong hiện tại. Chúng ta không sống với quá khứ! Anh có muốn cũng không được! Tất cả đã bị đẩy dạt về đàng sau, khoảng cách càng ngày càng xa. Sẽ có lúc anh phải cố gắng để nhớ lại! Tại sao phải níu kéo một cái gì không còn nữa?
- Làm gì để buông những níu kéo đó?
- Những níu kéo đó có làm anh vui không?
- Không!.. Không vui chút nào!
- Vậy tại sao lại níu kéo? Anh cảm thấy có lỗi trong cái chết của Katrya sao?
- Cô có nghĩ là tôi phần nào trách nhiệm trong cái chết của Katrya không?
- Tôi hoàn toàn không thấy trách nhiệm gì của anh trong cái chết của cô ta. Mà tôi cũng không nghĩ là Katrya đã tự tử. Cô ta bị ám hại! Lý do? Tôi và anh đều không biết nguyên nhân nhưng chắc chắc điều này chỉ dính líu đến chính cá nhân của cô ta mà thôi! Anh đã chọn lựa ngừng lại không tìm hiểu nguyên nhân cái chết này. Vậy thì mọi sự đã chấm dứt.
- Tôi vẫn chưa thấy là kết thúc. Vẫn còn dở dang..
- Tôi nghĩ anh chưa cố gắng đủ! Hay cũng có thể chưa có một ai khác có đủ hấp lực để lôi kéo anh như Katrya đã từng thu hút anh! Nhưng chính vẫn là thái độ của anh. Phải buông bỏ!
Gabriel cười gượng gạo:
- Cô khuyên tôi nhưng cô hãy dậy tôi cách buông bỏ! Hiện tại tôi vẫn như người đứng trong một cái cũi, tuy không có khóa nhưng tôi không mở và đẩy cửa ra được. Tôi nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài..
Hoài nhìn Gabriel:
- Nhìn thấy bầu trời xanh nhưng có ước muốn đến với bầu trời tươi đẹp đó không?
- Tôi không biết.. Ước muốn đó sao xa vời và nhỏ nhoi quá!
- Anh đang tự nhốt kín mình trong cái cũi anh đã tạo nên. Hãy bước ra khỏi đó, tiếp cận với cuộc đời. Anh sẽ gặp gỡ những mới mẻ hay bất ngờ nào đó. Hãy để quá khứ chỉ thuộc về quá khứ!
- Tôi ước gì có một bàn tay nào đó lôi tôi ra khỏi cái cũi này!
- Tôi không nghĩ vậy! Chính anh phải đẩy cửa và đi ra ngoài. Bởi vì nếu có ai đó lôi anh ra thì cũng có lúc anh sẽ lại chui lại vào bên trong. Tự mình đi ra, tự mình quyết định. Và nếu có lúc muốn chui vào trong sự khép kín đó thì cũng chỉ là tạm bợ và anh vẫn có thể thoát ra dễ dàng, không bị trói buộc.
Gabriel bỗng bật cười:
- Hãy làm thế đi! Tôi sẽ tự bước ra, không cần một ai nữa cả!
Hoài nhìn Gabriel với cặp mắt nửa nghi ngờ nửa trêu chọc:
- Bây giờ anh đang nói đùa phải không? Chắc anh nên uống tí cà phê rồi chúng ta nói chuyện tiếp!
Cả hai cùng cười.
Hoài đứng lên đi pha cà phê cho Gabriel, nàng hỏi:
- Anh muốn uống cà phê như thế nào? Có sữa không?
- Cứ cho tôi một ly cà phê theo ý cô!
Hoài không nín được cười. Nàng lắc đầu.
Ly cà phê Hoài đưa cho Gabriel có đủ cả sữa nhưng đậm nhiều cà phê. Khi đưa ly cà phê cho Gabriel, Hoài hóm hỉnh nói:
- Anh thử xem! Không thích cũng uống nhé! Phải tỉnh táo chúng ta mới nói chuyện tiếp được!
Gabriel cầm ly cà phê đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Khi cà phê đã hòa tan trong miệng, anh ta kêu lên:
- Cà phê của Hoài ngon thật! Khi về lại New York tôi sẽ nhớ là chưa bao giờ mình được uống cà phê ngon như vậy!
Hoài cười, mở nhạc:
- Chúng ta ngưng chừng 15 phút. Tôi để nhạc thư giãn một chút! Nhạc do tôi chọn. Hy vọng anh nghe được.
Gabriel nhâm nhi ly cà phê, những giai điệu trong máy hát kia thật nhẹ nhàng. Đó là một loại nhạc jazz êm dịu như ẩn như hiện trong căn phòng này, thật êm ả, là nhạc nền, không vướng bận. Đầu óc Gabriel lâng lâng. Chàng thấy thoải mái.
Chàng nói với Hoài:
- Tôi có cảm giác mình đang buông bỏ.. Hình như rất nhiều thứ tôi đang bỏ lại trong căn phòng này..
- Cứ bỏ lại đây đi! Tôi sẽ cất hết trong hồ sơ của anh. Chỉ có mình tôi và anh biết. Chúng đã thuộc về quá khứ!
Gabriel nhìn ra cửa sổ trong phòng Hoài và hỏi:
- Có lúc nào Hoài ngồi đây nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ đó như tôi đang nhìn không?
- Thỉnh thoảng!
- Có thấy thích không?
- Cũng tùy tâm trạng tôi lúc đó! Nhưng anh thì sao?
- Tôi ư? Tôi.. thấy như mình đang nhìn thấy một cái gì tươi sáng hơn qua đó, ngoài kia.
- Vì sao?
- Vì cô đã nói với tôi như thế! Không phải sao? Cô đang dậy tôi một cái nhìn khác về chính mình và về những người chung quanh tôi…
Hoài nhìn Gabriel bằng ánh mắt dịu dàng, nàng nói nhỏ:
- Anh học rất nhanh. Tôi nghĩ khi anh trở lại New York anh sẽ nhận ra sự thay đổi của chính anh. Trong cuộc đời luôn luôn như một giòng chẩy, chúng ta cũng nương theo đó mà chuyển đổi. Thật dễ dàng và tự nhiên theo sự chuyển động đó. Đừng cưỡng lại. Đừng dừng lại.
- Hoài có phiền khi tôi hỏi một câu rất riêng tư: Cô có thay đổi không? Có buông thả theo với thay đổi không?
Hoài trầm ngâm trước khi trả lời. Nàng nhớ đến Lữ và cuộc tình của mình:
- Ai cũng thay đổi, nhiều hay ít. Tôi không ra ngoài ngoại lệ đó. Tôi đang hạnh phúc trước sự thay đổi của mình. Tôi không hề hối tiếc! Tôi để cho cuộc đời dẫn dắt hay xô đẩy tôi đi đến bất cứ nơi nào!
- Hoài.. Chúng ta là bạn được không?
Hoài như choàng tình, nàng mỉm cười nhìn Gabriel:
- Anh không cần hỏi câu hỏi đó. Chúng ta đang là bạn không phải sao? Nếu không phải là bạn thì anh không hỏi tôi câu hỏi đó, mà tôi cũng không trả lời như thế khi nói về mình.
- Vậy thì chúng ta cứ nói chuyện như vậy đi cho đến khi hết giờ được không?
Hoài nhìn đồng hồ. Còn chừng 15 phút nữa. Nàng nói với Gabriel:
- Được chứ! Tôi đoán có lẽ chưa bao giờ anh đối thoại với ai lâu như hôm nay đúng không? Ngay cả với Katrya? Tôi có nên nhắc đến cô ta nữa không?
- Không phải cô bảo tôi là hãy để Katrya ngủ yên trong quá khứ sao?
Hoài phì cười:
- Tôi thấy anh tiến bộ rất nhanh. Anh nhắc đến cô ta với một sự thản nhiên nào đó. Anh đang chấp nhận cho Katrya vào dĩ vãng. Anh có thể nhìn lại với lòng lặng yên và anh đã nhận ra dứt khoát với quá khứ không khó khăn gì.
- Vì tôi đã nói được hết những dồn nén trong tôi. Tôi đã trút được hết những khúc mắc quấn quít chằng chịt quanh tôi suốt 8 năm nay! Tôi được.. tự do! Tôi thấy nhẹ tênh.. Tôi nhìn ra ngoài khung cửa sổ của căn phòng này và tôi thấy mình có chỗ thoát.
Hoài yên lặng nhìn Gabriel. Nói chuyện với anh ta 2 ngày liền và lâu như vậy nàng có cảm tưởng mình là bạn với Gabriel được. Bạn của Lữ thì cũng là bạn của mình, đúng rồi!
- Hoài!..
Hoài ngạc nhiên không thấy Gabriel nói gì thêm:
- Anh định nói gì?
- Tháng sau tôi trở lại để được uống ly cà phê ngon như thế này và được.. nói chuyện như thế này nữa!
- Tôi thấy anh đã thay đổi rất nhanh trong có 2 lần đến đây. Anh đâu cần tôi tư vấn điều gì nữa.
Gabriel nói nhỏ nhưng với giọng nói rất chân thành:
- Tôi cần đến đây vì tôi.. cần một người bạn như Hoài… Tôi thích căn phòng này. Ly cà phê thật ngon, giọng nói và đối thoại với Hoài làm tôi.. như choàng tỉnh. Tôi đã ngủ yên cả bao nhiêu năm nay.. Tôi thật.. cô đơn!
Với câu nói đó và dáng vẻ của Gabriel, Hoài nhận ra người đàn ông trước mặt quá cô độc! Nàng nói đùa:
- Đi một chuyến xa như vậy thật khổ công quá! Tôi mong từ bây giờ trở đi anh sẽ có nhiều bạn. Còn ly cà phê ư? Lúc nào anh đến đây cũng sẽ có ly cà phê như thế!
Ra đến cửa, Gabriel còn dùng dằng chưa muốn đi hẳn. Cái bắt tay ngần ngừ và đầy vẻ quyến luyến làm Hoài hơi khó nghĩ và thấy phiền:
- Anh đi về vui vẻ và bình an nhé!
- Cám ơn Hoài! Gặp Hoài tháng sau