Chương 20
Khi đưa người bệnh nhân ra khỏi phòng cũng là lúc sắp đến giờ nghỉ trưa.
Quay trở lại vào bên trong, Hoài nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Lữ gọi! Hoài hơi mỉm cười khi trả lời:
- Ít khi nào anh gọi vào giờ này!
- Đợi anh đi ăn trưa nhé!
Hoài gần như reo lên:
- Anh về đây rồi ư? Em tưởng anh bảo cuối tháng 2?
- Anh nghĩ như vậy nhưng không thể làm được? Lâu quá!
Hoài cười:
- Khi nào anh đến thì gọi lại, em sẽ xuống!
- Cứ ở yên trong văn phòng chờ anh!
- Được rồi, em đợi!
Mười lăm phút sau, Lữ bước vào văn phòng Hoài.
Nhìn thấy Lữ, Anne hơi giật mình! Người khách này đã gây nhiều phiền toái trước đây, làm sao quên được! Anh ta không nháy mắt với Anne như 4 năm trước, nhưng tủm tỉm cười, đôi mắt cũng cười.
Anne cũng mỉm cười không biết nên nói gì.
Lữ lại gần nói nhỏ:
- Cô khỏe không? Hoài đang chờ tôi!
Anne gật đầu, đưa tay ra hiệu cho Lữ đi thẳng vào phòng Hoài.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Hoài, Lữ gõ cửa. Một tay cầm túi xách, tay kia cầm bó hoa. Bó hoa thật đẹp.
Anne nhìn bó hoa và không thể không nhớ đến những bình hoa mà anh ta đã gởi đến cho Hoài trước đây! Nhưng hoa của ngày ấy và hoa bây giờ lại khác nhau!
Nghe tiếng gõ cửa, Hoài vội vàng đi ra. Cửa phòng vừa mở, Lữ đã nhanh chóng bước vào và đóng ập cửa lại. Chàng bỏ túi xách xuống sàn.
Lữ đưa bó hoa cho Hoài và ôm chầm lấy nàng thì thầm:
- Tặng em!
Hoài ánh mắt reo vui, đưa tay cầm bó hoa. Chưa kịp nói gì thì Lữ đã hôn nàng say đắm. Nụ hôn tìm nhau trong nhung nhớ và không muốn dứt.
Buông nàng ra, Lữ nhìn sâu vào mắt Hoài:
- Sao anh thấy lâu quá..!
-Em cũng vậy..!
- Lần này cho anh ở lại lâu nhé?
Hoài gật đầu nói nhỏ:
- Em đói! Đi ăn thôi!
Ra đến ngoài, Hoài đưa bó hoa và dặn Anne:
- Nhờ em cắm vào bình hoa hộ chị!
- Hoa đẹp quá! Để em làm!
- Sau giờ lunch có bệnh nhân không?
- Có! Như mọi khi!
Anne lại đùa:
- Chị tính trốn việc sao đây?
Hoài cười không nói gì và nắm tay Lữ đi ra ngoài.
Anne thầm nghĩ: Trông họ thật hạnh phúc!
Hoài hỏi Lữ:
- Anh thuê xe hay đi uber?
- Anh không thuê xe vì muốn được ở lại bên em lâu hơn.
- Ừ, cứ dùng xe em! Đưa em đi làm và đón em về!
Lữ nắm tay Hoài:
- Tên đầy tớ trung thành này luôn luôn để em sai bảo!
Hoài lườm yêu:
- Em không ngờ cái miệng anh lại dẻo quẹo như vậy! Nhưng mà em thích..
Lữ cười:
- Em thích là được rồi! Bây giờ em muốn ăn gì?
- Cái gì cũng được!
Tiệm ăn Việt Nam gần văn phòng Hoài vừa tiện mà thức ăn cũng được.
Họ tìm được một bàn khuất bên trong gần cửa sổ.
Thức ăn dường như ngon hơn không phải vì Hoài và Lữ cùng đói nhưng vì họ ở bên nhau.
Lữ ăn ngấu nghiến như đói lắm. Hoài nhìn Lữ ăn và cứ tủm tỉm cười. Nàng hỏi:
- Món phở ở đây được chứ?
- Ngon! Rất ngon! Ở trên kia anh thèm ăn đồ ăn Việt Nam lắm!
- Không có nhiều tiệm sao?
Lữ nhún vai trả lời:
- Không có nhiều vả lại họ làm cho hợp khẩu vị người ngoại quốc nên anh không thích lắm. Đã vậy còn đắt kinh khủng!
Lúc ăn gần xong, Lữ nói:
- Ngày mai anh sẽ trồng hoa cho em ở sau nhà. Em thích trồng hoa gì?
- Hoa gì sống được qua mùa đông!
- Trồng xen kẽ nhé, cả hoa mùa xuân và hoa sống muôn năm.
Hoài phì cười:
- Làm gì có hoa sống muôn năm?
Lữ cãi:
- Có chứ! Anh thấy có những loại hoa sống hoài.
Hoài gật gù:
- Thì cũng có.. nhưng mà anh làm cho em thì em vui. Nhưng mà sách của anh viết đến đâu rồi?
- Được hơn một phần ba, sắp được một nửa!
- Thế là anh chăm chỉ lắm đấy!
- Chẳng phải chăm chỉ nhưng ở trên đó buồn quá! Chắc hoàn tất xong quyển này anh sẽ về đây và không đi đâu nữa.
Hoài nhìn Lữ:
- Thật không?
- Dĩ nhiên là thật! Ở xa em, anh thấy bất an!
- Tại sao?
Lữ lắc đầu:
- Anh không biết nữa!
- Ở gần nhau, sẽ có những lúc anh thấy em gắt gỏng kêu ca và khó chịu lắm!
- Cứ thử đi! Những lúc như vậy anh sẽ chỉ xem như là em đổi giai điệu mà thôi! Chẳng sao cả! Đừng giận anh thôi! Anh sợ em giận và quay lưng với anh. Còn khó chịu bao nhiêu cũng được!
Hoài nhìn Lữ. Nàng muốn nói với Lữ là sẽ không bao giờ nàng quay lưng hay buông tay Lữ ra. Nhưng Hoài không nói mà chỉ tủm tỉm cười.
Khi Lữ đứng lên đi ra trả tiền, Hoài đưa mắt nhìn quanh trong tiệm ăn. Nàng hơi ngẩn người khi nhìn thấy Nguyên, người chồng cũ. Nguyên cũng nhìn thấy nàng và gật đầu. Hoài cũng gật đầu đáp trả. Nguyên ngồi ăn một mình.
Lữ trở lại bàn:
- Mình đi thôi! Anh thấy gần đây có công viên, mình đi dạo một lúc nhé?
- Ừ..
Khi Hoài đứng lên, Lữ nắm tay nàng. Ra đến cửa, dù không quay đầu lại hay liếc nhìn nhưng Hoài biết chắc là Nguyên đang nhìn theo. Còn chuyện Lữ và nàng thì dĩ nhiên là Nguyên đã biết! Biết qua bài báo địa phương hay do một ai khác nói đến? Nhưng Hoài không quan tâm. Cả nàng và Nguyên đã có đời sống riêng. Nguyên đã đi vào quá khứ!
Trong lúc cùng đi dạo với Hoài ở công viên, Lữ muốn hỏi nàng về Gabriel nhưng lại thôi. Chàng không quên đã từng nói với Hoài là trong tình yêu Lữ dành cho nàng là dâng hiến chứ không phải chiếm đoạt hay đòi sở hữu, chàng sẽ cố gắng giữ lời hứa ấy. Nhưng quả thật Lữ về đây sớm hơn dự tính là vì thấy bất an. Được Hoài đáp trả tình yêu nhưng luôn luôn Lữ sợ mất nàng!
- Mỗi ngày mà đều được như thế này thì thật là thần tiên!
Vẫn khoác tay Lữ, Hoài hơi kéo sát Lữ vào mình khi nói:
- Cứ hưởng những thứ mình đang có, em gọi đó là hạnh phúc! Em không nghĩ đến những giây phút kế đến. Có như thế mới tận hưởng được những gì mình đang có và đang trải nghiệm.
- Nhìn thấy em, ở bên cạnh em là anh vui rồi! Anh chẳng còn nhìn thấy gì khác!
Họ yên lặng đi bên nhau trong công viên.
Một lúc Hoài nhắc Lữ:
- Em phải trở về làm việc lại!
- Ừ! Buổi chiều mấy giờ anh đón em?
- 5 giờ 30! Anh à.. hôm nay anh đi làm thêm chìa khóa nhà nhé!
- Được thôi! Chiều nay anh sẽ trổ tài nấu bếp! Từ nay em có thêm một đầu bếp, một kẻ làm vườn, à.. thêm một kẻ sai vặt. Em có thích như vậy không?
Hoài cười thành tiếng:
- Đương nhiên là em thích!
Lữ cũng cười khi nói với Hoài:
- Những tên người làm này phải được bà chủ trả công chứ?
Hoài quay sang nhìn Lữ âu yếm trả lời:
- Dĩ nhiên là có chứ..!
Khi Lữ đến đón Hoài vào buổi chiều, ngồi trong xe bên cạnh Lữ sau một ngày làm việc, cảm giác trong nàng thật khó tả! Hoài nhớ lại khi đến căn gác trọ của Lữ ở New York nàng đã nghĩ mình thuộc về người đàn ông này. Hiện tại không những nàng đã thuộc về Lữ từ hôm đó nhưng còn là một sự nối tiếp, nàng đã không chỉ thuộc về Lữ mà còn cư ngụ, còn sống với Lữ.. như vợ chồng bên nhau! Những ngày tháng trước khi gặp lại Lữ, Hoài đã sống cùng với nỗi cô đơn của mình. Không một giọt nước mắt nào đã nhỏ ra cho nỗi cô đơn đó. Nỗi cô đơn do chính nàng đã chọn lựa và không hề tiếc nuối. Còn bây giờ? Có Lữ và tình yêu này nàng đã đánh đổi cả con người mình cho một hạnh phúc và tình yêu thật hiếm hoi mà cũng không hề hối tiếc!
- Anh sẽ cho em ăn gì tối nay?
Lữ cười rất vui:
- Anh mở youtube ra rồi cứ thế mà làm theo! Cũng vui! Anh hy vọng em sẽ ăn được vì sao biết không?
- Vì sao?
- Vì anh nấu bếp với.. tâm tình hiến dâng!
Nói xong Lữ phá lên cười! Hoài cũng cười theo và chế nhạo Lữ:
- Tâm tình hiến dâng như Tagore!
- Em giỏi thật! Rabindranath Tagore! Anh mê Tagore khi mới lớn! Anh đọc rất nhiều thơ cũng như kịch và tiểu thuyết của ông ta. Tám tuổi đã làm thơ, số mệnh của ông ta bắt đầu từ khi còn nhỏ như thế! Một tác giả không có nguồn gốc Âu châu mà đầu tiên được giải Nobel về văn chương là một chuyện hy hữu! Cả con người ông ta là thi ca! À.. chúng ta đang nói về chuyện anh nấu ăn cơ mà?
Hoài rúc rích cười:
- Bữa ăn tối nay sẽ đượm mầu thi ca! Thi ca có mùi.. nước mắm rất đặc trưng!
Cả hai cùng cười ngất!
Hoài nói với Lữ:
- Chả bao giờ em đi làm về mà được như thế này!
- Nghĩa là sao? Em chưa bao giờ có tài xế sao?
Giọng Hoài như nhỏ lại nhưng tràn đầy yêu thương:
- Cũng có… nhưng chưa bao giờ được như thế này..! Chưa hề có sự ấm áp nhưng lại rất vui, rất.. đồng cảm khi có anh bên cạnh.
Lữ đưa tay sang nắm tay Hoài bóp mạnh.
Về đến nhà, Hoài đã ngửi thấy mùi xả rất thơm thoang thoảng trong nhà.
Lữ phân trần:
- Anh đã để quạt hút mùi hút khói nhưng vẫn còn mùi phải không? Anh xin lỗi!
- Đâu có sao! Muốn ăn ngon thì phải vậy chứ!
Bàn ăn đã dọn sẵn bát đũa. Giữa bàn ăn có một bình hoa thật đẹp.
Hoài chợt ôm lấy Lữ. Nàng ôm rất chặt như sợ Lữ sẽ biến đi. Hoài nói nhỏ:
- Cám ơn anh!
Lữ cúi xuống hôn nhẹ vào má nàng:
- Cám ơn em đã để cho anh được làm những điều cho em vui!
Họ đã ăn tối với những món Lữ nấu thật ngon bên nhau.
Lữ trêu Hoài:
- Sao? Món ăn đượm mầu thi ca như thế nào?
Hoài ngửa cổ lên cười thành tiếng:
- Ông Tagore mà còn sống, được ăn như thế này cũng sẽ không tiếc lời khen và nổi hứng làm một bài thơ.
Lữ cười thú vị.
Hình như họ có thể nói chuyện với nhau mãi không chán và không thể ngừng.
Đêm đó khi nhịp thở cả hai đã chậm lại, ôm Hoài trong vòng tay, Lữ thủ thỉ:
- Mình đi du lịch đi!
- Em cũng thích đi!
- Em thích đi đâu?
- Không biết! Đi là được rồi! Lâu lắm không đi đâu!
- Làm việc như em nhưng cũng có lúc phải nghỉ mấy ngày chứ? Bệnh nhân của em toàn lấy hẹn thì dễ sắp xếp thôi phải không?
- Ừ.. Có anh thì em mới nghĩ đến chuyện đi đâu đó!
- Em có nhớ khi ở trong Central Park anh đã nói anh sẽ đưa em đi khắp thế giới.
- Em nhớ.. lúc đó em nghe và thích lắm.
- Vậy thì mình đi trong tháng 3 hay tháng 4. Thời tiết lúc đó tốt nhất. Mùa hè nóng lắm! Anh nghĩ tháng 4 là vừa nhất! Đi Âu châu không? Có nhiều nơi để đi.
- Em còn nhớ 4 năm trước anh có nói khi đang ở bên Hungary, ngủ trong lều trên đồi bên cạnh giòng sông Danube anh đã muốn có em bên cạnh. Thật như vậy ư?
Lữ xiết chặt Hoài, hôn nàng say đắm rối thì thầm:
- Thật chứ! Anh đã yêu em, mê em từ lâu! Trong đêm thinh lặng trên đỉnh đồi đó, giòng sông Danube có màu bạc dưới ánh trăng, anh đã có ước mơ đó và đã nghĩ đấy chỉ là ước mơ..
- Vậy thì hãy biến ước mơ đó thành hiện thực đi! Em muốn đi bất cứ nơi nào với anh!
- Nhất định nhé? Em nghỉ được bao lâu? Đi xa như vậy tối thiểu cũng phải 1 tuần lễ!
- Một tuần được! Em sẽ thu xếp được. Hai tuần thì hơi khó. Nhưng cũng có thể được!
Lữ cười nho nhỏ:
- Vậy bây giờ chúng ta cùng đi vào giấc ngủ với nhau nhé! Anh không bao giờ xa rời em cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra..
Nhưng đêm đó Lữ đã không dễ dàng chìm vào giấc ngủ dù có Hoài bên cạnh. Chàng không dám trở mình nhiều sợ Hoài tỉnh giấc.
Nghe tiếng thở nhẹ và đều của Hoài, Lữ khẽ ôm lấy nàng và thấy thương yêu quá sức! Chàng hít thở mùi hương thoang thoảng của Hoài và cảm nhận được hạnh phúc mà Lữ đang ôm trọn trong vòng tay.
Khi trở về New York, điều mà Lữ sẽ thực hiện như mơ ước của mình là đi mua nhẫn để cầu hôn Hoài.. Có khi nào nàng từ chối? Có thể nào Hoài chỉ muốn liên hệ giữa nàng và Lữ chỉ như thế này, không tiến xa hơn không? Rất nhiều.. có thể.. Nhưng không vì những “có thể” đó mà Lữ không làm. Cầu hôn Hoài trong chuyến đi du lịch là tuyệt vời nhất!
Với ước muốn và mơ mộng này, Lữ dần dần thấy mình mơ màng và đi vào giấc ngủ lúc nào không biết nữa!
Ngày hôm sau Lữ đã đi mua một lô hoa về trồng đàng sau nhà cho Hoài. Chưa bao giờ làm vườn, Lữ cũng khá vất vả khi khuân từng bao đất tốt và phân bón, đào xới trồng hoa.
Mất đến hơn 2 tiếng đồng hồ mới hoàn tất. Không được như chàng tưởng tượng nhưng khá đẹp. Lữ mong Hoài sẽ thích.
Người đầy đất bẩn, Lữ nằm lăn ra cỏ nghỉ ngơi. Được một lúc, chàng ngồi xuống ghế bên cạnh cây lớn nơi chàng và Hoài ngồi uống cà phê hôm nào. Nhìn xuống giòng sông lượn lờ trước mặt, chung quanh yên tĩnh. Thỉnh thoảng vài cánh chim chao lượn bay ngang qua. Đây là một hạnh phúc với Hoài mà chàng đang có hay sao? Lữ hơi mỉm cười một mình.
Khi đón Hoài về đến nhà, lúc đưa nàng ra phía sau vườn, Lữ đưa tay choàng lấy người nàng và nói:
- Bây giờ em nhắm mắt lại đi nhé!
Hoài vừa hỏi vừa tủm tỉm cười:
- Chuyện gì đây?
- Cứ nhắm mắt và đi theo anh!
Hoài nghĩ thầm với nụ cười trên môi vì lâu nay nàng đã và đang nhắm mắt đi theo Lữ. Đi đến đâu nàng cũng không còn biết nữa!
Ra đến vườn sau, Lữ nói với Hoài:
- Bây giờ em mở mắt ra được rồi!
Những khoảnh vườn lốm đốm mầu sắc như ở đâu đó, không phải là nhà Hoài. Bên cạnh chiếc bàn nhỏ và ghế cạnh cây lớn còn một chậu cây mầu đất nung với đầy những cụm hoa mầu sắc tươi vui lẫn lộn!
Hoài kêu lên:
- Đẹp quá!
- Em thích không?
Hoài đến gần từng cụm hoa, cả gương mặt nàng như sáng lên khi nói với Lữ:
- Cám ơn anh! Như vậy càng có nhiều lý do để ra đây ngồi không chỉ nhìn sông nước mà còn ngắm hoa.
- Anh đi về rồi em phải chăm tưới cây!
Hoài nhìn Lữ cười trong ánh mắt. Nàng muốn nói “anh ở đây luôn đi!” nhưng không nói ra. Thay vì vậy nàng trả lời Lữ:
- Lúc không có anh thì em sẽ tưới cây cho bõ công anh trồng.
- Đúng đấy! Tên làm vườn này mất cả ngày trời đấy bà chủ!
Hoài ôm lấy Lữ:
- Em biết! Mà này.. em vẫn còn ngửi thấy mùi đất và cây cỏ ở anh đó.
- Đó là tắm rồi đấy bà chủ ơi! Anh có trồng cây cuốc đất bao giờ đâu? Anh làm được thế này là giỏi lắm rồi!
- Quá giỏi!
- Mình đi ăn tối ngoài nhé?
- Em cũng nghĩ như vậy! Nhưng bây giờ em muốn ngồi đây ngắm một lúc.
Lữ hân hoan:
- Cứ ngắm! Để anh đi tắm gội thêm lần nữa kẻo bà chủ chê hôi!
Lữ và Hoài đã sống gần gũi bên nhau suốt mấy ngày như thế. Đến ngày thứ hai Lữ phải trở lại New York. Chàng đưa Hoài đến chỗ làm rồi gọi Uber đi ra phi trường.
Lúc từ giã, Lữ nói với Hoài:
- Anh về lại trong tháng 3. Tháng 4 mình đi du lịch. Em sắp xếp thời khóa biểu làm việc của em.
Những cái ôm và hôn dù là thương yêu hay từ giã đều không thể thiếu và kéo dài.