Chương 21 Nguyễn Hương Thảo
Tiếng gõ cửa quen thuộc 2 tiếng của Anne hôm nay cùng với hồ sơ của một bệnh nhân mới mang tên Nguyễn Hương Thảo cho Hoài một cảm giác vừa lạ lùng vừa thân quen. Chỉ vì là họ Nguyễn hay sao? Hoài thường có cảm giác này khi gặp một người bệnh đồng hương.
Nguyễn Hương Thảo còn rất trẻ. 25 tuổi. Độc thân, dĩ nhiên. Đã ra trường và đi làm. Nghề nghiệp để trống.
Nhìn cô gái ngồi đó với mái tóc ngắn, đôi mắt giấu sau cặp kính trên một gương mặt không son phấn, trang phục đơn giản không nhiều nữ tính. Cái tên nhẹ nhàng Nguyễn Hương Thảo không phù hợp với vóc dáng và bề ngoài. Cô ta có vấn đề gì? Và Hoài đã đặt câu hỏi như sau rất thẳng thắn và trực diện:
- Tôi giúp được cho cô điều gì hôm nay?
Nguyễn Hương Thảo phải ngửa cổ lên để nhìn và trả lời Hoài khi cặp kính hơi trễ xuống trên sống mũi:
- Tôi không biết bà có giúp được tôi hay không..
- Cứ thử đi nhé!
- Tôi không biết.. phải bắt đầu như thế nào..
Hoài tiếp lời:
- Từ.. những thứ làm cô băn khoăn..
- Có một ngày kia.. khi tôi còn nhỏ.. tôi đã nhận ra mình không giống những người chung quanh..
- Ở điểm nào?
- Tôi đã nhìn thấy rất nhiều mầu sắc chung quanh mình. Đó là.. những chấm nhỏ hay những hình khối hay cả tảng mầu sắc bay bổng quanh tôi..
- Chỉ nhìn thấy hay còn cảm nhận nào khác nữa không?
Hưởng Thảo nhìn Hoài khi trả lời:
- Lúc còn nhỏ tôi không hề nói với ai sự khác lạ này, ngay cả với cha mẹ tôi. Thoạt tiên tôi thích thú nhưng dần dần tôi thấy hoang mang và nghĩ mắt mình có vấn đề. Lớn hơn tôi nghĩ không chỉ mắt mình mà chắc cái đầu tôi bị gì đó. Tôi cứ nghĩ chỉ một thời gian rồi sẽ hết. Nhưng không hết. Chẳng hạn một ngày trời mưa ủ dột nhưng nhìn ra ngoài trời tôi lại nhìn thấy những đám mây có mầu hồng hay tiếng sấm sét lại có mầu xanh dương. Tôi đã sống trong hoang mang và tự cô lập mình. Tôi tránh xa những đứa bạn cùng lớp. Tôi sợ chúng nhìn thấy cái đầu và con mắt khác thường của tôi. Ngay cả những lúc tôi bị đau vì một vết thương nào đó, tôi đã nhìn thấy mầu hồng. Mầu sắc đó hiện ra nhiều nhất nhưng không làm tôi vui dù chung quanh toàn mầu hồng! Ai có thể nói mầu hồng là mầu của vui tươi?
- Synesthesia? Cô bị hội chứng synesthesia sao?
- Đúng vậy, là tôi!
- Hiện tại cô thấy thế nào khi sống với hội chứng đó?
- Phải quen thôi!
- Đó là một khả năng tuyệt vời khi có thể cảm nhận mầu sắc qua âm thanh hay nếm được mùi vị khi nhìn những vật thể khác nhau.
Hương Thảo cười buồn:
- Đấy chỉ là nhận xét của một người không bị hội chứng này!
Hoài nhìn cô ta và hỏi:
- Tôi tưởng cô đã quá quen thuộc với synesthesia và không còn để ý tới nó nữa chứ?
- Thực sự là như vậy. Tôi cũng nghĩ như thế cho đến một ngày kia.. hiện tượng cảm giác đi kèm do sự giao thoa giữa thị giác và thính giác lại trở nên phức tạp nếu không muốn nói là xáo trộn.. làm tôi khổ sở! Tại sao chỉ có mình tôi trong gia đình là bị như vậy? Bà có hiểu nhiều về hội chứng này không?
- Synesthesia là một thuật ngữ Hy Lạp chỉ sự cảm nhận qua các giác quan phối hợp. Triết gia John Locke đã viết về synesthesia từ thế kỷ 17 nhưng trong một thời gian dài không có hướng đi cụ thể nào để nghiên cứu một cách khoa học về synesthesia. Giản dị chỉ vì các nhà khoa học không thể chứng minh synesthesia có thật. Nhưng ngày hôm nay khoa học đã chứng minh được rằng có hơn 60 dạng thức của hội chứng này. Với sự ra đời của máy chụp tân tiến MRI trong thập niên 90 và những nghiên cứu sâu rộng hơn về synesthesia cho thấy rằng tất cả chúng ta thực sự được sinh ra với hội chứng này nhưng phần lớn đều mất đi khả năng cảm nhận lạ lùng đó khi lên 8 tháng tuổi. Có thể nói 4% trong số chúng ta có hội chứng synesthesia dưới những hình thức khác nhau. Thực tế hiện tượng cảm giác đi kèm này rất đa dạng. Những giác quan được kết hợp với nhau không hề giống nhau ở những người mắc hội chứng synesthesia. Với 5 giác quan cơ bản của một người bao gồm thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác và khứu giác thì hội chứng synesthesia được xem là sự giao thoa ngẫu nhiên giữa hai giác quan hoặc nhiều hơn thế tùy trường hợp.
Tôi cũng nghĩ là cô đã từng tìm hiểu về synesthesia khi phải sống với hội chứng này. Hãy xem đó là một khả năng độc đáo mà người thường không có, cô sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy và cũng từng quen với nó như thế nhưng giờ đây nó đã làm tôi sợ hãi..
Hoài ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Một người bị synesthesia nhìn vào bức tường hay một vật thể gì đó có thể nếm được mùi vị của bức tường hay vật thể đó. Điều này rất khó giải thích nhưng gần đây tôi không chỉ nếm được mùi vị của bức tường hay vật thể đó không thôi mà tôi còn có thể nhìn và nếm bên dưới đó.
- Tôi vẫn không hiểu! Cô có thể diễn tả rõ hơn không?
- Tôi có thể nhìn thấy.. những vết máu đã bị lau chùi và mặc dù sơn đè lên nhưng tôi vẫn nhìn thấy.. Tôi còn nhìn thấy tội ác..
- Công việc của cô như thế nào? Cô làm nghề gì?
- Tôi làm cho sở cảnh sát.
- Cô không phải là cảnh sát viên chứ?
- Không! Tôi không phải là cảnh sát viên.
Hoài ngạc nhiên:
- Vậy ở đó cô làm công việc gì?
- Trong sở cảnh sát có một bộ phận đặc biệt gồm những người với khả năng khác thường để giúp trong việc điều tra tội ác.
Hoài gật gù:
- Công việc này làm cô thấy khổ sở sao?
- Trước đây tôi không có nhìn thấy như vậy..
- Cô nói trước đây là trước khi cô làm trong sở cảnh sát?
- Đúng vậy! Vì tôi đã nhìn thấy được những thứ như thế nên mới được sở cảnh sát thu nhận vào làm.
- Tôi tưởng với những tiến bộ hiện tại cảnh sát có thể nhìn ra những vết máu trên tường, trong nhà, trên người những nghi phạm dù đã được lau chùi chứ?
- Đúng vậy! Họ có phương pháp riêng rất khoa học và không cần đến khả năng của tôi. Nhưng cái tôi nhìn thấy.. là một cái gì khác..
- Nghĩa là sao?
Hương Thảo có vẻ lúng túng khi giải thích:
- Tôi không biết tôi bị gì nữa ngoài hội chứng synesthesia! Bởi vì giữa nhiều nghi phạm trong một vụ án, tôi có thể nhận ra ai là thủ phạm!
- Vì sao?
- Tôi.. đã nhìn được xuyên qua thủ phạm tội ác mà anh ta hay cô ta đã phạm.
- Cô giải thích rõ hơn được không?
- Tôi nhìn thấy như nhìn một đoạn phim quay chậm, chỉ một đoạn thôi.. hành động của kẻ đó.. rồi những vết máu vương vãi.. Những đốm máu đó lẫn lộn với những mấu sắc khác mà tôi thường thấy. Nhưng tôi nhìn thấy được sự phẫn nộ và cuồng điên của kẻ giết người. Sự phẫn nộ và cuồng điên đó có mầu cam đỏ với những vết dài tím.. Sau đó khi về đến nhà, trong đầu tôi vẫn còn những mầu sắc đó dù hình ảnh kinh khủng kia được tôi cố gắng xóa đi.
- Bằng cách nào cô có thể xóa đi được?
- Tôi tập trung vào những chuyện khác và dần dần không nghĩ tới nữa.
- Tôi không nghĩ ngoài synesthesia cô còn bị hội chứng hyperthymesia. Bởi vì với những người có hội chứng hyperthymesia họ phải nhìn thấy rồi mới ghi nhớ như in vào óc. Mà cũng không phải là hội chứng Savant khi nhớ một cách chi tiết về một điều gì hay sự việc gì. Những điều cô kể cho tôi thấy đây là một khả năng đặc biệt của cô mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến! Nhưng cô đã có thể tự xóa đi những hình ảnh đó thì có gì là vấn đề đâu?
- Nhưng phải sống liên tục như thế rất khổ sở!
- Như một người kế toán viên thì suốt ngày họ làm việc với những con số, đó là chuyện bình thường với công việc như vậy. Còn công việc của cô là đi tìm đáp giải cho những bài toán liên quan đến tội ác, đi tìm manh mối cho sự thật để tìm lại công lý hoặc cho người đã chết hoặc cho người còn sống thì đó cũng chỉ là công việc mà thôi. Tại sao cô thấy khổ sở?
- Tôi thích công việc này nhưng.. tôi thấy khổ sở vì những gam mầu sắc đẹp đẽ chung quanh tôi nay bị áp chế bởi mầu đỏ của máu hay mầu đỏ đậm của máu đã khô đi. Tôi dường như mất đi cảm nhận về mầu xanh của tiếng đàn piano hay mầu nâu pha sắc tím của tiếng đàn bass hoặc mầu bụi than của tiếng trống trong một bản nhạc. Nói là mất đi những cảm nhận mầu sắc về âm nhạc đó thì có lẽ không đúng cho lắm nhưng cái mầu đỏ tươi hay đậm của máu cứ hiện lên lẫn lộn với những mầu kia làm tôi như bị rối loạn và căng thẳng.. nhiều lúc muốn ngộp thở!
- Vậy thì nghỉ việc đi!
Hương Thảo nhìn Hoài rồi hỏi lại:
- Bà nghĩ tôi nên nghỉ việc?
- Đúng thế!
- Vì sao?
- Với công việc hiện tại cô nhìn thấy những điều đó nhiều hơn hay nói khác đi là cô nhìn thấy máu, tội ác và cái chết mỗi ngày không phải sao? Môi trường làm việc đã bắt cô tiếp xúc với những thứ đó nhiều hơn bình thường. Nếu cô làm một nghề gì khác, cô sẽ đỡ nhiều. Đâu phải nơi nào cũng có tội ác và người chết đâu! Đâu phải vách tường hay đồ vật nào cũng có vết máu đâu?
Cô ta yên lặng nghe.
Hương Thảo hỏi Hoài:
- Có bao giờ hội chứng synesthesia hay khả năng mới này biến mất khỏi tôi không?
- Không bao giờ!
- Vậy tôi phải làm gì?
- Hãy sống với nó và xem như cô được trao ban một khả năng đặc biệt, một cảm nhận độc đáo. Rất nhiều người nổi tiếng thành công có hội chứng synesthesia. Những nghệ sĩ lớn của thế giới như Stevie Wonder, Billy Joel, Frank Ocean, Kanye West, họa sĩ danh tiếng Vincent van Gogh, Wassily Kandinsky hay đại văn hào Nga Vladimir Nabokov.. đều có hội chứng synesthesia. Tôi không nghĩ những người này khổ sở vì hội chứng synesthesia nhưng ngược lại họ còn được hưởng lợi về đặc điểm này. Cứ thử tưởng tượng một nghệ sĩ chơi đàn đắm chìm trong âm thanh và những mầu sắc bay bổng khắp nơi không tuyệt diệu sao? Họ nhìn thấy được giá trị bản thân qua hội chứng synesthesia.
- Bà cho tôi một lời khuyên đi!
- Nghỉ làm công việc hiện tại và tìm một công việc khác thích hợp hơn. Tìm môi trường làm việc và sống thích hợp hơn. Thường những người có khiếu về nghệ thuật hay làm việc trong môi trường về nghệ thuật thường bị synesthesia. Cô có khiếu về âm nhạc hay nghệ thuật không?
- Tôi biết chơi đàn nhưng không hay lắm nhưng tôi thích ca hát! Tôi vẫn có ước mơ thành ca sĩ!
Hoài nhìn cô gái tên Hương Thảo 25 tuổi trước mặt mình và thầm nghĩ vài năm nữa cô ta sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng. Cặp kính kia sẽ biến mất, kiểu ăn mặc hiện tại cũng sẽ thay đổi. Trên sân khấu khi Hương Thảo cất tiếng ca, ngoài những âm thanh của ban nhạc và giọng ca của cô ta, còn những gam mầu sắc rực rỡ bay quyện trong không gian và bao bọc lấy cô ta như nhấc bổng người ca sĩ trẻ tuổi ấy lên đỉnh vinh quang. Nhưng Hoài không chỉ thầm nghĩ mà còn nói ra những điều này với Hương Thảo.
Cô gái trẻ nghe những lời nói của Hoài như một thứ ru ngủ nhưng những lời ru ngủ đó đã nhấc bổng Hương Thảo lên cho cô có thể với tay chạm vào ước mơ thầm kín của mình và không chừng cô ta có thể nếm được mùi vị của bài ca mà cô ta hát ra với trái tim rộng mở và thổn thức theo từng nốt nhạc. Tại sao không làm như vậy?
Khi tiễn Hương Thảo ra ngoài, Hoài nhỏ nhẹ nói với cô ta:
- Theo đuổi ước mơ của cô! Synesthesia sẽ đồng hành với cô để giúp cô đạt được ý nguyện.
Hương Thảo gật đầu cười với Hoài. Nàng vẫn không nhìn thấy rõ đôi mắt của Hương Thảo sau cặp kính trễ xuống nhưng Hoài tin chắc cô ta sẽ bỏ cặp kính đó đi và đi tìm ước mơ của mình với một cặp mắt và tâm trạng khác. Synesthesia chỉ là bạn đồng hành với Hương Thảo mà thôi!
Laura Seymour
Lần đầu tiên có hai người hiện diện cùng lúc trong một buổi tư vấn. Hoài tự hỏi đây là vấn đề gì?
Hồ sơ là tên cô gái Laura Seymour. Laura 30 tuổi, tóc vàng, rất gầy gò nhưng xinh đẹp có đôi mắt.. vô hồn, không một biểu cảm nào! Người thứ hai đi cùng là mẹ cô ta. Hoài đoán như vậy. Đó là một phụ nữ đứng tuổi và với trang phục, đây là một người khá giả, nếu không muốn nói là giàu có.
Hoài ân cần mời cả hai người ngồi. Có lẽ nàng nên nói chuyện với bà mẹ trước. Nghĩ như vậy nên Hoài hỏi bà ta:
- Tôi có thể giúp gì được cho Laura? Chắc bà là mẹ của Laura?
Bà ta gật đầu:
- Phải, Laura là con gái tôi!
Quay sang Laura, Hoài vui vẻ nói:
- Chào Laura! Dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ nhau nhưng tôi tin chắc trong căn phòng này tôi và cô sẽ nói chuyện với nhau rất thoải mái. Cô có thể nói bất cứ chuyện gì với tôi, đừng ngần ngại.
Laura yên lặng cúi đầu.
Hoài hỏi bà mẹ:
- Thực sự có cần bà ở đây không?
- Đến khi nào Laura bắt đầu nói chuyện với bà thì tôi sẽ ra ngoài.
- Được thôi! Chúng ta sẽ làm như vậy!
Vẫn Hoài là người lên tiếng trước khí nói với bà mẹ của Laura:
- Tại sao Laura cần đến đây?
Bà mẹ thở dài tìm cách trả lời câu hỏi đó:
- Tôi nghĩ là Laura cần sự giúp đỡ của một người với chuyên môn như bà.
Bà ta chỉ nói thế rồi yên lặng.
Hoài gợi chuyện:
- Kể cho tôi nghe về Laura!
- Tất cả bắt đầu từ một chuyện tình với kết thúc không đẹp! Con gái tôi và một người con trai kia có tình cảm với nhau. Đối với Laura đây là người mà nó yêu sâu đậm. Không! Phải nói đây là một tình yêu cuồng si!.. Người thanh niên này học rất giỏi nhưng nhà nghèo. Gia đình chúng tôi giúp cậu ấy học tới nơi tới chốn. Gia đình chúng tôi đã xem cậu ấy như con rể của mình.. Tên cậu ấy là Frank. Frank Gate.
Đột nhiên Laura kêu lên:
- Frank! Frank! Đợi em!
Tiếng kêu của Laura làm cho Hoài và bà mẹ sửng sốt! Cả Hoài và bà mẹ đều nhìn Laura và chờ đợi cô ta nói thêm một cái gì đó. Nhưng Laura lại trở về với sự im lặng của mình làm như tiếng kêu vừa rồi là của một ai đó không phải của cô ta..
Chờ vài phút không thấy Laura nói gì, Hoài hỏi cô gái:
- Nói cho tôi nghe về Frank đi!
Laura nhìn Hoài lần đầu tiên nhưng vẫn yên lặng.
Hoài nói với bà mẹ:
- Bà kể tiếp đi!
- Chúng tôi tưởng khi đã tốt nghiệp, có công việc tốt, chúng nó sẽ kết hôn với nhau nhưng không ngờ Frank lại trở lại với người tình cũ và bỏ rơi con gái tôi. Phần tôi cứ nghĩ Laura sẽ quên cậu này và với những điều kiện tốt đẹp của con gái tôi, tìm một người khác tương xứng hơn là chuyện dễ dàng. Nhưng không ngờ Laura đã không quên mối tình này. Nó cứ lẽo đẽo theo đuổi Frank và bám lấy cậu ta như điên dại.. Cậu ta càng xua đuổi nó càng bám theo. Nó nói với tôi nó không thể sống nếu thiếu Frank, và có chết thì cả hai cùng chết! Tôi nghe nói đến cái chết thì sợ hãi lắm cho con mình. Tôi nghĩ nó bắt đầu tuyệt vọng. Rồi nó không ăn uống gì. Tôi sợ nó tự tử. Nhưng bây giờ tôi sợ nó.. phát điên! Tôi đã đưa nó đi bác sĩ thần kinh. Họ cho thuốc nhưng nó không uống. Có người quen giới thiệu bà nên tôi đến đây nhờ bà giúp đỡ Laura. Có phải Laura bắt đầu.. phát điên và không còn tỉnh trí nữa không?
Hoài nhỏ nhẹ nói với bà ta:
- Tôi nghĩ Laura bị hội chứng Adele! Đó là một ám ảnh tình yêu rất nguy hiểm!
- Hội chứng Adele là sao?
- Tâm lý con người là một phạm trù rất bí ẩn. Khi y học phát triển cũng là lúc khoa học nhận ra và chứng minh rằng những chấn thương tâm lý có thể sinh ra những căn bệnh kỳ lạ và nguy hiểm. Tên gọi hội chứng Adele bắt nguồn từ câu chuyện của một cuộc tình bi thảm. Adele Hugo là con gái xinh đẹp của đại văn hào Pháp Victor Hugo. Năm lên 16 tuổi, Adele có mối tình đầu nhưng đã kết thúc nhanh chóng. Sau đó Adele gặp thiếu tá Albert Andrew Pinson. Anh ta đẹp trai và là loại người thu hút phụ nữ, nhưng lớn tuổi hơn Adele nhiều. Thoạt tiên Pinson cầu hôn Adele nhưng cô ta từ chối vì kiêu hãnh. Cuộc tình này bị gia đình Adele ngăn cấm. Nhưng vì trong quân đội, Pinson đã bị thuyên chuyển đi nhiều nơi. Cuộc tình tan vỡ. Tuy vậy Adele vẫn yêu Pinson và dần dần trở nên cuồng si. Từ cuồng si trở thành một nỗi ám ảnh. Cô ta đi theo Pinson khắp thế giới, viết nhiều thư tình cho Pinson nhưng anh ta chẳng còn quan tâm đến cô. Adele bắt đầu xuất hiện những triệu chứng tâm lý, bỏ ăn, không chăm sóc đến mình, không còn thiết gì nữa, sống cô độc, sức khỏe ngày càng xấu đi. Chỉ có nỗi ám ảnh về Pinson thì ngày càng phát triển không ngừng. Thậm chí có lúc Adele đã cắt tóc giả dạng thành con trai để tiện theo dõi Pinson, ngay cả lúc anh ta đã kết hôn với người phụ nữ khác. Cuối cùng Adele trở nên điên loạn không còn nhận ra ai và phải sống rồi chết trong nhà thương điên. Hội chứng Adele còn có một tên gọi khác là “hội chứng ám ảnh tình yêu”.
Bà mẹ Laura nghe Hoài nói và ngồi thừ ra:
- Bệnh này có chữa được không?
Hoài gật đầu:
- Bà đã đưa Laura đi bác sĩ thần kinh rồi phải không? Thuốc để trị bệnh là tốt nhất. Cộng thêm với điều trị tâm lý.
- Người bác sĩ kia chẳng giải thích như bà mà chỉ cho thuốc.
- Bởi vì thuốc để trị liệu là chính, điều trị tâm lý là phụ.
- Nhưng Laura không chịu dùng thuốc! Nó có thể được điều trị song song không?
- Tôi nghĩ điều này tốt nhất cho con gái bà!
- Vậy thì bà hãy giúp con gái tôi!
Hoài nhìn bà mẹ khi nói:
- Tôi nghĩ bây giờ bà có thể ra ngoài chờ một lúc được rồi. Khi nào cần tôi sẽ mời bà vào. Cứ yên tâm. Chúng ta sẽ thử.
Khi bà mẹ đi ra ngoài, chỉ còn lại mình Hoài và Laura trong phòng, Hoài đứng lên mở nhạc thật nhỏ. Nàng vẫn hay để CD nhạc này mỗi khi muốn thư giãn. Chỉ là nhạc nền. Chỉ có nhạc.
Những âm giai trong căn phòng dường như gợi sự chú ý đến Laura. Cô ta không còn ngồi bất động và cúi đầu như trước. Laura đổi thế ngồi. Hay vì giữ nguyên một vị thế làm cho cô ta thấy mỏi? Hoài chờ đợi và nghĩ thầm trong đầu chắc sẽ phải mất nhiều thì giờ cho người bệnh nhân này. Nàng suy nghĩ mình sẽ gợi chuyện thế nào cho Laura mở miệng? Hai chữ “mở miệng” làm Hoài chợt nhớ đến Gabriel và câu nói của anh ta “không phải ai cũng làm tôi mở miệng”!
Hoài gọi bằng một giọng thật nhẹ nhàng, nhẹ như tiếng đàn trong CD nhạc:
- Laura! Frank!
Laura nhìn Hoài như tìm hiểu nhưng cô ta vẫn yên lặng.
Hoài bèn thử với những suy đoán mà nàng cho là rất “tào lao”. Nghĩ như vậy và Hoài giấu nụ cười khi nói:
- Tôi muốn biết về Frank? Frank Gate! Tôi nghĩ Frank rất đẹp trai và có mái tóc nâu. Frank có giọng nói trầm nhưng nhẹ nhàng. Có đúng không nhỉ?
Và Hoài đã nghe một giọng nói thật nhẹ và trong trẻo như trẻ con từ miệng Laura phát ra:
- Sai!
Hoài mừng rỡ bắt lấy đối thoại
- Sai ư? Vậy kể cho tôi nghe về Frank! Tôi muốn biết về anh ta. Bộ anh ta không đẹp sao?
Laura nhìn Hoài rồi cãi:
- Ai nói là Frank xấu?
- Laura vừa bảo tôi nói sai? Tôi thích nghe cô nói. Tôi thích giọng nói của cô.
Laura vẫn nhìn Hoài như muốn đánh giá xem đây có phải là người đáng tin cậy không? Nhưng cô ta vẫn không trả lời.
Hoài tìm đường khác để mở cửa:
- Lúc tôi còn trẻ.. khi tôi yêu.. tôi không quan tâm đến chuyện người con trai đó xấu hay đẹp. Tôi chỉ thấy khi gần người đó, tôi thấy rung động, tôi luôn luôn muốn gần gũi với người đó mà không phải là ai khác. Dường như người đó thu hút tôi làm tôi cứ phải nhớ đến anh ta. Tôi không chỉ nhớ nhung mà còn muốn một đụng chạm nào đó vào người anh ta để xem từ người anh ta có luồng điện nào kết nối tôi với anh ta hay không. Tôi gọi đó là tình yêu!
Laura đã nói với Hoài như một phép mầu vừa xảy ra:
- Tôi cũng vậy!
- Tôi nghĩ cô và Frank đã yêu nhau lắm!
Laura chợt hỏi Hoài:
- Bà có mất tình yêu bao giờ chưa?
Câu trả lời của Hoài là một câu trả lời chung:
- Người ta yêu rồi không yêu nữa hay mất tình yêu đó.. là chuyện thường xảy ra. Giống như nước chảy qua bàn tay, không giữ được và nước trôi đi! Có nắm giữ vô ích! Tình yêu cũng miên man như nước vậy. Như giòng sông, nước cứ trôi đi, và trôi đi dần ra hòa nhập vào biển. Còn nước trong ao tù không trôi đi đâu nhưng cũng có lúc cạn kiệt trơ đáy! Tôi nghĩ tình yêu là một thứ gì chúng ta không thể nắm giữ được cho riêng mình. Tuy nhiên phải có hai người, phải san sẻ và hòa nhập. Nếu chỉ còn một thì không còn là tình yêu! Hay chỉ là tình yêu đơn phương, tình yêu cho đi mà không được đón nhận!
Laura cãi:
- Hai người mà không còn yêu nhau nữa thì không có tình yêu, nhưng dù chỉ còn một người vẫn yêu thì vẫn có tình yêu!
- Theo tôi đó là một tình yêu hoài vọng khi nhớ về người ấy và mối tình của mình. Còn nếu như người kia bỏ mình đi theo một tình yêu khác thì đó là mất tình yêu. Vẫn cố bám lấy tình yêu đã rời đi thì đó là vô vọng và vô nghĩa! Không những vậy đó còn là một sự tự dằn vặt mình, sỉ nhục mình đưa mình xuống thấp hèn để đeo đuổi một tình yêu không còn nữa! Không gì gì tệ hại hơn là tự hạ thấp mình, đánh mất nhân phẩm mình và van nài níu kéo một sự quay lưng phũ phàng! Tại sao phải tự hành hạ mình như thế? Để được gì? Không được gì cả mà đổi lại là tự hủy hoại mình! Mà không phải hủy hoại mình mà còn làm khổ đến những người thân của mình. Hủy hoại bản thân để được gì? Để được sự thương hại của người đã bỏ đi sao? Thật vô lý! Thương hại không phải là tình yêu!
Laura yên lặng không nhìn Hoài. Mặt cô ta lạnh như băng. Hoài tiếp tục:
- Con người là một thụ tạo đẹp đẽ nhất mà Thượng Đế đã tạo dựng! Thượng Đế muốn chúng ta được hạnh phúc. Nhưng con người cứ đi tìm đau khổ bằng những chọn lựa mù quáng của mình.
- Frank phản bội và làm tôi đau khổ! Tôi không chọn lựa sự đau khổ!
- Cô không chọn sự đau khổ vì điều này do người khác gây ra cho cô. Nhưng cô đang chọn lựa sống với sự đau khổ đó. Nỗi đau do mất mát tình yêu đã âm ỉ thiêu đốt lý trí cô và không thoát ra được. Nếu cô cứ sống với nỗi ám ảnh về tình yêu không còn nữa cô chỉ còn nhìn thấy sự ám ảnh về tình yêu đó lồng với hình ảnh của Frank, cô sẽ mãi không thức tỉnh!
Laura chợt òa lên khóc:
- Tôi không thể sống mà thiếu Frank được!
- Frank đã rời bỏ đi rồi! Frank không còn là người yêu mà cô hằng nhớ tới nữa! Frank đã thay đổi! Laura cũng phải thay đổi thôi!
- Không! Frank thuộc về tôi! Chúng tôi thuộc về nhau. Không ai cướp đi được Frank của tôi!
- Hiện giờ Laura không còn yêu Frank nữa mà chỉ muốn chiếm hữu anh ta! Đó không phải là tình yêu! Tình yêu là cho đi chứ không phải cướp giật! Cô đang sống trong mù quáng về ảo tưởng của một tình yêu không còn nữa.
- Bà không biết về tình yêu của tôi!
- Có thể tôi không biết rõ về tình yêu giữa cô và Frank. Nhưng tôi biết về nỗi ám ảnh của Laura cho tình yêu đó. Cô đang bị biến đổi để đưa đến những hủy hoại bản thân. Điều này do chính Laura tạo ra! Chuyện Frank đã chấm dứt! Hãy lật sang trang đời mới. Frank đã đi vào quá khứ! Frank không còn xứng đáng để cô phải nhớ đến nữa! Nỗi ám ảnh về Frank chính là sự chạy trốn của Laura khi không muốn đối diện với sự thật! Thay vì chạy trốn trong nỗi ám ảnh đó hãy chọn chữa lành!
Laura khóc tức tưởi:
- Frank cứ theo đuổi tôi!
Hoài dỗ dành:
- Không! Frank đã đi xa rồi! Frank biến mất thật rồi! Frank không hề theo đuổi Laura nữa! Có chăng đó chỉ là những hình ảnh của dĩ vãng về Frank. Chúng ta không níu kéo dĩ vãng được! Chúng ta bị đẩy về tương lai dù muốn hay không! Hãy cứ để Frank nằm yên trong quá khứ! Thời gian đã qua không trở lại mà thời gian cũng chẳng chờ đợi ta. Đằng trước mặt Laura còn rất nhiều điều tươi đẹp đang sẵn sàng chờ đón. Hãy trút bỏ những mất mát và nỗi đau cùng với Frank đi! Trút hết cho sạch! Đừng tạo thêm nỗi đau nữa! Quá đủ cho một cuộc tình không trọn vẹn!
- Tôi sẽ không sống được nếu thiếu Frank!
- Trái tim của cô nói như thế nhưng đôi khi trái tim mình chỉ nói những điều sai trái! Cái đầu của Laura sẽ dẫn dắt cô đến những con đường tốt đẹp hơn cho bản thân. Chúng ta sống và tồn tại được vì nhiều thứ. Người ta vẫn có thể sống sót mà không cần đến phải yêu một ai đó hay được yêu!
- Thật sao? Làm sao mà tôi có thể sống được như thế?
- Hãy bắt đầu bằng một ngày với những thứ mới mẻ hay tuy cũ nhưng đã bị Laura bỏ quên! Chẳng hạn như một chuyến đi chơi xa với người thân hay tìm một thú vui giải trí. Rồi Laura sẽ thấy Frank sẽ tan biến dần. Lúc đó Laura sẽ nhìn lại chính mình, một Laura của những ngày mới không còn vướng bận bởi cái dĩ vãng đó nữa! Tại sao lại phải bị dằn vặt về một thứ đem lại đau khổ cho mình? Tại sao không đi tìm hạnh phúc cho mình mà lại đi tìm đau khổ?
Laura ngồi im nhưng Hoài tin những lời trao đổi nãy giờ sẽ dần dần thấm vào cô ta và Laura sẽ thay đồi, không phải ngày hôm nay hay ngày mai nhưng là những ngày sau đó.
Hoài bấm nút nói với Anne:
- Em mời bà mẹ của người bệnh nhân vào nhé!
Khi bà mẹ của Laura vào phòng, Hoài tươi cười nói với bà ta:
- Chúng tôi trao đổi nhiều điều tốt lắm!
Quay sang Laura, Hoài nhỏ nhẹ nói với cô ta:
- Về câu hỏi cô hỏi tôi, tốt nhất ngay bây giờ là cô nên dùng thuốc mà bác sĩ kia đã cho cô rồi suy nghĩ những điều chúng ta đã trao đổi với nhau. Laura nghĩ sao?
Laura nhìn Hoài. Gương mặt cô ta đã hơi khác. Đôi mắt nhìn Hoài như có vẻ thân quen chứ không phải như lúc đầu mới vào đây. Cô ta nói:
- Tôi sẽ trở lại gặp bà!
- Tốt lắm! Chúng ta sẽ có dịp nói chuyện thêm! Hoặc có thể cô đi chơi với gia đình về rồi chúng ta gặp lại.
Bà mẹ nhìn Hoài như muốn hỏi về chuyện đi chơi. Có thật không? Có thật là Laura muốn đi chơi không?
Laura nói với mẹ:
- Con muốn được đi du lịch! Mẹ đi du lịch với con nhé!
Bà mẹ ngỡ ngàng cười với Laura:
- Như vậy tốt lắm! Mẹ thích đi chơi! Muốn đi đâu mẹ sẽ đưa con đi!
Bà ta nói với Hoài:
- Cám ơn bà rất nhiều! Cám ơn nhiều lắm! Thật cám ơn.. Tôi không biết phải nói gì..
Hoài đưa hai người ra ngoài:
- Cứ đi chơi cho vui nhé! Chúng ta sẽ gặp nhau sau!
Kenny Luân Trần
Kenny Luân Trần ngồi đó trong chiếc ghế bành gần Hoài, trông anh ta không có vẻ gì là một người cần đến đây.
Hoài nhìn hồ sơ của Kenny. 38 tuổi. Kỹ sư. Đã lập gia đình. Chưa có con. Đẹp trai. Trông rất thông minh, nhưng sắc xảo, không phải là nét đẹp hiền. Vấn đề của anh ta là gì?
Không thấy Kenny Luân nói gì, Hoài lên tiếng:
- Tôi chờ nghe những điều anh cần nói.
Kenny tủm tỉm cười nhìn Hoài. Nụ cười của anh ta rất thu hút.
- Nói chuyện với phụ nữ luôn luôn làm tôi thích thú!
Hoài không thể không cười! Nàng chưa biết phải nói gì với người bệnh nhân này!
Anh ta nói tiếp với nụ cười trên môi:
- Tôi bị phụ nữ thu hút, bất luận là ai và ngược lại!
Hoài muốn cười nhưng phải cố giữ nụ cười của mình. Bởi vì chỉ với nụ cười của nàng, người bệnh này sẽ cho là những suy nghĩ của anh ta là đúng! Cậu này láo thật và táo tợn! Hoài chưa gặp một người đàn ông nào như thế!
Nàng hỏi lại có lẽ với một vẻ mặt khó coi do phải kềm giữ vừa nụ cười thích thú lẫn sự tức giận trước sự huênh hoang của người thanh niên này:
- Tự tin như vậy ư?
Kenny hỏi lại Hoài:
- Thật đấy! Bà không tin như vậy sao?
Hoài nói tránh đi:
- Cho dù là thật đi nữa thì vì sao anh phải đến đây?
Kenny Luân cười. Nụ cười rất tươi lộ hai hàm răng trắng bóc, đôi mắt hơi nhíu lại ở đuôi mắt.
- Tôi đến đây vì vấn đề của tôi là.. ngoại tình! Nghiện ngoại tình!
Câu nói nào của anh ta cũng làm cho Hoài muốn cười nhưng không thể cho phép mình cười.
Hoài hỏi:
- Bao lâu như vậy rồi?
- Chắc khoảng chừng 4, 5 năm nay!
- Vợ anh có biết không?
- Không! Chưa biết! Nhưng có vẻ đã đoán ra.
- Anh định giải quyết thế nào? Có chọn lựa hay không?
Kenny lại cười. Anh ta cởi khuy áo sơ mi sát cổ cho thoải mái. Nhưng nhờ vậy trông anh ta lại càng đẹp trai và thu hút hơn.
- Tôi đang chọn lựa với sự giúp đỡ của bà!
Hoài ngạc nhiên hỏi lại:
- Với sự giúp đỡ của tôi? Anh nghĩ tôi sẽ giúp anh bỏ được chứng nghiện ngoại tình?
- Không! Đã gọi là nghiện thì làm sao bỏ được! Vả lại tôi đâu muốn bỏ! Tôi đang được hưởng thụ tại sao tôi phải bỏ?
- Nhưng sẽ có lúc anh sẽ mất cả hai!
Kenny Luân nhìn Hoài với vẻ thích thú ra mặt khi nói:
- Tôi không chỉ ngoại tình với một người mà nhiều người!
Hoài hơi sốc trước câu trả lời đầy vẻ kiêu hãnh của con bệnh này.
- Cùng một lúc?
- Phải! Cùng một lúc!
Hoài nghĩ thầm tại sao người thanh niên này lại có thể.. làm được như thế? Nàng trở lại với câu hỏi khi nãy:
- Nhưng tại sao anh lại nghĩ là tôi có thể giúp anh? Giúp anh quyết định ra sao?
- Chắc bà đã biết người ta khi đã ngoại tình thì khó mà dừng lại được. Tôi cũng như thế, làm sao tôi có thể từ chối khi được nhiều phụ nữ cung hiến nhiệt tình! Sự nhiệt tình cháy bỏng của họ đã lôi tôi vào những cuộc tình không thể dứt!
Hoài không nói gì.
- Bà không hỏi hay không tò mò về vợ tôi sao?
Hoài nghĩ thầm một người như thế này không lạ gì có những chuyện ngoài luồng!
- Hãy kể cho tôi nghe về vợ anh!
- Vợ tôi bằng tuổi tôi. Học thức hơn tôi, kiếm nhiều tiền hơn tôi. Vợ tôi là bác sĩ chuyên về tim. Jane vợ tôi là một phụ nữ Mỹ tuy không đẹp nhưng rất hấp dẫn. Đời sống tình dục của chúng tôi rất mặn mà và sôi động, rất thỏa mãn cho tôi!
Không thấy anh ta nói tiếp, Hoài hỏi:
- Vậy tại sao lại ngoại tình? Mà không phải với một người mà nhiều người? Để bù đắp phần thiếu thốn nào ư?
Lần đầu tiên không thấy anh ta cười khi trả lời:
- Tôi muốn tìm hiểu bản thân mình muốn gì và khả năng chinh phục nữ giới của mình tới đâu.
- Anh có tìm ra những câu trả lời đó không trong việc ngoại tình nhiều lần?
- Tôi đang hạnh phúc dù trong lúc tìm kiếm. Nhưng có hạnh phúc nào mà không có một lấp lóe đâu đó bóng tối ẩn hiện? Chính trong những lúc ngoại tình nhưng tôi vẫn nhìn thấy những mảnh của bóng tối, và chính những mảnh bóng tối này cho tôi nhìn thấy rõ hơn phần sáng của hạnh phúc mà mình đang có.
- Tôi nghĩ chuyện anh ngoại tình không chỉ đơn giản như anh vừa nói. Anh là người xem bản thân mình hơn tất cả mọi sự. Anh đứng trên tất cả. Anh thích chinh phục. Đạt được kết quả của sự chinh phục mới mang lại thỏa mãn cho chính anh. Nhưng tôi nghĩ là anh không thỏa mãn thật sự vì nếu không anh đã dừng lại.
- Bà không nghĩ là tôi nghiện ngoại tình?
- Tôi không nghĩ vậy! Anh dùng chữ nghiện để bào chữa cho những hành động không thể buông bỏ. Vì như anh đã nói lúc nãy anh ngoại tình với lý do. Anh hiểu việc anh làm cũng như chọn lựa của anh. Hay vì vợ anh không có những thứ mà những người đàn bà khác có? Hay hành vi ngoại tình chỉ để chứng tỏ là anh có khả năng thu hút người khác và hãnh diện về điều này? Nhưng tôi vẫn chưa hiểu vì sao anh lại nói là tôi có thể giúp anh? Anh nói với nụ cười thú vị? Đó là một cuộc chơi của anh. Đừng lôi tôi vào!
Kenny Luân bật cười nhìn Hoài:
- Bà làm tôi càng thấy thích thú! Nhưng để trả lời nhiều câu hỏi của bà, tôi sẽ nói như thế này. Trước nhất nhận xét của bà là đúng! Những người đàn bà khác có những điểm mà vợ tôi không có được! Điều này hấp dẫn tôi. Nhưng không phải tôi khoe khoang mà thực sự tôi thu hút họ. Họ đến với tôi dễ dàng mà tôi cũng chẳng mất công gì. Họ tự nguyện. Tại sao tôi lại từ chối mà không vào cuộc vui đó chứ? Tôi chỉ đùa dỡn với ái tình và hưởng thụ nó! Còn sự thỏa mãn vì chiếm đoạt được những người phụ nữ đó có mang lại cho tôi niềm vui và hãnh diện hay không ư? Có lẽ chưa thỏa mãn lắm vì dễ dàng quá! Còn vì sao bà có thể giúp tôi chọn lựa? Tôi đố bà đấy!
Hoài vừa bực mình nhưng cũng không thể chối cãi là người thanh niên này có sức lôi cuốn với cách ăn nói và suy nghĩ ngược ngạo của anh ta.
- Tôi không cần trả lời! Trong căn phòng này tôi là người đặt câu hỏi chứ không phải ngược lại.
Kenny Luân thở dài:
- Bà bướng bỉnh thật! Thôi để tôi nói cho bà biết là tôi nghĩ và toan tính gì. Tôi nghĩ sẽ có ngày vợ tôi khám phá ra những trò chơi mà tôi công nhận là nguy hiểm của mình. Vậy thì tôi phải làm gì? Tôi sẽ trở thành người có vấn đề tâm thần! Tôi bị rối loạn nhân cách, personality disorder, hay multiple personality disorder nên tôi bị những nhân cách kia sai khiến làm những chuyện sai trái đó, còn chính bản thân tôi rất chung thủy! Vợ tôi là bác sĩ bà đừng quên! Tôi đã trở thành nạn nhân trong chuyện này! Vợ tôi lúc đó thay vì tức giận và đòi ly dị thì sẽ thấy thương cảm cho chồng mình và tha thứ cho tôi cũng như đốc thúc tôi đi chữa trị tâm lý!
Hoài thở dài:
- Tôi không thể nói là anh bị bệnh này bệnh kia trong lúc thực sự anh bình thường, anh thừa biết điều này phải không? Vả lại không người phụ nữ nào ngu xuẩn đến độ lại tin như thế!
Kenny lại cười, nụ cười ranh mãnh nhưng không đáng ghét:
- Tôi biết chứ! Nhưng chỉ cần tôi có đến đây là có thể hiểu rằng tôi có vấn đề tâm thần và cần được chữa trị! Những người phụ nữ bình thường có thể không tin tôi bị rối loạn nhân cách vì họ không hiểu đó là gì, nhưng vợ tôi sẽ tin! Một người bác sĩ nhìn đâu cũng thấy bệnh, chỉ một triệu chứng nhỏ thôi cũng đủ để suy đoán ra bệnh này bệnh kia. Bà thấy tôi nói đúng không?
Hoài bắt đầu giận dữ:
- Tôi không nhận chữa trị những người như vậy!
Kenny ve vuốt vì biết Hoài đang bực bội:
- Bà đừng nổi nóng! Tôi đâu có đòi bà chữa trị đâu nào! Tôi chỉ muốn kể cho bà nghe và chỉ muốn có cuộc đối thoại hôm nay mà tôi thấy thật thích thú! Rất thích thú!
Hoài không còn biết phải nói gì nữa! Nàng chưa bao giờ gặp một người bệnh tinh ma và kỳ dị như Kenny Luân!
Kenny đứng lên nháy mắt cười với Hoài và nói khi đi ra:
- Cám ơn bà! Tôi thấy bà thật quyến rũ!
Hoài muốn cầm quyển sách trên bàn ném vào anh ta nhưng kềm lại và nuốt giận. Cứ xem như hôm nay là một ngày xui xẻo!