← Quay lại trang sách

Chương bốn

Chú và Linh Linh đã kết hôn.

Đã danh chính ngôn thuận thành vợ thành chồng.

Và rốt cuộc cũng cùng Linh Linh dọn về nhà ở.

Hôm dọn về, họ kéo một chiếc xe, chở hai lần thì mang hết đồ đạc ở sân đập lúa về nhà. Nhưng vừa về đến nhà, người Linh Linh liền toát mồ hôi. Cô dỡ đồ đạc trên xe xuống, nào chăn, nào bát, nào nồi, nào ghế, nào hòm, cái nào nên đặt đâu thì đặt đó. Vừa xếp đặt gọn gàng, ngay ngắn xong xuôi, người liền có mồ hôi, cởi áo ra hong nơi đầu gió, vừa mới hong, mồ hôi đã rơi xuống, đến đêm thì cảm thấy trong người có chút nóng, có chút khô. Khô một cách khó chịu. Tưởng là bị cảm, uống thuốc cảm, uống nước gừng, nhưng sốt cũng không chịu hạ.

Nửa tháng sau thì biết là bệnh nhiệt phát tác.

Phát một cách dữ dội.

Sắp đến lúc chết rồi.

Người không còn một chút sức lực nào, ngay cả sức bưng bát cơm cũng không có nữa. Một hôm, chú bưng bát nước gừng hạ sốt cho Linh Linh, cô không đón lấy, cô nhìn chằm chằm vào mấy cái mụn mới mọc trên trán chú, trên khuôn mặt gầy guộc của chú có chút kinh ngạc, không rời mắt nói: “Mặt anh lại có mụn rồi?”

Chú tôi nói: “Không sao đâu.”

Linh Linh nói: “Anh cởi quần áo ra.”

Chú cười, nụ cười đùa cợt: “Không sao đâu.”

Linh Linh nói lớn: “Không sao thì anh cứ cởi ra cho em xem.”

Chú liền cởi hết. Linh Linh liền nhìn thấy phía trên hông chú, cả một vòng quanh thắt lưng đều mọc dày mụn nhọt. Mụn màu đỏ, phát ra ánh sáng, như trong mụn có ngậm một bọc máu sắp sửa bật ra. Vì thắt lưng chà vào chỗ mụn, chú không còn dùng thắt lưng nữa, mà dùng một sợi dải rút luồn qua quần. Mấy ngày trước, khi vẫn sống trong chái nhà trên sân đập lúa, chú luôn dùng áo sơ mi che sợi dải rút đó, đến bây giờ, sợi dải rút đó rũ xuống trước quần, khiến chú trông giống như người làm ruộng mấy đời trước, giống nông dân mấy đời trước, thắt lưng lúc nào cũng rũ xuống trước quần.

Nhìn cả đám mụn đỏ mọc dày trên eo chú, mắt Linh Linh ngấn lệ, đang khóc nhưng lại cười. Cười nói rằng:

“Lần này thì tốt rồi, cả hai chúng ta đều cùng bị bệnh nhiệt, mấy ngày trước em toàn sợ bệnh nhiệt phát, em chết trước, anh lại quay lại sống với Đình Đình.”

Chú cũng cười theo: “Ôi dào, không dám nói với em, bệnh nhiệt anh phát trước, cái hôm thay thắt lưng đó, anh nghĩ ông trời ơi, mau mau để bệnh nhiệt của Linh Linh phát đi, dứt khoát đừng để có ngày con chết rồi, cô ấy vẫn còn sống tốt trên bình nguyên này.”

Chú cười, cười nhăn nhở.

Linh Linh liền nhéo một cái nhẹ nhẹ trên người chú.

Chú để bát nước gừng ở đầu giường: “Nửa tháng nay anh ngủ không đụng vào em, em không nhận ra bệnh nhiệt của anh nặng rồi sao?”

Linh Linh lắc đầu cười. Sau đó, hai người nói rất nhiều.

Linh Linh nói: “Lần này tốt rồi, vừa dọn về nhà hai chúng ta đã cùng phát bệnh.”

Chú tôi nói: “Nếu chết thì cùng chết.”

Linh Linh nói: “Để em chết trước anh thì tốt, như thế anh có thể chôn em, nhất thiết phải mua cho em mấy bộ quần áo đẹp. Nhất thiết phải mặc áo liệm cho em, mua váy cho em mặc. Mua hai chiếc, một chiếc màu đỏ đậm, em từ nhỏ thích mặc màu đỏ đậm; mua thêm một chiếc nữa màu tím, một đỏ một tím để em thay đổi.”

Chú tôi nói: “Anh mua thêm cho em một đôi giày da đỏ, giày cao gót, các cô nương ở Đông Kinh đều thích đi giày đó.”

Linh Linh nghĩ ngợi, nghĩ một hồi, đột nhiên vẻ nhẹ nhõm trên mặt không còn nữa, tỉ mẩn nhìn vào mặt chú.

“Thôi, anh chết trước vẫn tốt hơn, anh còn sống thì em có chút không yên tâm với anh.”

Chú liền nghĩ một lát: “Em chết trước thì anh có thể an táng tốt cho em. Chôn em xong, khi anh chết, bố của anh, anh của anh có thể an táng chu đáo cho anh. Nhưng anh chết trước sau đó em mới chết, nếu họ không an táng chu đáo cho em thì sao?”

Trong mắt Linh Linh có nước mắt:

“Nói thì như vậy, nhưng anh sống thì em không yên tâm lắm.”

“Có gì không yên tâm?”

“Cũng không có gì không yên tâm.”

Nói một hồi, tranh cãi một hồi, cuối cùng Linh Linh nói: “Vậy hai chúng ta cùng chết.”

Chú lại nói: “Không được đâu, anh chết rồi em có thể sống ngày nào hay ngày đó. Em chết rồi anh có thể sống ngày nào hay ngày đó.”

Linh Linh nói: “Anh mới không muốn để em có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó, mà anh muốn mình có thể sống thêm được ngày nào hay ngày đó.”

Chú nói mình không có ý đó. Linh Linh nói chính xác là chú có ý nghĩ đó. Khi hai người nửa đùa cợt nửa cãi nhau, chú quay người va đổ bát nước gừng ở đầu giường, tiếng bát vỡ loảng xoảng ở dưới chân giường.

Không cãi nữa.

Cùng nhìn xuống. Biết rằng bát thuốc vỡ không phải điềm lành, cho thấy mệnh người chẳng còn được bao lâu, uống thuốc cũng là thừa. Cuối cùng cả hai im lặng nhìn nhau, gian phòng không một tiếng động. Trong phòng oi bức như một cái lồng hấp, mồ hôi trên người họ đều to như hạt đậu. Họ đã rất gầy rồi, đều rất gầy, ngực Linh Linh vốn khá lớn, bộ ngực chú luôn luôn yêu thích, bây giờ xẹp xuống, giống như trước ngực đắp hai nhúm thịt nhỏ vàng võ gầy gò. Khuôn mặt vốn hồng hào, trước đây dù có mụn cũng hiện vẻ hồng hào, bây giờ có chút xanh xám, màu xanh có gỉ đen gỉ vàng. Hốc mắt sâu đến mức có thể đặt vào hai quả trứng gà, xương gò má cao đến mức như hai thanh gỗ đội hai miếng vải trắng nhợt. Trông cô đã hốc hác rất nhiều. Đã không còn ra hình người nữa. Tóc cũng khô rồi, mấy ngày không chải đầu, gàu rơi đầy trên gối, rối bù như một đám ngải khô. Còn chú thì sao, cơm vẫn ăn như vậy, nhưng không biết mất đi đâu, khuôn mặt vuông vắn trở thành nhọn hoắt, mắt trắng nhiều đen ít, không còn thần thái trước đây. Va vỡ chiếc bát, chú lặng nhìn vào những mảnh bát đầy trên đất một hồi rất lâu nói:

“Linh Linh à, nếu em không tin, anh nhường em chết trước là vì em, bây giờ anh sẽ chết trước mặt em cho em xem.”

Linh Linh hỏi: “Anh chết thế nào?”

Chú nói: “Anh treo cổ.”

“Vậy thì anh treo đi.” Linh Linh liền ngồi dậy trên giường, dùng tay chải đầu mấy cái, mặt bình tĩnh trở lại: “Dù sao anh và em đều chẳng sống được mấy ngày, anh tìm một sợi thừng về đây, chỉ cần anh để em nhìn thấy đầu anh chui vào thòng lọng, em sẽ cho đầu chui ngay vào một cái thòng lọng khác, sau đó hai ta cùng đạp cái ghế ở dưới chân. Không thể sống cùng nhau, hai ta sẽ chết cùng nhau.”

Chú lại chăm chăm nhìn vào mặt Linh Linh.

Linh Linh nói: “Anh đi tìm thừng đi.”

Chú bất động.

Linh Linh lại nói: “Đi tìm đi, có sợi thừng gai ngay dưới chân giường.”

Chú giống như bị dồn đến chân tường, ngậm miệng lại, không nói gì, nhìn Linh Linh một lúc, chú quả thật đã tìm về một sợi dây thừng, đứng trên một chiếc ghế, vắt dây thừng lên xà nhà buộc thành hai nút thòng lọng có thể bỏ đầu vào, sau đó đứng lên trên chiếc ghế, ngoái đầu nhìn Linh Linh. Nhìn Dương Linh Linh như muốn so cao thấp, so dũng khí với Linh Linh, ánh mắt ấm áp pha chút chòng ghẹo Linh Linh. Nhưng chú không ngờ rằng, bình thường Linh Linh ôn hòa, nhưng lại rất hoang dã trong chuyện nam nữ, và với cái chết cũng có chút quyết liệt. Cô nhìn chú thắt xong cái thòng lọng rồi đưa mắt liếc cô, cô không hoang mang cũng chẳng vội vã xuống giường, rửa mặt xong còn dùng lược chải đầu cẩn thận vài lần, ra khỏi phòng đóng cổng lại, trở vào đứng trên ghế, nhìn chú nói:

“Hay là chúng ta cùng chết, đời em coi như không phí khi ngủ cùng anh trên cùng một chiếc giường.”

Vẫn còn chưa đến giờ ngọ, vẫn là buổi sáng, mặt trời vẫn đang treo chênh chếch ở phía đông, ánh nắng như lửa chiếu qua cửa sổ lên giường của họ. Chăn trên giường đã được Linh Linh gấp cẩn thận, trong phòng bàn ghế, quần áo cũng đều được xếp ngăn nắp, treo gọn gàng, ngay cả rèm cửa vốn treo ở cửa tường ngăn cũng được Linh Linh giặt sạch đến mức không giống ngày thường. Đây đã là nhà của Linh Linh, tất cả mọi thứ trong nhà không có liên quan gì đến Tống Đình Đình. Chiếc giường mà Đình Đình từng ngủ, Linh Linh đã thay đệm, trải lên chiếc đệm mà Linh Linh với chú tôi từng nằm. Tủ Đình Đình đã từng dùng, cô dùng nước cọ mấy lần, cọ sạch không còn chút mùi vị gì của Đình Đình nữa. Bát mà Đình Đình từng ăn, cô thu lại làm bát cho gà ăn. Bây giờ, cái nhà này là nhà của họ rồi, chết đi cũng không có gì hối tiếc. Những gì cần sắp xếp gọn gàng thì đều đã sắp xếp gọn gàng rồi, cái gì cần đặt ở đâu trong sân thì đều đã mang từ nhà ra sân đặt, như chiếc xẻng vốn đặt ở sau cánh cổng, chiếc cuốc vốn treo ở trên tường, Linh Linh đều đem chúng treo dưới mái hiên. Nhìn trước nhìn sau đều không thấy gì cần thu dọn nữa, giống như một ngôi mộ đã được tu sửa cẩn thận bốn vách, không còn gì cần phải sắp xếp sửa sang thêm nữa.

Từ trong nhà, Linh Linh nhìn bốn phía xung quanh một hồi, cuối cùng lại lấy khăn tay nhúng ướt trong chậu rửa mặt lau mặt, rồi không hoang mang không vội vã bước lên chiếc ghế mà chú đã bày sẵn, tay nắm lấy thòng lọng dùng để thắt cổ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của chú. Đến lúc này, con người không còn đường rút nữa, cũng không còn đường sống, không thể không chui vào cái thòng lọng đó. Chú dùng hai tay tẽ chiếc thòng lọng, Linh Linh cũng dùng hai tay tẽ thòng lọng ra. Cô đưa mắt nhìn chú, ép chú, chỉ chờ chú rướn cổ ra là cô cũng rướn cổ đút đầu vào. Sự việc đã bị ép đến đường cùng rồi, ép đến chỗ chết rồi, chỉ còn cách chết thôi, nhưng lúc đó trên mặt chú tôi lại nở một nụ cười, cười đểu giả, cười cợt nhả, vừa cười vừa nói:

“Sống được ngày nào hay ngày đó, nếu chết thì em chết đi, anh phải sống đã.”

Chú bước từ trên ghế xuống, ngồi trên giường nhìn Linh Linh vẫn còn nắm cái thòng lọng nói: “Mẹ, mẹ cũng xuống đi nào, xuống đi con sẽ thực sự giống như một đứa con trai hầu hạ mẹ.”

Chú liền đến bế Linh Linh từ trên ghế xuống, ôm lấy cô, đặt cô lên giường, sau khi từ từ cởi hết quần áo của cô, nhìn thân thể với làn da vốn trắng ngần mềm mại của cô giờ đây đã khô kiệt, có màu của cỏ mùa đông, nét mặt đầy khổ sở và ai oán, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt. Cô nói: “Chúng ta treo cổ thật chứ?” Chú nói: “Không đâu, sống được ngày nào hay ngày đó.” Rồi nói tiếp: “Sống thật tốt biết bao, có cơm ăn, có nhà ở, đói có thể vào bếp nướng bánh, khát có thể uống một bát nước đường trắng. Cô đơn có thể ra đường nói chuyện với người khác. Nhớ em, anh có thể sờ mặt em, hôn môi em, cuống lên còn có thể làm chuyện nam nữ với em.”

Khi nói những câu này, chú đang nhọc nhằn làm chuyện nam nữ với Linh Linh.

Chú là một người cực kì tồi tệ.

Làm xong việc, Linh Linh hỏi: “Hai chúng ta chẳng có mặt, liệu anh Huy có thể lấy được giấy đăng kí kết hôn không?”

Chú đắc ý nói: “Nghe nói anh ấy sắp lên làm Chủ nhiệm Ủy ban bệnh nhiệt rồi, lấy cái giấy đó có khó gì đâu.”

⚝ 2 ⚝

Bố quả thật đã không để Đinh Tiểu Minh, Tống Đình Đình, chú và Dương Linh Linh phải ra mặt, đã thay Tiểu Minh và Linh Linh, chú và Đình Đình li hôn, lại thay Linh Linh và chú đi nhận giấy đăng kí kết hôn. Giấy đỏ thẫm, trên viết chữ “Giấy đăng kí kết hôn”, đóng dấu chứng nhận kết hôn của chính quyền xã.

Khi bố đến đưa cho chú tờ giấy đỏ đăng kí kết hôn giữa chú và Linh Linh, người Đinh Trang đang ngủ trưa, mặt trời cay độc treo trên đỉnh đầu, tiếng ve sầu kêu vang khắp không trung. Cái nóng trên đường thôn như một dòng nước đun sôi đang chảy. Nhưng cũng vô cùng tĩnh lặng. Bước rất nhẹ, bố từ trong nhà đi ra, muốn ra khỏi Đinh Trang đi làm việc của ông, thuận đường rẽ vào nhà chú. Nhà chú cổng chính khép hờ, đẩy một cái là mở, nhưng bố lại không đẩy, cũng không gọi, chỉ dùng tay gõ lên cửa, gõ cốc, cốc, cốc. Gõ càng lúc càng mạnh.

Chú từ trong nhà hỏi vọng ra: “Ai thế?”

Bố tôi nói: “Đinh Lượng… em ra đây một chút.”

Chú chỉ mặc một chiếc quần đùi vải trắng đi ra, mở cổng, có chút ngơ ngác, lơ mơ hỏi: “Anh, là anh à?”

Bố lạnh lùng nói: “Hai cỗ quan tài Tống Đình Đình đòi đã đưa cho cô ấy, loại Giáp, trên quan tài khắc kín nhà lầu nhà ngói và đồ điện, có lẽ ba đời người già nhà cô ta khi chết cũng chưa từng được dùng loại bền và đẹp thế.”

Chú nhìn bố tôi không nói gì, mặt vẫn còn bộ dạng chưa tỉnh ngủ.

Bố lại hỏi: “Nghe nói em đã đem hết nhà này, sân này cho Đinh Tiểu Minh rồi?”

Chú vẫn không nói gì, vẻ buồn ngủ trên mặt không còn nữa, đầu lại ngoảnh sang một bên, liếc nhìn anh, cũng liếc nhìn vào chỗ nào đó trong sân.

Bố rút trong túi ra tờ giấy đăng kí kết hôn, giấy bóng loáng, phát sáng, đứng ngoài cổng, cách khung cửa từ phía ngoài ném vào người chú. Tờ giấy bóng loáng đó, chỉ to bằng bàn tay, sượt qua người chú, rồi giống như lá cây xoay vòng rơi trên đất. “Mày xem cái bộ dạng ăn hại của mày, sắp chết rồi còn vì gái làm ầm làm ĩ. Vì gái mà dám giao tài sản làm cả một đời cho người khác, thật là muốn đoạn tử tuyệt tôn, chết cũng không để người sống nhớ đến. Đã như vậy, sao mày không chết ngay đi còn sống làm cái quái gì nữa!” Bố từ kẽ răng rít ra những lời này, nói xong, rất nhanh quay người bỏ đi, đi được hai bước lại quay lại nói:

“Hai tờ giấy li hôn, một tờ giấy đăng kí kết hôn, muốn người ta làm, anh phải đồng ý phê duyệt cấp miễn phí cho người ta một cỗ quan tài đặc biệt đấy.”

Câu nói này không phải rít ra từ kẽ răng, mà là nói to lưu loát từ trong miệng. Nói xong, bố đi mất, không hề ngoảnh đầu thêm lần nữa. Bố vẫn là bố của ngày xưa, gầy gò, mặc chiếc áo khoác xanh với đường chỉ đỏ nhỏ được mua trong thành phố. Lật chiếc áo khoác cổ ngắn ra, lúc nào cũng là áo khoác xanh được mẹ xếp tiền bỏ vào, và đều là quần màu xám được mẹ tôi là thẳng theo từng nếp li. Mặc những thứ này khiến bố tôi không giống người Đinh Trang, mà là người trong thành phố. Là cán bộ trên phố. Lại còn đôi giày da đen nữa. Rất nhiều người trong thôn có giày da đen, nhưng phần lớn đều là giả da. Nếu da thật thì phần lớn cũng chỉ là da lợn. Giày của bố tôi là da bò. Thật sự là da bò. Ông giúp người ta đóng dấu trợ cấp quan tài, người ta liền tặng ông đôi giày da đen. Da thật, là da bò, bóng như gương, bố đi vào, cây cối và nhà cửa Đinh Trang đều soi trên giày da của ông.

Cây đã không còn nhiều nữa, cây soi bóng vào đều là cây nhỏ.

Bố đi về phía ngoài thôn, chú nhìn bố rẽ vào một con ngõ nhỏ, giống như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, cúi xuống nhặt tờ giấy đăng kí kết hôn, mở ra xem, không có gì mới cả, giống hệt giấy đăng kí kết hôn giữa chú và Tống Đình Đình nhiều năm về trước, chỉ khác tên một người trong đó, khác ngày tháng. Chỉ có điểm này không giống, dường như khiến chú có chút thất vọng, có chút hối hận, cảm thấy như không có ý nghĩa gì cả. Chú có chút nản lòng thẫn thờ đứng đó hồi lâu, quay người lại, nhìn thấy Linh Linh đang đứng phía sau chú, mặt có chút trắng, có chút vàng, dường như cô nghe thấy hết những lời bố nói. Bố ném giấy đăng kí kết hôn từ ngoài cổng vào, cô cũng nhìn thấy. Cho nên mặt đã vàng, lại còn trắng, giống như ai đó tát vào mặt cô.

Chú nói: “Sớm biết thế này còn không bằng không cần đăng kí.”

Linh Linh nhìn vào mặt chú, không nói gì.

Chú lại nói: “Tổ sư nhà nó, không có cái giấy này, anh và em ở với nhau, ai dám chặt đầu anh và em? Chết rồi anh và em cùng chôn một chỗ, ai dám bới lên?”

“Ai chôn anh và em cùng một chỗ?” Linh Linh hỏi, “Không có cái giấy này, bố của anh, anh của anh có chôn anh và em cùng một chỗ không?”

Vừa hỏi, Linh Linh vừa đón tờ giấy từ tay chú, nhìn qua, rồi nhìn kĩ, lau sạch bụi đất bám trên tờ giấy, giống như rửa mặt mình.

⚝ 3 ⚝

Cũng lạ, từ lúc đón tờ giấy do bố tôi mang đến, Linh Linh không sốt nữa. Không uống thuốc mà người cũng không sốt nữa, trong người cũng có chút sức lực. Giống như người bình thường, hoàn toàn bình thường. Tuy vẫn còn gầy, nhưng thần thái đã bất ngờ trở lại, trên mặt đã có vẻ tươi sáng như trước kia. Bố đi rồi, họ lại vào nhà ngủ trưa, chú ngủ rất nhanh, khi tỉnh dậy phát hiện Linh Linh không ngủ. Cô lại lau đồ đạc trong phòng thêm một lượt, quét thêm một lượt nền nhà, quần áo cũng giặt lại. Làm xong những việc này, cô còn ra khỏi thôn đến một cửa hàng nhỏ bên đường mua mấy bao thuốc, mấy cân kẹo, kẹo vị hoa quả xanh xanh đỏ đỏ, rồi về ngồi bên giường nhìn vào mặt chú, đợi chú tỉnh dậy.

Chú tỉnh dậy, nhìn nụ cười trên mặt cô: “Em làm sao vậy?”

Cô cười nói: “Em khỏi rồi, không sốt nữa rồi.” Cô cầm tay chú, cho sờ lên trán cô. “Em muốn tất cả mọi người trong thôn biết hai chúng ta kết hôn cơ.”

Chú lại sờ tay lên trán cô, cho rằng cô nói những lời này vì cô lại sốt cao hơn.

Cô lấy mấy cân kẹo ở một bên ra, đặt bên cạnh chú nói: “Lượng… Bố ơi… Con khỏi bệnh rồi, chúng ta đi phát kẹo từng nhà từng nhà một đi, đi nói hai ta đã kết hôn rồi. Trong thôn có bệnh nhiệt, không mời khách, nhưng cũng phải phát ít kẹo cho mỗi nhà mỗi hộ.”

Cười nói: “Tuy là kết hôn lần hai, nhưng em mới hai mươi tư, em giống như kết hôn lần đầu vậy.”

Cười nói: “Đi nào, bố, đi từng nhà từng nhà một, đêm nay em sẽ hầu hạ anh, anh muốn em làm gì thì em sẽ làm đó.”

Cười nói: “Đi thôi, bố, đêm nay em không để anh bỏ sức, cũng làm anh dễ chịu chết đi được.”

Cô kéo tay chú, rồi giống như người mẹ nhúng ướt khăn tay, lau lau mặt cho chú, lau lau khóe mắt, lau lau hai bên mũi, cuối cùng lau lau hai tay chú, lấy áo khoác, lấy quần cho chú, mặc áo cho chú giống như người mẹ mặc cho con nhỏ, cài cúc, rồi kéo tay chú, dỗ như dỗ con trẻ, xách túi đồ đi ra cửa.

Đi từng nhà từng nhà một nói, hai người họ kết hôn rồi, đã nhận giấy đăng kí kết hôn, danh chính ngôn thuận rồi. Đi nói với từng nhà từng nhà, như báo hỉ. Như báo hỉ, đến từng nhà từng nhà một, vừa nói vừa tặng kẹo. Đến nhà đầu tiên trước, là hàng xóm, gõ cửa, người đi ra là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, Linh Linh nắm một nắm kẹo cưới đưa cho bà: “Bà, mời bà ăn kẹo, con và Đinh Lượng đã kết hôn, đã nhận giấy kết hôn rồi, trong thôn có bệnh nhiệt, không tiện mời khách, nên chỉ đến biếu bà ít kẹo cưới ăn.”

Đến nhà thứ hai, người mở cửa là một phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, Linh Linh lại nắm một nắm kẹo, nói: “Thím, hai chúng cháu kết hôn rồi, đã nhận giấy đăng kí kết hôn rồi. Nghĩ bệnh nhiệt ở đây, không tiện mời khách, nên chỉ đến biếu thím ít kẹo cưới ăn.” Rồi dúi kẹo vào túi của người ta, còn lấy giấy đăng kí kết hôn màu đỏ ra, giơ lên trước mặt người ta mong người ta xem.

Đến nhà thứ năm, người ra mở cửa là một nàng dâu mới vừa gả đi lại về nhà mẹ đẻ, tên là Tiểu Thúy, Linh Linh đưa giấy đăng kí kết hôn vào tay người ta, nói: “Tiểu Thúy à, em xem tờ giấy chứng nhận này có giống với tờ giấy mà em nhận không, sao chị lại có cảm giác như tờ chứng nhận này đỏ như giả ấy.”

Tiểu Thúy nói: “Giấy đăng kí kết hôn chị nhận khi chị và Đinh Tiểu Minh kết hôn không phải giấy có số này?”

Linh Linh đỏ mặt: “Chị xem rất nhiều lần, đều cảm thấy giấy chứng nhận này đỏ chói cả mắt, không giống với giấy chứng nhận hồi đó.”

Tiểu Thúy đứng ở cổng, lật trái lật phải tờ đăng kí kết hôn xem, giơ lên soi dưới ánh mặt trời như phân biệt tiền giả tiền thật, quả thực không tìm ra chỗ khác thường so với tờ giấy đăng kí kết hôn của mình, rồi mới nói:

“Giống hệt mà, cũng to như thế, cũng đỏ như thế, cũng viết những chữ như thế, đóng con dấu cũng như thế.”

“Thế thì chị yên tâm rồi.” Linh Linh giống như bỏ được một mối lo, yên tâm đi tiếp. Đi rồi mới nghĩ ra vẫn chưa đưa kẹo cưới cho người ta. Cuống quýt lại nắm một nắm kẹo to, vội vàng quay lại nhét vào trong tay người ấy.

Rồi lại tiếp tục đi về phía trước, đến một ngõ nhỏ khác, khi gõ cửa Linh Linh đột nhiên nghĩ ra, đi cả một con ngõ đều là cô gõ cửa, đều là cô cười vã nước bọt đi báo hỉ, dúi kẹo cho người ta, tặng thuốc lá nói chuyện, chú chỉ đứng phía sau cô cười, cười nhăn nhở. Lại còn bỏ chỗ kẹo thơm ngon đó vào mồm nhai rau ráu. Thế là, cánh tay Linh Linh đã giơ lên định gõ cửa lại bỏ xuống, ngoái đầu lại nói: “Lần này nên đến lượt anh. Nhà họ nhiều đàn ông, ra mở cửa nhất định sẽ là đàn ông, đến lượt anh gõ cửa rồi.”

Chú vội vàng trốn về phía sau.

Linh Linh lại lôi chú lên phía trước.

Chú cười: “Nhưng là em đã nói đấy nhé, đêm em phải hầu hạ anh cẩn thận.”

Mặt Linh Linh dồn đỏ lên, gật đầu một cái.

Chú lại nói: “Em lại gọi anh một tiếng bố đi.”

Linh Linh gọi: “Bố!”

Chú lại nói: “Gọi to hơn một chút.”

Linh Linh liền gọi to: “Bố!”

Chú liền cười đi lên gõ cửa.

Trong sân có tiếng đáp: “Ai thế?”

Chú đáp lại: “Bác… cháu đến mượn bác ít đồ.”

Cửa mở, trên mặt chú vẫn là nụ cười đùa cợt, vội vàng tặng người ta một điếu thuốc, rồi châm lửa giúp. Người ta nói: “Mượn cái gì thế?” Chú nói: “Không mượn gì cả, cháu và Linh Linh kết hôn rồi, đã nhận giấy đăng kí kết hôn, Linh Linh bắt cháu châm thuốc cho bác, mời bác ăn kẹo bằng được.”

Người ta đã hiểu ra, trên mặt cũng nở nụ cười, nói: “Chúc mừng, chúc mừng!”.

Họ lại đến nhà kế tiếp. Nhà tiếp theo là nhà Đinh Tiểu Minh, chú lại chai mặt đi gõ cửa, Linh Linh lập tức kéo chú đi.

Cả Đinh Trang đều đã đi hết từng nhà một rồi, kẹo đã phát hết rồi, thuốc cũng đã phát hết rồi, về nhà lấy tiền muốn mua thêm một ít kẹo thuốc đến trường học báo hỉ, báo hỉ cho ông và những người bị bệnh nhiệt khác, thì xảy ra một chuyện, một chuyện rất nhỏ; xảy ra một việc, một việc rất to. Khi chú bước qua ngưỡng cửa nhà mình, vấp phải ngưỡng cửa, ngã từ ngoài cửa vào trong sân. Mùa hè, trời nóng, mặc mỏng, mình xây xát đổ máu. Cánh tay chảy máu, đầu gối cũng chảy một vài đường máu.

Nói ra thì chẳng có gì to tát, chỉ là chảy ít máu, nhưng chú ngoài đau ở chỗ chảy máu, còn cảm thấy đau khắp người. Toàn thân đổ mồ hôi nóng, sống lưng lại đau phát lạnh. Ngã trên mặt đất, chú chống tay ngồi dậy, lau mấy đường máu trên tay, nói:

“Linh Linh, anh đau khắp mình mẩy.”

Linh Linh cuống quít dìu chú vào giường, lau mồ hôi cho chú, lau máu trên người chú. Chú quỳ trên đệm giường, như con tôm khô, cong người, quỳ gối, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt to xuống giường. Toàn thân đau đớn đến mức run cầm cập. Đau đến mức môi tái mét. Kéo tay Linh Linh, túm lấy tay Linh Linh khiến tay cô cũng tái mét, lại còn bấu chặt móng tay vào thịt cô. Vừa bấu vừa nói:

“Mẹ, con sợ không qua nổi cửa ải này.”

Linh Linh nói: “Bố, không sao đâu, mấy năm nay trong thôn chết bao nhiêu người, những người phát bệnh cùng với bố đều đã không còn nữa, bố chẳng phải vẫn sống tốt đó sao.”

Chú liền rơi lệ, trên mặt không còn nụ cười đùa cợt như trước nữa.

“Mẹ, lần này con không ổn rồi, đến xương tủy cũng đau như xé.”

Linh Linh liền cho chú uống thuốc giảm đau, lại bón cho chú nửa bát canh, chờ cơn đau vừa rồi giảm đi một chút, cô liền ngồi bên cạnh chú và nói rất nhiều.

Rất nhiều lời.

Nói: “Bố ơi, bố nói thực sự không qua được cửa ải này à?”

Chú không cười, không có nụ cười đùa cợt như bình thường nữa:

“Sợ không qua được ải này.”

“Nếu bố thực sự qua đời thì con biết làm sao đây?”

“Anh qua đời thì em vẫn còn sống, sống ngày nào tốt ngày đó, phải tận mắt nhìn bố và anh đào cho hai ta một cái mộ to một chút, rộng một chút, cao một chút, rộng rãi thoáng mát như phòng của chúng ta, như sân nhà chúng ta.”

“Thế còn quan tài thì sao?”

“Anh cả đã đồng ý rồi, nói khi hai ta qua đời sẽ tặng mỗi người một cỗ quan tài tốt, kém nhất bản gỗ cũng phải là gỗ bào đồng, gióng gỗ bách, bản quan tài dày ba tấc.”

“Nếu anh ấy không cho thì sao?”

“Dù sao anh ấy cũng là anh trai, cùng một mẹ sinh ra đấy, sao anh ấy lại không cho được.”

“Anh không thấy là anh ấy ném giấy đăng kí kết hôn vào sân à, nói anh vì em mà làm ầm ĩ, đem nhà cửa, sân vườn thế chấp cho Đinh Tiểu Minh.”

Lại nói: “Trong lòng anh ấy hận việc kết hôn giữa anh và em, anh ấy thực sự không muốn mời người đào một cái mộ to, nghĩ người chết rồi thì mộ to hay nhỏ, quan tài tốt hay không tốt đều như nhau, anh xem em còn biết làm cách nào với anh ấy?”

Nói: “Anh nghĩ đi, bây giờ những thứ khác đều không đắt, chỉ có giá quan tài thì tăng vùn vụt, một cỗ quan tài tốt từ bốn, năm trăm tăng lên bảy, tám trăm, anh ấy tặng anh và em hai cỗ quan tài tốt, tính ra mất một ngàn năm trăm đồng, sao lại không xót ruột đây?”

Nói: “Lượng, anh ấy không tặng quan tài thì em không có cách nào cả. Nếu chết thì để em chết trước, anh sống thì có thể tận mắt nhìn thấy người ta đào mộ giống sân nhà, làm quan tài giống như căn phòng lợp ngói này.”

Nói: “Bố, để bố sống thì hơn, nếu buộc phải có một người chết trước, để con chết trước sẽ tốt hơn.”

Họ cứ nói như vậy, miệng nói không ngừng nghỉ. Nói đến mức quên hết đau đớn. Vốn đã nói là đêm nay cô sẽ hầu hạ chú tôi cẩn thận, để tùy chú yêu cầu, để chú thỏa sức hưởng thụ. Để chú coi thân thể cô là bột, muốn vò thành cái gì thì vò thành cái đó. Nhưng bây giờ, thân thể cô vẫn tốt, nhưng người chú lại không ổn, không thể làm chuyện đó được nữa. Bệnh nhiệt đã cắm rễ chết lên người chú, cô không nói chuyện với chú thì chú liền cảm thấy toàn thân đau đớn. Vốn chỉ là đau đớn ngoài da do bị ngã, nhưng bệnh nhiệt làm cho thân thể chú không có một chút kháng cự nào. Không có một chút sức kháng cự, chỉ cần đau một chút, là đau đến tận khớp xương. Đau đến tận xương tủy. Mỗi khớp xương đều giống như bị dao đào, dao khoét, đau như có côn sắt, gậy gỗ cắm vào kẽ mỗi khớp xương, rồi ra sức cậy ra, như thể cậy tung các khớp xương của chú. Giống như có một cây kim gỉ, kim được luồn một sợi chỉ gai thô, xuyên theo tủy sống của chú từ thân dưới lên thân trên, đau đến mức chú nghiến chặt răng trên răng dưới đến phát chua, mồ hôi trên trán rỏ tong tỏng xuống.

Đêm đã rất sâu, sâu như ngõ nhỏ trong thôn, sâu như một con đường nhỏ cắm vào nơi sâu thẳm của bình nguyên. Ánh trăng bên ngoài cửa, sắc trăng trắng như sữa. Sữa trắng thấm vào cửa sổ. Tiếng dế kêu cũng thấm vào cửa sổ. Cực kì oi bức. Trong ánh trăng, tiếng dế kêu chói tai, trước kia tiếng dế kêu chắc là lạnh lẽo, nhưng đêm nay, lại cực kì oi bức, tiếng kêu trở nên rất nóng. Vì đau, lòng chú như có lửa đốt. Giống như đang chất một lò lửa lớn. Lửa có thể nung sắt. Lúc thì chú cong người như con tôm khô bò, cong người ở giữa giường, mông chổng lên trời. Lúc lại ngã xuống đệm, như con tôm khô chết đổ xuống giữa giường, người cuộn lại thành một vòng. Như con tôm khô chết cuộn thành một vòng. Có lúc, lại nằm ngửa, để hai đầu gối quắp lại giữa không trung, hai tay ôm chặt hai đầu gối đã đau đến mức xanh xao vàng vọt. Người giống như con tôm chết ngửa. Con tôm chết đã lâu. Chỉ khi làm cho thân thể giống như con tôm chết, cơn đau của chú mới giảm đi một chút.

Giảm đi một chút, cũng vẫn phải không ngừng gọi:

“Linh, anh sống không nổi nữa phải không?”

“Mẹ, mẹ cho con uống thêm một chút thuốc giảm đau nữa.”

Chú kêu lên, vò khăn trải giường thành một đống, mồ hôi trên người khiến cho chú và khăn trải giường dính lại với nhau. Linh Linh không ngừng lau mồ hôi cho chú, không ngừng nói chuyện với chú. Chọn những lời dễ nghe nhất mà nói. Nghe lọt tai thì cơn đau của chú sẽ giảm đi một chút. Nghe không lọt tai, chú liền dùng nắm tay đấm vào gối kêu:

“Anh đau sắp chết rồi, em còn nói những lời này với anh sao?”

Cô liền vội vàng cuống quýt dùng khăn ướt lau mồ hôi trên người chú, đổi chủ đề nói chuyện với chú.

Nói: “Bố ơi, bố đừng tức giận, con hỏi bố một chuyện.”

Chú liền quay đầu nhìn cô, mồ hôi trên trán sáng lấp lánh.

Hỏi: “Bố ơi, bố nói Tống Đình Đình đã tìm được ai ở thôn cô ấy chưa?”

Chú liền nói: “Mẹ à, có phải mẹ vẫn nghĩ con đau chưa đủ hay sao?”

Cô liền cười với chú: “Hai người họ tốt đến mấy cũng không bằng hai chúng ta.”

Ánh mắt chú nhìn cô trở nên dịu dàng.

Cô liền nói: “Em gọi anh là bố, Đình Đình có gọi người đàn ông đó là bố không?”

Nói: “Anh gọi em là mẹ, người đàn ông đó có gọi Đình Đình là mẹ không?”

Nói: “Bố à, con là vợ của bố, nhưng bố muốn con là vợ của bố, thì con sẽ là vợ của bố, trong trường, ngoài ruộng lúa mạch, ở đầu ruộng ngoài trường học, trong sân đập lúa và gian nhà trên sân, bất kể là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần anh muốn, chưa bao giờ em nói từ ‘không’ bao giờ cũng nghe theo anh. Anh muốn em là người thì em là người, muốn em là súc vật thì em là súc vật.”

Nói: “Muốn ăn ngọt thì em làm đồ ngọt cho anh, muốn ăn đồ mặn thì em làm đồ mặn cho anh. Nấu ăn chưa bao giờ để anh động tay vào, giặt quần áo chưa bao giờ để anh phải động tay, anh xem, em đối với anh tốt hay không tốt?”

Không hề đợi chú tôi trả lời gì, giống như cô hỏi mà không phải để chú trả lời, chỉ là để mình hỏi rồi nói: “Đó là em làm vợ của anh. Nhưng anh lại để em làm mẹ anh, hàng đêm em đều ôm anh ngủ như người mẹ, đưa sữa vào trong miệng anh, còn vỗ vỗ tay lên người anh, vỗ đến khi anh ngủ như đang dỗ con nhỏ.”

Nói: “Lượng, anh nghĩ xem, anh muốn em làm con gái anh, em liền gọi anh là bố, gọi anh như gọi bố đẻ, ngày nào cũng gọi anh mấy tiếng bố. Một hôm…” Cô ngừng một lúc rồi nói. “Một hôm, em đã thử đếm một mình, ít nhất em gọi anh mười tiếng bố, nhưng anh mới gọi em một tiếng mẹ, lại còn vì để em rửa chân cho anh mới gọi một tiếng mẹ. Nhưng anh gọi em một tiếng mẹ thì em cũng thỏa mãn rồi, vừa rửa chân cho anh, vừa đi đổ nước rửa chân. Nửa đêm em đã ngủ rồi, anh còn gọi em dậy, em còn tắm rửa để hầu hạ anh.”

Nói: “Anh nói đi, Lượng… anh… bố, anh nói xem em đối với anh tốt thật hay là tốt giả đây?”

Cô nhìn chú, giống như nhìn một người có lỗi với cô.

“Anh nói xem em đối với anh tốt thật hay tốt giả đây?”

Chú biết cô tốt thật lòng với chú, cũng biết mình cũng thật lòng tốt với cô, nhưng qua một loạt những điều cô nói như vậy, lại cảm thấy chú quả thực có lỗi gì đó với cô. Có chuyện đã làm tổn thương cô. Dường như chuyện đó chắc chắn chú đã từng làm, chỉ là nhất thời chú không nhớ ra chuyện đó. Những chuyện đó. Làm chú chỉ biết nhìn cô có chút hối lỗi, giống như nhìn một người mẹ oán trách con, một người em gái oán trách anh, một người chị gái oán trách em trai. Cô ngồi bên giường của chú, mặc chiếc quần ngắn, áo khoác nhỏ, cầm tay chú, đan ngón tay chú trong bàn tay cô, rồi lại rút về, giống như cô đang đếm đầu ngón tay chú, như cô căn bản đã quên cô đang miết ngón tay của chú. Nhìn chú, màu đỏ dồn trên mặt. Người đã gầy đi nhiều, nhưng sắc đỏ trên mặt cô vẫn còn đậm, giống như cô gái xấu hổ khi lần đầu ngồi gần đàn ông như thế, nói những lời tận đáy lòng. Ánh sáng mềm mại trải trong phòng. Nửa đêm trước, trong phòng có muỗi bay, bây giờ muỗi dường như nằm ở chỗ nào đó nghe cô nói, không động nữa, khiến trong phòng trở nên yên tĩnh dịu dàng.

Yên tĩnh dịu dàng.

Sự yên tĩnh mềm mại dịu dàng.

Thân thể chú không còn uốn cong như con tôm khô nữa. Không cuộn lại như con tôm khô nữa, chân chú duỗi thẳng ra, nằm nghiêng, đầu gối lên gối, không nói đau, cũng không nói trong phòng nóng, nghe những lời của thím, như đứa trẻ đang nghe chị kể chuyện.

Như nghe mẹ kể lại những việc mà trước kia chú từng làm nhưng bây giờ đã quên.

Cô nói: “Lượng… bố, con đối với bố tốt như vậy, bố lại còn nói hết lần này đến lần khác là bố không sống được nữa rồi, bố không sống được nữa rồi. Sao bố lại không sống được vậy? Bệnh nhiệt làm chết bao nhiêu người, chẳng phải là bệnh gan thì chết sớm hơn một chút, bệnh dạ dày, bệnh phổi chết chậm hơn một chút, sốt liên tục thì càng chậm hơn, mà đau xương thì chết còn chậm hơn nữa. Phổi, dạ dày của bố đều tốt, gan cũng chưa từng thấy bố nói có triệu chứng gì, bố làm sao lại nói chết thì sẽ chết thật cơ chứ?”

Nói: “Bệnh của anh là đau xương, chết chậm nhất, thế mà lại cứ nói chết thế này, chẳng phải là tự mình không muốn sống nữa sao? Chẳng phải tự mình gọi cái chết đến sao? Anh gọi cái chết đến bên giường làm gì thế? Là Linh Linh em đối với anh không tốt nên anh muốn rời xa em sớm một chút sao? Hay là anh cảm thấy người bị bệnh nhiệt sống không có vị gì?”

Nói: “Anh nhìn em này… bố, bố xem con vừa nhận giấy đăng kí kết hôn, cơn sốt phát tác nửa tháng trời chớp mắt đã hết, không còn sốt chút nào, giống hệt như không có bệnh. Vì sao thế? Là vì em thích anh đấy. Bố, là em thích ngày hai ta vừa kết hôn đấy. Hai chúng ta hôm nay mới nhận giấy đăng kí kết hôn, hôm nay mới được chính thức coi là vợ chồng. Hai ta sau khi chính thức là vợ chồng, đến một lần chuyện đó vẫn chưa tập trung làm, anh làm sao có thể treo ở cửa miệng câu muốn chết?”

Nói: “Bố, Lượng, là anh không thích em phải không? Nếu anh vẫn thích em, hãy yêu thích em giống như trước kia, anh đừng nói chuyện tạ thế. Đừng nói lời không qua nổi cửa ải này. Nghĩ nhiều hơn về Linh Linh, gọi em nhiều hơn mấy tiếng mẹ, để em hầu hạ anh nhiều hơn. Hầu hạ anh ăn, hầu hạ anh mặc, còn hầu hạ anh làm chuyện ấy.”

Nói: “Hai ta kết hôn rồi, danh chính ngôn thuận là một nhà rồi, em gọi anh là bố nhiều như vậy, nhưng còn chưa gọi bố chồng một tiếng bố, còn chưa gọi thầy giáo Đinh một tiếng bố.”

Nói: “Em muốn ngày mai đón bố từ trường học về, để ông sống chung với hai ta, em nấu cơm, bưng cơm, giặt quần áo cho ông ấy. Nhân vẫn còn sức lực, bệnh nhiệt đã đỡ rồi, còn may cho ông chiếc áo lông và quần lông. Cũng may cho anh một chiếc áo lông và chiếc quần lông nữa.”

Nói: “Bố, bố còn chưa biết tay nghề dệt áo lông của con tốt thế nào, khi còn ở nhà mẹ đẻ, hàng xóm xung quanh đều mời con dệt áo lông cho đấy.”

Đang nói, nhìn thấy hai mắt chú khép lại.

Hỏi: “Bố, có phải bố cảm thấy buồn ngủ rồi?”

Đáp: “Mí mắt có chút cứng lại.”

Hỏi: “Bớt đau rồi phải không?”

Đáp: “Đúng vậy đấy, bây giờ dường như không đau nữa. Không đau chút nào nữa.”

Nói: “Không đau nữa thì bố nhắm mắt lại, ngủ rồi tất cả đều tốt, ngày mai hai ta cố gắng ngủ một giấc, ngủ một giấc dài.”

Nói: “Ngủ một mạch đến khi mặt trời chiếu lên mông, ngủ đến bữa sáng nhập bữa trưa ăn cùng một thể.”

Nói những lời như vậy, thì thấy mí mắt của chú đã thực sự khép lại, cơn buồn ngủ giống như có một mảnh ngói đè lên mí mắt chú, nhưng chú lại lẩm bẩm nói: “Lòng anh khô lắm, người rất nóng, như có lửa đốt trong lòng anh vậy.”

Cô nói: “Thế thì làm thế nào?”

Chú nói: “Em dùng khăn mặt ướt lau lau ngực cho anh.”

Cô liền dùng khăn mặt ướt nước lau lau ngực chú, lau trước ngực và sau lưng chú. Lau xong, lại hỏi chú: “Khá hơn chưa?” Chú nhắm mắt nói: “Trong ngực anh vẫn như có một lò lửa, em đi đâu kiếm một miếng băng cho anh ôm một chút.”

Linh Linh liền xuyên đêm đi xách một thùng nước giếng lạnh về, nước lạnh như đá, nhúng ướt khăn mặt rồi đặt lên ngực chú: “Thế này khá hơn chưa?” Chú khẽ mở mắt: “Khá hơn một chút.” Nhưng vừa nói khá một chút, chiếc khăn mặt liền bị chú hâm nóng, nóng bỏng rồi, chú liền chán nản trở mình trên giường, lại cong người lại: “Người anh quả thật có lửa đốt, em mau đi đâu kiếm một miếng băng cho anh ôm một chút.”

Linh Linh liền đứng lên, nghĩ một lúc, cởi hết quần áo chỉ có trên người mình ra, vắt ở đầu giường, cầm khăn ướt ra sân. Đã quá nửa đêm. Đến quá nửa đêm, khí lạnh bốc lên từ dưới đất, từ trên không trung hạ xuống, gió thổi vần vụ quanh sân, cái lạnh trong sân giống như cái lạnh trong giếng nước. Ánh trăng không biết đi đâu, chỉ còn những vì sao treo trên đầu. Mung lung treo trên khoảng không xa thẳm của bình nguyên. Sự yên tĩnh trong thôn chất đống lạnh lẽo trong sân. Linh Linh đang ở trong sự yên tĩnh đó, ở giữa sân, tấm thân trần không một mảnh vải, đứng bên thùng nước lạnh đó, dùng gáo múc nước lạnh tưới lên cơ thể mình. Tưới một lượt, tưới cho thấm, chờ cơ thể mình lạnh run lên, không kiềm chế được phải rùng mình, liền dùng khăn mặt lau lau, đi dép lê chạy nhanh vào trong phòng, chạy lên giường, áp vào cơ thể đang nóng, cơ thể đang bỏng ran của chú, giống như một cột băng đổ trong vòng tay chú.

Cô hỏi chú: “Bây giờ đã khá hơn chưa?”

Chú nói: “Mát mẻ rồi.”

Cô để chú ôm cô ngủ, dùng cái lạnh trên thân mình hút cái khô và nóng trên toàn thân chú. Đến khi thân thể cô bị chú làm ấm nóng, chú lại nói cơ thể vẫn giống như lửa đốt, cô lại chạy ra sân lần nữa, tưới nước lạnh lên cơ thể nóng của mình, tưới đến phát ho, đến run bần bật, rồi lại dùng khăn mặt lau lau, chạy vào, lại nằm dán vào cơ thể chú, dùng tấm thân trần lạnh giá hút cái nóng của chú, cũng phải đến ba lần, năm lần, lên giường và xuống giường, dùng nước lạnh tưới lên cơ thể, tưới đến phát run, ho đến không kìm lại được, dùng thân thể trần truồng lạnh giá hút cái nóng, cái khô, cái bứt rứt bồn chồn của chú. Đến lần thứ sáu, khi dùng thân thể lạnh giúp chú ngủ, thân thể chú không khô nữa, liền chìm vào giấc ngủ. Ngủ rất say, lại còn ngáy khò khò, ngáy khò khò như kéo bễ.

⚝ 4 ⚝

Ngáy khò khò như kéo bễ, tiếng ngáy kêu trong phòng đục ngầu ngầu như nước chảy từ ruộng đến. Đến hôm sau, mặt trời đã mọc lên vài con sào, chú tỉnh lại từ trong mộng. Tỉnh dậy, toàn thân rã rời nhưng dễ chịu, giống như tắm một cái sau khi đã lao động mệt nhọc. Mở mắt ra, nhìn thấy Linh Linh không ngủ bên mình. Đêm qua, cô đã ngủ bên chú, khỏa thân, thân thể mát lạnh giống như một cột ngọc, chính cô đã để chú ôm thân thể mát lạnh của cô thì chú mới ngủ được, nhưng sáng ra khi tỉnh dậy, cô lại không ngủ bên cạnh chú.

Không ngủ trên giường đệm.

Cô ở trên một cái chiếu trải giữa nhà ở dưới giường, người mặc rất chỉnh tề. Một cái quần màu trắng như ánh trăng, một chiếc áo vải hồng nhạt mới. Trong ngày chính hạ, còn đeo một đôi tất lụa. Đôi tất lụa màu da chân. Đầu tóc chải gọn gàng như sắp đi đâu đó. Chiếc quần màu ánh trăng, chiếc áo vải hồng có màu của mùa đông, đôi tất lụa màu da, còn có mái tóc đen đã chải, sự phối màu vừa mát mẻ vừa thoải mái, rõ ràng là rất bắt mắt.

Bắt mắt chú, cô nằm ngủ trên chiếc chiếu mới.

Nằm ngủ trên chiếc chiếu trắng như tuyết.

Lìa trần rồi.

Lìa trần mà như đang ngủ.

Trên mặt còn có chút dấu vết của việc phải chịu đựng đau đớn mà biến dạng. Nhưng không nặng, gương mặt đã biến dạng vẫn còn rất nhiều nét thanh thản.

Chú ngồi dậy trên giường, nhìn thấy Linh Linh ngủ trên chiếu cói trên đất như vậy, liền gọi một tiếng “Linh” rồi lại gọi một tiếng “mẹ” không nghe tiếng trả lời, liền vội bổ nhào từ trên giường xuống, gọi to “Linh”, kêu to “mẹ” thấy Linh Linh giống như không nghe thấy, tim nhói lên một cái, nghĩ đến cô đã lìa đời, vội lao đến kéo tay cô, dùng hai tay ôm đầu cô dậy, xé cổ gào lên:

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Linh Linh không động đậy trong vòng tay chú, giống như một cô con gái ngủ quá say, nghiêng đầu, nghiêng vào trong lòng chú. Chú liền nhìn thấy gương mặt cô tuy vẫn còn hồng, nhưng môi cô đã khô nứt. Miệng đã khô nứt nhiều chỗ, và da đã rộp lên thành tầng thành mảng, giống như cánh chuồn chuồn, liền biết rằng cô bị cơn sốt rất cao thiêu đốt, sốt đến chết. Vì đêm qua năm lần bảy lượt cô tưới nước lạnh lên người, dùng nước lạnh múc từ giếng lên tưới lên người, tưới đến phát sốt.

Sốt cao không giảm, bệnh nhiệt ập mạnh đến, phát tác, cô liền lìa đời, không thể không rời xa thế giới này. Không thể không rời xa Đinh Trang và chú tôi - người mà cô từng mở miệng là gọi bố. Cô biết mình sắp lìa trần rồi, sắp rời xa chú tôi và Đinh Trang, sợ vì cơn sốt làm chú tôi tỉnh giấc, nên đã xuống giường, mặc áo, nằm trên chiếu cói trên mặt đất, bị cơn sốt của bệnh nhiệt thiêu đốt đến chết.

Môi khô nứt như bị lửa thiêu.

Thế là chết.

Cuối cùng cũng là lìa đời. Môi khô nứt, nhưng cũng vẫn mỉm cười. Cười mỉm một chút, như hài lòng vì trước khi chết đã làm một việc cho chú tôi, như hài lòng về cuộc đời này, cô mỉm cười tạm biệt thế giới này.

Chết rồi.

Cuối cùng cũng lìa trần rồi.