← Quay lại trang sách

QUYỂN SÁU Chương một

Cuối cùng cũng chôn xong chú và Linh Linh.

Đinh Tiểu Dược và Giả Hồng Lễ cũng đều được chôn rồi.

Chôn người xong, việc cũng hết, bố liền rời khỏi Đinh Trang.

Cả nhà đều rời khỏi Đinh Trang.

Trăm năm, nghìn năm, vĩnh viễn rời khỏi Đinh Trang. Như lá cây bay trong gió thu, bay là mất. Không bao giờ có ý định trở về Đinh Trang nữa. Như lá cây đang bay, không bao giờ có ý định trở về trên cây nữa. Không bao giờ trở lại trên cây. Cả nhà, cả nhà mấy người, ngồi trên chiếc xe chở quan tài của chú tôi từ thành phố đến, giống như thuận đường ngồi nhờ xe ra khỏi cửa, đem những thứ quý giá đặt lên xe, như ti vi, tủ lạnh, và mấy chiếc hòm vốn đã buộc xong, nhấc lên thùng xe, đặt lộn xộn, tùy ý, tùy ý bày trong thùng xe, những thợ đào đất, thợ vét bùn, thợ ngói và thợ an táng mời về, và cả những người khác, đều tùy ý ngồi trên hòm, để bố, mẹ và em gái tôi ngồi trong cabin, chiếc xe liền phóng khỏi thôn.

Buổi trưa, mặt trời vàng óng, bình nguyên lại bắt đầu nóng như những ngày trước. Phóng mắt ra nhìn, chỗ nào trên bình nguyên cũng như có lửa đốt. Lửa bén trên mặt đất. Chính tại ngôi mộ mới của chú, trong mùi đất mới, lúc đầu còn có mùi thơm của đất, bố ngửi mùi hương đất đó, gọi ông tôi sang một bên:

“Không có việc gì nữa chứ?”

Ông liền nhìn ra bốn phía:

“Không có việc gì.”

“Không có việc gì thì con đi đây.”

Bố chào đám người giúp an táng đó đều đi vào trong thôn, chờ khi mọi người đều rời khỏi mộ của chú, bố lại quay đầu nhìn, thấy ông vẫn còn đứng trước mộ của chú và Linh Linh. Đứng trước tấm bia mộ, trên mặt bình tĩnh, buồn rầu, như biết rằng sẽ không xảy ra chuyện gì. Lại như biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra việc đó một cách rõ ràng. Bình tĩnh, nhưng cũng có chút nghi hoặc, nhưng cũng hiểu rằng, cứ đứng ngơ ngẩn trước mộ thế này, sẽ giống một người già đang tỉ mẩn đứng trước bia mộ mà ông không nhận ra được chữ, nhìn một cách bình tĩnh, nghĩ một cách nhập tâm, lúc này, bố liền quay người đi đến bên ông, hỏi ông rằng:

“Bố, bố nói xem con làm anh như thế đã xứng với em chưa?”

Ông quay đầu lại nhìn vào mặt bố.

Bố liền nói khẽ với ông:

“Mộ nhà quan, kim ngân quan, nhưng hai đứa nó có thể xem là loại người gì?”

Ông nhìn bố tôi không nói.

Bố vẫn nói khẽ với ông:

“Cả đời con, không có gì phải hối hận với chúng nữa,” bố tôi nói. “Từ nay về sau, con không có lỗi với chúng, chúng cũng nên làm gì đó cho con.”

Bố tôi nói: “Bố, bố nhất thiết phải nhớ rõ, có ai đó lại nói việc mua máu, bán máu năm đó, bố phải nói với người ta rằng, đó là việc mà em trai Đinh Lượng làm, căn bản không can hệ gì đến Đinh Huy. Phải nói cả đời Đinh Huy chưa bao giờ làm đầu nậu máu.”

Ông liền nhìn bố không nói gì. Sau khi nhìn rất lâu, cuối cùng ông nói:

“Huy, con nói thật với bố mấy câu đi, có phải bên trên đều thưởng cho cán bộ các thôn một cỗ quan tài tốt không?” Ông tôi hỏi. “Sao con lại không cho nhà Căn Trụ và Dược Tiến?”

Bố lại nhìn vào mặt ông: “Tiền quan tài của họ đều dùng để mua quan tài cho em rồi.” Bố nói, vẻ bình thản. “Bố, bố nói đôi quan tài kim ngân gỗ hạnh từ trên trời rơi xuống sao? Đó là con đã dùng một trăm chiếc quan tài gỗ bào đồng đổi đấy.” Nói xong, bố không nhìn ông nữa, quay người đi, không quan tâm ông có phản ứng gì, vẫn bình thản nói: “Con đi đây, sau này sẽ về thăm bố.”

Giống như nói việc khác, giống như không phải nói việc bố rời khỏi Đinh Trang. Nói xong quả thật liền rời mộ chú.

Rời bỏ ông.

“Bố nhớ rõ, từ sau cho dù là ai hỏi việc bán máu, bố đều nói là do em trai Đinh Lượng làm, nếu không tin thì bảo họ bới mộ ra mà hỏi.”

⚝ 2 ⚝

Dặn dò xong thì đi, đuổi theo đám người phía trước. Đất từ chiếc giày da của bố tung lên rồi rớt xuống, làm cho ánh mặt trời trên đất kêu ầm ĩ. Lá rụng người chết, đèn tắt mạng vong. Đào mộ chôn người như tiện tay cầm chiếc cuốc sắt đào một cái hố ở đầu thôn, chôn một con mèo, con chó chết. Không có bi thương. Tiếng khóc như một dòng sông khô cạn lặng câm, nước mắt của con người như hạt mưa mỏng manh từ trên trời rớt xuống ngày mặt trời nắng gắt, không đợi rơi xuống đất đã khô rồi. Cứ thế, chẳng có chuyện gì to tát cả, đem chú tôi và Linh Linh, Giả Hồng Lễ và Đinh Tiểu Dược, chôn ào một cái là xong.

Tất cả đã chôn rồi.

Sau khi chôn, bố tôi dẫn mẹ tôi và Anh Tử rời đi. Chuyển khỏi Đinh Trang, đi làm người thành phố.

Cuối cùng cũng an táng xong chú và Linh Linh, tấm bia trước mộ viết dòng chữ rất đẹp: Mộ của Lương Sơn Bá Đinh Lượng và Chúc Anh Đài Dương Linh Linh. Nhưng ba ngày sau, còn chưa đến ba ngày, ngôi mộ đó đã bị người ta đào lên. Đào trộm. Kim quan của chú bị người ta khiêng đi. Ngân quan của Linh Linh cũng bị người ta khiêng mất. Trên vách của mộ nhà quan, bức tranh khắc thành phố phồn hoa, cả rồng bùn, kì lân đất, đều bị người ta dùng cuốc chim và xẻng phá đi. Cái đêm mộ bị trộm đó, ông mơ một giấc mơ, nhìn thấy trên đầu có một đám mặt trời đỏ, năm, sáu cái, bảy, tám cái, tám, chín cái, ánh nắng chói chang chiếu khắp nơi khiến đất đai nứt toác. Trên bình nguyên, trên thế giới, đồng ruộng khắp nơi đều chết khô, tất cả mọi dòng sông đều khô cạn. Giếng đều không có nước. Để bắn rơi mặt trời trên trời xuống, có chín cái thì bắn rơi tám cái, có tám cái thì bắn rơi bảy cái, các làng các thôn đều đang tuyển trai tráng. Mỗi mười người chọn ra một tráng sĩ, tập trung lại dùng cào sắt, cuốc sắt và liềm đuổi theo đám mặt trời trên bình nguyên, đuổi đám mặt trời đó đến bên kia trời, sau đó đuổi mặt trời từ trên trời xuống, vứt xuống biển nước mênh mông, chỉ để trên cao có một mặt trời là đủ. Các tráng sĩ liền cầm lấy vũ khí đuổi mặt trời về phía chân trời, người già, phụ nữ và trẻ em, đều đứng ở đầu làng, đầu thôn, bên đường, gõ chiêng trống và chậu rửa, cổ vũ và trợ uy cho trai tráng. Mặt trời thì chạy trên trời, trai tráng thì giơ vũ khí đuổi dưới đất, chỗ nào đám người đi đến, bụi bay mù mịt, sát khí ngút trời, cây cỏ, thảo mộc, đất đai, nhà cửa bị đám mặt trời đó đốt khô, chỗ nào cũng bốc khói, cũng tóe lửa và tro bụi. Chính lúc này, khi lại có một mặt trời sắp bị đuổi từ trên trời xuống, có người chạy đến trường học gõ cửa phòng ông.

Vừa gõ vừa gào: “Thầy giáo Đinh, thầy giáo Đinh, mau đến xem đi, mộ Đinh Lượng nhà thầy bị người ta trộm mất rồi.”

Ông liền tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra, nhìn thấy mặt trời như lửa đốt ngoài cửa sổ, chiếu vào giường ông. Vội vã ra khỏi giường, chạy theo người đó đến mộ của chú, đến bên mộ liền nhìn thấy người trong thôn đều vây quanh mộ, nhìn thấy bia đá trên mộ đã bị người ta xô đổ. Chỗ đất vốn dùng để đắp mộ giờ bị đào ra, chất ở hai bên mộ. Ông liền cởi giày, chân trần trèo xuống mộ, nhìn thấy thi thể của chú và Linh Linh bị khiêng ra ngoài đặt trên nền đất trong mộ, đôi kim ngân quan, hai cỗ quan tài điêu khắc làm bằng gỗ ngân hạnh ngàn năm đã bị người ta khiêng đi mất. Thuốc, rượu, quần áo, tiền tài, đồ vật trong quan tài, cũng đều bị lấy đi. Còn bức tranh thành phố phồn hoa trên bức tường mộ bên trái đã bị người ta dùng xẻng sắt san mất. Một đống đất rơi xuống bên đầu chú, có bụi đất rớt trên mặt và trên mắt chú. Bức tranh thành phố phồn hoa trên bức tường bên phải mộ cũng như bị động đất, nhà tan cửa sập, từng đống từng đống đất bùn tan tác rơi xuống trước đầu và bên tay Linh Linh.

Trong mộ hỗn loạn ngổn ngang. Cả một đống ngổn ngang hỗn loạn. Trong sự hỗn loạn đó có một mùi thịt thối lạnh lẽo âm u.

Ông liền đứng trên lối vào mộ thông ra cửa mộ, đứng ngây ra, nhớ đến những câu nói lưu truyền trên bình nguyên năm xưa. Những câu nói được đời đời truyền lại. Lời rằng:

Trộm mộ trộm tiền của

Thiên hạ không tiền của.

Trộm mộ trộm quan tài

Thiên hạ có quan tài [14] .