CHƯƠNG 2
– Chúng tôi nghĩ có khi cô đã ở trong mưu mô ấy rồi, - vợ McKisco nói. Cô ta là một phụ nữ khá trẻ, mắt kèm nhèm, tính tình dữ dội đến nản lòng. - Chúng tôi không biết người nào ở trong, người nào không. Chồng tôi là người đặc biệt dễ thương phải là nhân vật chính, vậy mà trên thực tế lại là nhân vật phụ.
– Mưu mô ư? - Rosemary hỏi, bán tin bán nghi. - Có một âm mưu sao?
– Cô bạn thân mến ơi, chúng tôi không biết , - bà Abrams nói, kèm tiếng cười thầm quả quyết của đàn bà. - Chúng tôi không ở trong đó. Chúng tôi chỉ là khán giả thôi.
Dumphry, một thanh niên tóc vàng nhạt, cung cách như đàn bà, nhận xét:
– Mẹ Abrams đích thị là nằm trong âm mưu rồi.
Campion chĩa cái kính một mắt vào anh ta và nói:
– Này Royal, đừng có dùng những từ quá rùng rợn thế.
Rosemary khó chịu nhìn cả bọn, thầm ước giá có mẹ cùng xuống nơi đây. Nàng không ưa những người này, nhất là khi so sánh với những người quan tâm đến nàng ở đầu kia bãi biển. Mẹ nàng nhún nhường song có khiếu hòa hợp với xã hội, sẽ nhanh chóng và kiên quyết đưa họ thoát khỏi những tình huống khó chịu. Rosemary mới nổi tiếng được sáu tháng, nên đôi khi phong cách Pháp ở độ thiếu thời của nàng cùng tập quán dân chủ của Mỹ, cái nọ dồn lên cái kia khiến nàng lúng túng trong những hoàn cảnh như thế này.
McKisco trạc ba mươi tuổi, gầy giơ xương, cháy nắng và đỏ au, không tìm ra đề tài để nói về “âm mưu” buồn cười này. Anh ta nhìn ra biển cả, rồi sau một cái liếc vợ thật nhanh, anh ta quay sang Rosemary và nhanh nhảu hỏi:
– Cô đã ở đây bao lâu?
– Mới chỉ một ngày thôi.
– Ồ.
Rõ ràng cảm thấy chủ đề đã thay đổi, anh ta lần lượt nhìn những người khác.
– Cô sẽ ở hết hè chứ? - Violet McKisco hỏi, ngây thơ. - Chắc cô có thể theo dõi âm mưu bại lộ.
– Vì Chúa, hãy bỏ đề tài ấy đi, Violet! - Chồng cô nổi giận. - Nói chuyện vui mới đi, lạy Chúa!
Violet McKisco quay sang bà Abrams và thốt lên:
– Anh ấy nhát lắm.
– Tôi không nhát, - Albert McKisco bất bình. - Tôi không nhát tí nào hết.
Rõ là anh ta đang cháy nắng, một vệt xam xám lan rộng khắp mặt, xóa tan mọi vẻ biểu cảm thành ra vô ích. Mơ hồ nhận ra tình trạng của mình, anh ta đứng dậy và lao vào nước theo vợ, và là cơ hội để Rosemary làm theo.
Albert McKisco hít một hơi dài, lao vào chỗ nước nông và bắt đầu đập cánh tay cứng nhắc trong làn nước Địa Trung Hải, hiển nhiên là định bơi trườn sấp, lúc hết hơi, anh ta nhô lên nhìn quanh, ngạc nhiên thấy mình vẫn còn ở ven biển.
– Tôi vẫn chưa học được cách thở. Tôi chưa bao giờ biết người ta thở ra sao. - Anh ta nhìn Rosemary, vẻ tò mò.
– Tôi cho là anh đã thở ra dưới nước, - nàng giải thích. - Mỗi khi đến nhịp thứ tư, anh nên nghiêng đầu để hít thở.
– Thở là phần khó nhất với tôi đấy. Chúng ta bơi đến bè chứ?
Người đàn ông có mái đầu xù như sư tử nằm duỗi trên cái bè bập bềnh theo sóng. Lúc Violet McKisco với tay lên bè, nó bỗng chao nghiêng làm tay cô giơ lên rất thô thiển, người đàn ông giật mình và kéo cô ta lên bè.
– Tôi e nó đập phải cô. - Giọng anh ta từ tốn và rụt rè, anh ta có gương mặt buồn bã nhất mà Rosemary từng thấy, gò má cao của người da đỏ, môi trên dài hơn, cặp mắt to màu vàng sẫm sâu hoắm. Anh ta nói nhếch một bên miệng, dường như mong lời lẽ của mình đến tai Violet McKisco theo đường vòng quanh và kín đáo. Trong thoáng chốc, anh ta rời bè, lao xuống nước và thân hình dài của anh ta nằm bất động, hướng vào bờ.
Rosemary và Violet nhìn theo. Khi đã hết đà, anh ta đột ngột gập người làm đôi, cặp đùi mảnh khảnh giơ cao lên trên mặt rồi cả người biến mất hẳn, chỉ để lại đằng sau một đốm bọt.
– Anh ta bơi cừ quá, - Rosemary nói.
Câu trả lời của Violet McKisco thô bạo đến lạ lùng:
– Nhưng anh ta là một nhạc công hạng bét. - Cô ta quay sang chồng, sau hai lần cố trèo lên bè không được và đang cố thăng bằng, thử làm một động tác đền bù thật oách, song chỉ thêm lảo đảo. - Tôi chỉ muốn nói rằng Abe North có thể là một tay bơi cự phách, nhưng là một nhạc công rất tồi.
– Đúng thế, - Albert McKisco miễn cưỡng tán thành. Hiển nhiên là anh ta đã tạo cho vợ mình một thế giới riêng, và cho phép cô vùng vẫy chút ít trong đó.
– Antheil là người của tôi. - Violet McKisco quay sang Rosemary, vẻ thách thức, - Antheih [3] và Joyce [4] . Tôi cho rằng ở Hollywood, cô không được nghe nhiều về những người loại này, nhưng chồng tôi đã viết bài phê bình đầu tiên cuốn Ulysses [5] khi xuất bản ở Mỹ.
– Tôi ước có điếu thuốc lá, - McKisco bình tĩnh nói. - Lúc này, nó quan trọng với tôi hơn nhiều.
– Ông ta sống nội tâm, anh không nghĩ thế chứ, Albert? Tiếng Violet bỗng nhỏ dần. Người phụ nữ đeo ngọc trai cùng hai con trai nhảy xuống nước, còn Abe North bơi đến một trong hai cậu bé như một hòn đảo nhô lên, công kênh cậu bé trên vai mình. Đứa trẻ la hét, vừa sợ vừa thích, còn người mẹ quan sát với vẻ bình thản dễ thương, không một nụ cười.
– Vợ ông ta đấy à? - Rosemary hỏi.
– Không, đấy là bà per. Họ không ở khách sạn. - Cái nhìn của Violet không rời khuôn mặt người phụ nữ. Lát sau, cô quay sang Rosemary, mãnh liệt. - Cô đã ra nước ngoài bao giờ chưa?
– Có, tôi học ở Paris.
– Chà! Vậy chắc cô hiểu rằng nếu muốn vui vẻ ở đây, cô phải quen biết vài gia đình đặc Pháp. Những người kia có là gì đâu? - Violet chỉ qua vai trái về phía bờ biển. - Họ chỉ quanh quẩn ở đây với nhau thành những nhóm nhỏ. Lẽ tất nhiên, chúng tôi có thư giới thiệu và đã gặp mọi nghệ sĩ, nhà văn Pháp danh tiếng nhất ở Paris. Điều đó làm nơi đây trở nên rất thú vị.
– Tôi nên nghĩ như vậy.
– Cô biết không, chồng tôi đang hoàn tất cuốn tiểu thuyết đầu tiên.
Rosemary thốt lên:
– Ồ, thế ư? - Nàng nghĩ chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ không hiểu sao mẹ nàng có thể đi ngủ trong tiết trời nóng nực này.
– Nó dựa trên ý tưởng của Ulysses, - Violet Mckisco nói tiếp. - Chồng tôi chỉ thay hai mươi bốn giờ thành một trăm năm. Anh ấy lấy hình tượng một nhà quý tộc Pháp già cả đã tàn tạ và để ông lão đối lập với thời đại cơ học...
– Ôi, Violet, vì Chúa, em đừng kể lể với mọi người ý tưởng ấy, - McKisco phản đối. - Anh không muốn nó bị đưa ra bàn tán trước khi cuốn sách xuất bản.
Rosemary bơi trở về bờ, rồi trùm tấm áo choàng lên đôi vai nhức nhối và nằm phơi nắng. Người đàn ông đội mũ dô kề cầm chai và mấy cái cốc nhỏ đi từ cái ô này đến cái ô khác, chẳng mấy chốc anh ta và đám bạn đã sôi nổi và thân thiết hơn, cả bọn túm tụm dưới một cái ô, nàng suy ra rằng có ai đó sắp rời đi và đây là lần nhậu nhẹt cuối cùng trên bãi biển. Kể cả bọn trẻ con cũng hiểu sự phấn khích bên dưới cái ô và quay về phía đó, Rosemary thấy hình như mọi sự đều xuất phát từ người đàn ông đội mũ dô kề nọ.
Buổi trưa chi phối toàn bộ biển cả và bầu trời, kể cả đường nét trắng toát của Cannes cách đó năm dặm, biến dần thành một ảo ảnh tươi mới và mát mẻ. Một thuyền buồm ghé vào bờ, kéo theo sau nó một sợi dây từ bên ngoài, biển cả sẫm hơn. Dường như khắp bờ biển mênh mông này không hề có sự sống, ngoài ánh nắng lọc qua những cái ô kia, nơi có chuyện gì đó tiếp diễn giữa đám màu sắc và tiếng thì thầm.
Campion đến gần, đứng cách nàng vài bước và Rosemary nhắm mắt, giả vờ ngủ, rồi nàng hé mắt quan sát hai cái cột lờ mờ là đôi chân. Người đàn ông cố đi dưới đám mây màu cát, nhưng đám mây trôi vào bầu trời mênh mang, nóng bỏng. Rosemary cảm thấy buồn ngủ thực sự.
Nàng thức giấc, đầm đìa mồ hôi và thấy bãi biển vắng ngắt, ngoài người đàn ông đội mũ dô kề đang gấp cái ô cuối cùng. Lúc Rosemary nằm, chớp chớp mắt, chàng tới gần và nói:
– Tôi định đánh thức cô trước khi rời đi. Rám nắng quá nhiều ngay tức thì không tốt đâu.
– Cảm ơn anh. - Rosemary nhìn xuống cặp chân đỏ sẫm của mình. - Trời ạ!
Nàng cười vui vẻ, cuốn chàng vào câu chuyện, nhưng Dick per đã vác lều, ô đến chiếc ôtô đợi sẵn, nàng đành lội xuống nước rửa sạch mồ hôi. Chàng trở lại và nhặt cào, xẻng, sàng rồi xếp gọn ghẽ vào kẽ nứt của một tảng đá. Chàng nhìn ngược ngó xuôi trên bãi biển xem có để quên gì không.
– Anh có biết mấy giờ không? - Rosemary hỏi.
– Khoảng một giờ rưỡi.
Họ cùng ngắm bức tranh biển cả trong giây lát.
– Bây giờ không phải là lúc xấu đâu, - Dick per nói. - Nó không phải là thời gian tệ nhất trong ngày.
Chàng ngắm nàng và trong phút chốc, nàng như chìm vào cặp mắt xanh ngời sáng, thiết tha và tự tin của chàng. Rồi vác lên vai món đồ cuối cùng, chàng tới chỗ ôtô và Rosemary lên khỏi nước, giũ tung cái áo choàng rồi đi lên khách sạn.