Dịu Dàng Là Đêm

Dịu Dàng Là Đêm

Tổng số chương: 62

Trên bãi biển tráng lệ của vùng Riviera [1] thuộc Pháp, tọa lạc một khách sạn lớn màu hồng, kiêu hãnh ở khoảng giữa đường từ cảng Marseilles tới biên giới Italy. Những cây cọ cung kính làm mát mặt tiền tươi hồng của khách sạn, ngay trước đó là bãi biển nắng chói trải dài. Gần đây nó mới trở thành khu nghỉ dưỡng mùa hè của các nhân vật nổi tiếng và thượng lưu, một thập kỷ trước, nó gần như hoang vắng sau khi đám khách quen người Anh rời đi vào tháng Tư. Giờ đây, có nhiều nhóm nhà gỗ ở gần đó, nhưng khi câu chuyện này bắt đầu, chỉ có khoảng chừng một tá biệt thự mái vòm cũ kỹ, mục nát, trông như những bông hoa súng giữa đám thông xanh giữa khách sạn Étrangers (còn gọi là khách sạn Gausse) và cách thành phố Cannes năm cây số.

Khách sạn có bãi biển màu nâu vàng nhạt như một tấm thảm quỳ để cầu nguyện. Vào lúc sáng sớm, xa xa là hình ảnh thành phố Cannes, những thành lũy cổ màu hồng và màu kem, dãy Alps màu tía giáp với Italy hắt bóng trên mặt nước, lay động trong những gợn sóng lăn tăn và những vòng tròn trong đám cỏ cây ở những chỗ nước cạn ven bờ. Chưa đến tám giờ, một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu xanh đi xuống bãi biển, khởi động rồi lao vào làn nước giá lạnh, làu bàu và thở to, hơi loạng choạng trong biển cả. Khi anh ta đã bơi xa, bãi biển và vịnh trở lại yên tĩnh trong suốt một giờ liền. Những con tàu buôn trườn về phía tây tận phía chân trời, những người hầu í ới trong sân khách sạn, sương đã khô trên các ngọn thông. Một giờ sau, tiếng còi ôtô bắt đầu nổi trên con đường quanh co ven dãy núi thấp của rặng Maures [2] , ngăn cách miền duyên hải với vùng Provence của Pháp.

Một sáng tháng Sáu năm 1925, tại ga xe lửa lẻ loi cách biển một dặm, nơi đám thông nhường chỗ cho những hàng dương bụi bặm, chiếc xe ngựa chở một người phụ nữ và cô con gái xuống khách sạn Gausse. Vẻ đẹp trên gương mặt người mẹ đang phai, chẳng bao lâu nữa sẽ tàn tạ, vẻ mặt bà vừa bình thản vừa dễ thương. Nhưng người ta nhanh chóng dồn mọi chú ý tới cô con gái, đặc biệt quyến rũ trong đám lá cọ hồng hồng, má nàng ngời lên ánh lửa đáng yêu như bầu má ửng hồng của bọn trẻ sau khi tắm lạnh vào buổi tối. Vầng trán cao, sáng sủa của nàng lượn nhẹ lên tận mái tóc giống như một tấm gia huy, tung tơi thành những lọn tóc mai, những làn sóng và vòng xoắn lộng lẫy màu vàng hoe và vàng óng. Cặp mắt nàng to, trong trẻo, ướt và ngời sáng, đôi má nàng hồng hào như từ nhịp đập khỏe khoắn, trẻ trung của trái tim nàng bơm lên gần bề mặt. Thân hình nàng vương vấn rất tinh tế đường nét cuối cùng của tuổi thơ, nàng chưa tròn mười tám tuổi, và sự tươi mát vẫn còn nguyên trên người nàng.

Lúc biển cả và bầu trời xuất hiện bên dưới họ trên một đường mảnh, nóng bức, mẹ nàng bảo:

– Có gì đó cho mẹ biết chúng ta sẽ không thích nơi này.

– Dù sao đi nữa, con cũng muốn về nhà, - cô con gái đáp.

Cả hai nói năng vui vẻ nhưng rõ ràng thiếu định hướng và chán ngán vì thực tế. Họ muốn phấn chấn, không chỉ cần khuấy động thần kinh đã mệt mỏi, mà như những học trò được phần thưởng, khao khát một kỳ nghỉ hè thật xứng đáng.

– Chúng ta sẽ ở đây ba ngày rồi về nhà. Mẹ sẽ gọi điện đặt vé tàu ngay lập tức.

Ở khách sạn, cô gái hỏi chỗ đã đặt trước bằng thứ tiếng Pháp lưu loát nhưng khá đều đều, giống như nhớ lại một cái gì đó. Khi họ đã yên vị ở tầng trệt, nàng đụng phải những cửa kính sáng chói và bước vài bước ra hàng hiên bằng đá chạy suốt chiều dài khách sạn. Khi đi, dáng dấp nàng như một vũ nữ balê, không sụm xuống trên hông mà vươn cao, giữ vững trên eo lưng. Ra đến ngoài, ánh mặt trời nóng bỏng rút ngắn bóng nàng, ánh nắng quá chói mắt. Cách đó khoảng dăm chục mét, Địa Trung Hải chốc chốc lại phơi bày mọi màu sắc dưới nắng trời gay gắt, bên dưới, một chiếc Buick bạc màu bị nung nóng trên đường khách sạn.

Thực ra, toàn bộ vùng này chỉ có bãi biển là hoạt động. Ba cô bảo mẫu người Anh ngồi đan áo và bít tất theo các mẫu từ thời Victoria, trò chuyện lào xào như niệm thần chú, gần biển hơn là một tốp khoảng chục người trú dưới những cái ô kẻ sọc trong lúc mươi đứa trẻ con mải mê câu cá ở các chỗ nước nông hoặc nằm trần truồng phơi nắng, người sáng bóng vì bôi dầu dừa.

Khi Rosemary đến bãi biển, một cậu bé khoảng mười hai tuổi chạy qua nàng và lao xuống biển, kêu ré lên khoái chí. Cảm thấy những cái nhìn chăm chú của đám người lạ, nàng bỏ áo choàng và đi tiếp. Nàng để mặt nổi vài mét và thấy nước nông như níu chân và bước đi khó nhọc, nàng lê đôi chân mảnh dẻ giống như định dùng trọng lượng cưỡng lại sức nước. Khi nước ngập đến ngực, nàng liếc nhìn bờ biển: một người đàn ông hói đeo kính một mắt, vận quần chật, bộ ngực cuồn cuộn nhô ra, cái rốn xấc láo lún sâu, đang chăm chú dõi theo nàng. Lúc Rosemary đáp lại cái nhìn chằm chằm của người đàn ông, anh ta buông cái kính một mắt, nó rơi vào ẩn giữa bộ ngực lông lá đến khôi hài, và rót cho mình cốc gì đó từ cái chai đang cầm trong tay.

Rosemary nghiêng mặt trên nước, bơi trườn sấp theo sóng vỗ bập bềnh tới cái bè. Nước trùm lên nàng, nhẹ nhàng kéo nàng xuống thoát khỏi sức nóng, thấm vào tóc nàng và lọt vào mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng. Nàng lượn vòng trong nước, ôm lấy nước, đắm mình trong nước. Tới bè nàng hết cả hơi, nhưng một người phụ nữ da rám nắng, răng trắng muốt nhìn xuống nàng, và Rosemary ý thức được người mình vẫn còn trắng trẻo, nàng lật ngửa và để sóng cuốn vào bờ. Người đàn ông lông lá giơ cái chai và gào to lúc nàng tới:

– Tôi đã bảo đằng sau bè có cá mập mà. - Không rõ anh ta là người nước nào, nhưng nói tiếng Anh bằng giọng Oxford kéo dài, chậm rãi. - Hôm qua chúng đã nuốt sống hai thủy thủ người Anh trong vịnh nước Pháp đấy.

– Trời ạ! - Rosemary kêu lên.

– Chúng chẳng chịu bỏ vịnh đâu.

Trợn mắt để chứng tỏ chỉ dọa nàng, anh ta uốn éo hai bước và rót cho mình thêm cốc nữa.

Khó chịu vì biết bị chú ý trong suốt cuộc nói chuyện này, Rosemary tìm một chỗ để ngồi. Hiển nhiên là mỗi gia đình sở hữu một rẻo cát ngay trước cái ô của mình, chưa kể có nhiều khách lui tới trò chuyện, không khí của cộng đồng cho thấy xâm nhập là quá táo bạo. Xa hơn, nơi bãi biển trải đầy sỏi và rong biển chết là một nhóm da thịt vẫn còn trắng trẻo như Rosemary. Thay vì những cái ô lớn trên bãi biển, họ nằm dưới các ô cầm tay và rõ ràng nơi đó đỡ bị "sở hữu” hơn. Rosemary tìm thấy một chỗ giữa những người ngăm ngăm đen và da sáng, nàng trải tấm áo choàng lên trên cát.

Nằm đó, lúc đầu Rosemary nghe thấy tiếng nói của họ, cảm thấy bàn chân họ đi quanh người nàng, hình dáng họ lướt qua giữa mặt trời và nàng. Hơi thở của một con chó tò mò ấm và ngần ngại trên cổ nàng, nàng cảm thấy da mình ấm lên dưới sức nóng và nghe thấy tiếng sóng mệt mỏi vỗ bờ. Chẳng mấy chốc, tai nàng phân biệt được các giọng nói và nhận ra người nào đó khinh miệt nhắc đến “thằng cha North” tối qua đã bắt cóc một người hầu từ hiệu cà phê tại Cannes, để cưa nó ra làm hai. Người kể chuyện là một phụ nữ tóc bạch kim mặc đồ dạ hội, rõ là dấu tích của đêm trước, chiếc tiara vẫn bám trên đầu, một cành phong lan héo vương trên vai. Rosemary thấy ác cảm mơ hồ với bà ta cùng đám bầu bạn, và nàng quay đi.

Phía bên kia, gần nàng nhất là một phụ nữ trẻ nằm dưới những tán dù, đang ghi một loạt các thứ trong cuốn sách mở trên cát. Áo tắm của cô ta kéo hở vai, và tấm lưng màu nâu vàng, tươi khỏe, nổi bật nhờ chuỗi ngọc trai màu kem sáng lên trong nắng. Bộ mặt cô ta cứng rắn, xinh đẹp và gợi lòng thương xót. Mắt cô gặp mắt Rosemary nhưng không nhìn nàng. Bên kia cô là một người đàn ông điển trai đội mũ dô kề, mặc quần tắm sọc đỏ, và người phụ nữ Rosemary đã trông thấy trên bè, cô ta nhìn lại và nhận ra nàng. Rồi đến một người đàn ông mặt dài, mái đầu vàng óng, xù như sư tử, mặc quần bơi màu xanh, không mũ, đang nói chuyện rất nghiêm túc với một thanh niên hiển nhiên là dân Mỹ Latinh mặc quần bơi màu đen, cả hai nhặt những mẩu rong rêu trong cát. Nàng nghĩ phần lớn đều là người Mỹ, nhưng có cái gì đó khiến họ khác với những người Mỹ nàng gặp gần đây.

Một lát sau, Rosemary nhận thấy người đàn ông đội mũ dô kề đang trình diễn một trò nho nhỏ tặng cả nhóm, anh ta nghiêm trang chuyển động trong vòng một tầm tay, bề ngoài là dọn sỏi trong lúc bộ mặt nghiêm nghị ẩn chứa một vẻ khôi hài bí ẩn. Từng thoáng chế giễu trở thành vui nhộn, cho đến khi anh ta nói bất cứ câu gì cũng bùng lên một trận cười. Kể cả những người quá xa tầm nghe như nàng cũng để ý, cho đến khi người duy nhất thờ ơ trên bãi biển là người phụ nữ trẻ đeo chuỗi ngọc trai. Có lẽ vì tính nhún nhường, cô ta đáp lại trò vui bằng cách cúi người xuống gần hơn bảng mục lục.

Bất thình lình, người đàn ông đeo kính một mắt cầm cái chai nói với Rosemary:

– Cô là một tay bơi cừ.

Rosemary làm ra vẻ bẽn lẽn.

– Cừ lắm. Tôi tên là Campion. Ở đây có một bà nói đã nhìn thấy cô ở Sorento tuần trước, biết cô là ai và sẽ rất vui được gặp cô.

Cố che giấu sự phiền toái, Rosemary nhìn quanh và thấy những người chưa rám nắng kia đang đợi. Nàng miễn cưỡng đứng dậy và tới chỗ họ.

– Bà Abrams... bà McKisco... ông McKisco... ông Dumphry...

– Chúng tôi biết cô là ai rồi, - người phụ nữ vận áo dạ hội nói. - Cô là Rosemary Hoyt, tôi đã nhận ra cô ở Sorento và hỏi nhân viên khách sạn, tất cả chúng tôi đều thấy cô thật tuyệt vời và muốn biết vì sao cô không trở về Mỹ đóng một bộ phim tuyệt diệu nữa.

Họ làm một cử chỉ xê dịch không cần thiết với nàng. Người phụ nữ nhận ra Rosemary không phải là người Do Thái dù bà ta có cái tên như thế. Bà ta là một trong những “người đẹp” đã về già, không sao trải nghiệm và thấu hiểu được thế hệ khác.

– Chúng tôi muốn nhắc nhở cô, ngày đầu tiên rất dễ bị cháy nắng, - bà ta vui vẻ nói tiếp, - vì da cô rất quan trọng, nhưng hình như trên bãi biển này có quá nhiều thứ nghi thức đáng nguyền rủa, chúng tôi không biết cô có phiền lòng không.

Danh sách chương


Sách tương tự