CHƯƠNG 24
Với chiếc cặp da thu nhỏ trong tay, Richard per rời quận 7, nơi chàng để lại tin nhắn cho Maria Wallis, ký tên “Dicole”, tên ghép mà chàng và Nicole ký chung hồi mới yêu nhau, tới người thợ may áo, các nhân viên rối rít tít mù quanh chàng, xứng với số tiền chàng chi. Phát ngượng vì hứa hẹn quá nhiều với những người Anh khốn khổ này, với cung cách tế nhị của chàng, bộ dạng chàng như một giải pháp bảo đảm, chàng ngượng vì bắt người thợ may thay đổi vài phân lụa trên cánh tay áo mình. Sau đó, chàng đến khách sạn Crillon và uống một ly nhỏ cà phê pha với rượu gin.
Khi chàng bước vào khách sạn, tiền sảnh hình như sáng bất thường, lúc rời đi chàng mới nhận ra rằng bên ngoài trời đã tối. Bốn giờ một chiều lộng gió, lá cây trên đại lộ Champ-Elysées xào xạc rồi rơi, thưa thớt và hoang dã. Dick rẽ xuống đường Rivoli, đi bộ qua hai khu nhà dưới dãy cuốn tới nhà băng của mình lấy thư từ. Rồi bắt taxi đi ngược Champ-Elysées, qua những hạt mưa đầu tiên rơi lộp độp, ngồi lẻ loi với tình yêu của mình.
Về hành lang Roi George lúc hai giờ sáng, vẻ đẹp của Nicole hòa với vẻ đẹp của Rosemary cũng như vẻ đẹp của cô gái trong tranh Leonardo, thành cô gái trong tranh minh họa. Dick đi dưới mưa, như bị ma ám và kinh hoàng, những tình cảm nồng nàn của đàn ông trong lòng chàng và không gì giản dị hơn để chàng hiểu.
Rosemary đã mở toang cánh cửa lòng mình, tràn trề cảm xúc mà không ai hay biết. Giờ đây, nàng là thứ mà đôi khi được gọi là "con thú hoang”, mới hai mươi tư giờ nàng đã không còn là một thực thể thống nhất nữa, nàng mải mê chơi đùa với sự lộn xộn, dường như số mệnh nàng là một người đẹp khó hiểu, vừa có lợi, vừa là cơ may, vừa gây hại cho Dick, cho Nicole, cho mẹ nàng, cho đạo diễn nàng gặp hôm qua, giống như các nút chặn trên một chuỗi hạt.
Khi Dick gõ cửa, nàng vừa ăn vận xong, đang ngắm mưa, nghĩ đến bài thơ nào đó, đến những cái rãnh đầy nước ở Beverly Hills. Khi mở cửa, nàng thấy chàng như một thứ có sẵn, thần thánh như chàng vốn là thế, như những người già hơn đang trẻ ra, cứng rắn và không dễ khuất phục. Dick nhìn nàng với vẻ chán ngán quen thuộc. Trong giây lát, chàng đáp lại nụ cười dịu dàng, không che giấu của nàng, thân hình nàng chuẩn đến từng xentimét khiến chàng liên tưởng đến một cái nụ hứa hẹn bừng nở thành bông hoa đẹp rực rỡ. Chàng nhận ra vết chân ướt của nàng trên tấm thảm qua cửa buồng tắm.
– Cô Ăn ảnh ơi, - chàng gọi với vẻ buông tuồng mà chính chàng không cảm thấy. Chàng để đôi găng, cái cặp lên bàn trang điểm, dựa cây can vào tường. Cằm chàng át hẳn những đường nhăn đau khổ quanh miệng, buộc chúng biến lên vầng trán và vào khóe mắt, như không thể để lộ nỗi sợ trước công chúng.
– Lại đây và ngồi lên lòng anh nào, - chàng nói, ngọt ngào, - hãy để anh tìm khuôn miệng đáng yêu của em.
Nàng tới và ngồi đó trong lúc bên ngoài, mưa chầm chậm rơi tí tách, nàng đặt đôi môi lên hiện thân đẹp đẽ, lạnh lùng mà nàng tạo ra.
Nàng hôn vài lần lên miệng chàng, mặt nàng đắm đuối ngửa lên với chàng, chưa bao giờ chàng thấy thứ gì đẹp đến sững sờ như làn da nàng, vẻ diễm lệ của nàng đôi khi gợi cho chàng những ý nghĩ tốt đẹp nhất của con người, chàng nghĩ đến trách nhiệm của mình với Nicole chỉ cách hai cánh cửa, ở bên kia hành lang.
– Mưa tạnh rồi, - chàng nói. - Em có thấy mặt trời trên mái nhà bằng đá phiến không?
Rosemary đứng dậy và cúi gằm mặt, nàng nói với chàng ý nghĩ chân thành nhất của mình:
– Ôi, chúng ta cứ như diễn viên vậy, anh và em.
Nàng đến tủ quần áo và vừa đưa lược lên tóc, thì có tiếng gõ liên tục vào cánh cửa.
Họ bàng hoàng, bất động, tiếng gõ cửa vẫn dai dẳng, chợt nhớ ra cửa không cài, Rosemary chải vội một nhát cho xong, nàng gật đầu với Dick đã nhanh chóng vuốt phẳng những nếp nhăn trên giường họ vừa ngồi, rồi đi ra cửa. Dick nói bằng giọng rất tự nhiên, không quá to:
-... nếu cô cảm thấy không muốn ra ngoài, tôi sẽ nói với Nicole và chúng ta sẽ có một buổi tối cuối cùng rất yên tĩnh.
Sự phòng ngừa là không cần thiết với tình trạng bên ngoài cửa, lộn xộn đến mức ngăn chặn mọi phán xét thoáng qua nhất về những việc không đúng chỗ của họ. Abe đứng đó, già đi vài tháng trong hai mươi tư giờ qua, với một người da màu rất lo lắng, hoang mang mà Abe giới thiệu là ông Peterson ở Stockholm.
– Anh ấy đang trong một hoàn cảnh khủng khiếp và đó là lỗi của tôi, - Abe nói. - Chúng tôi cần một lời khuyên sáng suốt.
– Vào phòng chúng tôi đi, - Dick đáp.
Abe một mực đòi Rosemary đi cùng, và họ qua tiền sảnh tới dãy phòng nhà per. Jules Peterson là một người da đen nhỏ bé, đáng kính, một mẫu người tinh tế đang bị những kẻ đáng khinh thuộc Đảng Cộng hòa ở biên giới các bang truy đuổi.
Hình như anh ta là nhân chứng hợp pháp cho cuộc tranh luận sáng sớm ở Montparnase, anh ta đi cùng với Abe đến đồn cảnh sát và khẳng định một tên da đen đã cướp khỏi tay mình một ngàn franc, việc nhận diện tên đó là một trong những mục tiêu của vụ này. Một cảnh sát đi kèm Abe và Jules Peterson về quán rượu và quá hấp tấp nhận dạng tội phạm là một người da đen, người đó chỉ đến nơi này một giờ sau khi Abe đã rời đi. Cảnh sát làm cho tình hình càng phức tạp thêm khi bắt giữ ông Freeman, một người da đen chủ khách sạn có tiếng, ông ta trôi nổi qua màn sương mù vì rượu vào lúc rất sớm và lúc đó tỉnh hẳn. Thủ phạm đích thực của vụ này - theo lời thuật lại của các bạn Abe - chỉ xoáy năm chục franc để trả tiền rượu Abe đã gọi, không hiểu sao bị quàng cho vai trò xấu xa đến thế, đã tái xuất tại hiện trường.
Tóm lại, Abe ở trong mớ bòng bong đó suốt một giờ liền với thân thế, lương tâm và tình cảm của một người Âu gốc Phi và ba người Mỹ gốc Phi sống tại khu Latinh [65] . Việc gỡ rối không chỉ mờ mịt mà ngày cứ trôi qua trong không khí của những bộ mặt da đen không quen biết, nhấp nhô ở những chỗ không quen biết và bất thình lình rẽ ngoặt vào những góc phố, những giọng nói khăng khăng của người da đen trên điện thoại.
Abe đã thành công trong việc tránh né tất cả, cứu Jules Peterson. Nói đúng hơn, Peterson ở vị thế một thổ dân thân thiện, được một người da trắng giúp đỡ. Những người da đen khổ sở vì bị phản bội, không theo đuổi Abe cũng như Peterson, còn Peterson được Abe che chở rất nhiều.
Ở Stockholm, Peterson là một nhà sản xuất nhỏ xi đánh giày bị phá sản, hiện giờ anh ta sở hữu công thức chế tạo xi và những dụng cụ kiếm sống đầy một cái hộp nhỏ, Tuy vậy, từ lúc sáng sớm người che chở mới đã hứa sẽ giúp anh ta khởi nghiệp ở Versailles. Tài xế cũ của Abe là người đóng giày và Abe đã trả trước Peterson hai trăm franc.
Rosemary chán ngán lắng nghe cuộc kể lể dông dài này, nàng hiểu rằng đòi hỏi khả năng hài hước lành mạnh hơn nàng là lố bịch. Người đàn ông nhỏ bé với cái cơ nghiệp xách tay kia, cặp mắt giả dối thỉnh thoảng lại đảo nửa vòng trắng dã, rõ là sợ hãi, dáng vẻ của Abe, bộ mặt anh ta lờ mờ vì những đường nét đẹp nhưng gầy hốc hác, tất cả đều xa vời với nàng như một căn bệnh.
– Tôi chỉ xin một cơ hội trong đời, - Peterson nói bằng ngữ điệu chính xác song có phần méo mó riêng của các nước thuộc địa. - Các phương pháp của tôi đều đơn giản, công thức của tôi tốt đến mức tôi bị xua đuổi khỏi Stockholm, bị phá sản vì tôi không quan tâm đến việc quảng bá.
Dick lịch thiệp nhìn anh ta, sự thích thú vừa hình thành đã tan biến, chàng quay sang Abe:
– Anh hãy đến một khách sạn nào đó và đi nằm. Sau khi anh đã ổn, ông Peterson sẽ đến gặp anh.
– Nhưng anh không hiểu Peterson đang bị rắc rối sao? - Abe phản đối.
– Tôi sẽ đợi trong tiền sảnh, - Peterson nói, khôn khéo. - Có lẽ khó mà thảo luận vấn đề của tôi ngay trước mặt tôi.
Anh ta rút lui sau một cái cúi chào bắt chước người Pháp, Abe cố đứng dậy, vẻ thận trọng của một người hay đi đây đó.
– Hôm nay, hình như tôi không được ưa chuộng lắm.
– Ưa chuộng nhưng không chắc, - Dick báo cho anh ta. - Tôi khuyên anh rời ngay khách sạn này, theo đường quầy rượu nếu anh muốn. Hãy đến Chambord, hoặc nếu anh cần nhiều thứ dịch vụ, thì đến Majestic.
– Tôi uống một cốc có phiền anh không?
– Ở đây không còn gì hết, - Dick nói dối.
Abe bắt tay Rosemary một cách cam chịu, anh ta từ từ ngẩng mặt, nắm bàn tay nàng một lúc lâu, cố nghĩ ra câu để nói mà không nổi.
– Cô là một trong... một trong những người... nhất...
Nàng thương hại và khá ghê tởm bàn tay bẩn thỉu của anh ta, nhưng vẫn cười đúng phép của người có giáo dục, dường như nàng chẳng thấy gì bất thường khi thấy một người đàn ông đi như trong giấc mơ buồn tẻ. Người ta thường lộ vẻ hiếu kỳ với một người say, hơn là muốn lưu tâm tới một người ngớ ngẩn vì mất trí. Chú ý hơn là sợ. Có một cái gì đó kinh hoàng trong con người mất hết mọi kiềm chế và sẽ chẳng làm được bất cứ việc gì. Lẽ tất nhiên sau đó chúng ta biết anh ta phải trả giá cho khoảnh khắc vượt trội, khoảnh khắc gây ấn tượng của mình. Abe quay sang Dick, khẩn khoản lần cuối:
– Nếu tôi đến một khách sạn rồi tắm nước nóng, cọ rửa sạch sẽ và ngủ một lúc, đánh bại những tên Senegal [66] này, tôi có thể đến và ở cả tối bên lò sưởi được không?
Dick gật đầu, tán thành thì ít mà nhạo báng thì nhiều và đáp:
– Anh có ý kiến hay ho về khả năng của mình đấy.
– Tôi đánh cược là nếu Nicole ở đây, nhất định cô ấy sẽ cho tôi trở về.
– Đúng vậy. - Dick đến chỗ cái khay gỗ và bưng một hộp tới cái bàn giữa phòng, trong hộp có vô số chữ cái bằng giấy bồi.
– Anh có thể đến nếu anh muốn chơi trò đảo chữ cái.
Abe nhìn các thứ trong hộp với vẻ khiếp sợ tự nhiên, y như bị bắt ăn chúng như ăn cháo yến mạch vậy.
– Đảo chữ cái là gì vậy? Tôi chưa đủ lập dị để...
– Chỉ là trò chơi thôi. Anh đánh vần các chữ, bất cứ chữ nào trừ rượu.
– Tôi đánh cược là anh có thể đánh vần chữ rượu, - Abe sục bàn tay vào giữa đống chữ. - Tôi có thể trở về nếu đánh vần được chữ rượu chứ?
– Anh có thể trở về nếu anh muốn chơi trò đảo chữ cái.
Abe lắc đầu, nhẫn nhục.
– Nếu anh định đóng khung đầu óc kiểu này thì vô ích thôi... tôi sẽ bị chặn giữa đường. - Anh ta khua khua ngón tay với Dick, trách móc. - Nhưng hãy nhớ George Đệ Tam [67] đã nói, nếu Grant say rượu thì ngài ước được cắn các vị tướng khác.
Abe liếc nhìn Rosemary lần cuối qua khóe mắt vàng khè rồi đi ra. Anh ta nhẹ người khi thấy Peterson không còn trong hành lang. Cảm thấy lạc lõng và vô gia cư, Abe trở lại hỏi Paul tên con tàu.