← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Abe North vẫn ở lì quầy rượu Ritz từ chín giờ sáng. Khi anh ta tới tìm nơi ẩn náu, các cửa sổ đã mở và những trục lớn đang bận bịu hút bụi khỏi các tấm thảm và đệm ám khói. Những người phục vụ tỏa khắp các hành lang, dọn dẹp. Quầy ăn ngồi dành cho nữ giới đối diện quầy rượu, hình như rất nhỏ, thật khó hình dung có thể thu xếp được nhiều tốp vào buổi chiều.

Ông chủ Paul nổi tiếng chưa tới, nhưng Claude đang kiểm tra cổ phiếu, dừng công việc với sự ngạc nhiên bất lịch sự, pha cho Abe một cốc rượu bổ. Abe ngồi trên ghế dài dựa sát tường. Uống xong hai cốc, anh ta bắt đầu thấy khá hơn nhiều, bèn trèo lên hiệu cắt tóc để cạo râu. Khi Abe trở lại quầy, Paul tới trong chiếc ôtô chế tạo theo đơn đặt hàng riêng, và trang trọng xuống xe ở đại lộ Capucines. Paul mến Abe, bèn tới nói chuyện.

– Sáng nay tôi đã lên tàu hồi hương, - Abe kể. - Ý tôi là sáng hôm qua hoặc đại loại thế.

– Sao ông cứ nói đi nói lại thế? - Paul hỏi.

Abe ngẫm nghĩ và chợt nảy ra một lý do:

– Tôi đang đọc một truyện nhiều kỳ trong Liberty [63] mà kỳ sau lại ở Paris này, nếu ra khơi tôi sẽ bỏ lỡ mất và sẽ không bao giờ đọc được.

– Chắc phải là câu chuyện rất hay.

– Một chuyện ki-i-inh khủng.

Paul bật cười và tạm ngừng, dựa lưng vào ghế.

– Nếu ông thực sự muốn ra đi, thì ngày mai có nhiều bạn bè ông trên chiếc France [64] đấy... một ông tên là gì ấy và Slim Pearson. Ông ấy - để tôi nghĩ xem - cao ráo, mới để ria mép.

– Yardly, - Abe cho biết.

– Ông Yardly. Cả hai sẽ đi tàu France .

Paul định đi làm nhiệm vụ, nhưng Abe cố giữ chân:

– Tôi phải đến Cherbourg. Hành lý đã gửi theo đường đó.

– Ông sẽ lấy hành lý ở New York, - Paul đáp và rút lui.

Lời gợi ý này khớp dần vào kế hoạch của Abe, anh ta ngày càng muốn được chăm sóc, hoặc đúng hơn là kéo dài tình trạng không chịu trách nhiệm của mình.

Trong lúc đó, các khách hàng khác lần lượt vào bar: trước tiên là một người Đan Mạch to lớn mà Abe đã gặp ở đâu đó. Ông ta ngồi xuống ghế ở đầu kia phòng và Abe đoán ông ta sẽ ở đó suốt ngày, uống rượu, ăn trưa, trò chuyện hoặc đọc báo.

Abe cảm thấy thèm được ở lâu hơn ông ta. Mười một giờ, nhiều sinh viên đại học vào, đi rón rén vì sợ làm rách túi nhau. Lúc đó, Abe bảo người hầu gọi điện cho vợ chồng per, và khi liên hệ được với họ, Abe cũng liên lạc với nhiều bạn khác - anh ta khom người gọi họ ở nhiều đường dây khác cùng một lúc - kết quả là rất linh tinh. Thỉnh thoảng, tâm trí Abe trở lại với thực tế là nên xem xét lại và đưa Freeman ra khỏi nhà giam, nhưng rồi lại gạt bỏ mọi thứ như nhiều phần trong cơn ác mộng.

Đến một giờ, quầy rượu chật ních, pha trộn nhiều giọng nói của nhân viên phục vụ, buộc khách hàng vào thực tế là uống rượu và trả tiền.

– Làm hai whiskey pha soda... thêm cốc nữa... hai martini và một... ông không uống gì sao, ông Quartely... vậy là ba vòng. Bảy mươi nhăm franc, ông Quartely. Ông Schaeffer nói ông ấy trả cốc này, còn ông trả cốc cuối cùng... Tôi chỉ làm theo lời ông... rất cảm ơn.

Trong lúc lộn xộn, Abe mất chỗ ngồi; lúc này anh ta đứng, đu đưa nhè nhẹ, trò chuyện với vài người mà anh ta bị cuốn theo. Một con chó sục chạy và sợi xích quấn quanh chân Abe, anh ta cố gỡ ra mà không hề cáu kỉnh và nhận được rất nhiều lời xin lỗi. Ngay sau đó, Abe được mời ăn trưa nhưng chối từ. Sắp bốn giờ chiều, Abe giải thích là có việc phải làm vào lúc bốn giờ. Lát sau, với bộ dạng lảo đảo của người say, giống như của một tù nhân hoặc gia nhân, Abe chào tạm biệt một người quen, rồi chợt phát hiện ra rằng lúc đông đúc nhất của quầy bar đã chấm dứt, cũng vội vàng như lúc bắt đầu vậy.

Ở đầu kia phòng, ông Đan Mạch và các bạn đã gọi bữa trưa. Abe cũng gọi nhưng không đụng đến. Sau đó, anh ta chỉ ngồi, vui sướng sống trong quá khứ. Rượu đã chuyển niềm vui trong quá khứ thành thời hiện tại, dường như chúng vẫn đang xảy ra và biến thành thời tương lai, như thể chúng sắp diễn ra lần nữa.

Bốn giờ, người phục vụ đến gần Abe:

– Ông có muốn gặp một người da màu tên là Jules Peterson không?

– Chúa ơi! Sao anh ta tìm ra tôi?

– Tôi không nói là ông có mặt.

– Vậy ai nói? - Abe đánh rơi kính nhưng trấn tĩnh lại.

– Ông ấy nói đã đi khắp các quán rượu và khách sạn có người Mỹ.

– Bảo anh ta là tôi không có đây... - Khi người phục vụ quay đi, Abe hỏi: - Liệu anh ta đã vào đây chưa?

– Tôi sẽ tìm hiểu.

Đang tiếp đón người kia, Paul liếc nhìn qua vai; ông ta lắc đầu rồi nhìn thấy Abe, bèn tiến tới.

– Tôi xin lỗi, tôi không thể cho phép việc đó.

Abe cố hết sức đứng dậy rồi ra phố Cambon.