CHƯƠNG 12
Chàng tìm thấy Nicole trong vườn, đôi tay khoanh lại trên vai. Nàng nhìn thẳng vào chàng bằng cặp mắt xám thẳng thắn, với vẻ băn khoăn, tìm kiếm của một đứa trẻ.
– Anh vừa đi Cannes, - chàng nói. - Anh đụng phải bà Speers. Ngày mai bà ấy đi. Bà ấy muốn đến chào tạm biệt em, nhưng anh gạt đi.
– Em rất tiếc. Em muốn gặp bà ấy. Em mến bà ta.
– Em có biết anh còn nhìn thấy ai không? Bartholomew Tailor.
– Không thể nào.
– Anh không thể quên mặt ông ta, một con chồn già từng trải. Ông ta đang kiểm tra mảnh đất để làm hộp đêm Ciro, sang năm người ta sẽ làm đến đây. Anh ngờ có khi bà Abrams muốn định cư xa.
– Còn Baby oán hận hè đầu tiên chúng ta tới đây.
– Thực ra họ chẳng quan tâm ở đâu, vì thế anh không hiểu vì sao họ không ở lại và ổn định ở Deauville.
– Chúng ta không thể bịa ra tin đồn về dịch tả hay đại loại thế sao?
– Anh bảo Bartholomew rằng ở đây có một số người chết như những con ruồi, rằng cuộc đời của một viên kẹo cũng ngắn ngủi như cuộc đời của khẩu súng máy trong chiến tranh mà thôi.
– Không thể nào.
– Đúng, anh không thể, - chàng thú nhận. - Ông ta rất vui vẻ. Thật là một cảnh tượng đẹp khi ông ta và anh bắt tay nhau trên đại lộ. Cuộc gặp của Sigmund Freud với Ward McAllister [127] .
Dick không muốn nói chuyện, chàng muốn ở một mình để những ý nghĩ về công việc và tương lai sẽ áp đảo những ý nghĩ về tình yêu và hiện tại. Nicole hiểu điều đó nhưng chỉ mơ hồ và buồn thảm, nàng căm hận chàng theo kiểu hơi hung hãn, muốn bóp nát vai chàng.
– Em yêu, - chàng nói nhẹ nhàng.
Chàng đi vào nhà, quên bẵng việc định làm, rồi nhớ ra cây đàn dương cầm. Chàng ngồi xuống, huýt sáo và chơi bằng tai:
Chỉ còn tấm ảnh của em trên đầu gối
Với bữa trà cho hai người và hai người cho trà
Em dành cho anh và anh dành cho em
Qua giai điệu tràn lan, một ý nghĩ chợt đến: Nicole đang nghe và sẽ đoán ngay ra nỗi luyến tiếc nửa tháng vừa qua. Chàng ngừng sững ở một hợp âm bất chợt và rời cây đàn.
Thật khó mà biết nên đi đâu. Chàng liếc nhìn ngôi nhà Nicole làm bằng tiền của ông nội nàng. Chàng chỉ việc đến ở và mặc nhiên sở hữu mảnh đất này. Với thu nhập ba ngàn một năm, cùng khoản tiền nhỏ giọt in sách, chàng chỉ trang trải được tiền may mặc và chi dùng cá nhân, những khoản phí tổn thấp nhất, tiền học cho Lanier cũng như trả khoản lương hạn chế cho y tá. Chẳng bao giờ có một dự tính nào có sự đóng góp của Dick. Chàng sống khá khổ hạnh, khi có một mình chàng đi lại trên các toa tàu hạng ba, uống thứ vang rẻ nhất, giữ gìn quần áo cẩn thận, tự phạt mình vì những tiêu pha phung phí, chàng vẫn duy trì được sự độc lập về tài chính ở mức độ khiêm tốn. Tuy nhiên, sau một thời gian, thật khó khăn khi hết lần này đến lần khác phải cùng nhau quyết định nên sử dụng tiền của Nicole. Lẽ tất nhiên Nicole muốn sở hữu chàng, muốn chàng đứng yên mãi mãi, nên khuyến khích sự ăn không ngồi rồi của chàng, và bằng đủ mọi cách, cung cấp không ngừng các thứ đồ dùng và tiền nong cho chàng. Khởi đầu ý tưởng về biệt thự nhô ra trên biển là một hôm, họ thảo luận tỉ mỉ như một ý tưởng ngẫu hứng, một ví dụ điển hình tác động đến việc tách họ khỏi những dàn xếp đơn giản ban đầu ở Zurich.
– Nó sẽ không còn vui nữa nếu... - mới đầu là thế, rồi sau đó thì. - Nếu không còn vui nữa khi...
Câu chuyện không còn vui vẻ nhiều nữa. Công việc của Dick trở nên lộn xộn vì những vấn đề của Nicole, thêm vào đó, gần đây thu nhập của nàng tăng nhanh đến mức hình như công việc của chàng càng giảm bớt giá trị. Với mục đích chữa trị cho Nicole, trong nhiều năm chàng đã đòi hỏi một sinh hoạt gia đình khắt khe, tránh mọi sự buông thả, và sự đòi hỏi này trở nên gay go hơn trong cảnh chây ì dễ dàng mà chắc chắn chàng bị lệ thuộc vào việc khám bệnh ngặt nghèo. Khi Dick không thể xử sự như thế được nữa, chàng muốn chơi dương cầm, nó là dấu hiệu chứng tỏ cuộc sống giảm dần mức độ tao nhã xuống một điểm nào đó. Chàng ở lì trong căn phòng lớn rất lâu, lắng nghe chiếc đồng hồ điện tích tắc , lắng nghe thời gian.
Tháng Mười một, những con sóng ngày càng thẫm màu, ào qua đê biển, và trào lên con đường bãi biển, sinh hoạt mùa hè còn lại đã biến mất, các bãi biển trở nên u sầu và hoang vắng dưới ngọn gió mixtran và mưa. Khách sạn Gausse đóng cửa sửa chữa và mở rộng, giàn giáo của sòng bạc mùa hè ở Juan les Pins càng lớn hơn và dữ dội hơn. Đến Cannes hoặc Nice, Dick và Nicole đã gặp nhiều người mới - thành viên các ban nhạc, các chủ khách sạn, những người say mê làm vườn, các thành viên trong Syndicat d’Initiative, [128] những người đóng tàu, vì Dick đã mua một con thuyền cũ. Họ hiểu rõ các phương tiện và tạo cho họ những suy nghĩ về giáo dục con cái. Tháng Mười hai, Nicole có vẻ khỏe lại, qua một tháng mà không căng thẳng, không lầm lì, không có nụ cười vu vơ, nhận xét khó hiểu, họ đến dãy Alps thuộc Thụy Sĩ nghỉ Giáng sinh.