CHƯƠNG 21
Rosemary có một cuộc hẹn khác, tiệc sinh nhật của một người trong đoàn. Dick chạm trán Collis Clay trong hành lang, nhưng đang muốn ăn trưa một mình nên chàng giả tảng có cuộc hẹn ở Excelsior [163] . Chàng uống cocktail với Collis và sự bất mãn mơ hồ của chàng kết tinh thành sốt ruột, chàng không còn cớ để chơi trò đứa bé trốn học đến bệnh viện. Nó ít cuồng dại hơn một kỷ niệm lãng mạn. Nicole là cô gái của chàng, chàng quá thường xuyên nôn nao mong nhớ nàng, và nàng vẫn là cô gái của chàng. Thời gian với Rosemary là sự đam mê lạc thú, còn thời gian với Collis chẳng là quái gì.
Chàng đụng phải Baby Warren ở ngưỡng cửa Excelsior. Cặp mắt đẹp của cô ta mở to, trống hệt như đá cẩm thạch, nhìn chàng chằm chằm vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
– Tôi ngỡ cậu đang ở Mỹ kia mà, Dick! Nicole có đi cùng cậu không?
– Tôi trở về theo đường Naples.
Dải băng đen trên cánh tay chàng nhắc Baby nói:
– Tôi rất tiếc khi nghe tin buồn của cậu.
Thế là họ ăn trưa cùng nhau.
– Kể cho tôi nghe mọi chuyện đi, - Baby gặng.
Dick kể cho cô ta nghe một bản phóng tác các sự kiện, và Baby cau mày. Cô ta thấy cần phải đổ lỗi cho ai đó vi tai ương trong đời em gái mình.
– Cậu có cho là bác sĩ Dohmler đã tiến hành chữa trị đúng đắn cho con bé ngay từ đầu không?
– Không thể có quá nhiều bất đồng trong việc chữa trị. Lẽ tất nhiên chị cố tìm đúng người để giải quyết một ca đặc biệt.
– Dick à, tôi không giả vờ khuyên nhủ cậu hoặc biết nhiều về bệnh tình, nhưng cậu không nghĩ một sự thay đổi sẽ tốt cho Nicole sao, đưa nó ra khỏi môi trường đau ốm và sống trong xã hội như những người khác chẳng hạn?
– Nhưng chính chị sốt sắng với bệnh viện, - chàng nhắc Baby. - Chị đã bảo không bao giờ cảm thấy thực sự an toàn cho Nicole...
– Đó là khi cậu sống cuộc đời ẩn dật ở Riviera, trên con đường đồi xa cách mọi người. Tôi không có ý trở lại cuộc sống đó. Ý tôi là, ở London chẳng hạn. Người Anh là một chủng tộc thăng bằng nhất thế giới.
– Không phải thế đâu, - chàng phản đối.
– Họ là thế. Tôi hiểu họ. Ý tôi là cô cậu có thể kiếm một ngôi nhà ở London vào mùa xuân sẽ hay hơn, tôi biết cô cậu có thể mua nhà của một nữ danh ca ở quảng trường Talbot, có sẵn đồ đạc. Tôi định nói là muốn sống với những người Anh lành mạnh, cân bằng.
Baby sẽ còn kể cho chàng nghe về những chuyện quảng cáo cũ từ năm 1914 nếu chàng không cười to và nói:
– Tôi đang đọc một cuốn sách của Michael Arlen [164] và nếu đó là...
Baby vẫy cái thìa ăn sa lát, gạt Michael Arlen đi.
– Ông ta chỉ viết về những con người suy đồi. Tôi muốn nói đến những người Anh đáng giá kia.
Vậy là cô ta đã gạt hết bạn bè và trong tâm trí Dick, họ bị thay thế bằng hình ảnh những bộ mặt xa lạ, lãnh đạm như những người sống tại các khách sạn nhỏ ở châu Âu.
– Tất nhiên đây không phải việc của tôi, - Baby nhắc lại, như mở đầu cho một bước xa hơn, - nhưng để Nicole một mình trong môi trường như thế thì...
– Tôi đi Mỹ vì cha tôi qua đời.
– Tôi hiểu, tôi đã nói với cậu là rất tiếc mà. - Cô ta nghịch những quả nho bằng pha lê trên sợi dây chuyền. - Nhưng hiện giờ có rất nhiều tiền. Nhiều đủ cho mọi việc, và nên dùng nó để Nicole khỏe khoắn lên.
– Chỉ có điều tôi không thể hình dung mình ở London ra sao.
– Sao lại không? Tôi nghĩ cậu có thể làm việc ở đó như ở bất cứ nơi nào khác chứ.
Chàng ngồi dựa vào lưng ghế và nhìn Baby. Nếu cô ta từng ngờ vực một sự thật cũ, thối nát là nguyên nhân thực sự cho bệnh tình của Nicole, chắc hẳn cô ta quyết phủ nhận nó, đẩy nó vào phòng kho bụi bặm như một trong các bức tranh cô ta đã mua nhầm.
Họ tiếp tục câu chuyện ở Ulpia [165] , nơi Collis Clay tiến đến bàn họ và ngồi xuống, một tay chơi ghi-ta tài hoa búng đàn và hát Suona Fanfara Mia trong tầng hầm chồng chất những thùng vang.
– Có thể tôi là người không đúng cho Nicole, - Dick nói. - Chắc chắn cô ấy vẫn lấy một người loại như tôi, người mà cô ấy tưởng có thể nhờ cậy vô hạn định.
– Cậu tưởng Nicole sẽ hạnh phúc hơn với người khác ư? - Bất chợt Baby lớn tiếng. - Lẽ tất nhiên việc này có thể thu xếp được.
Chỉ khi thấy Dick gập người lại mà cười, không sao nén được, cô ta mới nhận ra sự ngược đời trong nhận xét của mình.
– Ồ, cậu hiểu đấy, - Baby quả quyết với chàng. - Đừng nghĩ là chúng tôi không cảm kích vì mọi việc cậu đã làm. Chúng tôi biết cậu đã trải qua một giai đoạn vất vả...
– Vì Chúa, - chàng phản đối. - Nếu tôi không yêu Nicole, sự việc có thể khác đi rồi.
– Vậy cậu yêu Nicole sao? - Baby hỏi gặng, hoảng hốt.
Lúc này, Collis bắt kịp câu chuyện và Dick chuyển nhanh:
– Chúng ta nói đến chuyện khác đi, về chị chẳng hạn. Tại sao chị không lấy chồng? Chúng tôi nghe nói chị đã hứa hôn với huân tước Paley, em họ của...
– Ồ, không. - Baby trở nên bẽn lẽn và thoái thác. - Đấy là chuyện năm ngoái rồi.
– Tại sao chị không lấy chồng? - Dick bướng bỉnh nài ép.
– Tôi không biết. Một trong những người tôi yêu bị giết trong chiến tranh, còn một người khác thì bỏ tôi.
– Kể cho tôi nghe chuyện đó đi. Kể cho tôi về cuộc sống riêng tư và quan niệm của chị đi, Baby. Chị chưa bao giờ làm thế, chị chỉ nói về Nicole thôi.
– Cả hai người ấy đều là người Anh. Tôi nghĩ trên đời chẳng gì cao quý hơn là một người Anh hạng nhất, đúng thế không? Nếu không, tôi đã không gặp anh ta. Người này... ồ, đó là cả một câu chuyện dài. Tôi ghét những chuyện dài dòng, được chưa?
– Thế ư! - Collis nói.
– Ồ không, tôi lại thích nếu là chuyện hay.
– Đấy chính là việc mà cậu làm rất cừ, Dick ạ. Cậu có thể làm cho cả bữa tiệc xao động chỉ bẳng một câu nho nhỏ hoặc một câu nói vu vơ. Tôi nghĩ đó là một tài năng tuyệt vời.
– Đấy chỉ là một mánh thôi, - Dick nói nhẹ nhàng. Câu đó tạo thành ba ý kiến của Baby mà chàng không đồng ý.
– Lẽ tất nhiên tôi thích sự trang trọng, tôi ưa các sự việc ở phạm vi huy hoàng. Tôi biết cậu không thích thế, nhưng cậu phải thừa nhận đây là một dấu hiệu vững chắc của tôi.
Dick chẳng buồn phản đối làm gì nữa.
– Đương nhiên tôi biết nhiều người nói Baby Warren lượn khắp châu Âu, theo đuổi hết thứ hàng mới này đến thứ khác, và bỏ lỡ phần tốt đẹp nhất trong đời, nhưng tôi nghĩ ngược lại, tôi là một trong số ít người theo đuổi những thứ tốt đẹp nhất. Tôi quen biết hầu hết những người thú vị của thời mình. - Tiếng cô không rõ vì tiếng một cây ghi-ta khác gõ, nhưng cô nói át đi, - Tôi đã phạm rất ít sai lầm lớn...
– Chỉ toàn những sai lầm lớn thôi, Baby ạ.
Cô ta bắt gặp nét hài hước trong mắt chàng và thay đổi chủ đề. Hình như họ không thể có bất cứ thứ gì chung. Nhưng chàng ngắm nhìn cô, và ở Excelsior, chàng phủ lên cô hàng loạt những lời khen ngợi khiến cô sướng rung rinh.
Ngày hôm sau, Rosemary một mực mời Dick ăn trưa. Họ đến một nhà hàng Ý, do một người Ý đã làm việc ở Mỹ điều hành, ăn giăm bông, trứng và bánh quế. Sau đó, họ về khách sạn. Dick phát hiện ra mình không yêu nàng, nàng cũng không yêu chàng, khiến sự đam mê của chàng với nàng càng giảm đi. Giờ đây, chàng biết mình sẽ không đi xa hơn nữa vào đời nàng, nàng là một phụ nữ xa lạ với chàng. Chàng nghĩ nhiều người đàn ông không định dành nhiều hơn thế khi họ nói lời yêu đương, không phải là sự đắm chìm hoang dại của tâm hồn, sự hòa trộn mọi màu sắc thành một màu mờ mịt, giống như tình yêu của chàng với Nicole vậy. Những ý nghĩ khó xác định về Nicole, như nàng sẽ chết, chìm vào tình trạng tâm thần mơ hồ, yêu người đàn ông khác, khiến chàng nôn nao thực sự.
Nicotera ở trong phòng khách của Rosemary, chuyện phiếm về nghề nghiệp. Khi Rosemary gợi ý anh ta nên đi, anh ta bỏ đi với vẻ phản kháng hài hước khá xấc láo với Dick. Như thường lệ, điện thoại réo inh ỏi và Rosemary bận nói chuyện đến mươi phút, khiến Dick mỗi lúc một sốt ruột.
– Lên phòng anh đi, - chàng đề nghị, và nàng đồng ý.
Nàng nằm vắt qua đầu gối chàng trên chiếc sofa rộng, chàng lướt bàn tay qua những món tóc đáng yêu trên trán nàng.
– Để anh tìm hiểu về em lần nữa nhé? - Chàng đòi hỏi.
– Anh muốn biết gì nào?
– Về những người đàn ông. Anh chỉ tò mò thôi, chứ không phải vì thèm khát nhục dục.
– Ý anh là bao lâu sau khi em gặp anh chứ gì?
– Hoặc trước đó.
– Ồ, không. - Nàng sửng sốt. - Trước đó không hề có gì. Anh là người đàn ông đầu tiên em để ý. Anh vẫn là người đàn ông duy nhất em thực sự quan tâm. - Nàng đắn đo. - Em nghĩ là khoảng một năm.
– Là ai vậy?
– Ồ, một người đàn ông.
Chàng dấn tới vì sự lảng tránh của nàng.
– Anh cược là có thể kể với em về nó: cuộc tình đầu tiên không thỏa mãn và sau đó là một khoảng trống dài. Cuộc thứ hai khá hơn, nhưng trước hết vì em không yêu người đó. Cuộc thứ ba thì ổn...
Chàng tiếp tục hành hạ mình.
– Sau đó, em có một cuộc tình thực sự với mọi ảnh hưởng của nó, nhưng khi đó em sợ rồi sẽ chẳng còn gì cho người đàn ông em yêu cuối cùng. - Chàng cảm thấy mỗi lúc một chiến thắng. - Rồi sau đó là năm, sáu cuộc tình chốc lát, cho đến bây giờ. Thế đã gần đúng chưa?
Nàng cười phá, vừa thích thú vừa bực mình.
– Sai, - nàng nói khiến Dick nhẹ cả người. - Nhưng sẽ có ngày em phát hiện ra người nào đó rồi yêu anh ta, và sẽ không bao giờ để anh ấy ra đi.
Lúc này điện thoại của chàng reo và chàng nhận ra tiếng Nicotera, hỏi Rosemary. Chàng đặt lòng bàn tay che ống nghe:
– Em có muốn nói chuyện với anh ta không?
Nàng đến nhận điện thoại và nói liến thoắng bằng tiếng Ý làm Dick không thể hiểu nổi.
– Cái trò điện đóm này mất thời gian quá. Bây giờ đã bốn giờ và anh có cuộc hẹn lúc năm giờ. Tốt hơn hết là em chơi đùa với signor Nicotera.
– Anh đừng ngớ ngẩn thế.
– Vậy thì anh cho rằng trong lúc anh ở đây, em nên coi như không có anh ta.
– Khó lắm. - Nàng bỗng bật khóc. - Dick, em rất yêu anh, chưa bao giờ yêu ai như anh. Nhưng anh đã làm gì cho em?
– Thế Nicotera đã làm gì cho em?
– Đó là việc khác hẳn.
Vì tuổi trẻ gọi tuổi trẻ.
– Cậu ta là một spic! [166] - Dick ghen đến phát cuồng, chàng không muốn bị đau đớn lần nữa.
– Anh ta chỉ là một đứa trẻ, - Rosemary vừa nói vừa xỉ mũi. - Anh biết em là người quan trọng nhất của anh mà.
Đáp lại, chàng vòng tay quanh nàng nhưng nàng hơi lùi lại, chàng ôm nàng giống như dành cho một khoảnh khắc kết thúc một đoạn nhạc khoan thai, mắt chàng nhắm nghiền, tóc chàng xõa thẳng ra sau như tóc của cô gái chết đuối.
– Dick, buông em ra. Chưa bao giờ em cảm thấy lúng túng như thế này trong đời.
Chàng như một gã đang bừng bừng tức giận, theo bản năng nàng rứt khỏi chàng khi cơn ghen phi lý của chàng bắt đầu lấn át các đức tính cẩn trọng và hiểu biết mà nàng đã cảm nhận hồi ở nhà.
– Anh muốn biết sự thật, - Dick gặng.
– Vâng, thì đây. Bọn em đã có nhiều thứ cùng nhau, anh ấy muốn cưới em, nhưng em không muốn. Như thế là gì? Anh muốn em làm gì? Anh chưa bao giờ đề nghị lấy em. Anh muốn em chơi đùa mãi với những kẻ ngốc như Collis Clay sao?
– Đêm qua em ở với Nicotera phải không?
– Đấy không phải việc của anh, - nàng thổn thức. - Tha lỗi cho em nhé, Dick, đây là việc của anh. Anh và mẹ em là hai người duy nhất trên đời em quan tâm.
– Còn Nicotera?
– Làm sao em biết được?
Nàng đã lảng tránh được, che giấu điều quan trọng thành những nhận xét ít ý nghĩa nhất.
– Có giống như em cảm thấy với anh ở Paris không?
– Em cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc khi bên anh ở Paris. Ở Paris việc này khác hẳn. Nhưng anh chẳng bao giờ biết khi đó anh cảm nhận ra sao. Đúng thế không?
Dick đứng dậy và bắt đầu thu dọn quần áo buổi chiều của chàng - cho dù có phải mang mọi cay đắng và căm hận trên đời vào trong tim, chàng cũng sẽ không yêu nàng lần nữa.
– Em không quan tâm đến Nicotera! - Nàng tuyên bố. - Nhưng ngày mai em phải đến Livorno [167] với đoàn. Trời ạ, tại sao việc này lại xảy ra cơ chứ? - Nước mắt nàng lại tuôn trào. - Thật xấu hổ. Tại sao anh tới đây? Tại sao chúng ta không thể chỉ có kỷ niệm mà thôi? Em cảm thấy như thể em cãi nhau với mẹ vậy.
Lúc chàng bắt đầu mặc quần áo, nàng đứng dậy và đi ra cửa.
– Tối nay em sẽ không đến dự tiệc. - Đây là cố gắng cuối cùng của nàng. - Em sẽ ở lại với anh. Dù sao em cũng không muốn đi.
Ngọn triều bắt đầu chan chứa, nhưng chàng đã rút khỏi nó.
– Em sẽ ở trong phòng mình, - nàng dặn. - Tạm biệt Dick.
– Tạm biệt.
– Ôi, thật xấu hổ, thật xấu hổ. Chao ôi, xấu hổ quá. Mọi sự này là gì vậy?
– Anh đã tự hỏi như thế một thời gian dài.
– Nhưng tại sao lại đưa nó đến với em?
– Anh cho mình là Cái chết Đen [168] , - chàng nói, chậm rãi. - Hình như anh không mang lại hạnh phúc cho nhiều người nữa.