← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Sau bữa tối, ở quầy rượu Quirinal còn lại năm người, một người Ý thượng lưu ẻo lả ngồi trên ghế, đang trò chuyện dai dẳng chống lại sự buồn chán của người bồi rượu: "Si... Si... Si...”, một người Ai Cập mảnh dẻ, hợm mình chỉ chăm chăm đến phụ nữ, và hai người Mỹ.

Dick luôn có khả năng hiểu rõ những người xung quanh, trong khi Collis Clay sống lơ đễnh, những ấn tượng sắc nét nhất tan biến vào dụng cụ ghi và sớm hao mòn, vì thế một người cứ nói còn người kia chỉ nghe, giống như một người ngồi trong luồng gió nhẹ.

Dick mệt mỏi vì những sự việc buổi chiều, đã định bù lại bằng những cư dân nước Ý. Chàng nhìn khắp quầy rượu, dường như mong một người Italy sẽ nghe thấy chàng và bực tức vì những lời của chàng.

– Chiều nay tôi uống trà với chị vợ ở Excelsior. Chúng tôi đã nhận bàn cuối cùng và hai người đàn ông xuất hiện, nhìn quanh tìm bàn và không tìm đâu ra. Thế là một người đến chỗ chúng tôi và nói: “Không có biển báo gì ở đây. Nhưng tôi nghĩ bàn này dành cho công nương Orsini”. Tôi chẳng buồn trả lời hắn ta.

– Rồi anh ta làm gì?

– Hắn rút lui. - Dick xoay người trên ghế. - Tôi không thích những người này. Hôm kia, tôi đã để Rosemary trước một cửa hàng độ hai phút, một viên cảnh sát đi tới đi lui trước mặt cô ấy và ngả mũ.

– Tôi không hiểu, - lát sau, Collis nói. - Thà tôi ở đây còn hơn ở Paris, bất cứ phút nào cũng bị móc túi.

Đang hạnh phúc, Collis chống lại mọi thứ đe dọa niềm vui tẻ ngắt của mình.

– Tôi không hiểu, - anh ta khăng khăng. - Tôi không nghĩ thế ở đây.

Dick gợi nên hình ảnh đã in hằn trong trí chàng vài ngày nay, và nhìn chằm chằm vào đó. Đi bộ tới American Express, qua các cửa hàng bánh kẹo thơm phức trên đường Nationale, qua đường hầm hôi thối lên Scalinata dei spagna [169] , tinh thần chàng phấn chấn hẳn lên trước các cây hoa và ngôi nhà nơi Keats [170] qua đời. Chàng chỉ quan tâm đến con người, hầu như chàng không có ý thức về các địa điểm, ngoại trừ thời tiết của chúng, cho đến khi chúng được đầu tư đủ mọi sắc thái nhờ các sự kiện hiển nhiên. Rome là hồi kết thúc giấc mơ của chàng về Rosemary.

Người hầu bước vào và đưa cho chàng một bức thư ngắn.

Thư viết: "Em không đến dự tiệc. Em đang ở trong phòng riêng. Ngày mai, đoàn em sẽ đi Livorno từ sáng sớm".

Dick nhận thư và thưởng tiền cho người hầu.

– Hãy nói với cô Hoyt là không tìm thấy tôi. - Quay sang Collis, chàng gợi ý đến Bonbonieri.

Họ duyệt một ả điếm bên quầy, cho cô ả khoản tiền tối thiểu, đúng với nghề nghiệp, còn cô nàng nhìn chằm chằm đáp lại, vẻ trơ trẽn tươi tắn. Họ đi qua hành lang vắng vẻ, trĩu nặng rèm trướng giữ bụi từ thời Victoria trong các nếp gấp ngột ngạt, gật đầu với người gác cửa ban đêm, người này đáp lại bằng một cử chỉ nhẫn nhục cay đắng, đặc biệt của những người gác đêm. Sau đó, họ lên taxi, chạy qua những đường phố ảm đạm, xuyên qua màn đêm tháng Mười một ẩm ướt. Không một bóng đàn bà trên phố, chỉ có cánh đàn ông xanh xao, áo khoác cài kín cổ đứng thành từng nhóm cạnh bờ đường bằng đá lạnh lẽo.

– Chúa ơi! - Dick thở dài.

– Có việc gì vậy?

– Tôi đang nghĩ đến người đàn ông chiều nay: “Bàn này dành cho công nương Orsini”. Cậu có biết những gia tộc cổ kính La Mã này là gì không? Họ là lũ kẻ cướp, là những kẻ chiếm hữu các thánh đường và cung điện sau khi Rome vỡ tan tành, và bóc lột dân chúng.

– Tôi thích Rome, - Collis nhấn mạnh. - Tại sao anh không thử đến các cuộc đua?

– Tôi không thích các cuộc đua.

– Nhưng tất cả đám phụ nữ hóa ra là...

– Tôi biết mình chẳng thích thú gì ở đây. Tôi yêu nước Pháp, nơi ai cũng tưởng mình là Napoleon, đến đây ai cũng ngỡ mình là Chúa Cứu thế.

Ở Bonbonieri, họ xuống một hộp đêm ốp ván gỗ, nhất thời tuyệt vọng giữa lớp đá lạnh lẽo. Một ban nhạc bơ phờ chơi bản tango và khoảng một chục cặp trên sàn rộng với những bước nhảy tinh tế và cầu kỳ, chướng mắt người Mỹ. Quá nhiều người hầu để ngăn chặn bất ổn và om sòm mà những người đàn ông bận rộn ít ỏi có thể gây ra, bao trùm phong cảnh là hình thái sinh động của bầu không khí suy ngẫm, đợi chờ điều gì đó, vũ hội, ban đêm, sự cân bằng các lực lượng giữ cho nó ổn định, kết thúc. Nó bảo đảm với một vị khách nhạy cảm rằng bất cứ điều gì anh ta tìm kiếm, sẽ không tìm thấy ở nơi đây.

Với Dick, nơi này thật đơn giản. Chàng nhìn quanh, hy vọng cái nhìn sẽ bắt gặp gì đó, để tinh thần thay cho trí tưởng tượng, có thể điều hành trong một giờ đồng hồ. Nhưng chẳng có gì và lát sau, chàng quay sang Collis. Chàng đã kể với Collis một số quan điểm hiện thời của mình, và chàng chán ngán vị thính giả kém nhớ và thiếu hưởng ứng này. Sau nửa giờ với Collis, chàng cảm thấy sức sống của mình bị thương tổn rõ ràng.

Họ uống hết một chai rượu Ý, và Dick trở nên xanh xao, có phần ồn ào. Chàng gọi nhạc trưởng tới bàn, đó là một người da đen Bahama kiêu ngạo và khó chịu, chỉ trong vài phút đã xảy ra cuộc tranh cãi ầm ĩ.

– Anh đã mời tôi ngồi xuống.

– Đúng. Và tôi đã cho anh năm chục lire, đúng không?

– Đúng. Đúng. Đúng.

– Đúng, tôi đã cho anh năm chục lire, đúng không? Bây giờ anh đứng dậy và đòi tôi đặt thêm thứ gì đó vào chiếc kèn co!

– Anh đã mời tôi ngồi xuống, đúng không? Đúng không?

– Tôi đã mời anh ngồi nhưng tôi đã cho anh năm chục lire, đúng không?

– Đúng. Đúng.

Người da đen cáu kỉnh đứng dậy và bỏ đi, để Dick lại trong tâm trạng còn khó chịu hơn nữa. Nhưng chàng nhìn thấy một cô gái ở đầu kia phòng đang mỉm cười với mình và ngay lập tức, những hình dạng La Mã nhợt nhạt xung quanh lu mờ thành một viễn cảnh khuôn phép và nhún nhường. Cô ta là một cô gái Anh, tóc vàng hoe, gương mặt đặc Anh xinh xắn, khỏe mạnh, cô ta lại mỉm cười lần nữa khiến chàng hiểu là mời mọc, rằng từ chối xác thịt ngay cả khi đang giả vờ âu yếm.

– Có một bí quyết nhanh hoặc tôi không biết cách khắc phục, - Collis nói.

Dick đứng dậy và đến chỗ cô gái ở đầu kia phòng.

– Cô không nhảy ư?

Người đàn ông Anh trung niên ngồi cùng cô ta nói, gần như xin lỗi:

– Tôi sắp đi rồi.

Tỉnh hẳn rượu vì hứng khởi, Dick khiêu vũ. Chàng thấy trong con người cô gái sự khêu gợi thân mật hơn của mọi sự vật ở Anh, câu chuyện về những khu vườn bình an có biển bao quanh tàng ẩn trong giọng nói hoạt bát của cô ta, và lúc chàng ngả ra sau ngắm cô, chàng muốn nói với cô chân thành đến mức giọng chàng run rẩy. Lúc người hộ tống hiện tại của cô ta ướm là sẽ đi, cô ta hứa sẽ đến và ngồi với họ. Người Anh nhận lời trở lại của cô, nhắc đi nhắc lại lời xin lỗi kèm nhiều nụ cười.

Trở về bàn mình, Dick gọi một chai vang Ý nữa.

– Trông cô ta giống ai đó trong phim vậy, - chàng nói. - Tôi không thể nghĩ ra là ai - Chàng nôn nóng liếc qua vai mình. - Không biết cái gi đang giữ cô ta nhỉ?

– Tôi thích được lên phim, - Collis nói, nghĩ ngợi. - Tôi cho rằng mình nên đi sâu vào nghề của cha tôi nhưng nó không hấp dẫn tôi lắm. Ngồi trong văn phòng ở Birmingham suốt hai chục năm...

Giọng anh ta không bị sức ép của nền văn minh nặng vật chất.

– Quá tốt còn gì? - Dick gợi ý.

– Không, tôi không nghĩ thế.

– Có, cậu đang nghĩ thế.

– Làm sao anh biết tôi định nói gì? Vì sao anh không hành nghề như một bác sĩ, nếu anh thích làm việc nhiều đến thế?

Lần này Dick đã làm cho cả hai trở nên khốn khổ, nhưng đồng thời rượu làm họ lơ đãng và trong giây lát họ quên hết, Collis ra về, và họ bắt tay nhau nồng nhiệt.

– Nghĩ kỹ nhé, - Dick nói, có vẻ khôn ngoan.

– Nghĩ kỹ gì kia?

– Cậu biết rồi. - Đó là việc Collis sắp đi sâu vào nghề của cha mình, có vẻ là một lời khuyên tốt.

Clay bước ra không trung. Dick uống hết chai vang rồi khiêu vũ với cô gái Anh lần nữa, chế ngự thân hình miễn cưỡng của mình bằng những vòng quay táo bạo và những bước giậm kiên quyết, cứng rắn xuống sàn.

Điều đáng kể nhất bất chợt xảy ra. Chàng đang khiêu vũ với cô gái thì nhạc ngừng và cô ta biến mất.

– Các vị có trông thấy cô ấy không?

– Thấy ai?

– Cô gái tôi đang khiêu vũ cùng. Bỗng nhiên biến mất. Chắc phải trong tòa nhà.

– Không! Không! Đấy là phòng vệ sinh nữ.

Chàng đứng cạnh quầy rượu. Có hai người đàn ông nữa, nhưng chàng không biết bắt chuyện ra sao. Chàng có thể nói với họ mọi thứ về Rome, về nguồn gốc tàn bạo của Colonna và các gia tộc Gaetani [171] , nhưng chàng nhận ra rằng một sự bắt đầu như thế có phần thô lỗ. Một dãy Yenci [172] trên quầy bán thuốc lá chợt rơi xuống sàn, tiếp theo là sự hỗn loạn và chàng có một cảm giác về nguyên nhân gây ra, thế là chàng trở lại hộp đêm và uống một tách cà phê đen. Collis đã đi rồi, cô gái Anh cũng đi rồi, hình như chẳng còn việc gì làm ngoài việc trở về khách sạn và đi nằm với trái tim vô vọng. Chàng trả séc rồi ra lấy mũ, áo khoác.

Nước bẩn trong các cống rãnh và giữa những hòn cuội nham nhám, hơi nước lầy nhầy bốc lên từ Campagna, làm ô uế không khí ban mai. Một nhóm bốn người lái xe, những con mắt nhỏ của họ đảo trong bọng mắt tối tăm, vây quanh chàng. Một người ghé sát mặt chàng, bị chàng thô bạo đẩy mạnh.

– Đến khách sạn Quirinal bao nhiêu?

– Một trăm lire [173] .

Sáu đôla. Chàng lắc đầu và trả ba mươi lire, gấp đôi giá ban ngày, nhưng họ đồng loạt nhún vai và bỏ đi.

– Ba mươi nhăm lire và tiền thưởng, - chàng nói dứt khoát.

– Một trăm lire.

Chàng quát lên bẳng tiếng Anh:

– Để đi nửa cây số ư? Bốn mươi lire.

– Ồ, không.

Chàng rất mệt. Chàng kéo cửa một xe và vào trong.

– Khách sạn Quirinal! - Chàng nói với người lái xe đứng bướng bỉnh ngoài cửa. - Bỏ cái bộ mặt nhạo báng của anh đi và đưa tôi đến khách sạn Quiniral.

– Á à, không.

Dick xuống xe. Cạnh cửa Bonbonieri, một người đang tranh cãi với các tài xế taxi, một người đang cố giải thích thái độ của họ với Dick, một người trong số đó sấn đến gần, cố nài và khoa tay múa chân, còn Dick đẩy anh ta ra.

– Tôi muốn đến khách sạn Quirinal.

– Anh ấy muốn năm chục lire, - người phiên dịch giải thích.

– Tôi hiểu. Tôi sẽ cho anh ta năm chục lire. Đi nào. - Câu này kéo người đàn ông khăng khăng kia len vào lần nữa. Anh ta nhìn Dick và khinh miệt nhổ nước bọt.

Sự nôn nóng dữ dội suốt tuần qua trào lên trong Dick, trùm lấy chàng như một tia chớp cuồng nộ, đòi danh dự, truyền thống của mảnh đất quê hương, chàng bước tới và tát thẳng vào mặt anh ta.

Họ ùa đến quanh chàng, đe dọa, vung cánh tay, cố sấn đến gần chàng song vô hiệu, dựa lưng vào tường, Dick vụng về vừa đấm vừa cười cười, và trong vài phút của trận ẩu đả, những lần ào đến, những cú đòn sướt qua, lắc lư tới lui ngay trước cửa. Rồi Dick vấp và ngã, chàng bị đau ở đâu đó nhưng cố vùng dậy và một lần nữa rơi vào trong những cánh tay bỗng nhiên tách ra. Có tiếng nói mới và cuộc tranh cãi mới nhưng chàng dựa vào tường, thở hổn hển, điên tiết vì tư thế nhục nhã của mình. Chàng không thấy đồng tình với mình, nhưng cũng không thể tin là mình sai.

Họ đến đồn cảnh sát và giải quyết ở đó. Mũ của chàng được nhặt về và trao trả, một người nắm nhẹ cánh tay, chàng sải bước cùng những tài xế taxi rẽ quanh góc phố rồi bước vào một đồn trơ trụi, nơi các cảnh sát ngồi uể oải dưới ngọn đèn duy nhất lờ mờ.

Ngồi sau bàn là viên đại úy, một nhân vật nhiễu sự, chặn cuộc khẩu chiến bằng tiếng Ý, nhiều lần chỉ vào Dick, quyết ngắt lời những người lái taxi đang ầm ầm tố cáo và buộc tội. Viên đại úy bắt đầu gật gù sốt ruột. Anh ta giơ bàn tay và một địa chỉ, những tiếng kêu lớn tắt ngóm. Rồi anh ta quay sang Dick.

– Ông nói được tiếng Italy? - Anh ta hỏi.

– Không.

– Tiếng Pháp?

– Có, - Dick nói, trừng mắt.

– Tốt. Nghe đây. Về Quirinal. Nghe này: ông say rượu. Trả tiền như người lái xe đòi. Hiểu không? [174]

Dick lắc đầu.

– Không, tôi không muốn.

– Cái gì?

– Tôi sẽ trả bốn mươi lire. Như thế là quá đủ rồi.

Viên đại úy đứng dậy.

– Nghe đây. - Anh ta kêu lên, vênh vang. - Ông say rượu. Ông đã đấm người lái xe. Thế này, thế nọ. - Anh ta kích động đấm vào không khí, hết tay trái đến tay phải. - Ông may mắn tôi mới để ông đi. Trả cho anh ta như anh ta đòi, một trăm lire. Về Quirinal. [175]

Giận dữ vì bị sỉ nhục, Dick trừng trừng nhìn anh ta.

– Thôi được. - Chàng quay người, mò mẫm ra cửa. Trước mặt chàng, liếc mắt đểu cáng và gật gù, là người đàn ông đã đưa chàng tới đồn cảnh sát. - Tôi sẽ về nhà, - chàng kêu to, - nhưng trước hết tôi phải xử thằng ôn này đã.

Chàng đi qua viên cảnh sát đang nhìn chằm chằm và tới bộ mặt nhăn nhở, táng vào hàm gã một cú đấm tay trái tuyệt vời. Gã đổ sụp xuống sàn.

Chàng nhìn gã trong giây lát, đắc thắng man rợ, đồng thời nỗi dằn vặt day dứt chàng, thế giới chao đảo, quay cuồng, chàng bị dùi cui, nắm đấm và giày ống đánh tới tấp. Chàng cảm thấy mũi bị vỡ như một tấm ván mục, mắt chàng nhói lên dường như bị giật ra sau trên một sợi dây cao su chui vào đầu. Một xương sườn gãy dưới gót giày giậm mạnh. Trong thoáng chốc chàng ngất đi, và tỉnh lại khi đã bị dựng lên trong tư thế ngồi, cổ tay chàng bị còng. Chàng vùng vẫy một cách máy móc. Viên trung úy mặc thường phục bị chàng đánh ngã đang đứng, dùng khăn mùi soa chấm nhẹ lên quai hàm và nhìn xem có máu không, gã tiến đến chỗ Dick, lấy tư thế rồi kéo cánh tay ra sau, gã tống chàng ngã xuống sàn.

Lúc bác sĩ per nằm im lìm, một xô nước giội ào lên chàng. Một trong hai con mắt chàng hé mở lúc chàng bị túm cổ tay kéo đi qua màn sương đỏ như máu, chàng nhận ra bộ mặt người và nhợt nhạt của một trong những người tài xế.

– Đến khách sạn Excelsior, - chàng nói yếu ớt. - Gọi cô Warren. Hai trăm lire! Cô Warren. Hai trăm lire! Chao ôi, mày là đồ bẩn thỉu, lạy Chúa...

Chàng vẫn bị kéo qua màn sương mù đỏ như máu, nghẹn ngào và nức nở, qua những bề mặt không đều mập mờ vào một căn nhà nhỏ, rồi chàng bị ném lên sàn đá. Người đó ra ngoài, cánh cửa lách cách, và chàng còn lại một mình.