← Quay lại trang sách

Chương: 34 KẾT MỐI SƯ ĐỒ

Ngọc Linh cảm thấy càng gần Tàn Khất lại sinh ra có cảm tình. Mới đầu nàng cho rằng lão đã già nên ăn nói lẩm cẩm. Nhưng suy xét trong lời nói của Vô Thư Tú Sĩ lại có vô vàn đạo lý khác thường. Đã vậy trong người lão lại có tuyệt kỹ Bạch Hạc Tầm Châu thì hiển nhiên là một quái kiệt trong võ lâm rồi...

Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi chợt nảy sinh ý định: Hay ta nhận lão làm sư phụ vậy! Trương Chí là truyền nhân của Mạc Tiếu Thiên lại cam tâm làm người đánh xe cho Bạch Vân Tiên Tử. Như vậy thân phận cũng chưa nói lên được tài năng. Người trong giang hồ thường không quan tâm đến hoàn cảnh xuất thân mà chỉ đeo đuổi mục đích sống riêng mình. Đã vậy nàng nhận Tàn Khất làm sư phụ cũng đâu có gì lạ, còn quan ngại làm gì đến xuất thân sang hèn nơi lão.

Nghĩ đến đây Ngọc Linh cảm thấy lâu nay mình đùa với lão hơi quá. Trong lòng nàng cảm thấy áy náy vô cùng...

- Ta thấy lão có tuyệt học trong người mà tuổi đã cao. Lỡ mai... lỡ mai... lúc cùng sự, sở học cả đời chẳng lẽ tuyệt diệt. Hay là... hay là lão nhận ta làm đệ tử nhé?

Lý Bằng ngớ người ra nhìn Triệu Ngọc Linh, không hiểu nàng ta đang nói gì. Còn Vô Thư Tú Sĩ vừa nghe lời nói ấy liền ôm bụng cả cười. Cuộc đời lão đã trải qua nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng... nhưng chưa có gì lại khôi hài như câu nói này. Ai đời lại đi nhận một lão ăn mày làm thầy. Đành rằng võ học không phân biệt nguồn gốc, nhưng danh gia vọng tộc trong võ lâm rất nhiều, cần chi phải hạ mình đi cầu đạo một lão ăn xin...

- Ngươi... ngươi đùa với ta đó à! Thân phụ ngươi là bang chủ một phái, tài năng võ học đều hơn người... Cần chi... cần chi... phải học võ ăn xin...

Ngọc Linh nhìn lão, nói rất dứt khoát:

- Ta muốn nhận lão làm sư phụ là xuất phát từ tâm thành nơi mình, không hề có chút bỡn cợt. Thật tình mà nói, võ học của lão đâu thua kém bất cứ ai. Còn ta lại rất thích côn pháp Bạch Hạc Tầm Châu...

Tàn Khất hiểu ra cả cười:

- Thì ra con nha đầu này muốn được thịt thiên nga. Ngươi cũng rất thẳng thắn khi không che giấu ý định của mình. Còn ta thì... thì...

Lý Bằng đứng ngoài cuộc, bây giờ mới lên tiếng:

- Ý lão như thế nào? Quyết định lẹ lên! Không thôi có kẻ thay mình làm thầy thì hỏng bét.

Tàn Khất kinh ngạc hét lên:

- Sao lại có chuyện tranh làm thầy ở đây?

Giọng Lý Bằng rất bình thản:

- Tam trưởng lão của bắc Thiên Sơn cũng muốn nhận nàng ta làm đồ đệ lắm đó!

- Mạc Chấn Bắc ư?

Tàn Khất nhìn Ngọc Linh chòng chọc. Lão ta không tin Tam trưởng lão phái Thiên Sơn lại quan tâm đến cô gái này. Riêng lão thì... Bỗng nhiên trong lòng Tàn Khất có chút tự ái: “Mạc Chấn Bắc muốn dạy võ học cho Triệu Ngọc Linh. Còn lão ăn mày ta không có gì để dạy chắc!”

- Ngươi thật sự không hối hận khi nhận ta làm sư phụ chứ?

Triệu Ngọc Linh cương quyết:

- Không bao giờ!

- Được! Ta sẽ dạy cho ngươi tuyệt kỹ Bạch Hạc Tầm Châu. Nhưng với một điều kiện...

- Điều kiện gì?

Vô Thư Tú Sĩ suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:

- Ta có ngoại hiệu là “Vô Thư ” thì không thể nào dạy cho ai được. Nay ngươi muốn học nghệ phải “tâm lãnh thầy, ngoại vô sư”. Có như vậy mới không ảnh hưởng đến tên tuổi... tên tuổi ăn xin của ta.

Lý Bằng đứng cạnh bên cười lên ha hả. Bản thân hắn cũng bắt đầu thích thú khi ở cạnh Tàn Khất. Tuy lão ta ăn nói có lúc khật khưỡng, nhưng hành xử rất quang minh lỗi lạc, không hề ngụy tạo thanh cao như bao kẻ khác.

Ba người mải nói chuyện với nhau nên quên những thực khách trong quán. Lúc này người ra kẻ vào làm tửu quán đông đúc hẳn lên. Trong số những kẻ mới đến có một lão già ăn mặc lếch thếch, sắc diện trông qua như người chết vậy.

Lão già vừa bước vào tửu quán, âm thanh xung quanh bỗng nhiên ngừng hẳn lại. Sự im lặng làm Lý Bằng và Triệu Ngọc Linh chú ý. Cả hai quay sang nhìn thấy lão già, mặt liền biến sắc.

Thái độ Lý Bằng thu hút tính hiếu kỳ của Tàn Khất. Lão biết người có thể làm cho Hắc Phong Tiểu Hiệp đổi sắc không có nhiều trong võ lâm. Trừ phi... Trừ phi... theo lời kể của Cao Phong... chẳng lẽ là lão ta...

Sắc mặt Triệu Ngọc Linh chỉ trong chốc lát thay đổi đến thảm hại. Người nàng sợ phải đối mặt nhất đã xuất hiện...

Bàn tay Lý Bằng nổi vồng gân xanh. Những ngón tay đang xiết chặt đốc kiếm. Sự căng thẳng của hắn khiến lão già chú ý.

Ánh mắt lão sáng quắc khi trông thấy Triệu Ngọc Linh.

- Con tiểu nha đầu này cũng có mặt nơi đây ư? Người ta nói, mặt đất là vuông, nhưng xem ra lại tròn mất rồi! Lần này để xem ngươi chạy đi đâu...

Lão nói đến đây liền nhìn vào Lý Bằng chăm chăm:

- Truyền nhân của Lý Hồng Quân cũng có mặt, thật chẳng gì vui bằng. Ba chiêu ngày trước không biết có mang đến ý vị gì cho ngươi?

Sắc diện Lý Bằng lạnh tanh. Mặc dù hắn căng thẳng nhưng thần sắc không để lộ ra ngoài.

- Cung hỉ! Lại hạnh ngộ với Tam trưởng lão mất rồi! Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau nhỉ?

Mạc Chấn Bắc lơ đễnh nhìn qua khung cửa sổ:

- Không biết lần này ta có thể mang con tiểu nha đầu kia đi không?

Bàn tay Lý Bằng run lên. Giọng hắn ỡm ờ:

- Điều đó phải hỏi thanh kiếm của ta mất rồi!

Vách quán bỗng nhiên rung động khi tiếng cười Mạc Chấn Bắc vang lên.

- Không biết lần này người dựa vào cái gì để ngăn cản ta đây. Thanh Bình Thập Bát Thức không làm cho ta thối chí. Võ lâm châu thổ liệu còn ai có thể gây khó khăn cho ta...

Vô Thư Tú Sĩ nghe đến đây liền cười lớn:

- Người châu thổ quả thật chết hết rồi sao? Thế mà ta thấy, ăn xin vẫn đầy đường ra đấy!

Tia nhìn sắc lạnh của Mạc Chấn Bắc hướng về phía Tàn Khất:

- Ngươi là ai? Bộ chán sống rồi ư?

Nét mặt Tàn Khất vẫn tỉnh khô:

- Ta nghe nói đàn bà con gái trung nguyên ngày càng tệ. Nên có người không quản đường xa đến châu thổ cưỡng bức gái tơ về làm môn đồ. Những điều ta nói ra có đúng không?

Mạc Chấn Bắc tỏ ra kinh ngạc khi nghe câu nói này. Lão không ngờ trong tửu điếm lại có kẻ đủ gan để đối thoại với mình. Nhìn kẻ đối diện thật không giống một cao thủ trong giang hồ. Mà đã là cao thủ giang hồ thì lão phải biết qua chứ...

- Ta được giang hồ gọi là Chính Tà Bất Duy thì đâu cần phải có lý do. Con nha đầu kia rất hợp ý ta nên phải qui đầu làm đệ tử vậy!

Triệu Ngọc Linh nghe đến đây liền lớn tiếng nói:

- Ta muốn nhận ai làm thầy cũng là chủ ý nơi mình. Lão lấy tư cách gì bắt buộc ta?

Mạc Chấn Bắc huơ tay một cái. Có tiếng nhiều người la hét. Sau đó là tiếng đổ vỡ vang lên. Chiếc bàn cách đó không xa, bị lão sử dụng công phu chí cao vô thượng chấn động gãy vụn.

- Với tư cách một nội gia cao thủ! Như thế không đủ để giáo huấn ngươi hay sao?

Ngọc Linh nhảy tử lên nói:

- Ta không cần! Hôm nay ta đã nhận sư phụ...

Nàng nói đến đây liền ngưng bặt. Trong suy nghĩ khôn ngoan, Triệu Ngọc Linh biết không nên nói ra chuyện nhận Tàn Khất làm thầy. Bởi như vậy là đẩy lão ăn mày vào con đường chết...

Mạc Chấn Bắc nổi tiếng là càn rỡ. Nếu như biết Tàn Khất nhận nàng làm đệ tử, chẳng khác gì bị nẫng tay trên. Lúc ấy lão sẽ nổi cơn thịnh nộ, ra tay quyết đấu là điều không tránh khỏi...

Nhưng Ngọc Linh nhanh nhạy thì Mạc Chấn Bắc cũng đâu kém. Lão nắm bắt rất nhanh câu nói của nàng.

- Ai là thầy của ngươi? Ta muốn thấy qua dung diện người ấy lắm!

Lý Bằng cảm thấy cuộc chiến không thể tránh, nên tinh thần đã nâng cao cực điểm. Hắn từng đối đầu với Mạc Chấn Bắc một lần nên đánh giá rất cao đối thủ. Nếu trận đấu thật sự diễn ra, Lý Bằng buộc phải can thiệp cứu nguy cho Tàn Khất. Vì đối thủ của Tàn Khất có trình độ võ học rất cao thâm.

Không ngờ khi nghe Mạc Chấn Bắc hỏi, Tàn Khất vẫn tỉnh như không. Lão hình như coi Tam trưởng lão của Thiên Sơn phái chẳng ra gì.

- Là ta đó! Ngươi thấy mặt mũi ta có đẹp trai không? Biệt danh giang hồ ban tặng cho ta là Vô Thư Tú Sĩ mà...

Tiếng cười lạnh lẽo của Mạc Chấn Bắc vang lên rờn rợn:

- Tưởng con nha đầu nhận ai làm thầy, hóa ra là một tên ăn xin! Nhìn bộ dạng ngươi, võ công được bao nhiêu mà muốn làm thầy người khác. Bây giờ ta cho hai ngươi một cơ hội: Hãy đi khỏi nơi đây và để con gái Triệu Nam Sơn ở lại.

Những người trong tửu quán chứng kiến thần công của Mạc Chấn Bắc đã kinh hãi bỏ đi hết. Bây giờ chỉ còn sót lại một vài người đởm lược, muốn xem diễn biến câu chuyện. Nhưng khi thấy Mạc Chấn Bắc nổi cơn thịnh nộ thì ai nấy đều dang ra xa. Bọn họ biết trận chiến sắp diễn ra không phải tầm thường. Tiếng tăm Tam trưởng lão ai ai cũng biết. Người đối đầu với lão làm sao không hiểu, lại đương nhiên ra mặt chống đối thì càng đáng sợ hơn...

Tàn Khất cười lớn:

- Võ công của ta không hẳn cao thâm. Nhưng chính điều đó khiến ta cần phải ở lại...

Mọi người ai cũng ngạc nhiên khi nghe câu nói này. Mạc Chấn Bắc lại càng không hiểu:

- Ngươi biết chết mà vẫn ở lại là cớ gì?

- Bởi vì ta không còn gì để mất nên mới giữ lấy chút nghĩa khí cho mình. Phàm khi con người không có cái gì để dương danh thì chí ít phải giữ lấy phẩm hạnh. Nếu ngay cả điều này cũng mất đi thì sống cũng bằng thừa.

Nói đến đây ánh mắt Tàn Khất chạm phải cái nhìn của Mạc Chấn Bắc. Hai luồng nhãn quang gặp nhau mà không bên nào nhượng bộ bên nào.

Một lúc sau tiếng lão ăn mày lại vang lên:

- Nhưng ta cũng xin nhắc với ngươi một việc: Đối thủ chưa xuất chiêu, chưa biết khinh trọng. Chu Sa chưởng không hẳn là tuyệt học độc nhất vô nhị. Nếu như có Chu Sa thì đồng thời cũng có võ công khác khắc chế được nó.

Tiếng cười lạnh lẽo của Mạc Chấn Bắc rền vang:

- Ngươi quá tự tin rồi đó!

Lão nói đến đây liền đưa cao tả chưởng. Lòng bàn tay phút chốc chuyển sang hồng. Rồi màu hồng sẫm dần đến lúc đỏ rực thì dừng lại.

Lý Bằng chăm chú nhìn chưởng lực mà than thầm. Tàn Khất đã chấp nhận đối đầu với Tam trưởng lão thì hắn không thể nhúng tay vào. Nếu hôm nay cả hai người cùng liên thủ đối phó với Mạc Chấn Bắc sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự võ lâm châu thổ. Còn khoanh tay đứng nhìn, liệu Tàn Khất có đối phó với Chu Sa chưởng được không?

Lý Bằng còn đang phân vân thì bên ngoài Mạc Chấn Bắc đã động thủ. Chưởng pháp của lão, hắn không còn lạ gì. Nhìn sơ bộ Cha Sa chưởng không nhiều biến hóa. Nó chỉ chú trọng sức mạnh hàm chứa bên trong. Nhưng chính vì vậy đối phó với loại chưởng pháp này lại nguy hiểm vô cùng. Thông thường muốn phá giải chưởng pháp cương mãnh, các cao thủ hay sử dụng phương pháp dĩ nhu khắc cương...

Tàn Khất quả thật sử dụng kình lực âm nhu để đối phó với Mạc Chấn Bắc. Không ai biết lão sử dụng công phu gì nhưng rất ảo diệu. Nếu đem so với Chu Sa chưởng thì kẻ tám lạng người nửa cân.

Hai bên xuất được hai chiêu thì nét mặt Tam trưởng lão ra chiều kinh hãi. Lão thật không ngờ châu thổ lại có một nội gia cao thủ quá lãng tử. Nếu võ công đã luyện đến mức độ này thì không cần đem thân làm kiếp ăn mày, chỉ cần khai môn mở phái đã có vô khối môn sinh theo học. Như thế cũng hơn cuộc sống rày đây mai đó, tứ cô vô thân, lại bị nhiều người xem thường...

Mạc Chấn Bắc tuy trong lòng rất khâm phục võ công Tàn Khất, nhưng chưởng pháp vẫn xuất ra bất tận. Chỉ trong chốc lát không ai còn thấy bóng dáng Vô Thư Tú Sĩ đâu nữa.

Triệu Ngọc Linh quan sát trận đấu với nét mặt tái nhợt. Nàng ta rất lo lắng cho vận mệnh Tàn Khất cũng như hoàn cảnh của mọi người. Nếu Vô Thư Tú Sĩ thất bại, nhất định Lý Bằng cũng xuất thủ. Hắn đã từng một lần cứu nguy cho nàng, sao có thể làm ngơ để Mạc Chấn Bắc đem nàng đi

Hai đối thủ đánh nhau trong quán. Xung quanh có rất nhiều bàn ghế, vẫn không ảnh hưởng đến trận đấu. Cả hai đều sử nội gia chân khí rất tuyệt hảo, chỉ nhằm tấn công đối thủ nên mọi vật nằm gần đều không hề hấn gì.

Mạc Chấn Bắc bỗng nhiên đảo người rồi đánh ra một chiêu không ai ngờ đến. Chưởng phong từ bốn phương tám hướng xông đến, khiến đối thủ không sao lùi được. Chiêu này lão muốn đưa Tàn Khất vào thế phải đối chưởng.

Biết ý đồ của đối phương, nhưng lão ăn mày cũng không còn cách nào khác. Chưởng pháp Tam trưởng lão thật quá phi thường. Nếu lão tránh đối phó trực diện sẽ trúng phải chiêu thứ hai mà đối thủ chờ sẵn.

Trong thâm tâm Tàn Khất cũng muốn chứng minh cho Triệu Ngọc Linh thấy tài nghệ của mình. Nếu không như vậy còn mặt mũi nào làm thầy người ta...

Lòng bàn tay phải Tàn Khất xoay vào mặt như đang soi gương. Tay trái lão từ trong đánh thẳng vào luồng chưởng phong của Mạc Chấn Bắc.

Lý Bằng thét lên:

- Coi chừng có độc!

Tiếng hắn chưa dứt, hai luồng kình lực đã chạm vào nhau. Âm thanh chấn động không lớn nhưng làm ai cũng giật mình. Có thể do sự căng thẳng mà ai nấy cùng lui ra sau như chính mình vừa tiếp chưởng...

Tiếng quát Mạc Chấn Bắc vang lên:

- Hay lắm!

Lão lại phóng chưởng vào vai Tàn Khất.

Vô Thư Tú Sĩ không hổ danh là cao thủ trong giới hành khất. Đứng trong bóng chưởng mịt mờ lão vẫn an nhiên, không chút bối rối. Lần này chưởng trái lão úp vào mặt, chưởng phải lại đánh ra. Nhưng chưởng lực mới đi nửa chừng thì tả thủ đột nhiên xoay hướng ra ngoài. Biến chiêu của lão cực kỳ bất ngờ khiến Mạc Chấn Bắc hoàn toàn không nghĩ đến. Lúc đầu ai cũng tưởng Tàn Khất sử đơn chưởng, không ngờ đột nhiên lão thay đổi phương vị, đơn chưởng biến thành song chưởng đối địch.

Kình lực lại chạm nhau. Lần này Tam trưởng lão phải lui về sau mấy bước. Lão uất hận quát:

- Ngươi quả là gian xảo!

Nét mặt Tàn Khất vẫn tỉnh như không:

- Sao gọi là gian xảo? Ta đâu có sử dụng tay thứ ba đánh với ngươi đâu?

Biết không thể dùng lời nói đối phó với Tàn Khất được, Mạc Chấn Bắc nghiêm sắc mặt một lúc rồi đẩy nhẹ ra một chiêu.

Vừa thấy chiêu thức, Vô Thư Tú Sĩ than thầm. Chưởng pháp của Tam trưởng lão đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa. Lão đã giấu kình lực vào chiêu số nên người đối địch không nghe được tiếng động phát ra.

Chưởng thức đến gần đột nhiên hóa thành một biển máu vây kín lão ăn mày vào trong. Không ai thấy hình bóng lão ở đâu. Và cũng không ai thấy lão làm gì trong cái biển đỏ chết người ấy. Chỉ biết rằng sau một chấn động lớn thì Mạc Chấn Bắc lui ra. Sắc mặt Tam trưởng lão ra chiều rất kinh dị.

- Chúng ta bình thủ tại đây. Sau này có duyên lại tái đấu một phen.

Mạc Chấn Bắc nói xong liền đi mất. Lúc lão vừa khuất dạng, Tàn Khất đột nhiên ngồi xuống ghế. Mặt lão tái đi không còn chút huyết sắc. Ngọc Linh và Lý Bằng thấy thế liền đỡ lấy vai lão.

Lý Bằng than:

- Lão đã bị chấn kình Chu Sa chưởng đả thương kinh mạch rồi!

Ngọc Linh rất lo lắng:

- Lão không sao chứ?

Im lặng một lúc mới nghe Tàn Khất khẽ trả lời:

- Võ công Mạc Chấn Bắc quả thật rất phi phàm. Cũng may là cương khí hộ thể của ta kháng được độc tố Chu Sa. Nếu không như vậy tất đã bỏ mạng vào tay lão quỷ ấy rồi.

Nói đến đây lão ngừng lời, nạp chân khí vào đan điền rồi ngồi bất động. Khoảng thời gian uống cạn một tuần trà lão ăn mày mới thở hắt ra:

- Chu Sa chưởng không hổ danh là tuyệt kỹ trong võ học. Võ lâm châu thổ hiện tại không có ai là đối thủ của Tam trưởng lão mất rồi...

Lời nói Tàn Khất như than vãn trước sức mạnh ngày càng lớn của võ lâm trung nguyên.

Lý Bằng và Triệu Ngọc Linh nhìn nhau không nói gì. Mấy tháng nay họ lang thang trong giang hồ, mắt thấy tai nghe quá nhiều sự kiện trọng đại, và chợt nhận ra thân phận nhỏ nhoi của mình trong dòng xoáy phức tạp ấy. Đối thủ xuất hiện ngày càng nhiều và tỏ ra vượt trội về nhiều mặt. Nếu muốn ngăn chặn kiếp sát trong võ lâm quả là chuyện không dễ dàng chút nào.

Triệu Ngọc Linh nói với Lý Bằng:

- Chúng ta phải tìm một nơi nào cho Vô Thư Tú Sĩ dưỡng thương. Nơi đây khách điếm tuy nhiều nhưng không tiện cho việc tịnh dưỡng. Tốt hơn hết là tìm đến những sơn cốc thanh tĩnh, mới thích hợp cho việc hồi phục nguyên khí.

Lý Bằng tán đồng:

- Ta cũng nghĩ vậy! Nếu có một nơi thanh sơn chí tĩnh, nhân tiện ta sẽ gắng sức trao dồi kiếm pháp mình đã học. Tàn Khất nói đúng, kiếm pháp Thanh Bình chưa thật sự đạt đến chỗ tinh diệu. Nếu muốn phát dương quang đại võ học sư môn, ta phải nỗ lực một phen nữa.

Lúc nay trong quán đã vắng ngắt, Lý Bằng và Triệu Ngọc Linh dìu Tàn Khất đi ra.

Vô Thư Tú Sĩ tuy mệt nhưng vẫn cố nói:

- Các ngươi phải tìm một nơi thật kín đáo mới được. Người của Phi Tin môn rất thính, bọn chúng có thể phát hiện ra chúng ta bất cứ lúc nào. Thời điểm này, ta không thể trực tiếp đương đầu với bọn tà ma ấy.

Lý Bằng gật đầu cho là phải. Hắn biết bây giờ chỉ dựa vào thực lực của ba người sẽ không kháng cự được với Phi Tin môn. Vậy tốt nhất nên tránh chạm mặt bọn chúng...

Ba người đi đến khi trời đổ bóng thì không còn thấy làng mạc đâu nữa. Xung quanh toàn là núi non trùng trùng, không có lấy một bóng người.

Đến khi ánh trăng hiện lên đỉnh đầu, ba người đã hoàn toàn cách xa thế giới bên ngoài, đối diện với thanh sơn u tịch. Tìm được một hốc núi, Lý Bằng liền dìu Tàn Khất vào trong. Lão ăn mày cảm thấy yên tâm trong khung cảnh vắng ngắt bóng người.

- Chúng ta tạm trú ở đây cũng được! Chờ vài ngày nữa sức khỏe khá hơn sẽ tính sau...

Triệu Ngọc Linh nói như than vãn:

- Không ngờ chúng ta phải lâm vào tình cảnh trốn chui trốn nhủi như thế này. Chuyện này nếu đồn ra ngoài thật là... thật là...

Tàn Khất gượng cười, gắt:

- Anh hùng cũng có lúc dương lúc khuất. Ngươi mới trải qua chút thiệt thòi đã thấy bẽ mặt thì sao có thể lăn lóc trong giang hồ. Con người từ lúc sinh ra và lớn lên phải chịu biết bao nhiêu cay đắng. Vinh nhục ở đời là chuyện thường tình của thế gian. Lúc ngươi đắc thời có biết bao điều tâm đắc. Nhưng đến khi vận lỡ, lại có nhiều tủi nhục gây phiền não trong lòng. Nếu như thấy được điều này tâm tư mới thanh thản, khoái hoạt tiêu dao bốn phương không điều gì vướng bận...

Lý Bằng nghe lão nói mà trong lòng thật tình không vui. Hắn đã trải qua nhiều biến cố trong đời nên rất chín chắn trong suy nghĩ. Câu nói của Tàn Khất làm hắn chạnh lòng khi nghĩ về thói a dua mà con người thường hay mắc phải. Đâu phải ai cũng nuốt trôi nỗi buồn như Mạnh Thường Quân lúc bị bãi chức hồi hương...

Đêm ấy câu chuyện của ba người làm Lý Bằng trằn trọc mãi. Hắn là một kiếm khách không có lấy một bằng hữu... Mãi đến lúc gặp được Cao Phong mới thấy ý vị của tình bạn. Tiếng bằng hữu vốn rất phổ biến như sự thân thiện với phú ông. Nhưng thật sự có được một tình bạn thì hy hữu vô cùng...

Trong sự trăn trở, hắn biết mình không thể ngủ được nên ngồi dậy đi ra ngoài. Ánh trăng lung linh khiến Lý Bằng vui bước men ra tận con suối. Nước trong lòng suối róc rách, in hình những chiếc lá do ánh trăng soi xuống. Nhìn những chiếc lá không ngừng lay động trên mặt nước như những sinh vật sống, Lý Bằng chợt nghĩ đến một việc. Thanh Bình kiếm pháp vốn dùng khắc chế sở học kẻ địch. Kiếm chiêu của nó luôn xuất sau đối phương nên không thể tùy nghi biến hóa. Hắn luyện kiếm đã lâu nên biết rằng: biến hóa theo chiêu thức của địch nhân là một sự phô trương không mấy tác dụng. Hắn có thể hóa giải một hay hai thanh kiếm đang tấn công mình, nhưng không thể cùng một lúc khắc chế số đông. Nếu như muốn đạt được tuyệt kỹ phá giải bách kiếm xuyên tâm, hắn phải khổ luyện nhiều hơn nữa. Nhưng muốn luyện kiếm pháp đạt đến trình độ đó, phải có hoàn cảnh để luyện tập. Hiện tại lấy đâu ra nhiều người cùng hắn đối công, luyện kiếm...

Nhìn những chiếc lá lắc lay trong gió, Lý Bằng lại nghĩ đến khiếm khuyết trong võ học bổn môn. Nếu như hắn muốn chế địch đoạt thắng thì ngoài việc luyện tập còn phải lãnh hội được đạo lý của kiếm pháp thượng thừa. Thanh Bình kiếm pháp vốn thủ nhiều hơn công. Muốn có được hiệu quả lúc lâm địch phải chuyển sang công nhiều hơn thủ. Như vậy kiếm pháp mới có thể biến hóa đến cảnh giới cao nhất… Những chiếc lá này… Những chiếc lá này… Hắn chợt lóe lên một ý nghĩ: Sao ta không thử nhìn vào bóng chiếc lá thay cho kẻ đối kháng. Như vậy hắn có thể luyện kiếm tùy thích mà không cần lệ thuộc quá nhiều vào kẻ cùng tập. Ánh trăng in bóng những chiếc lá trên vai áo Lý Bằng như những mũi kiếm của địch thủ. Vậy tại sao hắn không thử lấy bóng lá làm địch nhân mà xuất chiêu… Hắn vừa nghĩ đến đây thì kiếm quang lóe lên. Trên tay hắn đã nắm chặt thanh Hắc Phong kiếm. Mũi kiếm nhắm vào bóng của chiếc lá đầu tiên quét vào vai hắn để tấn công. Kiếm quang như tia chớp tước đi hình ảnh nhập nhòe như ảo ảnh…Nhưng hắn vừa ngăn được chiếc lá thứ nhất thì chiếc lá thứ hai đã hiện lên trên ngực. Lý Bằng lập tức đảo người. Thanh kiếm chuyển thế rất nhanh rồi lại phóng ra. Và cũng như lần trước, Lý Bằng đã thành công trong việc quyết đấu với chiếc lá...

Những chiếc lá quá nhiều, lại không hiện hữu nên rất khó đối phó. Khoảng thời gian uống cạn tuần trà, áo Lý Bằng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn cảm thấy mình không đủ sức ngăn cản những kẻ địch loại này. Bóng lá như hư như ảo, xuất hiện tứ phương. Bất cứ Lý Bằng xoay về phía nào đều có dấu ấn của hư kiếm...

Quần đảo một lúc Lý Bằng bắt đầu thấy lý thú với trò chơi này. Hắn tự nghĩ: không biết trong võ lâm có bao người luyện kiếm như hắn... lấy bóng cây làm kẻ địch để quyết đấu đến cùng...

Liên tục mấy đêm sau, Lý Bằng lúc nào cũng đến bờ suối để luyện kiếm. Triệu Ngọc Linh hiểu việc nên không ra quấy rầy hắn. Chỉ có Tàn Khất là vốn thích náo nhiệt nên bĩu môi:

- Tưởng hắn nghĩ ra trò gì cao siêu, ai ngờ lại đi ẩu đả với lá cây. Không khéo Thanh Bình kiếm pháp rơi vào tay hắn phải đổi danh mất thôi...

Triệu Ngọc Linh nghe lão nói mà cười hinh hích. Nàng nhìn lão nói:

- Biết đâu sau này huynh ấy sẽ dùng kiếm pháp mình đang luyện, lãnh giáo tuyệt kỹ Bạch Hạc Tầm Châu của lão thì sao?

Tàn Khất nghe thấy thế liền giãy nảy lên:

- Ngươi cho rằng tuyệt kỹ võ học của ta đấu không lại hắn ư? Được! Đã vậy ta dạy cho ngươi côn pháp này để đối đầu cùng hắn.

Triệu Ngọc Linh cười thích thú khi thấy lão sa bẫy của mình quá dễ dàng. Lâu nay nàng rất muốn học Bạch Hạc Tầm Châu nhưng vẫn chưa có cách nào nói ra. Bây giờ Tàn Khất đã tự nguyện lên tiếng thì còn gì tốt hơn thế nữa...

- Lão đã nói là phải giữ lời đó! Bắt đầu từ ngày mai Linh nhi muốn được luyện tập côn pháp Bạch Hạc Tầm Châu.

- Được bắt đầu ngày mai ta dạy cho ngươi...

Vô Thư Tú Sĩ đã giữ lời khi truyền thụ côn pháp cho Triệu Ngọc Linh.

Bạch Hạc Tầm Châu là loại côn pháp rất phức tạp. Nó vốn lấy khinh thân làm căn bản để thể hiện, nên muốn luyện tập phải đề khí di hình cho cực tốt mới đạt được hiệu quả chí cao vô thượng. Những ngày đầu Triệu Ngọc Linh rất gian nan trong việc luyện tập khinh thân. Tàn Khất rất khó khăn trong việc giảng dạy. Lão cho rằng, võ học muốn luyện đến cảnh giới tối cao phải khổ luyện từng li từng tí một. Cái gì là căn bản thì không thể bỏ qua. Nếu nền tảng đã vững chắc thì sau này có thể dụng tâm sáng tạo ra võ học cho riêng mình. Trong Bạch Hạc Tầm Châu, vì mô phỏng theo hình dạng săn mồi của loài hạc nên có một tư thế mà người luyện gặp rất nhiều khó khăn. Tàn Khất gọi chiêu này là Thượng Túc Hồi Đầu. Người sử côn phải phi người lên cao, lộn người trên không một vòng rồi phóng gậy vào đối thủ. Tư thế người xuất chiêu rất kỳ lạ, khiến bất cứ đối thủ nào cũng khó lòng phán đoán được chiêu số để chống đỡ. Bạch Hạc Tầm Châu khi luyện thành tựu, ngoài chiêu thức như mưa sao, nó còn thể hiện khinh công tột đỉnh của người sở hữu. Vì người sử nó luôn luôn phi lên không để xuất chiêu, tựa như thân hạc mây ngàn.

Vì nội thương chưa khỏi nên Vô Thư Tú Sĩ chỉ truyền thụ khẩu khuyết chứ không thể hiện tuyệt kỹ cho Triệu Ngọc Linh xem. Lão dùng tay để diễn tả, có khi lại lấy gậy vẽ trên nền đất để Triệu Ngọc Linh nắm được những biến hóa cơ bản.

Ngọc Linh rất thông minh, chỉ trong nửa ngày nàng đã hiểu hết biến hóa căn bản của Bạch Hạc Tầm Châu. Nhưng riêng về khinh công trong Bạch Hạc Tầm Châu thì không thể một sớm một chiều đạt được thành tựu...