Chương: 35 CỨU MỸ NHÂN NHẬN NIỀM OAN KHUẤT
Lý Bằng luyện kiếm được mấy ngày tỏ ra tiến bộ rất nhiều. Hắn có thể xuất kiếm tùy nghi nhưng vẫn là chiêu kiếm giữ thế thủ. Tất nhiên kiếm pháp của hắn vốn là phòng ngự, phải chờ đối thủ ra chiêu mới có thể biến hóa. Điều này làm hắn buồn bực trong lòng không ít...
Chiều hôm ấy Tàn Khất ra bờ suối xem Lý Bằng luyện kiếm. Lão đứng rất lâu xem Hắc Phong Tiểu Hiệp múa kiếm mà đầu cứ lắc lia, miệng lại thở dài:
- Không ăn thua! Không ăn thua! Kiếm pháp của ngươi quá nhân từ. Nếu mang ra thi đấu ở đại hội anh hùng thì có thể giương oai. Nhưng ở những cuộc đấu sinh tử lại không hiệu quả lắm. Ngươi cứ thử nghĩ mà xem, lúc lâm trận bọn tà ma đâu có lấy một chọi một để thiên hạ tôn ngưỡng như quân tử. Bọn chúng chỉ muốn đoạt mạng ngươi thôi. Cho nên kiếm pháp ngươi cần phải có là: “Người không chết thì ta chết!”
Ngọc Linh nghe nói liền cười lớn:
- Vậy côn pháp lão dạy ta có được như lời nói không?
Tàn Khất nghiêm sắc mặt:
- Ngươi chớ coi thường Bạch Hạc Tầm Châu! Côn pháp này người chưa thật sự luyện thành đâu. Nói không chừng hiện nay ngươi mới đạt hai hay ba phần hỏa hầu. Muốn đạt đến mức độ thường thừa còn phải ra sức nhiều hơn nữa.
Lý Bằng cười nói:
- Vậy đến lúc nào ta mới có thể lãnh giáo tuyệt kỹ của Linh muội đây?
Tàn Khất trả lời hắn:
- Khoảng hai hay ba tuần nữa Ngọc Linh mới có thể đấu với ngươi. Lúc đó để xem côn pháp của ta và Thanh Bình Thập Bát Thức oai lực hơn kém nhau như thế nào!
Ngọc Linh nghe lão nói trong lòng rất khoái chí. Nàng rất muốn sử dụng công phu mới luyện giao đấu cùng Lý Bằng. Từ nhỏ nàng rất hiếu thắng, chưa bao giờ chịu nhường bước bất cứ ai. Nếu luyện được một chiêu mới nào Ngọc Linh cũng nóng lòng tìm người tỷ đấu. Lắm khi không tìm được ai, nàng lại vòi vĩnh huynh trưởng đứng ra bồi tiếp. Tính cách Triệu Ngọc Linh nhiều khi làm thân phụ bực mình. Vì Triệu Nam Sơn cho rằng con gái thì không nên say máu sính cường với người. Hãy để tham vọng và tính hiếu thắng cho những đấng tu mi nam tử cất giữ. Nhưng rồi... lâu ngày cũng quen... Đứa con gái bé bỏng ngày nào cứ muốn mình trở thành một hiệp nữ trong chốn giang hồ...
Lý Bằng đã thấy qua côn pháp Bạch Hạc Tầm Châu. Hắn biết nếu dùng nó để thử công phu bản thân là rất tốt. Người trong giang hồ thường rất khó tìm được đối thủ xứng tầm để rèn giũa công phu. Nay có cơ hội tốt như thế này thì còn gì bằng...
Hắn nghĩ như vậy nên vui vẻ đi luyện kiếm...
Hôm nay Lý Bằng luyện kiếm buổi sớm. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cành lá in lên áo hắn. Lý Bằng ngồi rất lâu để định thần. Nhìn dáng ngồi của hắn không ai nghĩ là một người đang luyện kiếm. Đấy là cách ngồi của người đang tọa công, luyện khí thì đúng hơn...
Những chiếc lá đầu cành in bóng lên chiếc áo xanh bạc màu. Khắp người hắn rợp một màu lá rừng. Thốt nhiên Lý Bằng hú lên một tiếng lanh lảnh. Người hắn phi lên không như một mũi tên. Không thể nhìn thấy hắn xuất kiếm. Tựa như thanh kiếm đã hiện hữu tự bao giờ. Rồi kiếm quang loang loáng tỏa ra như mây đen ẩn hiện trong ngày mưa bão. Không thể thấy kiếm chiêu vì nó quá nhanh. Cũng không thể đoán ra phương hướng của mũi kiếm vì nó biến ảo đến tận cùng. Kiếm vừa xuất ra nơi này đã thấy hiện lên nơi khác. Xung quanh Lý Bằng chỉ toàn là ánh kiếm bao phủ...
Lúc Lý Bằng rơi xuống đất thì trên vai không còn bóng chiếc lá nào. Người hắn đang tràn ngập trong cái nắng buổi trời trưa. Trên cao những cành cây trơ trụi, khô xương...
Tàn Khất không chứng kiến điều ấy. Lão đã đánh giá chưa đúng mức sở học mà truyền nhân Tích Linh chân nhân đang thi triển. Nếu như lão có ở đây thì những lời nói buổi sớm trở nên vô nghĩa. Kiếm pháp dù sao đi nữa vẫn là thứ bất tường, không thể cho rằng nó quá khoan hòa. Vì chỉ trong chốc lát, cái vẻ bên ngoài dễ đánh lừa đó đã trở thành phương tiện đoạt mạng đối thủ...
Chiều hôm sau Ngọc Linh ra xem Lý Bằng luyện kiếm. Nàng kinh ngạc khi thấy cây cối khắp xung quanh đều trụi lá. Một chiếc lá trên cành cũng không sao tìm thấy. Đem những điều mình thấy được kể lại cho Tàn Khất thì lão lắc đầu như không tin. Trong võ lâm có nhiều chuyện kỳ diệu, nhưng chưa có ai đạt được thành tựu về kiếm trong một thời gian ngắn như vậy.
Tàn Khất lẩm bẩm lắc đầu mãi:
- Nguy rồi! Kiếm pháp hắn đã đạt oai lực như vậy mà côn pháp của ngươi vẫn chưa có gì tiến bộ. Mai đây đem ra so tài nhỡ bị thua sút thì mất mặt ta lắm. Linh nhi! Bắt đầu ngày mai ngươi nên chăm chỉ luyện tập cho tốt hơn. Ta thấy chiêu Thượng Túc Hồi Đầu ngươi thi triển chưa ra sao cả. Không khéo lúc đánh nhau với người, bản thân lại té u đầu sứt trán cũng không chừng.
Triệu Ngọc Linh bực dọc nguýt lão một cái:
- Linh nhi đã cố gắng lắm rồi! Chỉ tại lão không chịu thi thố cho xem mà thôi. Ai đời học võ chỉ thông qua mồm thì sao có được hiệu quả?
Tàn Khất nổi nóng nói:
- Được rồi! Ta sẽ đánh chiêu này cho ngươi xem qua một lần...
Nói xong lão cầm lấy gậy phóng người ra ngoài. Chân vừa chạm đất Tàn Khất liền vận khí tung người lên cao. Lão tuy đã lớn tuổi mà thân thủ thật phi thường, mới đó thân hình đã phi lên cao trên ba xích. Chiếc gậy Tàn Khất vung ngang trong không trung để mượn đà. Người lão như con hạc lượn một vòng thật mềm mại rồi vung gậy đánh ra. Chiêu thức Thượng Túc Hồi Đầu phóng xuống phía dưới như gấm hoa trong gió. Nó mờ phủ không gian khiến ai nhìn cũng hoa mắt.
Triệu Ngọc Linh đứng cạnh bên quan sát, chợt giật mình kinh hãi. Nàng không ngờ côn pháp Bạch Hạc Tầm Châu lại lợi hại như vậy. Nếu như mình đứng ra quá chiêu cùng lão thì không biết hóa giải sao đây?
Tàn Khất đánh vừa xong chiêu ấy liền lảo đảo rơi xuống. Thật ra lão đã cố gắng hết sức mới thi triển xong chiêu Thượng Túc Hồi Đầu. Thương thế của lão chưa bình phục, lại vận chân khí đến mức cao nhất nên nội thương lại bộc phát.
Triệu Ngọc Linh nhìn thấy thế liền hối hận:
- Lão có sao không? Thật ra… lúc khác chúng ta luyện tập cũng được cơ mà!
Tàn Khất không nói gì. Lão chỉ “hừ” lên một tiếng rồi đi vào động. Ngọc Linh định chạy đến dìu lão thì bắt gặp ánh mắt đầy tức giận.
- Ngươi còn không ra sức luyện tập! Chạy theo ta để làm gì?
Ngọc Linh không dám cãi lời, liền nhặt gậy lên đi luyện công phu. Tuy vậy ánh mắt nàng cũng nhìn theo lão ăn mày ra chiều quan ngại...
Mấy ngày liên tiếp Tàn Khất làm mặt giận, không ngó ngàng gì đến Ngọc Linh. Lão càng không nói, Triệu Ngọc Linh càng hoảng sợ không dám xao nhãng việc luyện võ. Chính điều này mới thật sự làm Vô Thư Tú Sĩ khoái chí vô cùng: “Con bé dễ bị gạt làm sao!”
Ba người theo đuổi mục đích riêng nên không ai để ý đến hành vi kẻ khác. Vì vậy những ngày kế tiếp Lý Bằng và Ngọc Linh cùng ra sức luyện tập. Dù cả hai có tình ý với nhau cũng không có thời gian để hàn huyên. Họ biết sống trong giang hồ chỉ dựa vào võ học để duy trì đại nghĩa. Điều mà các kiếm khách luôn dựa vào để lưu danh hậu thế. Võ học càng cao, hành vi cũng được nâng lên theo sự thành tựu. Những thành quả đạt được bao giờ cũng trung thực với khả năng của người cầm kiếm.
Cây trong rừng từng ngày đều rụng lá. Lý Bằng phải ngược lên đầu nguồn con suối mới tìm được chỗ luyện kiếm. Nhìn những cành cây trơ lá hắn băn khoăn trong dạ. Lá bao nhiêu rồi cũng hết. Kiếm đánh ra cũng có chiêu cuối cùng. Hắn đã xuất kiếm đánh rơi trăm ngàn chiếc lá như những nhát kiếm hướng vào mình. Bách kiếm xuyên tâm có thể phá giải! Nhưng...
Trong đầu Lý Bằng mơ màng hình ảnh chiếc lá trơ trọi. Chiếc lá cuối cùng. Phá giải được bách kiếm xuyên tâm cũng chỉ là dụng kiếm phá giải kiếm. Hắn chưa thật sự có một chiêu kiếm cho riêng mình: Chiêu kiếm tấn công!
Mắt Lý Bằng chợt bừng sáng khi một đạo lý vừa mới khai sinh. Đã phá giải được bách kiếm xuyên tâm! Tại sao không đánh được chiêu Bách Biến Xuyên Tâm. Hắn xuất kiếm đối chọi với nhiều thanh kiếm hướng vào mình. Tại sao không dùng nhiều mũi kiếm tấn công vào một điểm? Như vậy chiếc lá cuối cùng là một hình nhân đang chờ hắn công kích. Nếu như tất cả chiêu kiếm đồng hướng vào một điểm không phải đã có Bách Biến Xuyên Tâm ư! Một chiêu tối hậu vừa được khai nguyên từ Thanh Bình Thập Bát Thức. Lý Bằng thở dài: Bây giờ phải gọi kiếm pháp này là Thanh Bình Thập Cửu Thức rồi...
Tàn Khất ra xem Lý Bằng luyện kiếm. Lần này lão kinh ngạc khi thấy kiếm pháp hắn không phát huy ra tứ phương. Chiêu thức họ Lý rất phức tạp, như có sợi dây trói buộc các thế kiếm, không cho tùy tiện hoang phí sức mạnh của mình. Bây giờ kiếm pháp như qui vào một điểm để tấn công. Tiềm lực của nó không dễ nhận ra, nếu như người xem chưa đạt trình độ tối cao trong kiếm đạo.
Tàn Khất xem hồi lâu rồi thở dài nói:
- Chúc mừng ngươi đã bước vào kiếm lý thượng thừa. Xem ra chúng ta không uổng phí khi đến nơi đây.
Lý Bằng nhìn lão mỉm cười:
- Thế bao giờ lão mới cho ta thấy uy lực của Bạch Hạc Tầm Châu?
Tàn Khất lắc đầu:
- Linh nhi không nên đấu với ngươi nữa rồi! Ta thấy kiếm pháp ngươi đã không như lúc xưa. Trong kiếm đã có sát cơ thì uy lực của kiếm chiêu thật khó lường. Ta hy vọng ngươi sẽ đem kiếm pháp mình đang sở hữu, giúp ích cho võ lâm đồng đạo...
Lý Bằng lắc đầu:
- Thật sự ta vẫn chưa khắc phục được sơ hở trong kiếm chiêu. Sở nguyện muốn viên thành còn phải vượt qua nhiều gian nan hơn nữa.
Hai người mới nói đến đây thì Triệu Ngọc Linh chạy đến. Từ xa nàng đã lớn tiếng khoe:
- Ta đã luyện được chiêu tối hậu trong Bạch Hạc Tầm Châu rồi! Chúng ta phải tỷ đấu với nhau một phen…
Tàn Khất thở dài:
- Ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. Hãy cố gắng luyện tập, để một ngày nào đó dương danh cho phái… ăn mày... Nhưng lúc ấy chắc ta không còn tại vị trên thế gian nữa rồi!
Ngọc Linh chưng hửng:
- Tại sao lại thế? Không phải chúng ta đã qui định phải đối công với kiếm pháp Lý huynh ư?
Nghe thấy thế Lý Bằng lắc đầu:
- Chỉ tại ta luyện chưa xong kiếm pháp của bổn môn. Sau này có dịp lại tỷ thí một phen.
Gương mặt đẹp của Triệu Ngọc Linh thoáng qua một nỗi buồn. Như vậy là những ngày gian khổ đành uổng phí. Nàng vẫn chưa có cơ hội thử qua côn pháp mà Tàn Khất truyền thụ cho mình. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Lý Bằng, nàng lại cho qua luôn. Không phải huynh ấy cũng khổ luyện hơn tuần nay đó ư?
Chiều đến, ba người cùng ăn món thịt thỏ nướng mà Lý Bằng vừa săn được. Sau đó mọi người lăn ra ngủ một giấc say sưa.
Ánh trăng khuya soi vào trong thạch động làm Lý Bằng tỉnh giấc. Hắn nhớ đến chiêu kiếm mà mình vừa nghĩ ra nên đi ra ngoài. Đêm khuya tĩnh lặng. Lúc này luyện kiếm thì không gì bằng. Nghĩ thế hắn quay vào lấy kiếm rồi men ra con suối.
Trăng khuya vằng vặc rắc vàng lên mặt suối. Lung linh trên mặt nước là những cành cây trơ trụi không có lấy một chiếc lá. Từ dưới nhìn lên thượng nguồn, con suối uốn lượn đi qua rừng cây như vào thu. Nhìn chúng, họ Lý chợt cười. Tại hắn mà chúng rơi vào tình cảnh như thế này!
Lý Bằng nhìn ra xa rồi phát hiện ra nhiều bóng người đang đánh nhau nơi đầu nguồn. Nhãn quang của hắn rất tinh mới phát hiện được điều này. Những kẻ lạ không sử binh khí, chỉ dùng quyền chưởng đấu với nhau. Thấp thoáng trong ánh trăng có một cô gái vận bạch y đang múa chưởng phòng vệ. Lúc đầu có bốn ngươi vây đánh cô gái. Sau đó có thêm hai tên nữa nhảy vào trợ chiến. Một tên từ phía sau bất ngờ xuất chưởng đánh vào lưng nữ nhân. Cô gái trúng chưởng lảo đảo lui ra tận bờ suối.
Lý Bằng lao lên rất nhanh. Vừa nhìn thấy những tên vây đánh cô gái hắn đã nổi xung. Bọn chúng chính là người của Phi Tin môn. Kiếm lập tức vung lên. Có hai tiếng la thảm khốc, rồi hai bóng người ngã xuống. Những tên còn lại giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của Lý Bằng nên thế trận lơi đi. Cô gái thừa cơ hội vọt người ra ngoài. Nhưng vì sức đã kiệt nên nàng ta té quỵ xuống con suối. Lý Bằng nóng lòng liền phóng kiếm vào hai tên gần nhất. Không ngờ hai tên này thân thủ cực nhanh, chỉ thoáng một cái đã lui người ra sau tránh thoát.
Phía sau có nhiều tiếng gió rít lên. Lý Bằng biết bọn chúng đã rút binh khí. Hắn không có thời gian quay lại nhìn, liền đảo người tránh đi. Không ngờ kiếm phong vẫn bám theo như bóng với hình. Bất kể Lý Bằng đảo người qua phía nào cũng có kiếm chiêu công hãm.
Bốn tên áo đen xuất kiếm rất hung hãn. Bọn chúng rất nóng lòng truy sát cô gái nên tấn công rất vội vã. Nhưng những chiêu kiếm bọn chúng đánh ra đều bị Lý Bằng phá giải sạch. Bất luận chúng biến chiêu ra sao cũng không phát huy được sở học của mình.
Kiếm pháp họ Lý sử dụng bây giờ khác hẳn lúc trước. Nó vừa nhanh vừa chuẩn xác, không chút hoa mỹ. Những biến hóa của kẻ địch như được đoán trước từng li từng tí một.
Bốn tên ao đen liên tục gầm lên mà vẫn không làm Lý Bằng nao núng. Hắn phóng kiếm vào tên gần nhất. Hắc quang tỏa ra rồi tập trung vào một điểm. Đây chính là chiêu Bách Biến Xuyên Tâm mà hắn vừa sáng tạo ra.
Tiếng hét vang lên làm những tên còn lại giật mình. Một tên gục xuống với nét mặt vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ. Lý Bằng hướng kiếm sang ba tên còn lại. Lần này mũi kiếm như ngàn vạn tinh quang hút vào kẻ địch với sức mạnh phá thạch. Ba con người như đứng trước cơn lốc xoáy, bị xô ngã không chút tiếc thương. Kiếm Lý Bằng xuyên qua người bọn chúng. Biến ba tên thành những tổ ong trống vắng, nằm trên mặt đất lạnh...
Lý Bằng cũng giật mình vì uy lực của kiếm chiêu. Hắn không sao ngờ được Bách Biến Xuyên Tâm lại kinh khủng như thế. Với ba phần sức mang ra, những tên trong Phi Tin môn đều vong mạng bởi nhát kiếm đoạt mạng. Lý Bằng chợt nghĩ: Bây giờ mình nên buồn hay nên vui... trước sự đột biến trong kiếm pháp...
Hắn quay người đi tìm cô gái. Trong dòng nước óng ánh sắc trăng, một gương mặt cực kỳ thanh tú hiện ra khiến họ Lý kinh ngạc. Đây chính là Bạch Vân Tiên Tử, Lâm Gia Hân kia mà!
Mặc dù không mấy thiện cảm với nhân vật chính tà khó phân, nhưng Lý Bằng đâu thể phó thác vận mệnh cô ta cho trời đất. Hắn nâng Lâm Gia Hân khỏi làn nước lạnh, đem nàng đến một hốc đá bên chân núi.
Nội thương Bạch Vân Tiên Tử khá trầm trọng, cần phải truyền chân khí mới hồi tỉnh. Nhưng y phục của nàng thấm nước, dính sát vào tấm thân mềm mại khiến Lý Bằng lúng túng. Lúc này cứu người là quan trọng, không thể câu nệ những tiểu tiết nhỏ nhặt. Ý nghĩ vừa thông suốt hắn liền đỡ nàng ngồi dậy. Tay trái Lý Bằng nắm lấy huyệt Kiên trinh, tay phải đặt lên Linh đài huyệt, bắt đầu vận động chân khí.
Khe núi họ ngồi khuất sâu vào trong. Ánh trăng nhàn nhạt soi vào có thể thấy được bóng người ngồi. Hai người đang bất động nên không hay có kẻ đi vào...
Bạch Vân Tiên Tử ngồi như một pho tượng ngọc tuyệt mỹ... Lý Bằng hai mắt nhắm nghiền đang ra sức cứu người...
Lúc Lý Bằng mở mắt ra đã thấy Triệu Ngọc Linh đang nhìn mình với đôi mắt tức giận:
- Huynh hay thật! Tưởng ra nơi này luyện kiếm. Không ngờ... Không ngờ... phải bận tâm chăm sóc mị nhân. Nếu biết thế muội đâu cần phải cất công đi tìm... cho uổng phí...
Lý Bằng không hiểu ý nên nói:
- Linh muội tìm ta ư?
Ngọc Linh tức tối:
- Ta nói tìm huynh bao giờ? Ai phí thời gian đi tìm thứ mèo mả gà đồng... Ta... Ta...
Nói đến đây nàng liền vọt người đi mất dạng...
Lúc này Bạch Vân Tiên tử đã hồi tỉnh. Nàng nhìn Lý Bằng với ánh mắt sững sờ:
- Ngươi đã cứu ta... Vị tiểu cô nương lúc nãy là hồng nhan tri kỷ của ngươi?
Lý Bằng lắc đầu không trả lời:
- Như thế có thể gọi là tri kỷ được không?
Lâm Gia Hân gượng cười nói:
- Vì ta mà cô nương ấy hiểu lầm ngươi rồi! Sao ngươi không chạy theo nàng để giải thích cho rõ mọi chuyện. Nữ nhân thường như thế, họ không thích ý trung nhân cận kề những cô gái khác...
Sắc mặt Lý Bằng có chút thay đổi:
- Ta đâu có nói mình là ý trung nhân của nàng ta...
Bạch Vân Tiên Tử khúc khích cười:
- Ngươi không nói ra! Nhưng nhìn thái độ cô ấy ta đã đoán được...
Lý Bằng cảm thấy hơi khó xử. Nếu hắn chạy theo Triệu Ngọc Linh thì mặc nhiên thừa nhận mình là... là... Còn không đi theo... Sau này không biết lý giải như thế nào đây!
- Ngươi thấy có khỏe hơn không?
Lâm Gia Hân nói cho hắn yên tâm:
- Ngươi cứ đi đi! Ta không sao rồi. Những gì ta nợ ngươi...
Lý Bằng khoát tay quay người đi:
- Ngươi đâu có nợ gì ta. Nghe nói người đánh xe của ngươi sắp có một trận quyết đấu... Ngươi nên đến đó...
- Ta đã biết tin ấy! Xin đa tạ...
Bạch Vân Tiên Tử chưa dứt lời Lý Bằng đã mất dạng...
Lý Bằng vừa ra bên ngoài liền phóng theo Ngọc Linh. Nhưng nàng ta còn đi nhanh hơn hắn nhiều. Về đến chỗ ngụ đã thấy Tàn Khất đang ôm đầu. Xung quanh mọi thứ bị xốc tung lên...
Có một người đang ngồi cạnh lão nhưng không phải Triệu đại tiểu thư! Đó là Cao Phong...
- Ngươi vừa làm một chuyện sai lầm nghiêm trọng... Tại sao đang hôm lại đi gần gũi với nữ nhân?
Họ Lý than thầm. Hắn không biết nói sao cho lão ăn mày hiểu.
- Ngươi nói đi! Là cô gái nào vậy?
- Bạch Vân Tiên Tử, Lâm Gia Hân.
Cao Phong lập tức nhỏm người dậy:
- Nàng ta hiện ở đâu?
Họ Lý kinh ngạc trước sự nôn nóng của người huynh đệ.
- Nàng ta bị bọn Phi Tin môn đả thương! Đang ở phía trên thượng nguồn con suối...
Hắn nói đến đây đã không thấy Cao Phong đâu nữa...
Tàn Khất nhìn theo Cao Phong thở dài:
- Linh nhi và cả ngươi nữa, không ai biết tình cảm của Cao đệ và Bạch Vân Tiên Tử rất sâu nặng. Hai người ấy có mối quan hệ mà người ngoài không ai hiểu được. Cái con bé Ngọc Linh đã uống phải giấm nên chưa chi đã vội vã bỏ đi. Ta cho rằng sau này ngươi còn phải khốn đốn nhiều hơn nữa...
Lý Bằng trợn mắt kinh ngạc:
- Lão nói sao! Cao huynh và Lâm Gia Hân có quan hệ luyến ái ư?
- Tất nhiên rồi! Lâu nay hắn bôn ba tìm kiếm nàng ta khắp nơi mà vẫn chưa gặp mặt. Cho nên vừa biết tin đã vội vã bỏ đi ngay. Ta thấy hắn thì có lợi, còn ngươi gặp phải vận đen...
Lý Bằng cười khổ:
- Ở đời không phải lúc nào người tốt cũng gặp may. Có những chuyện tưởng như không thể, lại xảy ra để trêu ngươi...
Tàn Khất nhìn hắn hồi lâu rồi cười nói:
- Ta nghĩ con bé ấy nhất định lên Hắc Phong Lĩnh xem trận đấu giữa Yên Phi và Trương Chí. Từ đây đến nguyên tiêu còn mấy hôm nữa. Chúng ta thong thả cũng kịp lúc đến đó.
Lý Bằng gật đầu nhưng ánh mắt lại hướng sang nơi khác. Hắn không nói ra nhưng rất lo lắng cho Triệu Ngọc Linh. Hành động của Phi Tin môn đã mặc nhiên công khai, Ngọc Linh đi một mình rất dễ gặp nguy hiểm...
Tiếng lão ăn mày vang lên làm hắn giật mình.
- Ngươi không nên lo lắng. Linh nhi đã học qua Bạch Hạc Tầm Châu. Ta nghĩ con bé ấy đủ bản lĩnh giải quyết những vấn đề cá nhân.
Bây giờ ở lại cũng không còn việc gì để làm, Tàn Khất và Lý Bằng cùng thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường. Hai người đều biết Triệu Ngọc Linh rất hiếu thắng, nhất định nàng sẽ đến Hắc Phong Lĩnh để xem trận đánh giữa Yên Phi và Trương Chí. Ngày này nhất định giang hồ hào kiệt châu thổ sẽ tụ hợp rất đông để xem cuộc so tài giữa hai danh gia kiếm pháp. Sự kiện truyền nhân của Bách Biến Vô Ảnh Thủ xuất hiện làm chấn động cả võ lâm. Bây giờ ai cũng trông đợi kiếm pháp châu thổ sẽ thắng, để thanh oai các vị tiến bối không bị lu mờ bởi hậu nhân duy nhất của mình...
Lý Bằng suy tính trong đầu. Hắn biết Cao Phong sẽ đến đó cùng với Bạch Vân Tiên Tử, Lâm Gia Hân. Như vậy sự hiểu lầm giữa hắn và Ngọc Linh sẽ sáng tỏ mà không cần lời giải thích nào. Đây có thể là điều mà Hắc Phong Tiểu Hiệp trông đợi nhất...
Lão ăn mày liếc nhìn Lý Bằng và rất hiểu tâm trạng của hắn. Tâm trạng mà lão... đã từng trải qua thời còn trai trẻ...
Hai người đi được hai ngày thì bắt gặp rất nhiều người phi ngựa về đỉnh Hắc Phong. Cảnh huyên náo kéo dài suốt mấy dặm đường làm bụi bốc mịt mù.
Đang đi họ Lý chợt chú ý đến mấy gã mặc hắc phục. Bọn chúng không đi theo dòng người mà tách ra hướng vào núi. Những tên này hành tung bất minh khiến Lý Bằng và Tàn Khất sinh nghi. Không khéo Phi Tin môn lại giở trò ma quỷ, hãm hại người ngay cũng không chừng.
Nghĩ thế hai người lặng lặng đi theo bọn chúng. Tàn Khất đã bình phục nội thương nên di hình rất nhẹ nhàng. Bước chân của lão không để lại bất cứ tiếng động nào khiến họ Lý rất thán phục. Hai người đều là cao thủ nội gia nên theo sau những gã mặc áo đen mà không tên nào hay biết. Nhưng những gã này cứ bình thản đi như chẳng có gì phải toan tính. Động thái bọn chúng trông như kẻ hiếu kỳ đi dự khán trận đấu nổi tiếng mà cả châu thổ đâu đâu cũng biết.
Đến một cánh rừng thưa sáu tên đồng dừng bước, ngồi nghỉ bên vệ đường.
Lý Bằng và Tàn Khất vừa ẩn người sau một tán cây thì có người phi hành đến. Bóng người này lướt rất nhanh trên các cành lá, mới đó đã đến bên cạnh bọn Phi Tin môn. Mấy gã hắc phục vừa thấy mặt người đến liền hét lên rồi rút binh khí bên mình ra. Lúc này Tàn Khất và Lý Bằng đã biết người vừa đến là ai. Nàng ta chính là con gái Triệu bang chủ Kim Sa bang. Người mà Lý Bằng ngày đêm lúc nào cũng nghĩ đến...
Ngọc Linh vừa thấy bọn người Phi Tin môn, mắt phụng liền nhướng cao. Tia nhìn của nàng như có ngọn lửa bùng cháy. Không nói không rằng đại tiểu thư họ Triệu liền phóng mộc côn vào bọn chúng.
Sáu tên áo đen đâu ngờ Ngọc Linh vừa thấy mặt đã ra tay. Bọn chúng chưa kịp phản ứng đã trúng chiêu ngã quỵ mất hai tên. Những tên còn lại hét lên rồi quây đối phương vào giữa. Lý Bằng nhóm người dậy muốn xông ra. Nhưng lão ăn mày ngăn lại...
Ngọc Linh xuất côn cực kỳ hung hãn. Trong lòng nàng đang chất chứa nhiều điều phiền muộn nên ra tay không chút nương tình.
Bốn tên thuộc hạ của Trịnh Quang Nguyên vừa đón đỡ được mấy chiêu thì đối thủ đã phi lên không. Tội nghiệp cho bọn chúng đã gặp phải cơn giận dữ của nữ nhân. Chiêu Thượng Túc Hồi Đầu vừa xuất ra lập tức có nhiều tiếng hét vang lên. Bốn tên không ai đỡ được chiêu thức này, trong chớp mắt hồn đã lìa khỏi xác...
Lý Bằng xông ra nói lớn:
- Hảo công phu! Không ngờ côn pháp của Linh muội vượt trội như thế. Trong chớp mắt đã đánh bại bọn chúng.
Vừa trông thấy Lý Bằng mặt Ngọc Linh đã đỏ lên. Nàng quay người định vọt đi thì nghe tiếng lão ăn mày vang đến:
- Linh nhi! Ngươi có gặp Cao Phong và cô gái áo trắng không?
Vừa nghe đến cô gái vận bạch y, Ngọc Linh liền dừng bước.
- Cô gái ấy có liên quan gì đến ta?
- Không có liên quan đến ngươi, nhưng lại vô cùng quan trọng với Cao đệ...
Ngọc Linh kinh ngạc nói:
- Cô nương đó có quan hệ gì với Cao huynh?
Tàn Khất thở dài:
- Cô ta là Bạch Vân Tiên Tử, Lâm Gia Hân. Là hồng nhan tri kỷ của Cao Phong đấy!
Lý Bằng nhìn lão ăn mày với ánh mắt thay lời cảm tạ. Hắn biết Tàn Khất vừa thay hắn nói hộ một việc mà còn lâu Ngọc Linh mới chịu nghe hắn giãi bày...
- Cao huynh quen biết nàng ta khi nào?
Lý Bằng lúc này mới lên tiếng:
- Hai người họ quen nhau lúc ra quan ngoại. Khi Cao huynh trúng phải chất độc của Tam Độc Quỷ Vương thì tao ngộ cùng nàng. Từ đó họ chia sẻ và cảm thông những khó khăn đã gặp nên phát sinh tình cảm. Nghe nói nàng đã vì Cao huynh, lặn lội vào các bộ tộc người miêu để tìm thuốc giải độc...
- Tại sao lâu này không nghe huynh nói chuyện này?
Lý Bằng lúng túng:
- Ta... ta cũng mới biết sau này mà thôi...
Nhìn hai người nói chuyện, Tàn Khất cười thầm trong bụng. Lão biết những người trẻ tuổi thường hay dỗi hờn nhưng cũng rất dễ cho qua. Chính vì vậy lão thà chọn kiếp ăn mày còn hơn dính vào nữ nhân...