← Quay lại trang sách

Chương: 36 TRƯỚC GIỜ QUYẾT ĐẤU

Chân núi Hắc Phong mấy hôm nay nhộn nhịp khác thường. Hào kiệt giang hồ kéo về đây chật kín. Mấy tửu quán sơn dã không còn đủ chỗ ngồi cho bọn hảo hán quen thói ngang tàng.

Ngồi dưới chân núi nhìn lên đỉnh Hắc Phong như một tảng đá đen ngòm, có duy nhất mỗi đỉnh cao chót vót tận trời xanh. Có lẽ với hình dáng như vậy mà giang hồ gọi đây là Hắc Phong Lĩnh. Một nơi mà những kẻ yếu bóng vía ngay cả nghĩ đến cũng không dám, huống hồ là việc du sơn thưởng ngoạn trong khung cảnh chẳng một bóng người.

Tương truyền Hắc Phong Lĩnh vốn là nơi ngọa hổ tàng long. Nơi đây chứa đựng rất nhiều bí ẩn của võ lâm và số người muốn tìm hiểu cũng không ít. Nhưng sự hiếu kỳ đôi khi không hơn được sinh mệnh con người. Cuối cùng chẳng ai bảo ai mà nơi này vắng hẳn bóng người. Thế rồi tin tức về trận quyết đấu giữa hai nhân vật mà ai vừa nghe tim cũng đập mạnh lan đến. Một người là đại trưởng lão bắc Thiên Sơn, có ngoại hiệu là Nhất Tuyệt Phi Hồn. Người kia chưa có tên tuổi nhưng lại là truyền nhân của một nhân vật lỗi lạc một thời: Bách Biến Vô Ảnh Thủ, Mạc Tiếu Thiên.

Một người rất nổi tiếng tại trung nguyên. Còn người kia đang khoác trên người ánh hào quang từ tiền bối. Nhưng bất luận như thế nào người ta vẫn muốn chiêm ngưỡng cuộc chiến này. Bởi ngoài danh dự bổn môn, hai người còn đại diện cho hai nền võ học có quá nhiều ân oán truyền đời...

Trời đã ngả bóng. Nhưng vó ngựa không ngừng vang. Ba phương dưới núi, chỗ nào cũng có người trong giang hồ. Tiếng quát tháo. Tiếng tranh cãi không lúc nào ngớt đi.

Một gã nam tử vừa xuống ngựa đã bô ba với đồng bọn:

- Ta dám cuộc ba trăm lạng bạc cho chiến thắng của Yên Phi. Cái tên đánh xe ngựa làm gì có bản lĩnh đấu cùng đại trưởng lão Thiên Sơn phái.

Có tiếng cãi lại:

- Huynh nói thế thì quá xem thường người của châu thổ rồi. Xưa nay tài năng đâu phân biệt xuất thân. Gã đánh xe tuy tuổi còn trẻ nhưng tính tình trầm mặc, khó đoán. Nghe thiên hạ đồn đại, trên Tuyệt Anh Lâu hắn chỉ nói mấy câu Yên Phi đã bỏ đi...

Gã nam tử cười ha hả:

- Theo ngươi, lão bỏ đi vì sợ ư? Không đâu! Đó là lão muốn có một trận chiến chính thức trước bàng quan thiên hạ. Cao thủ trước khi so tài thường hay giấu đi tài nghệ của mình. Lúc lâm trận kẻ nào khinh địch tất chuốt lấy bại vong.

Tiếng ồm ồm của một lão già chen vào giữa hai người:

- Nhất Tuyệt Phi Hồn chỉ xuất một lần đã lấy mạng đối thủ. Đại trưởng lão Thiên Sơn tuổi đã cao, tất kinh nghiệm nhiều hơn. Lão ta đang đánh vào tính hiếu thắng của tuổi trẻ đó thôi. Cái gã họ Trương chỉ thiếu thận trọng trong nửa cái chớp mắt đã bỏ mạng dưới tay đối thủ rồi.

Trong tửu quán có tiếng nhao nhao:

- Các người nói hay lắm! Vậy có dám cược với bọn ta không? Bọn ta bỏ ra một ngàn năm trăm lượng để cược cho gã họ Trương. Truyền nhân Mạc Tiếu Thiên sao dễ bắt nạt như vậy chứ?

Lại có tiếng la lớn:

- Các ngươi ỷ có tiền thì bắt nạt kẻ khác ư? Nếu như bọn ta không cược phải chăng đã thua lý ngươi rồi sao...

Ai đó hét lên:

- Cược thì cược! Sợ con mẹ gì bọn chúng. Tưởng bọn này không có tiền ư? Giang hồ vùng vẫy, đâu có ai nặn túi ai đâu mà biết tiền nhiều hay của ít. Ta đồng ý đánh cuộc hai ngàn lạng! Có ai bên lão già Yên Phi thì lên tiếng...

Ngoài xa có tiếng cười nghe đinh tai:

- Hai ngàn lượng cũng còn hơi ít! Chúng ta cược ba ngàn lạng cho tay kiếm châu thổ. Ai là người bỏ ruột tìm da thì hãy qua đây thử sức.

Tiếng người chợt lắng xuống khi có tiếng vỗ tay lên bàn. Chưởng lực người này cực kỳ hùng hậu. Trên mặt thạch kỷ in dấu một bàn tay lún sâu đến hai phân. Tất cả những người chứng kiến liền chết sửng trước công phu quỷ khóc thần sầu của lão già vừa mới vào. Lão già tuổi đã quá lục tuần, những sợi tóc bắt đầu ánh bạc. Nhìn y phục lão chắc đến từ trung nguyên. Bởi trên nền lụa thẫm, thêu rất nhiều hoa văn sặc sỡ. Lối phục y này người châu thổ không mấy chuộng nên rất ít thấy qua.

- Lão phu là Thanh Thành, Đại Lực Kim Chung Trảo, muốn đặt cho Yên Phi đại trưởng lão với giá năm ngàn lạng. Vị anh hùng nào có đủ lòng tin xin bước ra đánh cược một phen?

Có nhiều tiếng xì xào vang lên:

- Lão ta là Đằng Cát Vân, đệ nhất cao thủ của Thanh Thành phái. Không ngờ công lực người này lại phi phàm như thế!

Có tiếng “xì”, rồi lời nói mai mỉa của ai đó vang lên:

- Lão có giỏi thì tỷ đấu võ công. Ai đời đi đánh bạc lại giở thói côn đồ. Đã cược tiền thì không nên dụng uy để dọa người ta...

Đằng Cát Vân vẫn lạnh lùng:

- Là ta cược tiền cho người. Chứ ra tay quyết đấu thì không cần làm chuyện ấy!

Ý lão muốn nói cho mọi người biết, nếu lão ra tay thì đâu cần phải đi đánh cược. Vậy là lão đã tự đặt mình ngang hàng với hai hảo thủ sắp quyết đấu. Phát chưởng vừa rồi vốn để phô trương thanh thế kia mà...

Một giọng cười lanh lảnh cất lên. Mắt mọi người vừa hoa lên đã thấy một nữ nhân xuất hiện. Đôi mắt những gã nam tử sáng lên khi chứng kiến một vóc dáng mỹ miều, dịu dàng lướt qua.

Cô gái vừa nói, vừa đưa tay ngọc xoa lên mặt bàn:

- Ta cược với lão mười ngàn lượng bạc.

Lời nói làm mọi người giật mình. Mười ngàn lượng là cả một gia tài đối với người giang hồ. Không thể đùa được!

Nhưng trên mặt thạch kỷ đã xuất hiện mấy thỏi vàng nằm tự lúc nào. Mọi người nhìn vào và chợt há hốc mồm như không tin vào mắt mình. Mặt thạch kỷ vốn in dấu bàn tay của Đằng Cát Vân, nay đã biến mất...

Đằng Cát Vân lập tức biến sắc. Thủ pháp của cô gái làm lão kinh hãi. Chỉ trong tích tắc mà nàng ta đã vận dụng công phu tối cao xóa đi vết tích trên bàn. Nếu như điều này do một cao thủ lão thành sử ra còn có thể tin được. Nhưng đây lại do một nữ nhân vóc ngọc sương mai xuất thủ thì càng đáng khâm phục hơn.

Tiếng ngọc nhẹ nhàng vang lên:

- Thế nào! Lão có dám cược với ta không? Hay những lời nói lúc nãy chỉ là khoác lác...

Đằng Cát Vân quát lớn:

- Nhất ngôn cửu đỉnh! Lời ta nói ra không bao giờ thay đổi. Nếu ngươi có nhã hứng, tại sao ta lại rút lui.

Nói xong lão ta dùng tả chưởng vỗ lên mặt bàn. Lần này trên thạch kỷ xuất hiện thêm mấy thỏi vàng. Nhưng những thỏi vàng bị nội lực hùng hậu của lão tác động nên lún sâu xuống như được khảm vào mặt đá. Một lần nữa trong tửu quán trở nên im vắng lạ thường.

Tiếng cười trong trẻo của mỹ nhân lại vang lên:

- Được lắm! Ta và lão bỏ vốn một cách công bằng. Số của ta cũng...

Nói đến đây nàng dùng mộc bổng gõ lên những thỏi vàng của mình rồi chậm rãi đếm.

- Một, hai, ba, bốn, năm. Số lượng của ta cũng bằng lão...

Đằng Cát Vân trợn mắt lên nhìn. Lão thật sự kinh hãi khi thấy những thỏi vàng của cô gái giờ đây cũng lún xuống mặt bàn. Trong thiên hạ người sử công phu như lão không phải ít. Nhưng dùng gậy để ấn thỏi vàng xuống mặt đá thì lão mới thấy qua. Vì để làm được điều ấy cô gái phải dùng gậy làm vật trung gian, sau đó truyền nội lực xuyên qua hai vật thể mới đến được mặt bàn. Nhưng... mấy cái điểm của cô gái như đùa cợt, chẳng tốn mấy sức lực mà thành quả không kém gì lão...

Những thực khách trong quán ồ lên kinh ngạc khi thấy điều kỳ diệu xảy ra. Mọi người đều sợ hãi trước công phu có một không hai, được sử ra bởi một cô gái có nét mặt như tiên sa. Những gã nam tử trở nên khiếp hãi khi ánh mắt người đẹp hướng về mình....

Đằng Cát Vân nét mặt biến sắc. Lần đầu tiên đến châu thổ lão đã gặp phải đối thủ ngang tầm. Điều này làm tính tự phụ súc giảm nhanh chóng. Nếu như hai người dùng công phu võ học tỷ đấu không biết kết quả sẽ ra sao. Không khéo thanh danh mấy mươi năm của môn phái lại bị chôn vùi bởi tay lão. Cô gái tuy còn trẻ, nhưng thái độ rất tự tin, khác hẳn những đối thủ mà lão từng gặp tại trung nguyên.

Lâu nay Đằng Cát Vân từng nghe nói nhiều về châu thổ. Một vùng đất không lớn nhưng chưa có thế lực ngoại bang nào khuất phục được. Kiếm khách châu thổ ít khi so tài với người ngoài, nên nói đến võ học không được các môn phái lớn tại trung nguyên đánh giá cao. Tuy nhiên xem thủ pháp của cô gái vừa rồi, không những võ học châu thổ rất cao minh mà còn tinh tế một cách lạ thường. Võ lâm trung nguyên mấy năm gần đây thường nhắc đến Tam Kiếm Độc Tôn của châu thổ. Nhưng võ học tại nơi này xem ra không chỉ có thế! Nếu không sao lại xuất hiện những thế hệ tuổi trẻ mà công lực thâm hậu như vậy?

Không nhịn được Đằng Cát Vân bật miệng:

- Hảo công phu! Lão già này hôm nay có thua cuộc cũng không hối tiếc. Tiểu cô nương! Nên gọi ngươi là gì?

Cô gái cười hóm hỉnh:

- Ta là Triệu Ngọc Linh!

Đằng Cát Vân kinh ngạc:

- Ngươi là con gái Kim Sa bang chủ ư?

Cô gái cười, nhìn lão không nói gì. Thái độ này đã mặc nhiên nói lên thân phận của nàng.

Những tiếng thì thầm trong tửu quán lại nổi lên.

- Thiên kim tiểu thư của Triệu bang chủ đã dám đánh cược cho gã họ Trương. Tại sao chúng ta lại không dám...

Trong chốc lát có rất nhiều người lên tiếng thách thức kẻ khác cược với mình. Tại sao không đứng về phía Trương Chí nhỉ? Gã là người châu thổ kia mà...

Thế rồi mọi sự bùng nổ. Tửu quán như nóng lên trong tiếng tranh cãi gay gắt. Người cho rằng Trương Chí sẽ thắng. Kẻ nói Yên Phi nhất định soán vòng nguyệt quế. Tiếng quát tháo. Lời khích bác nổi lên khắp nơi. Số tiền hảo hán giang hồ đặt cược cho trận chiến giữa Yên Phi và Trương Chí ngày một lớn. Nó lớn hơn số tiền mà Triệu Ngọc Linh đánh cược với Đằng Cát Vân rất nhiều. Như thế mới thấy người ta quan tâm trận quyết đấu đến nhường nào.

Lý Bằng và Tàn Khất ngồi im lặng trong cái thế giới đầy biến động. Họ biết giang hồ rất quan tâm đến những trận tỷ đấu võ học. Nhất là một trận đấu đỉnh cao giữa hai đối thủ khác lãnh thổ. Trung nguyên có rất nhiều hảo thủ tuyệt đỉnh. Châu thổ lại xuất hiện Tam Kiếm danh chấn giang hồ. Trận chiến này có ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí giang hồ song phương. Nếu bên nào thua, đồng nghĩa với việc công nhận võ học của đối phương là vượt trội. Và như vậy nét lâu đời mang tính lịch sử cũng chưa quyết định được sự thăng hoa của tài năng. Không thể lấy thời gian để đo lường thành tựu, mà chỉ nên lấy sự lãnh hội để đánh giá về võ học. Bản thân võ học là một thế giới huyền ảo, đòi hỏi người luyện phải ngộ được đạo lý mới đạt đến cảnh giới cao nhất. Người luyện kiếm có thể bỏ ra mấy mươi năm nhưng chưa chắc trở thành cao thủ. Bởi họ còn mãi loay hoay trong bốn bức tường tự ngã, chưa phá được sự kiêu hãnh của bản thân nên không thể bước vào thế giới võ đạo. Thế rồi nhằm khẳng định thành tựu bản thân, họ tìm đến những trận tỷ đấu, lấy thành bại làm thước đo cho lý tưởng mình đeo đuổi. Không chỉ riêng Yên Phi mà còn rất nhiều cao thủ muốn tìm đến một trận đấu đỉnh cao, nhằm minh chứng trình độ võ học của mình.

Châu thổ có ba danh gia kiệt xuất về kiếm đạo, nhưng lại không coi trọng việc ấn chứng võ học. Có thể ba nhân vật này đã đạt đến cái điều mà người luyện kiếm hằng ao ước: Đó là loại kiếm pháp chí cao vô thượng. Và khi bước vào bản nguyên của võ đạo, họ phát hiện ra điều mà đạo gia và nhà phật cùng hướng đến: “vô tâm”. Một khi đã “vô tâm” thì trong mắt họ không còn gì nữa. Chỉ có “đạo” luân chuyển theo tự tính của nó. Và… kiếm cũng không còn...

Nhưng nói như vậy thì ai khẳng định được mình? Con người luôn luôn tự lừa dối bản thân. Những việc mà họ làm đều cho rằng mình đúng. Nói không chừng trong thâm tâm, họ lại tự kỷ ám thị đã đạt được cảnh giới cao nhất của võ học. Và để chứng minh điều này người ta lại... tỷ đấu...

Tàn Khất vụt thở dài:

- Người ta đánh nhau thì đổ máu. Ở đây không đánh nhau lại đổ tiền. Xem ra thiên hạ vốn yên, chỉ tại con người thích làm náo động mà thôi!

Lý Bằng cười:

- Thì lão cũng đến nơi đây tìm sự huyên náo vậy?

Lão ăn mày trừng mắt ngó hắn:

- Ta không đi tìm sự huyên náo. Ta chỉ quan tâm đến tên đánh xe thôi... Nếu như... nếu như Bách Biến Vô Ảnh Kiếm bị mai một thì quả là đáng tiếc...

Tiếng huyên náo lấn át cả giọng nói lão ăn mày. Người ta không còn thời gian để lắng nghe những lời lý sự. Lời nói đúng chưa hẳn đã hay. Chỉ có hành động mới thuyết phục được nhiều người quan tâm.

Trên thạch kỷ bây giờ đầy ngân lượng. Số vàng lớn đến nỗi con người sanh lòng tham, muốn chiếm đoạt để tận hưởng cho riêng mình. Và trong số thực khách có người sinh ý định...

Không biết người này ngồi ở đâu trong tửu quán chật ních người. Chỉ biết hắn ra tay trong sự hỗn loạn không lúc nào yên. Trong chớp mắt người hắn hóa thành một bóng đen, không thể phân định và đoán được phương vị.

Các cao thủ trong tửu điếm hoàn toàn bất ngờ. Họ không lường được có kẻ cả gan như thế...

Chính điều này được kẻ đoạt ngân tận dụng. Và hắn đã thành công...

Bóng người vừa thấp thoáng đã mất dạng. Chỉ còn tiếng la hét từ những khổ chủ mất của. Lý Bằng định phóng người theo nhưng Tàn Khất ngăn lại. Hắn liếc mắt nhìn lên bàn đã không thấy số ngân lượng đâu nữa.

Ngọc Linh giậm chân tức tối:

- Ma quỷ lộng hành giữa ban ngày. Giữa thanh thiên bạch nhật có kẻ cướp của hời...

Lão ăn mày cười ha hả:

- Của không đổ mồ hôi là của hời chắc rồi. Linh nhi! Ngươi bị người khác phỏng tay trên rồi. Sau này có đi lại trên giang hồ nhớ nên cẩn thận. Tiền bạc không phải lúc nào cũng đem khoe khoang trước mặt mọi người.

Ngọc Linh cãi lại:

- Không phải Linh nhi thích khoe của, mà chỉ đang đánh cược với người ta thôi!

Đằng Cát Vân đứng cạnh bên, hai mắt đổ hung quang. Lão gầm lên giận dữ:

- Lũ chuột nhắt thật to gan. Dám giỡn mặt với lão phu ư?

Ngọc Linh nghe lão nói vụt cười lớn:

- Giỡn mặt thì đã làm rồi! Lão có ngon sao không đuổi theo?

Sắc mặt Đằng Cát Vân đỏ lên. Câu nói của Triệu Ngọc Linh làm nhiều kẻ cười theo, khiến lão cao thủ phái Thanh Thành lúng ta lúng túng.

Lý Bằng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Có phải hắn là Diệu Thủ Thần Thâu, Quách Tư không? Nghe nói người này thân thủ rất phi thường. Tuy công phu võ học chẳng mấy cao minh, nhưng riêng về thuật di hình lại độc bộ thiên hạ.

Tàn Khất cười:

- Ta cũng đoán là gã. Nhưng nếu nói thân thủ của gã phi thường là chưa đúng. Bởi vì... bởi vì...

Nói đến đây lão hé áo ngoài cho Lý Bằng và Ngọc Linh xem. Cả hai vừa nhìn vào đã sững người ra. Túi áo trong của Tàn Khất có vô số thỏi vàng. Triệu Ngọc Linh định la lên nhưng lão ăn mày nhanh tay bịt miệng nàng lại.

Lão nói khẽ:

- Người định hại ta đó ư? Nếu số vàng bị đem đi thì chẳng có gì để nói. Còn nếu nó xuất hiện tại đây thiên hạ sẽ xúm vào ngay. Chủ tâm ta là tiếc số vàng của ngươi nên ra tay... Nhưng làm sao ta có thể ngừng khi ngân lượng vô số. Thần Thâu lấy được thì Tàn Khất cũng lấy được. Ta không lấy, người cũng trắng tay. Mà ta đã lấy... tay người...

Ngọc Linh hai mắt sáng rực:

- Tay người cũng trắng...

Lý Bằng lắc đầu không hiểu hai người đang diễn trò gì. Nhưng hắn bội phục lão ăn mày ở lối xuất thủ. Lão ra tay thật thần tốc phi thường...

Thật ra với trình độ võ công của Lý Bằng, lão không qua mắt được. Nhưng lúc ấy hắn mãi quan sát cái bóng Diệu Thủ Thần Thâu nên không chú ý đến lão. Mà hắn chú ý đến lão để làm gì...

Ngọc Linh rất khoái trá khi thấy lão ăn mày lấy lại được số vàng. Nàng nhẫm tính có khi lão còn lời to nữa là. Người ta ra sức đánh cược mà chưa được gì, còn Tàn Khất chỉ trong chốc lát lại hốt được của hời...

Trong tửu điếm lại một phen xáo động. Mấy gã hán tử la hét không thôi, bởi của cải không cánh mà bay.

Đằng Cát Vân nghiến răng, nghiến lợi nói:

- Diệu Thủ Thần Thâu ư? Ta mà bắt được thì hắn không nuốt được cơm. Món nợ này nhất định không thể bỏ qua.

Một gã la lên:

- Hắn không thể đi xa với số vàng ấy! Chúng ta hãy chia nhau đi tìm, nhất định sẽ tóm được gã.

Nhiều tiếng đồng tình vang lên:

- Phải, phải! Chúng ta mau đi tìm cái tên Quách Tư đó đi...

Thế rồi tửu quán trở nên vắng lặng. Khách giang hồ lần lượt bỏ đi hết.

Nhìn theo bọn họ, Triệu Ngọc Linh không nhịn được cười:

- Bọn người này đi tìm tên trộm con. Tên trộm già thì vẫn thản nhiên an phận.

Lý Bằng không nhịn được, cười lớn:

- Không phải trộm già mà là tổ sư đạo chích đó!

Nét mặt Tàn Khất vẫn tỉnh khô:

- Thiết câu giả tru. Thiết quốc giả hầu (Ăn cắp cái đai lưng thì bị tội. Ăn cắp một nước thì làm vua các chư hầu). Cái đạo lý này các ngươi không hiểu đâu?

Lý Bằng định nói gì nhưng lại thôi. Sắc mặt của hắn thay đổi làm Ngọc Linh cảm thấy lo lắng. Nàng nhìn ra ngoài bỗng giật mình khi thấy hai lão già mặc áo trắng đi vào. Hai lão già này chính là Bạch Y Song Yêu ở Tây Vực. Không ngờ trận chiến của gã họ Trương và Yên Phi lại lôi kéo hai lão bỏ quan ngoại vào tận nơi đây.

Vừa nhìn thấy Lý Bằng, Bạch Mi cười lạnh lẽo:

- Tiểu tử! Oan gia lại gặp nhau. Không ngờ chúng ta lại lắm duyên nợ.

Bạch Phát cũng lạnh lùng nói:

- Ngươi ở đây, còn lão già câu cá đâu?

Ý Bạch Phát muốn biết Đinh Túc có đi theo hay không. Lý Bằng hiểu vậy nhưng vẫn lạnh lùng:

- Đinh lão tiền bối biết các ngươi e sợ nên không đến nơi này. Vã lại lão nhân gia chỉ thích đi câu cá, không hơi sức đâu tranh chấp với kẻ tiểu nhân.

Ánh mắt Bạch Mi lộ hung quang. Lão không ngờ tên tiểu tử này lại to gan như thế. Hôm nay không có Đinh Túc mà hắn chẳng chút lo sợ. Lão nghĩ đến đây thì phát hiện ra Tàn Khất. Nhìn bộ dạng của lão ăn mày Bạch Mi sửng sốt. Mắt lão dừng thật lâu để lục tìm trong trí nhớ xem châu thổ có cao thủ nào kỳ quái như thế không. Lão nghĩ Lý Bằng không ngu ngơ khi chọc giận hai lão. Rồi Bạch Mi phát hiện ra Triệu Ngọc Linh, con gái Kim Sa bang chủ ở đây nhất định lão già họ Triệu cũng có mặt... Như vậy mọi việc đã sáng tỏ. Tên tiểu tử họ Lý nhất định có trợ thủ phía sau. Nếu không, sao hắn dám khinh thị ra mặt.

Bạch Phát vốn gian giảo nên không thích ra tay khi chưa nắm chắc tình hình. Song yêu vốn là hai huynh đệ nên tâm ý tương thông, người này nghĩ gì kẻ kia đều hiểu. Cả hai đều biết, nếu Triệu Nam Sơn có mặt thì không nên sanh sự. Trừ phi hai lão nắm được nhược điểm của đối phương. Nhưng gã tiểu tử này xem trời bằng cái vung. Nếu để hắn ung dung tự tại không phải mất mặt nhị yêu lắm ru.

Càng nghĩ hai lão càng giận cành hông. Nhìn nét mặt lạnh lẽo của tiểu tử họ Lý như coi thiên hạ bằng không.

Bạch Mi rít lên:

- Chẳng lẽ có lão già họ Đinh thì bọn ta phải sợ ư?

Thái độ lão dường như không thể bỏ qua uất hận. Lão nhất định phải cho tiểu tử nhố nhăng này một trận mới được. Và lão ra tay thật... Ngũ trảo của Bạch Mi không nhằm vào Lý Bằng mà nhằm vào kẻ khác. Đó là con gái Triệu Nam Sơn...

Diễn biến này ngoại sự tính toán của Lý Bằng và Tàn Khất. Rõ ràng nhị yêu đang gây sự với Lý Bằng, nhưng đột ngột lại xuất chiêu công kích vào Ngọc Linh.

Mặc dù võ công Triệu Ngọc Linh lúc này rất tinh tiến nhưng vẫn không tránh được độc thủ của Bạch Mi. Nàng chỉ lúng túng tránh được hai chiêu thì huyệt nội quan đã bị khống chế.

Tàn Khất quát lớn một tiếng rồi xuất chưởng đánh nhanh ra. Song yêu hành động rất ăn ý. Lão này vừa đắc thủ thì ngươi kia phóng chưởng ra ngay. Kình lực đôi bên chạm nhau nổ lên vang dội. Bạch Phát kinh hãi nhìn lão ăn mày. Nhưng lão không có thời gian để ngạc nhiên. Mũi kiếm của Lý Bằng như một ánh chớp đâm vào yết hầu lão...

Bạch Mi đang khống chế Ngọc Linh thấy vậy kinh hãi la lên:

- Coi chừng!

Tiếng lão chưa dứt, kiếm Lý Bằng đã biến ra năm thế đều nhằm vào tử huyệt của đối thủ. Bạch Phát cực kỳ kinh sợ. Lão không ngờ truyền nhân của Tích Linh chân nhân quá lợi hại. Kiếm pháp hắn vừa nhanh vừa chuẩn xác khiến lão không có thời gian để phản chiêu. Bạch Phát chỉ còn cách hồi bộ thật nhanh mới mong thoát được hiểm nghèo. Mấy tiếng xoẹt, xoẹt vang lên. Vai và tay Bạch Phát lão yêu đều trúng kiếm.

Bạch Mi đứng bên ngoài nắm giữ Ngọc Linh nên không sao ngăn được. Lão chỉ còn cách đứng nhìn huynh đệ của mình lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.

Bạch Phát không hổ danh là cao thủ trong tà phái. Tuy bất ngờ nhưng thân pháp lão rất tinh tuyệt, vẫn thoát khỏi vòng kiếm quang đang phong tỏa.

Bạch Mi bỗng quát lớn:

- Dừng tay! Nếu không ta sẽ lấy mạng con tiện nhân này.

Kiếm Lý Bằng vừa phóng ra lập tức dừng lại giữa thinh không. Mũi kiếm bất động, cách cổ họng Bạch Phát chỉ hai phân...

Những giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt tái nhợt của song yêu. Hai lão không sao ngờ hoàn cảnh lại nguy kịch như thế! Nếu như tiếng quát Bạch Mi chỉ chậm một chút thì còn đâu cái mạng huynh trưởng.

Bạch Phát kinh sợ nói lắp bắp:

- Chúng ta đi! Có con tiểu nha đầu này không ai làm khó được chúng ta. Hãy bảo Triệu Nam Sơn đem Long Quân Thần Kiếm đến đổi người. Nửa tháng sau nếu không có kiếm lão phải nhặt xác con gái của mình.

Hai lão từ từ lui ra ngoài trước sự bất lực của Lý Bằng và Tàn Khất.

Nhìn Bạch Y Song Yêu ung dung ra đi, Lý Bằng không biết phải làm sao. Hắn có thể liều mạng với hai lão nhưng không thể để Ngọc Linh đi vào chỗ chết...

Tàn Khất là người quyền biến, trước tình cảnh này cũng chịu bó tay. Lão buồn bã nhìn vào đôi mắt Triệu Ngọc Linh:

- Linh nhi! Ngươi hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ cứu ngươi thoát khỏi tay hai lão yêu này.

Ngọc Linh không trả lời lão. Nàng mãi bận nhìn về phía Lý Bằng. Chia tay trong hoàn cảnh như thế này thì ai mong ngày hạnh ngộ. Giang hồ vốn một chữ “sinh tử” gồm chung...

Ánh mắt Triệu Ngọc Linh vô cùng tha thiết:

- Lý huynh hãy nhớ chuyến đi quan ngoại mà tìm...

Câu nói của nàng làm Lý Bằng sửng sốt. Hắn chợt hiểu ra ý nghĩa qua lời nhắn nhủ. Ngày ra quan ngoại bọn họ có qui ước một ám hiệu tìm nhau. Có như vậy giữa thanh sơn hoang vắng mới không thất lạc bằng hữu.

Họ Lý lạnh lùng nói với song yêu:

- Hai lão mà động đến một sợi tóc của nàng thì đừng hòng thoát khỏi tay ta. Cho dù có lên non xuống biển ta cũng theo hai ngươi đến cùng.

Song yêu cùng cười đanh ác. Bạch Mi vẫn giữ chặt cổ tay Triệu Ngọc Linh. Giọng nói lão đầy căm hận:

- Bọn ta sẽ chờ Triệu Nam Sơn ở phía bắc quan ngoại. Nếu không có bảo kiếm Long Quân thì đừng hòng thấy mặt con gái...

Nói đến đây hai lão phóng đi mất dạng.

Tàn Khất rên rỉ:

- Nguy rồi! Thật là nan giải. Chúng ta thật bất cẩn khi đối phó với Bạch Y Song Yêu. Bọn chúng rất quỷ quyệt, làm gì dám chọi thẳng với ai. Bây giờ muốn cứu Linh nhi lại phải đi tìm Long Quân Thần Kiếm. Thanh kiếm quỷ quái ấy hành tung bất minh. Muốn tìm nó lại phải đối đầu với Trịnh Quang Nguyên của Phi Tin môn. Mà khi tìm được nó lại đối phó với Bích Huyết Ma Cung ở quan ngoại. Chúng ta xuất hành nhầm giờ rồi. Toàn gặp những chuyện xui xẻo...

Lý Bằng lòng đầy lo lắng. Những việc mà Tàn Khất nói ra hắn đều hiểu nhưng lực bất tòng tâm. Thời gian nửa tháng quá ngắn ngủi làm sao có thể tìm ra thanh kiếm. Nhưng... nếu không có thì Triệu Ngọc Linh sẽ ra sao? Bây giờ ngoài giải pháp lấy kiếm đổi người, hắn chưa nghĩ ra biện pháp nào khác giải cứu cho nàng...

Tàn Khất rất thông cảm với Lý Bằng, vì bản thân lão cũng rất quý Ngọc Linh. Những ngày truyền thụ võ công cho nàng, lão thấy cuộc đời thêm ý nghĩa. Dù sao đi nữa cuộc sống tiếp diễn vẫn phải có sự kế thừa kia mà…