← Quay lại trang sách

Chương: 37 LẶN LỘI VÌ MỘT CHỮ TÌNH

Cao Phong vô cùng thất vọng khi không tìm được Bạch Vân Tiên Tử. Khi hắn đến nơi được chỉ dẫn, nàng đã không còn ở đó. Có thể nàng cũng vội vã lẫn tránh người của Phi Tin môn đang truy đuổi ráo riết. Cao Phong hiểu, nếu để nàng đơn thân lưu lạc giang hồ là rất nguy hiểm. Bởi hiện nay Lâm Gia Hân không có cỗ xe để che chở cho mình. Nàng không thể đem võ công độc môn ra đánh nhau với kẻ địch.

Nguyên tiêu đã cận kề. Bạch Vân Tiên Tử nhất định sẽ đến dự khán cuộc chiến giữa Trương Chí và Yên Phi. Tin tức giang hồ truyền đi rất nhanh. Ngày diễn ra trận đấu giang hồ sẽ rất huyên náo.

Hắn nghĩ đến đây liền bỏ đi thẳng, không trở về thạch động từ biệt Lý Bằng và Tàn Khất. Mà từ biệt có ý nghĩa gì khi hai người sẽ đến Hắc Phong Lĩnh. Lúc ấy nhất định mọi người sẽ gặp lại nhau...

Cao Phong đi trên đường và chứng kiến rất nhiều kiếm khách giang hồ hướng về đỉnh Hắc Phong. Hắn cũng muốn chứng kiến trận đấu, nhưng việc tìm kiếm Bạch Vân Tiên Tử lại quan trọng hơn. Trịnh Quang Nguyên đã lệnh cho thuộc hạ truy sát Lâm Gia Hân. Nếu Cao Phong không tìm được nàng thì nguy cơ trùng trùng còn theo mãi cô gái mình yêu...

Bụi đường bốc lên từ vó tuấn mã dính đầy lên mái tóc Cao Phong. Những tháng ngày bôn ba làm râu tóc hắn xồm xoàm như người huynh đệ Tàn Khất. Nhìn hắn, những ai từng gặp cũng không nhận ra. Gương mặt tuấn tú sạm đi trong cái nắng gay gắt của những buổi trưa nồng. Quần áo lếch thếch đã đổ màu như mỡ gà. Chung quy con người hắn đã biến dạng đến không ngờ. Trông thiểu não với nỗi buồn vô hạn...

Phía trước có một quán nước ven đường. Căn quán sơ sài vắng ngắt, rất hợp với Cao Phong. Bây giờ hắn không thích những chỗ đông người. Những nơi ấy rình rập bao chuyện thị phi. Mà trong hắn chuyện thị phi đã quá nhiều, còn hơi sức đâu để châu đầu vào thế sự...

Hắn ngồi đó với bao tâm sự chất chứa trong lòng. Sự trầm tư của hắn khiến chủ quán không dám bắt chuyện. Lão chủ không thích bắt chuyện hay ghê sợ con người hắn cũng không chừng. Thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng vào Cao Phong ra vẻ tò mò, xen chút hiếu kỳ. Có khi lão đang tự hỏi: con người ngồi kia liệu có đủ tiền thanh toán cho một bát trà...

Có mấy người bước vào quán nhưng Cao Phong không buồn ngẩn đầu lên. Hắn chỉ biết mỗi mình là đã ngán ngẩm quá rồi.

Sáu người bước vào là cao thủ trong võ lâm. Trông binh khí của họ là đủ biết. Kiếm, chùy đồng, mâu, đoản đao, thiết sách... gồm đủ. Những kẻ này chắc đến để xem trận chiến trên đỉnh Hắc Phong. Đông người hay cậy khỏe. Bọn chúng oang oang nói chuyện với nhau về trận đánh sắp diễn ra.

Ồn ào, sôi nổi vốn dễ gây chú ý cho người khác. Nhưng cái gã ngồi bên làm bọn chúng cụt hứng. Hắn ngồi đó bất cần đời hay tai bị điếc. Người ta la lối bên tai, hắn vẫn không buồn chú ý.

Thái độ Cao Phong khiến bọn chúng nổi giận.

Một tên nói kháy:

- Trời nắng có khi làm cho con người lảng tai. Cái gã ngồi bên, xem ra không nghe thấy gì cả. Bọn ta nói cả nửa ngày cũng không thấy hắn nhúc nhích. Các người thử nghĩ xem, tai hắn có chỗ dụng hay không?

Một tên cười hô hố:

- Không phải hắn lảng tai hay điếc, mà chỉ muốn làm cao thôi!

Có tiếng cười phụ họa:

- Làm sao ngươi biết hắn không bị điếc?

- Dễ thôi! Chúng ta cứ hỏi là biết ngay mà. Này tên kia! Ngươi bị lảng tai có phải không?

Cả bọn cười ầm lên khi phát hiện có nơi để trêu chọc.

- Trông kìa! Hắn bị điếc thật mà. Bị điếc thì làm sao nghe câu hỏi của người khác.

Tên nói trước làm ra vẻ tức giận:

- Hắn không nghe thấy không có nghĩa là mất phản xạ. Để ta đến đó thử một chút sẽ tỏ tường ngay thôi.

Gã nói xong liền bước đến cạnh Cao Phong, dùng tay vỗ lên vai hắn. Gã vỗ liên tục mấy cái mà Cao Phong vẫn bất động.

Cả bọn ngồi bên liền biến sắc. Mấy cái vỗ vừa rồi vốn chứa đầy nội lực. Thế mà tên ngồi kia không hề hấn gì. Vai hắn không rung. Mắt không hề chớp. Bao nhiêu đó đủ nói lên công phu hàm dưỡng không phải tầm thường.

Những tên đi chung biết gặp phải cao thủ, vội vàng đứng dậy. Bọn chúng vừa đứng lên binh khi đã ở trong tay. Không nói không rằng cả bọn đều xuất chiêu vào Cao Phong. Chiêu thức vừa phóng ra đã không thấy Cao Phong đâu nữa...

Cao Phong di bộ rất nhanh mặc dù tư thế rất bất lợi. Hắn đang ngồi nhưng người lại tuột ra phía sau như có ai kéo đi. Thông thường các cao thủ về võ học sẽ sử cước trình lùi ra sau. Nhưng Cao Phong không chọn cách đó. Hắn đẩy tay lên thành ghế, sử kình rất tinh tế như có mắt ở phía sau, trong chớp mắt đã cách xa chỗ ngồi hơn mười bước chân.

Những gã hán tử cùng quát lên rồi lướt theo đối thủ. Bọn chúng chọn cách lấy đông thắng ít, bởi biết mình không bằng người.

Mắt Cao Phong không hề nhìn vào đối thủ. Bộ pháp hắn lại chuyển về phía trước. Tất cả chiêu thức của địch nhân đều rơi lại phía sau. Tả thủ Cao Phong lập tức chộp vào tên gần nhất rồi hất lên. Chỉ thấy bóng người lay động rồi nhiều tiếng la thất thanh vang lên. Tên bị tóm, cả người bị hất tung lên rồi ngã đè lên binh khí của đồng bọn. Khi bọn chúng hoàn hồn thì trà quán đã không còn ai...

Những ánh mắt khiếp đảm cùng nhìn vào nhau. Bọn chúng biết đối thủ vốn dung tình, nếu không cả bọn đã gặp họa sát thân...

Cao Phong bỏ đi nhưng nỗi buồn bực vẫn không rời. Hắn muốn yên tĩnh nhưng nghịch cảnh vẫn bám theo không chịu buông tha. Quang lộ không được thì đành chọn tiểu lộ vậy! Hắn hướng vào con đường đất và bắt đầu phi người như tên bắn. Từ đây lên đỉnh Hắc Phong không mấy xa. Cao Phong nghĩ, hắn sẽ đến đấy trước lúc hoàng hôn.

Thuật di hình của Cao Phong rất tuyệt. Hắn đi suốt mấy canh giờ mà hơi thở vẫn không đổi. Địa hình ở Hắc Phong rất phức tạp. Có lúc hắn phải vọt người lên những vách đá cheo leo mà đi. Gặp những khe núi hun hút phải phóng người qua mới tiến lên được. Cứ như thế đến lúc hoàng hôn hắn đã an nhiên bên một dốc núi, cách đỉnh khoảng non dặm. Nếu như đi bằng quang lộ người ta có thể cưỡi ngựa đến được nơi này. Nhưng Cao Phong lại theo một hướng khác để lên núi nên gặp rất nhiều khó khăn. Hắn đến trước ngày quyết đấu với mong mỏi tìm được Bạch Vân Tiên Tử. Nàng vốn là chủ nhân cỗ xe thì không thể nào vắng mặt trong trận đánh nổi tiếng của Trương Chí. Nghĩ vậy hắn bắt đầu tiến vào những ngõ ngách trong núi Hắc Phong, với hy vọng tìm được chiếc hắc xa nổi tiếng trong thiên hạ. Loay hoay một lúc Cao Phong bắt đầu thất vọng. Núi non chập chùng vắng lặng. Chỉ có tiếng kêu của độc điểu tìm nơi cư trú. Bóng dáng con người chỉ độc một mình hắn...

Tựa lưng vào vách núi, Cao Phong liên tưởng đến những điều kỳ bí về đỉnh Hắc Phong. Giới giang hồ không phải ai ai cũng dám đến nơi đây. Những kẻ to gan thường tìm đến Hắc Phong với mục đích truy tầm thảo dược quý hiếm. Nhưng người đến thì có, trở về lại không. Từ đó giang hồ truyền miệng với nhau câu nói:

Hắc Phong đi dễ khó về

Qua truông mạng bỏ phu thê chia lìa...

Tọa lạc tại một địa hình hoang vắng nên nhiều loại cây cực quý lại sinh trưởng trên đỉnh Hắc Phong. Cũng đúng thôi! Bởi ở đâu có bóng dáng con người thì làm gì có chỗ cho vật trân quý. Thú quý người ta cũng giết. Cây hiếm con người cũng đẵn. Tất cả nhằm phục vụ cho lợi ích bản thân kia mà...

Cho nên dù Hắc Phong nguy hiểm, thỉnh thoảng vẫn có kẻ lần vào với mong muốn tìm được vật báu. Hoặc ít ra trong tay sẽ có loại dược liệu cực quý để buôn bán tư lời. Cuối cùng điều mà người giang hồ ai nghe cũng sáng mắt: Đó là võ công tuyệt kỹ của nhiều bậc tiền bối đều được cất giấu tại đây. Không hiểu những truyền thuyết này hư thật như thế nào mà ít lâu lại có kẻ liều mạng đi vào núi. Và người vào thì cứ vào, người trở lại vẫn không thấy...

Giữa khuya Cao Phong chợt nghe một tiếng hú lồng lộng. Tiếng hú không cao, nhưng âm vang làm người ta kinh ngạc. Đêm khuya thanh vắng, âm thanh của tiếng hú giống như sói tru. Nghe tiếng vọng ai cũng nổi da gà, ớn lạnh.

Cao Phong đang gà gật bỗng tỉnh người ra. Hắn biết nơi đây không phải chỗ yên nghỉ. Không phải vô cớ mà người giang hồ thêu dệt những câu chuyện hoang đường về ngọn núi này...

Trăng rất sáng. Sao trên trời lung linh như những ánh mắt biết nói. Cao Phong cũng hơi ớn lạnh khi nghĩ đến những truyền thuyết xung quanh ngọn núi. Nhưng hắn vốn can đảm, chuyện thêu dệt mà chưa tận mắt chứng kiến vẫn không tin. Vì vậy tiếng hú cất lên giữa khung cảnh hoang vắng vẫn không làm cho hắn khiếp đảm.

Nhưng sự can đảm chỉ thuộc về tinh thần. Nó sẽ thay đổi khi người ta chứng kiến những gì xảy ra. Và Cao Phong chợt rùng mình khi phát hiện một bóng đen lướt lên đỉnh Hắc Phong với tốc độ thật kinh hoàng. Từ xa nhìn về phía ấy, hắn nghĩ mình hoa mắt. Trên võ lâm hiện nay muốn tìm một người có thuật di hình như thế quả là rất hiếm.

Cái bóng lướt lên núi Hắc Phong như một trò tiêu khiển, không chút tốn sức. Bóng người nhô lên hụp xuống mấy cái đã thấy hiện thân trên đỉnh.

Cao Phong không bỏ lỡ dịp may khi có dịp tiếp cận với nhân vật kỳ bí này. Hắn là người giang hồ sao lại hoảng sợ trước người giang hồ. Rõ ràng đây là con người bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Võ công của kẻ lạ thì không cần phải nói, rất tuyệt. Nếu không có bản lĩnh kinh thiên, mấy ai dám đơn thân độc mã đến đây.

Không nghĩ ngợi nhiều, Cao Phong lập tức bám theo kẻ ấy. Hắn vượt lên mấy trăm bước thì phát hiện trước mặt có một khoảng đất rất bằng phẳng. Kẻ lạ đến đây thì dừng bước. Lúc này mặt người lạ hướng vào phía ánh trăng nên Cao Phong nhìn thấy rất rõ. Đấy là một lão già tóc trắng như cước. Người này tuổi rất cao, có khi hơn cả ba vị tam tăng của Giác Ngạn Thiền Lâm.

Lão già tựa vào vách đá. Ánh mắt hướng xuống núi như chờ đợi ai. Không bao lâu dưới chân núi lại có người phi hành lên. Lần này cũng là một lão già, nhưng Cao Phong phát hiện đó là Yên Phi. Sự xuất hiện của lão làm Cao Phong chú ý. Trận chiến sắp khai diễn, giờ này lão còn tương hội với ai đây?

Theo lẽ thường, trước ngày quyết đấu kiếm khách phải tĩnh tâm điều dưỡng. Ít ai để ngoại cảnh phân tâm làm ảnh hưởng đến tinh thần của mình. Vậy việc Yên Phi đến đây nhất định rất hệ trọng. Có khi lại liên quan đến trận đấu cũng nên. Nghĩ đến đây Cao Phong thận trọng nép người vào khe đá, có ý nghe lén câu chuyện của hai người.

Lão già tóc bạc cất tiếng nói. Giọng lão vừa vang lên Cao Phong đã giật mình. Tiếng nói tuy không lớn nhưng âm thanh lại chấn động đến tai người.

- Ta nghe Trịnh sư điệt nói, ngươi vì trận quyết đấu với truyền nhân Mạc Tiếu Thiên mà muốn mượn Long Quân thần kiếm?

Yên Phi ra vẻ rất tôn trọng lão già:

- Đúng vậy! Tại hạ từ trung nguyên sang đây với mục đích tìm Tam Tuyệt Túy Tiên để rửa mối hận cho tiền nhân. Nhưng đến châu thổ thì tông tích người này không sao tìm thấy. Cách đây mấy tháng tình cờ gặp truyền nhân của Mạc Tiếu Thiên nên có ước hẹn quyết đấu tại đây. Nhưng nếu nói về võ học hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không thể nắm chắc phần thắng được. Vì vậy tại hạ có ý muốn mượn Long Quân thần kiếm để cầu thắng. Nếu như Trịnh bang chủ cho thỏa ý nguyện thì Thiên Sơn phái sẽ trợ giúp Phi Tin môn thống nhất châu thổ. Xem như tại hạ đã trả ơn mượm kiếm bằng việc ra tay tương trợ cho bổn phái vậy...

Lão già tóc bạc nghe nói liền cười lên sang sảng:

- Ta nghe khẩu khí của ngươi lại kém xa hai người huynh đệ mình. Mặc dù Phi Tin môn rất muốn đứng đầu võ lâm, nhưng để đạt mục đích cũng không thể giúp người ngoài dùng thần kiếm đánh bại truyền nhân Mạc Tiếu Thiên. Nếu như việc này lọt ra ngoài còn đâu thanh oai của châu thổ. Tam Kiếm của châu thổ có rất nhiều người muốn thách đấu. Nhưng thắng người phải bằng thực lực bản thân, không thể mượn lợi kiếm để cầu thắng trong việc ấn chứng võ học. Ngay như Trịnh sư điệt có tham vọng đánh bại Tam Kiếm vẫn muốn dựa vào sức của chính mình. Để đạt mục đích, hắn cũng chưa muốn lấy Long Quân thần kiếm làm vật áp đảo quần hùng...

Yên Phi nghe đến đây liền cười khùng khục:

- Nếu không dùng thần kiếm để tranh thắng, tại sao hắn lại cất công chiếm đoạt thanh kiếm làm gì?

Lão già nói:

- Điều này liên quan đến võ học của Trịnh sư điệt. Bởi Thanh Bích cương khí mà hắn luyện tập chỉ có Long Quân thần kiếm mới khắc chế được. Vì vậy muốn bảo toàn cục diện, hắn phải đoạt lấy thanh kiếm để trừ họa cho bản thân.

Yên Phi lại cười khẩy:

- Không lẽ không có Long Quân thần kiếm, giang hồ không ai đánh bại được Trịnh bang chủ ư? Tại hạ thật không tin điều đó! Sợ đây chỉ là cái cớ để Phi Tin môn gồm thâu thiên hạ một cách danh chính ngôn thuận mà thôi.

Ánh mắt lão già lấp lánh tinh quang:

- Thiên hạ là của chung. Ai có khả năng đều muốn nắm nó trong tay. Người ta chiếm thiên hạ bằng nhiều cách, nhưng nói gì đi nữa cũng là muốn đứng đầu thiên hạ. Phi Tin môn không giấu tham vọng của mình, còn những môn phái khác thì chưa lộ ý định. Chung qui không có Phi Tin môn cũng có kẻ khác làm thay vậy.

Yên Phi cố giữ giọng ôn hòa:

- Trịnh bang chủ muốn đứng đầu thiên hạ phải có sự trợ giúp của nhiều người. Cho ta mượn thanh kiếm không phải đã có thêm một người đứng về phía mình ư?

Tiếng lão già vang lên giữa thinh không vắng vẻ như oan hồn lạc mộ:

- Thanh kiếm Long Quân hiện ở đây! Nhưng ta không thể cho ngươi mang nó đi. Trong cuộc chiến phân định võ học giữa trung nguyên và châu thổ, Phi Tin môn không thể tạo ưu thế cho bên nào cả. Trịnh sư điệt có thể nhún nhường với ngươi, nhưng trưởng lão của bổn phái lại không tán thành chuyện này.

Câu chuyện hai lão già khiến Cao Phong càng nghe càng kinh dị. Hắn vốn không ngờ Yên Phi muốn dùng Long Quân thần kiếm đả bại Trương Chí. Cũng không ngờ tiến bối Phi Tin môn lại có thái độ rất cương quyết trước thỉnh cầu của đại trưởng lão phái Thiên Sơn. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi! Biết đâu khi đã có kiếm, lão lại trở mặt mang nó về trung nguyên thì sao? Vả lại thanh kiếm vốn là khắc tinh võ học của Trịnh Quang Nguyên. Làm sao lão dám đem sinh mạng trao vào tay đối thủ được.

Yên Phi có vẻ nôn nóng trước thái độ lão già. Bây giờ muốn đạt được mục đích đành phải liều một phen...

Lão già tóc bạc với tay lấy từ trong vách đá ra một thanh kiếm. Đấy chính là Long Quân thần kiếm thất lạc bấy lâu nay. Nhìn sắc mặt Yên Phi, lão hiểu ngay ý định của đối phương.

- Ngươi thật sự muốn có thanh kiếm này ư? Chỉ cần ngươi đỡ được ba chiêu của ta thì có thể lấy nó đi đâu tùy ý. Bản lĩnh không đủ, có kiếm cũng vô ích mà thôi...

Yên Phi mừng rỡ ra mặt. Lão nói lớn:

- Được! Ta cũng muốn biết qua võ học của trưởng lão. Như thế cũng công bằng khi lấy võ học để phân định...

Yên Phi nói xong liền ngưng thần chuẩn bị ra chiêu.

Sắc mặt lão già tóc bạc rất bình thản. Lão rất tự tin trước trận đấu.

Lúc này thanh kiếm Long Quân được dựng sát vào vách núi. Cao Phong nhìn nó trong lòng cực kỳ hồi hộp. Hai lão già chuẩn bị đấu với nhau. Đây chính là thời cơ cực tốt để đoạt lấy thanh kiếm. Hắn biết nếu không mạo hiểm thì thanh bảo kiếm có khả năng biến mất vĩnh viễn trên giang hồ...

Yên Phi vừa ra chiêu cũng là lúc Cao Phong hành động. Hắn phi người không một tiếng động đến bên thanh kiếm. Không ngờ thân thủ lão già cực kỳ nhanh. Trước biến cố bất ngờ mà lão vẫn ứng biến cực tốt. Cao Phong vừa cầm được thanh kiếm thì trảo thủ của lão đã chộp vào vai hắn. Không chút chậm trễ, vai Cao Phong liền trầm xuống để tránh thế đánh. Nhưng hắn vừa tránh thoát được chiêu này thì Yên Phi cũng ra tay. Lão ta xuất chưởng đánh vào lưng hắn rất mạnh.

Tình thế rất nguy kịch. Nếu Cao Phong không xử lý nhanh, hai lão già sẽ liên thủ đối phó với hắn. Lúc đó thì dù có mọc cánh cũng khó lòng thoát được...

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cao Phong liền hất thanh kiếm ra sau. Mũi kiếm Long Quân vừa đưa ra đã thấy Yên Phi hồi bộ. Lão không dám dùng tay chống với lợi kiếm.

Lão già tóc bạc tức giận quát lớn:

- Tên tiểu quỷ thật to gan!

Tiếng lão chưa dứt kình phong đã nổi lên dữ dội.

Trước mặt Cao Phong là vách vực. Tả hữu, sau lưng, đều có bóng chưởng của hai cao thủ tuyệt đỉnh. Hắn biết mình nguy mất nên đâm liều. Không cần nghĩ ngợi liền phóng thẳng xuống vực sâu...

Tiếng quát tháo của hai lão già bị gió rít bên tai át hẳn. Nhưng Cao Phong cần chi để ý đến điều ấy. Cái mà hắn cần là làm sao hãm được đà rơi. Nếu không làm được điều này, thân thể hắn sẽ nát tan dưới đáy vực sâu muôn trượng...

Rơi xuống mấy mươi xích Cao Phong mới hiểu hết tình thế nan giải của mình. Vách núi trơn tuột, không có chỗ nào để bám víu. Hắn ngó quanh cũng không thấy bất cứ loài dây leo nào. Cái chết bắt đầu ám ảnh tâm trí Cao Phong. Bây giờ trừ phi có ai đó túm lấy hắn để giữ lại thì không còn cách nào khác...

Đang rơi, bất chợt một phiến đá nhô ra va vào thanh Long Quân thần kiếm. Tiếng va chạm rất khẽ làm Cao Phong mừng rỡ reo lên. Hắn tự nguyền rủa bản thân khi quên phức thanh bảo kiếm có thể chém sắc như chém bùn. Không chút chậm trễ hắn phóng thẳng mũi kiếm vào vách núi.

Kiếm Long Quân quả là vật chí bảo của võ lâm. Mặc dù Cao Phong chưa vận kình hết sức vẫn đủ để thanh kiếm cắm sâu vào vách đá. Sức nặng và lực rơi quá nhanh khiến thanh kiếm cắt một đường thật dài vào vách đá, đến lúc dừng hẳn mới thôi. Thở ra một hơi dài khoan khoái, Cao Phong thấy cuộc đời quả thật còn đoái thương đến mình. Chỉ chậm một tích tắc nữa thôi thì hắn đã tan xác dưới đáy vực...

Bây giờ một tình huống khác lại như cười cợt hắn. Thân hình vẫn treo lơ lửng giữa lưng trời thì chưa thể gọi là thoát chết. Hắn đã rơi xuống qua xa, không thể phi người lên được nữa. Cách duy nhất lúc này là tiếp tục... rơi xuống. Và hắn làm thật. Thanh kiếm vừa rút ra, Cao Phong lại tiếp tục rơi xuống...

Lần này rơi khoảng hai mươi xích Cao Phong đã phóng kiếm vào núi để giữ người lại... Cứ như vậy đôi ba lần thì chân hắn đã chạm đất.

Nhìn lên đỉnh núi cao vạn trượng Cao Phong bỗng rùng mình. Tự nhiên hắn thấy yêu thích thanh kiếm Long Quân vô hạn. Bởi chính nó vừa cứu cái mạng tưởng như đã bỏ đi của hắn...

Vừa mừng rỡ vì thoát chết, Cao Phong chợt nghe có tiếng nói vang bên tai:

- Ngươi quả là may mắn! Rơi từ trên đó xuống mà vẫn thoát chết...

Cao Phong sững người ra khi nghe giọng nói. Tiếng nói khá quen thuộc nhưng hoàn cảnh lại làm hắn không tin. Quay người lại Cao Phong thấy Trương Chí đang nhìn mình với đôi mắt rất bình thản. Gã đứng đấy từ lúc nào Cao Phong không hề hay biết. Có thể khi biết mình thoát chết hắn quá mừng nên không cảnh giác đến xung quanh.

Sắc mặt gã đánh xe lạnh lùng như người chết. Gã như không có cảm xúc khi bắt gặp Cao Phong trong hoàn cảnh như thế này.

Cao Phong biết Trương Chí có tính tình rất lạnh nhạt. Đối với gã mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra... và có hay không xảy ra cũng là bình thường...

Ngày gặp Trương Chí tại tửu lâu, Cao Phong biết gã chỉ quan tâm đến kiếm thuật và... Lâm Gia Hân mà thôi...

- Ngươi đang mừng vì ta thoát chết hay tiếc là ta chưa chết?

- Có khác gì đâu! - Trương Chí vẫn lạnh nhạt khi nói - Ta và ngươi vốn chưa từng là bằng hữu. Sống hay chết có quan hệ gì đến ta?

Cao Phong cười lớn:

- Chết và sống mà ngươi không phân biệt ư? Chết thì không nói được. Còn sống thì biết đâu ta lại có chuyện kể cho ngươi nghe.

Trương Chí cười nhạt:

- Ta không hứng thú với những chuyện chẳng liên quan đến mình.

- Sao ngươi biết là không liên quan? Giang hồ mấy hôm nay nóng lên vì trận đấu của ngươi với Yên Phi...

Gã đánh xe cắt ngang lời nói Cao Phong:

- Và ngươi đến đây vì việc ấy? Ngươi muốn chứng kiến cảnh hai cao thủ tranh hùng với chút hư danh!

Cao Phong cảm thấy khó chịu khi nghe lời lẽ khô khốc của Trương Chí. Hắn biết gã có liên quan mật thiết với Lâm Gia Hân nên cố dịu giọng:

- Nếu ngươi cho là hư danh thì còn đấu với đại trưởng lão phái Thiên Sơn làm gì?

- Ta không đấu vì danh tiếng. Trận đấu giữa ta và lão là không thể tránh được. Hôm nay không đấu thì một ngày nào đó lão cũng tìm đến ta. Bởi trước sau ta vẫn là truyền nhân của một người quá nổi danh. Một ngày nào đó khi ngươi gánh trên vai ánh hào quang của tiền nhân, sẽ có vô vàn chuyện thị phi ập đến. Lúc ấy có muốn tránh đi cũng không được...

Cao Phong chợt thở dài:

- Ngươi nói nghe rất đúng! Nhưng nếu ngươi đả bại được Yên Phi cũng có kẻ khác đến thách đấu. Không lẽ cả cuộc đời của kẻ cầm kiếm là đi đánh nhau?

- Đúng vậy! Tranh đấu hơn thua hay tỷ thí võ học đều là đánh nhau cả thôi. Ngươi không thể phó mặc số phận mình vào một trận đấu ấn chứng võ học. Nếu ngươi thật sự bại trong trận đấu thì đối thủ có nương tay không? Đó là chưa nói đến, nếu ngươi thắng nhất định sẽ chuốt lấy oán hờn từ kẻ bại trận. Vì vậy “võ” và “đạo” vốn là hai chuyện khó gắn vào nhau. Cho nên nói đến “võ đạo” cũng chỉ là cái đích con người ước ao tận hiểu, nhưng không sao vươn đến được...

Cao Phong chua chát nói:

- Vì vậy người thật sự hiểu được võ đạo quá hiếm. Và hiểu được kiếm đạo lại càng không mong...

Ánh mắt gã họ Trương lấp lánh tia sáng:

- Nếu thật sự có người như vậy thì thiên hạ lại hoan hỉ tìm đến... tỷ kiếm...

Cao Phong sững sờ khi nghe câu nói. Hắn chán nản khi nghĩ mình càng ngày càng lún sâu vào vòng xoáy của giang hồ. Người giang hồ vốn thân bất vô kỷ kia mà...

Ánh mắt vô cảm của gã họ Trương nhìn đăm đăm vào Cao Phong. Gã biết một khi Lâm Gia Hân kết bạn với Cao Phong thì hắn không phải tầm thường. Nhìn thân thủ hắn lúc rơi xuống núi rất nhẹ nhàng, sắc mặt không đổi. Bao nhiêu đó cũng nói lên công phu hàm dưỡng đã đạt đến chỗ tinh thâm.

Cao Phong ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi lên tiếng:

- Ta đang giữ Long Quân thần kiếm. Ngươi có muốn dùng nó cho trận đấu ngày mai không?

Trương Chí bình thản lắc đầu:

- Ta không thích dùng lợi kiếm. Cao thủ kiếm thuật không bao giờ ỷ vào binh khí. Binh khí chỉ tạo thêm oai lực, nhưng không nâng cao sự biến hóa của chiêu thức. Kẻ nào dựa vào lợi kiếm thì chưa thật sự tin tưởng vào võ học của mình.

Cao Phong la lên:

- Nhưng nếu Yên Phi lấy Long Quân thần kiếm đối phó với ngươi thì sao?

Trương Chí vẫn lạnh lùng:

- Nếu thất bại, lão ta không còn chỗ đứng trong giang hồ. Long Quân thần kiếm không phải là yếu tố quyết định thắng bại trong cuộc chiến ngày mai.

Cao Phong thấy gã nói có lý. Nếu quá dựa vào bảo kiếm, người ta khó có thể phát huy hết oai lực của kiếm chiêu. Và biết đâu Long Quân thần kiếm lại khiến cho người sử dụng thêm khinh địch mà chuốt lấy thất bại...

Nghĩ đến đây hắn chợt than thở:

- Ngươi tự tin như vậy nhưng biết đâu đối thủ lại khác. Binh bất yếm trá. Người ta sẽ sử dụng bất cứ thế mạnh nào để có một chiến thắng trước truyền nhân của Mạc Tiếu Thiên tiền bối...

Tiếng cười sắc lạnh của Trương Chí vang lên:

- Lão ta càng tìm cách thắng ta, chứng tỏ lão chưa tin vào chính mình. Cao thủ hiểu kiếm đạo, phải giữ thân tâm thanh tĩnh trước trận đấu. Ta không quan tâm tới những điều mà lão chủ tâm cầu thắng.

Nhìn gương mặt xấu xí của gã đánh xe, Cao Phong chợt thấy cảm phục. Nếu đem dung nhan mà sánh với thiên hạ thì gã không bằng ai. Nhưng lấy khí phách mà đo thì Trương Chí hơn hẳn nhiều người. Đó phải chăng là tính cách đích thực của một kiếm khách cần phải có.

Trăng đã chếch bóng. Hai người mãi đàm đạo mà quên mất thời gian trôi qua lúc nào không hay. Không ai trong hai người phát hiện ra một bóng người phi xuống rất nhanh từ đỉnh Hắc Phong. Người này thân thủ cực kỳ xảo diệu, mới đó mà đã cách Cao Phong và Trương Chí khoảng trăm bước.

Trương Chí rất tinh nhạy. Gã đã phát hiện ra kẻ lạ nhưng sắc mặt vẫn không đổi. Vẻ lạnh nhạt của hắn thật có một không hai.

Khi Cao Phong biết có người đến liền giật mình. Hắn nghĩ lão già tóc bạc và Yên Phi khó bỏ qua chuyện vừa xảy ra. Hai lão nhất định sẽ theo dấu hắn cho đến khi thấy xác mới thôi...

Từ xa đã vang đến tiếng cười lạnh lẽo của Yên Phi. Âm vang tiếng cười chưa lắng xuống đã thấy lão hiện thân trước mặt Cao Phong và Trương Chí. Cạnh Yên Phi là lão già tóc bạc, một trong ba trưởng lão Phi Tin môn...