- 8 -
Goldmund lang thang đã nhiều ngày, ít khi y ở hai đêm lại một nơi, đến đâu y cũng được đàn bà thèm muốn và ban ơn huệ cho y, người y đã sạm nắng, gầy om đi vì đi nhiều và ăn ít. Biết bao đàn bà đã bỏ y đi vào lúc tang tảng sáng—nhiều cô ứa nước mắt khóc — đã hơn một lần anh tự hỏi: Tại sao không có người nào ở lại với mình? Tại sao họ yêu mình, họ trốn chồng đến hưởng với ta một đêm tình ái, họ lại vội vàng về với chồng mà thường khi chịu để chồng đánh đập? Không có người nào thành thực đòi ở lại, không có người nào xin đi theo y, vì tình mà sẵn sàng chia xẻ với y những vui buồn của cuộc đời nay đây mai đó. Thực ra chưa bao giờ y đề nghị với ai như thế, chưa bao giờ gợi ý cho ai; khi y tự vấn tâm, y hiểu rõ rằng y yêu mến tự do của y, y không còn nhớ đến một người nào mình đã yêu khi y ôm người khác trong tay. Nhưng y cũng thấy kỳ dị và hơi buồn rằng bao giờ ái tình cũng là cái gì thoáng qua, đối với đàn bà cũng như đối với chính mình, chán ghét họ cũng chẳng cần phải nhiều thì giờ hơn say mê họ. Có thật như vậy không? Có phải xưa nay và ở đâu cũng thế chăng? Hay là tại lỗi ở y? Có phải đàn bà thấy y đẹp trai, tìm đến với y là không muốn có sự thân mật nào khác cuộc cọ xát xác thịt ngắn ngủn và câm lặng trong đống rơm hay đống rêu đất? Có phải tại y là kẻ giang hồ mà người sống định cư thấy mình rung động vì kiếp sống của những kẻ vô gia đình? Hay là chỉ tại cá nhân y, tại đàn bà thèm muốn được ghì chặt y vào trái tim mình như một con búp bê đẹp, rồi lại trở về với chồng dù rằng về nhà bị chồng đánh? Y không biết.
Y không chán tìm hiểu về đàn bà. Y chỉ ham những cô gái son trẻ chưa chồng và không biết gì cả; y yêu mê mẫn những cô gái ấy. Nhưng thường thường những đứa con yêu ấy khó mà bén mảng đến nơi được, vì họ rụt rè và người ta canh gác cẩn thận. Y cũng muốn thêm kinh nghiệm với đàn bà có chồng. Trong số những người đàn bà ấy y nhớ được một vài điều: cử chỉ của họ, cách hôn hít độc đáo của họ, cách làm ái tình đặt biệt, lề lối riêng để ưng thuận hay chống cự. Goldmund đối phó với trường hợp nào cũng được, y mềm dẻo và thèm khát như một đứa trẻ, có tài quyến rũ đủ mọi mặt, chính vì thế mà tài quyến rũ của y thật là tuyệt diệu. Nếu chỉ có đẹp trai thôi thì y không đủ để chiếm đoạt đàn bà dễ dàng thế, y có một thứ ngây thơ con trẻ, một thứ thụ động; một thứ hiếu kỳ trong phút say sưa tình dục để tuyệt đối nghe theo tất cả sự đòi hỏi của người đàn bà. Bên cạnh người tình y xử sự đúng như người mà họ mong ước và mơ tưởng, chính y cũng không biết y làm được như vậy, đối với người này y mềm mỏng và kiên trì, đối với người kia y lại mạnh bạo và hối thúc, ngày hôm nay y ngờ nghệch như đứa trẻ lần thứ nhất nằm với bạn gái, ngày mai, y là người đã lõi đời và thành thạo. Y sẵn sàng để lăn mình vào cuộc truy hoan, để cười cợt hay thở than, để e lệ hay trơ trẽn. Y không làm cái gì mà đàn bà không muốn, cái gì mà đàn bà không khêu gợi cho y. Chính cái đó là cái mà đàn bà tinh mắt một chút đã đánh hơi thấy ngay, chính cái đó làm cho y là người tình được họ sủng ái.
Nhưng y vẫn học thêm kinh nghiệm. Không những y học đủ mọi cách làm ái tình, mọi mặt của ái tình, không những y rút tỉa kinh nghiệm của người yêu, y còn học cách nhận định, linh cảm lần mò, đánh hơi đàn bà trong mọi vẻ khác biệt của họ; tai y rất thính, học được cách hiểu thấu, muôn vẻ của giọng nói, chỉ nghe tiếng nói cũng đoán thật đúng bản chất và nhiệt độ ái tình của rất nhiều đàn bà. Y ngắm nhìn một khuôn mặt trên cổ áo, một cái trán lộ ra trong mái tóc với muôn ngàn vẻ khác nhau, một cái xương đầu gối có thể chuyển động với dáng dấp uyển chuyển khác nhau, ngắm nhìn như vậy, mỗi lần y lại thấy một niềm hoan lạc luôn luôn đổi mới, Trong đêm tối, y nhắm mắt, lấy tay sờ nắm dịu dàng để học cách phân biệt các loại tóc của đàn bà, các loại da thịt, các loại lông măng. Chẳng bao lâu y nhận thấy đó là ý nghĩa của kiếp sống giang hồ, y chuyền từ người đàn bà này sang người đàn bà khác để có thể lấy thực nghiệm mà luyện khiếu nhận định và phân biệt mỗi ngày một điêu luyện thêm, đầy đủ thêm, sâu sắc thêm. Có lẽ đó là số mệnh của y, số mệnh thực nghiệm đàn bà và ái tình bằng muôn ngàn cách, với muôn ngàn loại người khác nhau, cho biết thật tinh tường; cũng như một nhạc sĩ không những biết chơi một nhạc khí mà phải chơi hai ba thứ hay nhiều hơn nữa. Làm như vậy để có ích gì, để đưa y đến đâu, thực ra y không biết gì cả, y chỉ biết rằng đó là con đường của tiến tới. Hẳn là y cũng có khả năng vế tiếng La Tinh và luận lý học nhưng cũng không có gì đặc sắc và hiếm hoi. Bù lại, hú hí với đàn bà thì y rất có thiên tư, ở lãnh vực này, y học hỏi thật dễ dàng, không quên gì cả, kinh nghiệm tự nó tích lũy và bố trí để cho y lý hội.
Sau một thời kỳ lang thang hai ba năm, một hôm y tới dinh cơ của một nhà quý tộc giàu có, chủ nhân hai người con gái. Bây giờ vào tiết đầu thu, đêm bắt đầu lạnh, y đã sống không nhà qua mùa thu và mùa đông mấy năm trước cho nên nghĩ đến những ngày sắp tới y không khỏi áy náy; về mùa đông sống lang thang thật là cơ cực. Người ta tiếp đãi y tử tế, khi chủ nhân biết được kẻ qua đường là học trò, biết tiếng Hy Lạp, ông ta mời y lên dùng cơm với ông và đối đãi với y gần như người ngang hàng. Khi người con gái cúi mặt nhìn xuống, cô chị đã 18, cô em 16, chị là Lydia, em là Julie.
Ngày hôm sau Goldmund muốn lên đường. Y không có hy vọng gì chinh phục một trong hai nàng tiên tóc vàng trinh bạch ấy, và ở đấy cũng không có người đàn bà nào khác khiến cho y muốn ở lại. Nhưng sau bữa ăn, nhà quý phái gọi y ra, dẫn đến một căn phòng dùng làm nơi làm việc riêng của ông. Người đàn ông đã cao niên ấy nói với cậu thanh niên rằng ông ta say mê học thuật và sách vở, ông ta chỉ cho chàng coi một tủ đầy bản thảo ông ta đã sưu tầm và một cái bàn viết với nhiều giấy tốt. Sau này Goldmund mới biết ông ta là một người quý phái sùng đạo, lúc trẻ tuổi có theo học nhưng sau trở nên nhà võ biền sống trong xã hội thượng lưu; một ngày kia ông mắc bệnh nặng, trời đã báo cho ông biết rằng ông phải đi hành hương để chuộc tội lỗi tuổi thanh niên. Ông ta sang tận Rome và Constantinople, lúc về ông thân sinh đã qua đời, cửa nhà vắng vẻ, ông lấy vợ, ở lại trông nom nhà cửa. Khi vợ chết ông nuôi hai đứa con, và bây giờ đã về già, ông viết một thiên hồi ký kể lại đủ chi tiết cuộc hành hương, ông đã viết được vài chương, nhưng—ông thú thực với người thanh niên—tiếng La Tinh của ông kém quá, ông gặp phải nhiều khó khăn.
Ông tặng Goldmund một bộ quần áo mới, nuôi cho ăn ở nếu y chịu sửa giùm văn, giúp ông tiếp tục viết hồi ký.
Mùa thu đến, Goldmund hiểu rõ mùa thu mang lại những gì cho một kẻ giang hồ. Bộ quần áo mới đã không đáng chê mà viễn tượng được ở lâu dưới một mái nhà với hai cô gái cũng có cái gì êm đềm cho người thanh niên. Y nhận lời không chút do dự. Mấy hôm sau mụ hầu phòng nhận được lệnh, mở cửa tủ đựng vài vóc; người ta lấy thứ nỉ mầu nâu rất đẹp may cho Goldmund một bộ quần áo và một cái mũ đội. Chủ nhân đã nghĩ đến loại nỉ đen và thứ y phục cho thầy đồ nhưng khách không ưng và biết cách làm cho ông đổi ý. Thế là y có một bộ y phục đẹp nửa ám sinh nửa nhung y rất hợp với vóc dáng của y.
Còn việc viết tiếng La Tinh của y cũng không đến nỗi dở. Hai người cùng đọc lại những trang ông đã viết, không những Goldmund sửa lại những chữ không đúng và không chuẩn xác, thỉnh thoảng y còn sửa những câu ngắn và vụng về của ông thành câu La tinh thật chỉnh, mẹo luật rất đúng. Ông rất đẹp ý và khách cũng để yên cho ông khen ngợi. Mỗi ngày hai người để ít nhất hai giờ vào công việc ấy.
Tòa lâu đài là một thứ trại ấp có thành lũy bao bọc, trong ấy không thiếu gì sự giải trí. Y dự vào những cuộc đi săn và học bắn súng hỏa mai với người thợ săn Heinrich, Y thân thuộc với đàn chó và có thể cưỡi ngựa thỏa thích, Ít khi người ta thấy y một mình: y nói chuyện với chó, với ngựa, với Heinrich hay với mụ hầu phòng Léa, một mụ già to lớn đẫy đà, tiếng nói khàn khàn như đàn ông, pha trò và cười cợt dễ dàng. Có khi y nói chuyện với thằng bé chăn chó hay người chăn chiên. Y có thể bắt nhân tình dễ dàng với đứa con gái người cai cối ở ngay cạnh lâu đài, nhưng y giữ kẽ làm ra vẻ trai tân.
Hai người con gái chủ nhà làm y ngây ngất. Cô em đẹp hơn hết, nhưng nàng làm bộ làm tịch không nói với Goldmund quá một lời. Y tán hết cô em đến cô chị một cách rất kín đáo và lễ độ, nhưng hai người đều có cảm tưởng là y mở một chiến dịch chinh phục trái tim không bao giờ dứt. Cô em đóng kín hẳn cửa ngõ trái tim và tỏ ra kiêu hãnh vì e lệ. Cô chị, Lydia, có thái độ độc đáo hơn, cô cho y là một hiện tượng kỳ lạ, một nhà thông thái; cô có điệu bộ nửa lễ phép nửa chế nhạo. Cô tỏ ra hiếu kỳ, hỏi chuyện nhiều về đời sống ở tu viện, nhưng vẫn đối lại bằng thái độ chế nhạo hay kẻ cả của người trong xã hội thượng lưu. Y thích ứng với cả mọi người, coi Lydia là một bà công nương, Julie là một dì phước non. Khi nào gặp bữa cơm tối y nói chuyện hay làm hai người ngồi lại lâu hơn thường lệ, hay gặp lúc ở ngoài sân, ngoài vườn, Lydia hạ cố chuyện trò với y và để cho y nói bỡn, y đã cho là có sự tiến bộ và lấy làm sung sướng.
Mùa thu ấy cây tần bì ngoài sân giữ lá xanh rất lâu, cúc và hồng trong vườn còn khai hoa.
Một hôm, chú nhân một dinh cơ gần đấy cùng với vợ đến chơi, có người chăn ngựa đi theo. Gặp trời mát mẻ họ rủ nhau đi du ngoạn xa hơn lệ thường, lúc về đã trễ nên họ ngủ lại một đêm. Khách được trọng đãi; giường ngủ của Goldmund được mang từ phòng tân khách sang phòng làm việc. Người ta sửa soạn phòng ngủ cho khách, giết gà và bắt cá. Goldmund vui vẻ giúp tay vào công việc nhộn nhịp, y biết ngay rằng bà khách đã để ý đến mình. Y vừa nhận thấy tiếng nói và không biết cái gì trong khoé mắt bà khách để lộ sự khoan khoái và sự ham muốn thì đồng thời y cũng nhận thấy người Lydia thay đổi. Lydia trở nên trầm ngâm xa vắng và bắt đầu chăm chú dò xét y và bà khách. Trong bữa tiệc tối, khi dưới gầm bàn, chân y và chân bà khách đụng chạm với nhau, y thấy người khoan khoái, không những vì đùa nghịch với bà khách mà còn vì Lydia sa sầm nét mặt, theo dõi với vẻ nhìn hiếu kỳ và dữ dội. Sau cùng y cố ý để rơi con dao xuống đất, cúi xuống bàn để nhặt, rồi khẽ vuốt ve chân và cẳng bà khách. Y trông thấy Lydia tái người đi, cắn chặt lấy môi, trong khi ấy y vẫn tiếp tục kể những truyện vặt ở tu viện, y cảm thấy rõ rằng bà khách thực tình ít để ý đến truyện của y mà chỉ nghe giọng nói cố gắng tán tỉnh mình. Những người khác cũng nghe chuyện y, chủ nhân với vẻ nhân nhượng, ông khách với vẻ thản nhiên nhưng không phải là không động lòng vì cái nhiệt tình ngùn ngụt trong người gã thanh niên. Chưa, bao giờ Lydia thấy y nói năng như vậy; người y hớn hở, dật lạc phảng nhất trong không khí, mắt y ném ra tia lửa, hạnh phúc rung động trong tiếng nói, ái tình đưa tiếng khuyến mời. Ba người đàn bà đều hiểu y lắm, nhưng mỗi người hiểu một khác; cô bé Julie có thái độ tự vệ và chống cự lại, bà khách để lộ vẽ thỏa thích, còn Lydia thấy tim đau nhói, nàng có một cảm giác lẫn lộn ham muốn sâu xa, chống cự nhẹ nhàng và ghen tức mãnh liệt; mặt nàng cau lại, mắt nàng nảy lửa. Goldmund ý thức được tất cả những đợt sóng tình ấy. Chúng đổ xô lại người y như câu trả lời cho cuộc săn đuổi ái tình của y, ái tình bay lượn chung quanh y như bầy chim, con thì dễ bảo, con thì cứng cổ, con thì tranh giành với con khác.
Julie cáo lui sau bữa ăn. Đêm tối đã từ lâu. Nàng lạnh lùng như một cô gái đi tu, đi ra khỏi phòng, tay cầm cây đèn nến bằng sành, những người khác còn ở lại một giờ nữa; trong khi chủ và khách nói chuyện mùa màng, nhà vua và giám mục, thì Lydia bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa mạnh, nàng lắng tai nghe Goldmund trao đổi những lời phù phiếm với bà khách; từ những động tác thưa thớt, hai người đã tiến đến chỗ trao đổi dồn dập và ngon lành đù mọi khoé nhìn, tiếng nhỏ tiếng to, cử chỉ vụn vặt, và đầy ý nghĩa và nóng bỏng say sưa. Người con gái thở bầu không khí ấy vừa ghê tởm vừa thấy lòng nổi vật dục, khi nàng thấy, nàng cảm thấy đầu gối Goldmund đụng vào đầu gối bà khách dưới gầm bàn, nàng có cảm giác người ta đụng vào nàng và giật bắn người lên. Đêm ấy nàng không ngủ, trái tim phập phồng, nàng lắng tai nghe suốt nửa đêm, yên chí rằng hai người sẽ tìm gặp nhan. Cái gì hai người không thể làm được thì nàng tưởng tượng ra trong trí, nàng trông thấy hai người ôm lấy nhau, nghe thấy tiếng họ hôn nhau, nàng run sợ cho họ và nàng cũng cầu cho ông chồng mọc sừng bắt được gian phu dâm phụ và đâm mũi dao vào trúng tim anh chàng Goldmund đáng ghét.
Sáng hôm sau trời u ám, ngọn gió ẩm ướt thổi qua, khách từ chối không muốn ở lâu và muốn ra về ngay. Lydia có mặt ở đấy lúc khách lên ngựa ra về, nàng bắt tay, nói lời từ biệt như cái máy: tất cả tâm hồn nàng đều tập trung vào cái nhìn, dõi theo bà khách đặt chân lên bàn tay Goldmund đỡ cho bà leo lên ngựa, bàn tay y nắm chặt lấy giầy bà và xiết mạnh giây lâu.
Khách đi rồi, Goldmund phải trở về phòng giấy làm việc. Độ nửa giờ sau y nghe tiếng Lydia sai bào người nhà ở phía dưới, y nghe tiếng người ta dắt ngựa đến. Ông chủ của y ra phía cửa gật đầu mỉm cười nhìn xuống sân rồi cả hai người theo dõi Lydia cưỡi ngựa đi ra. Ngay hôm ấy hai người không viết được mấy tí. Goldmund mơ tưởng đâu đâu không để ý đến việc làm, chủ nhân có nhã ý cho y nghỉ sớm hơn mọi khi.
Goldmund không để cho ai trông thấy, lấy ngựa đi lén qua sân; y ra ngoài đồng thu úa, đi ngược chiều gió thu ẩm ướt và lạnh lẽo, mỗi lúc một đi mau hơn. Y thấy dưới mình y con vật nóng ran, chính máu của y sôi lên vậy. Y đi qua những xóm nhà tranh, những ruộng hoang, những chuôm hồ hay đồng lầy mọc cỏ dại và rong nước; dưới trời u ám, y hít hơi thật đầy buồng phổi; rồi y lại qua những đồi cây mọc lơ thơ, những khu rừng thông nhơ bẩn, sau cùng trở lại một cánh đồng ngập nước rất vắng vẻ.
Trên đỉnh một cái đồi y chợt thấy bóng Lydia nổi bật lên đám mây xám lợt trên trời. Y phóng ngựa lại gần. Vừa thấy có người theo mình nàng vội quất ngựa chạy trốn. Lúc thì bóng nàng khuất, lúc thì nàng hiện ra, tóc bay tung trước gió lộng. Y đuổi theo như săn con vật, lòng vui sướng rộn ràng, lấy lời ngọt ngào khuyến khích ngựa, khoan khoái mà nhìn thoáng qua những nét đặc biệt của phong cảnh: đồng ruộng nằm dưới chân đồi, bụi cây trăn và cây phong, bờ ao đất thó, rồi mắt y trở lại cái đích của y: người đẹp đang chạy trốn. Chẳng bao lâu y theo kịp.
Khi Lydia biết y đến gần nàng không chạy miết nữa mà để ngựa đi thong thả. Nàng không hề quay lại với người theo mình. Nàng kiêu hãnh làm bộ thản nhiên cứ đi tới như không có chuyện gì xầy ra, như nàng chỉ đi có một mình. Y cho ngựa lại gần, hai con ngựa đi song song nhưng ngưỉri cưỡi ngựa còn nóng ran vì cuộc săn đuổi.
“Lydia,” y khẽ nói.
Không có tiếng trả lời.
“Lydia!”
Nàng vẫn làm thinh.
“Lydia, em phóng ngựa đằng xa, mái tóc bay ra sau như cái chớp vàng, coi em đẹp vô cùng. Đẹp quá! Em trốn tránh anh. Tuyệt! Chính vì thế mà anh biết em cũng yêu anh một chút. Anh không biết gì cả; tối hôm qua anh cũng còn nghi ngờ. Mãi đến lúc em muốn trốn tránh anh, anh mới chợt hiểu. Em yêu quý, em có mệt không, thôi xuống ngựa đi!”
Y nhảy thoát xuống đất đồng thời nắm lấy cương ngựa của Lydia sợ nàng lại trốn thoát lần nữa. Mặt nàng trắng bệch, nàng ngồi trên cao nhìn xuống, và khi y bồng nàng xuống ngựa nàng sụt sịt khóc, Y dịu dàng dìu nàng đi vài bước, để nàng ngồi trên cỏ úa và quỳ xuống bên cạnh. Nàng ra sức chống cự rồi sau tự chủ được.
“Anh độc ác lắm!” Nàng nói được mấy tiếng ấy thật là khó khăn.
“Anh có độc ác không?”
“Anh là người quyến rũ đàn bà. Tôi muốn quên lời anh vừa nói. Lời anh nói thật là trơ trẽn; anh không nên nói với tôi như thế. Tại sao anh biết tôi yêu anh? Thôi anh quên đi là hơn! Làm sao tôi quên được những điều tôi trông thấy tối hôm qua.”
“Tối hôm qua à? Em trông thấy gì?”
“Trời ơi! Anh đừng giả bộ thế, đừng chối nữa. Làm dáng làm điệu trước mặt người đàn bà ấy thật là trơ trẽn xấu xa. Anh lại còn vuốt ve chân bà ta dưới gầm bàn nữa! Trước mặt tôi mà anh làm thế à! Bấy giờ con mẹ đi khỏi rồi thỉ anh tính đến tôi! Anh thật không biết xấu hổ chút nào à?”
Đã từ lâu y hối hận những lời đã nói với nàng trước khi bồng nàng xuống ngựa. Thật y đã ngốc quá! Ái tình cần gì phải nhiều lời, đáng ra y phải ngậm tăm.
Y không nói gì nữa. Y quỳ xuống gần nàng, y nhìn nàng với hai mắt đẹp đẽ và đau khổ quá làm cho sự thất vọng của nàng truyền sang người y; thực ra y cảm thấy chẳng có gì đáng buồn phiền. Dù nàng nói gì chăng nữa, y cũng khám phá ra tình yêu ánh lên trong mắt nàng, sư đau đớn làm cho môi nàng run lên cũng là tình yêu, thế là y chỉ căn cứ vào hai mắt nàng chứ không kể đến lời nói nữa.
Nhưng nàng vẫn đợi câu trả lời. Đợi không thấy, Lydia chua chát hơn mà nhìn y chằm chằm với đôi mắt nhòa lệ rồi nhắc lại:
“Anh không còn biết e thẹn nữa à?”
“Thôi xin lỗi em,” y nói giọng khiêm tốn, “đó là những chuyện không nên nói đến. Anh có lỗi thật, thôi tha tội cho anh! Em hỏi anh có xấu hổ không à? Có chứ, anh xấu hổ. Nhưng anh yêu em, mà ái tình thì không biết xấu hổ. Em đừng giận anh nữa.”
Nàng như không nghe thấy. Nàng ngồi yên miệng đắng ngòm, mắt đắm nơi xa, như nàng chỉ có một mình. Chưa bao giờ y lâm vào tình trạng này, mà sự thể hóa ra như vậy chỉ vì y đã nói.
Y nhẹ nhàng áp mặt xuống đầu gối nàng; đụng vào người nàng như vậy mọi việc điều thuận lợi cho y. Tuy nhiên y vẫn ngơ ngác buồn rầu, còn nàng vẫn ra về tức giận. Nàng ngồi yên không nói gì, mắt chìm đắm ra ngoài xa. Tình trạng thật là khó xử thật và buồn bã! Nhưng hai đầu gối nàng không chống cự, không hất hủi hai má y áp chặt xuống mình. Golmund nhắm mắt lại giữ nguyên mặt mình úp xuống đầu gối nàng để cho hình dáng thon thon và thanh tú ấy thâm nhập vào người y. Y vui sướng hồi hộp mà nghĩ rằng cái đầu gối rất thanh lịch ấy hợp ngón tay tháp bút đẹp đẽ, móng tay lượn cong đều đặn của y. Y thầm cảm ơn nàng, dán chặt đầu y xuống, má và môi y nói thay y.
Rồi y nhận thấy một bàn tay nhẹ nhàng và ngập ngừng đặt xuống mái tóc y. Y cảm thấy nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc y một cách vụng về con trẻ và nghĩ thầm rằng bàn tay nàng thân mến quá. Trước đây y đã thường ngắm nghía cặn kẽ, đã khen ngợi và biết rành mạch như chính bàn tay của y vậy những ngón tay tháp bút, móng tay dài mầu hồng, đầu uốn cong thật đẹp. Những ngón tay dài và dịu dàng ấy bây giờ lặng lẽ nói nhiều với y. Đó là một tiếng nói ngây thơ và ngại ngùng nhưng đó là tiếng nói của ái tình. Y ra vẻ biết ơn nàng và tì đầu vào bàn tay ấy khi thấy da thịt nàng xoa vào gáy, vào cổ y.
Nàng nói: “Trễ rồi, phải về thôi.”
Y ngửng đầu lên nhìn nàng âu yếm, hôn nhẹ nhàng lên những ngón tay tháp bút.
“Thôi anh, đứng dậy. Chúng ta phải về nhà.”
Y vâng lời ngay; họ đứng dậy lên ngựa đi.
Trái tim Goldmund tràn đầy vui sướng. Nàng đẹp biết bao! Nàng trong trắng, nàng âu yếm như con trẻ! Y cũng không hôn nàng cái nào nhưng y thấy mình đã thỏa chí, nàng đã tràn đầy khắp người y. Họ đi mau mắn và mãi đến lúc về tới nhà, trước cổng vào sân, nàng mới hoảng sợ mà rằng:
“Đáng lẽ chúng ta không nên cùng đi về thể này. Thật là điên!”
Đến giây cuối cùng, nàng đã đặt chân xuổng đất, người chăn ngựa đã chạy lại nàng còn say sưa ghé vào tận tai chàng:
“Anh nói cho em biết, đêm qua anh có sang với người đàn bà ấy không?”
Y lắc đầu lia lịa và bắt đầu tháo cương ngựa.
Chiều hôm ấy, nàng đợi cha đi khỏi rồi vào phòng làm việc.
“Có đúng không?” Nàng hăm hở hỏi vậy và y biết ngay nàng nói gì.
“Thế thì tại sao anh giỡn với bà ta một cách dơ dáng, làm vậy để bà ta say mê, say mẩn?”
“Chỉ vì em đó, em biết không, anh vẫn muốn vuốt ve chân em chứ đâu có muốn vuốt ve chân bà ta, nhưng có bao giờ dưới gầm bàn chân em tìm đến anh để hỏi xem anh có yêu em không.”
“Anh có yêu em thật sự không?”
“Yêu. Yêu lắm!”
“Nhưng rồi sẽ đi đến đâu?”
“Anh cũng không biết, anh không cần nghĩ đến. Yêu em thế là sung sướng rồi, sau này ra sao anh không muốn nghĩ đến. Anh vui sướng được trông thấy em cưỡi ngựa, nghe tiếng em nói, để ngón tay em vuốt ve tóc anh. Anh sẽ sung sướng được hôn em khi nào em cho phép.”
“Người ta chỉ được phép hôn vợ chưa cưới thôi, anh không biết à?”
“Không. Chưa bao giờ anh nghĩ, tới, mà tại sao lại nghĩ đến nó? Em cũng biết rằng không khi nào em là vợ chưa cưới của anh được.”
“Đúng thế. Anh đã không thể là chồng em được, không thể ở gần em mãi được, anh nói chuyện ái tình với em thì độc ác lắm. Anh có nghĩ rằng anh sẽ quyến rũ được em không?”
“Anh chẳng tưởng nghĩ gì cả, và chăng anh suy nghĩ ít hơn em tưởng thế. Anh không ước mong gì cả ngoài hy vọng một ngày kia em sẽ hôn anh một cái. Chúng ta nói nhiều quá. Những kẻ yêu nhau không làm vậy. Anh cho rằng em chẳng yêu anh tí nào.”
“Sáng nay anh lại nói khác.”
“Còn em, sáng nay em cũng làm khác.”
“Em ấy à? Anh muốn nói gì?”
“Trước hết, em thấy anh đến em đã phóng ngựa chạy. Bởi thế anh tưởng rằng em yêu anh. Rồi em lại không nín khóc nổi, anh cho rằng chỉ tại em yêu anh. Đến sau anh gục mặt vào đầu gối em, em đã vuốt ve anh, anh cho rằng như thể là tình yêu. Nhưng bây giờ em chẳng làm gì có thể gọi là tình yêu.”
“Em không phải người đàn bà hôm qua anh vuốt ve bàn chân đâu. Hình như anh chỉ quen với những hạng đàn bà ấy!”
“Trời ơi! Không phải! Em đẹp hơn, em đáng yêu hơn bà ta nhiều.”
“Em không tin.”
“Sự thực như vậy đó. Em có biết rằng em đẹp không?”
“Em cũng biết soi gương chứ!”
“Có bao giờ em để ý đến trán của em không? Còn vai em nữa, ngón tay, móng tay em nữa, đầu gối em nữa? Em có thấy tất cả đều cùng một thể chất, cùng hòa hợp với nhau, tất cả đều cùng một vẻ thanh lịch, thon thon, dong dỏng cao? Em có thấy như thế không?”
“Anh nói gì thế? Không, em chả thấy bao giờ, nhưng bây giờ anh nói nên em cũng biết anh muốn nói gì. Anh ạ, anh thực là có tài quyến rũ, anh tìm cách làm cho em hóa ra kiêu căng!”
“Đáng tiếc rằng anh không thể làm gì cho em vui lòng. Nhưng làm em khoe khoang thì được ích gì? Em đẹp và anh muốn nói cho em biết rằng anh biết thưởng thức vẻ đẹp ấy. Em bắt anh phải nói bằng lời, nhưng anh biết cách nói hay gấp ngàn lần nói bằng lời. Dùng lời nói anh không thể cho em gì cả, Với lời nói anh cũng không thể học hỏi được gì của em, em cũng không thể học hỏi được gì của anh.”
“Vậy em phải học hỏi gì của anh?”
“Anh phải học em và em phải học anh.”
“Nhưng em không muốn thế. Em cũng chỉ muốn yêu người sẽ là vị hôn phu của em.”
“Hắn sẽ mỉm cười khi biết rằng em chẳng biết gì cả, đến hôn cũng không biết.”
“À ra ông muốn dạy tôi khoa học hôn hả, ông thầy học?”
Nàng mỉm cười. Tuy câu nói không làm cho chàng vui nhưng chàng cũng khám phá ra tâm hồn con trẻ của nàng qua lời nói làm bộ làm tịch và nhiệt thành, chàng biết rằng nàng ham muốn đến thế nào và bối rối đến thế nào vì cố chống cự lại.
Chàng không trả lời nữa. Chàng mỉm cười. Hai mắt chàng thu hút hai mắt ngại ngùng của thiếu nữ, nàng ngã quỵ trước sự thôi miên ấy tuy cố chống cự, chàng dần dần áp mặt lại gần cho đến khi hai môi gặp nhau. Chàng hôn phớt lên miệng, nàng đáp lại bằng cái hôn con trẻ. Nàng hé miệng ra như vì kinh ngạc đau đớn, chàng xiết chặt lại không rời ra nữa. Môi chàng vẫn âu yếm tìm kiếm cái miệng lẫn trốn mãi cho đến khi ngập ngừng dừng lại gặp môi y, thế là y nhẹ nhàng, lòng đầy hân hoan, dạy cho nàng biết nghệ thuật hôn và nhận cái hôn, đến lúc mệt đừ nàng nép đầu vào vai chàng. Chàng để vậy, khoan khoái mà hít hương thơm mái tóc hung óng ả, thủ thỉ bên tai nàng những lời dịu ngọt âu yếm, lúc ấy chàng nhớ lại ngày còn là học trò chưa biết mùi đời. Lise, cô gái lang thang, đã vỡ lòng cho chàng biết bí quyết tình yêu. Chà! Cô gái tóc đen da nâu! Hôm ấy trời nắng thật chói chang, mùi thơm cỏ úa xông lên thật là ngây ngất! Ngày ấy qua đi đã lâu rồi! Hình ảnh xa xưa thoáng nổi lên như một cái chớp! Tất cả hiện lên trong giây lát rồi tàn tạ cũng mau như thế!
Lydia thong thả đứng dậy, gương mặt đổi khác. Hai mắt say tình nhìn chàng trầm ngâm, trang trọng.
“Thôi để em đi ra, em ngồi đây đã lâu rồi, anh yêu quý!”
Mỗi ngày họ tìm gặp nhau kín dáo và Goldmund hoàn toàn theo ý người yêu, mối tình trinh trắng làm chàng xúc động, chàng cho là đã phỉ nguyện. Có khi hàng giờ nàng chỉ muốn cầm lấy tay chàng và nhìn thẳng vào mắt chàng, lúc đi ra nàng hôn chàng với cái hôn con trẻ. Nhiều lần khác nàng hôn với tất cả sự nồng nàn sôi động, nhưng không chịu để chàng đụng tới mình. Một hôm nàng muốn cho chàng sung sướng cực độ, nàng liều lĩnh và bẽn lẽn cho chàng thấy một bên vú; nàng e dè cởi áo để lộ trái tuyết lê trắng nõn, chàng quỳ xuõng hôn, rồi nàng vội cất kín vào kho, xấu hổ đỏ mặt đến chân lông kẽ tóc. Họ cũng nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ mới, không như những ngày đầu. Họ nghĩ ra những tên khác cho nhau, nàng thích nói đến tuổi thơ, đến mơ mộng, đến các trò chơi của mình, Nhiều khi nàng nói rằng tình yêu của nàng là một tội lỗi vì chàng không thể lấy nàng làm vợ; nàng nói với giọng buồn nản và chịu đựng, vẻ bí hiểm của sự buồn nản phủ lên mối tình một tấm màn tang.
Đó là lần thứ nhứt Goldmund được đàn bà không những thèm khát mà còn yêu tha thiết nữa.
Một hôm Lydia bảo chàng: “Anh đẹp trai và có dáng vui vẻ, nhưng trong đáy mắt anh, không có gì là vui, chỉ có buồn, hình như nó biết rằng không có hạnh phúc, tình yêu và cái đẹp không ở lâu với chúng ta. Anh có hai con mắt đẹp nhất mà cũng buồn nhất. Em nghĩ rằng tại anh không có nhà. Anh ở tận rừng sâu đến với em, rồi một ngày kia anh lại trở về ngủ trên đám rêu rừng, trở về cuộc sống lang thang. Những còn em, nhà em ở đâu? Anh đi rồi, tuy em còn cha và em gái, em còn căn phòng nhỏ và cái cửa sổ, em còn có thể ngồi đấy nghĩ đến anh, nhưng làm gì còn tổ ấm!”
Chàng để cho nàng nói. Có khi chàng mỉm cười, có khi chàng giận dỗi, chàng không khuyên nhủ nàng bằng lời nói, nhưng bằng bàn tay âu yếm vuốt ve, chàng chỉ để nàng tựa đầu vào ngực, khẽ hát những câu mê hoặc nàng không có nghĩa gì cả, như người vú em hát để dỗ trẻ con khóc. Một lần Lydia bảo chảng: “Em muốn biết sau này anh sẽ ra sao; em thường nghĩ tới điều này. Cuọc đời đang chờ đợi anh không có gì dễ dàng, không có gì là tầm thường. Trời ơi! Em muốn anh được sung sướng! Nhiều lần em tự nghĩ rằng anh sẽ thành một thi sĩ, một người có ảo ảnh, một người mơ mộng và biết nói ra bằng lời đẹp. Rồi anh sẽ đi lang thang khắp thiên hạ, tất cả đàn bà trên đời sẽ yêu anh nhưng anh vẫn sống cô đơn. Tốt hơn hết là anh nên trở về tu viện gần bạn anh, anh vẫn thường nói với em nhiều về người bạn ấy! Em cầu nguyện cho anh không phải chết một mình trong rừng.”
Nàng nóí bằng giọng trầm mặc, hai mắt xa xăm. Nhưng rồi nàng cũng biết cười, cũng cùng chàng cưỡi ngựa dong chơi miền quê dưới trời thu sắp hết, cùng chàng chơi đố hay lấy lá khô, trái cây khô ném nhau.
Một lần Goldmund nằm trong phòng đợi giấc ngủ. Trái tim chàng nặng trĩu, tràn ngập ái tình, tang tóc và âu lo, đập thình thịch trong ngực theo nhịp điệu êm dịu của đau thương, một nhịp điệu man mác thâm trầm. Chàng nghe tiếng gió thu thổi dồn dập xuống mái nhà; chàng đã thành thói quen nằm như vậy, đợi một giấc ngủ mãi không tới. Chàng đọc thầm một bài hát thánh kinh tặng bà Maria, theo thói quen mỗi tối:
Tota putchra es, Maria
Et macula originalis non est in te,
Tu laetitia Israel
Tu advocata peccatorum!
Điệu nhạc êm ái của bài hát ăn sâu vào tâm hồn, nhưng đồng thời ngọn gió bên ngoài vẫn rít lên tiếng than van, ca ngợi sự bất hòa và cuộc sống lang thang, núi rừng, mùa thu và số vận của những kẻ không nhà. Chàng nghĩ đến Lydia, đến Narziss, đến mẫu thân, niềm khắc khoải nặng trĩu và tràn đầy trong tim.
Giữa lúc ấy chàng giật nẩy mình nhìn ra, không tin là mắt mình còn tỉnh. Cửa phòng mở ra, trong tối một thân hình trắng nuột trong chiếc áo ngủ dài, bước vào không tiếng động. Lydia đi chân không bước trên nền lát đá; nàng đóng cửa rồi ngồi xuống giường.
“Lydia,” chàng lẩm bẩm, “con mang con của anh, bông hoa trắng nhỏ của anh. Em làm gì đó?”
“Em đến với anh, chỉ một lát thôi. Anh Goldmund, trái tim vàng của em, em phải đến xem anh nằm thế nào trên giường ngủ.”
Nàng ghé xuống nằm cạnh chàng. Hai người nằm yên lặng, tim hồi hộp, nặng nề. Nàng cho phép chàng hôn, cho phép bàn tay mê mẩn sờ đến chân mình, chỉ có thế thôi. Sau một lúc ngắn ngủi, nàng dịu dàng gạt bàn tay chàng ra, hôn lên mắt, trở dậy, rồi biến mất không tiếng động. Một tiếng kẹt cửa. Gió lạnh lùa vào xà nhà xít lên từng hồi. Cái gì cũng lạ lùng bí hiểm, cái gì cũng gây thắc mắc, hứa hẹn và đe dọa đưa lại bất cứ từ đâu. Goldmund không biết mình nghĩ gì và làm gì nữa!
Sau một giấc ngủ chập chờn chàng tỉnh dậy, gối ướt đầm nước mắt.
Một vài ngày sau bóng ma trắng dịu dàng ấy trở lại nằm với chàng một khắc đồng hồ như lần trước. Chàng ôm nàng trong tay, nàng nói thủ thỉ bên tai; biết bao nhiêu điều nàng cần phải nói biết bao nỗi khổ tâm nàng cần chia xẻ. Chàng âu yếm nghe nàng nói, vòng tay trái ôm lấy người nàng, tay phải vuốt ve đầu gối.
“Anh Goldmund,” nàng áp mặt vào má chàng nói thỏ thẻ, “đáng tiếc rằng không bao giờ em thuộc về anh cả! Hạnh phúc của chúng ta, sự bí mật của chúng ta không giữ được lâu đâu. Con Julie nó đã nghi ngờ rồi, chắc rồi nó bắt em phải thú nhận. Hoặc là ba em sẽ biết hết. Nếu ba em bắt gặp em ở trong giường anh thì thật là một sự bất hạnh lớn cho Lydia.” — Mắt nàng đẫm lệ ngước nhìn những cây trước nhà, nàng thoáng nhìn thấy người yêu bị treo cổ trên cây, thây ma đu đưa trước gió. — “Trời! Thôi anh đi đi, đi ngay đi, trước khi ba em trói anh lại đem treo cổ. Em đã từng thấy một người ăn trộm bị treo cổ. Còn anh, anh ơi, đừng để người ta treo cổ anh, anh quên em đi mà đi nơi khác; anh không nên chết, không nên để cho chim chóc đến khoét mắt anh! Nhưng thôi, anh đừng đi. Anh bỏ em một mình em biết làm sao?”
“Em không muốn đi với anh hay sao? Chúng ta cùng đi trốn, đường đời to rộng, đi đâu mà không được?”
“Như thế thì đẹp đẽ quá. Trời ơi! Đi đây đi đó với anh thì thú vị biết mấy! Nhưng em không thể đi được. Em không thể ngủ trong rừng, không cửa không nhà, đầu bù tóc rối; em không thể như thế được. Em cũng không thể làm nhục nhã ba em như thế... Không, anh đừng cãi lại làm gì, em không tưởng tượng ra những điều ấy. Em không thể làm thế được, cũng như em không thể ăn bát dếch hay ngủ trong giường người hủi. Chúng ta sinh ra để mà đau khổ. Anh ơi! Rồi đến lúc em phải nhìn anh bị treo cổ mất thôi. Còn em, người ta sẽ nhốt em lại rồi bắt vào tu viện. Anh yêu quý của em, anh phải xa em đi, anh trở lại mà ngủ với đàn bà đi hát rong và vợ nông phu. Thôi anh đi đi, trước khi người ta bắt trói anh. Không bao giờ chủng ta được hưởng hạnh phúc đâu!”
Chàng vuốt ve nhẹ nhàng đầu gối, sẽ đụng tòa thiên nhiên và hỏi:
“Em, có lẽ chúng ta sẽ được hưởng hạnh phúc hơn nếu em cho phép anh...”
Nàng không phật ý nhưng cả quyết đẩy tay chàng ra và nằm xa ra một chút.
“Không, anh không được làm như thế, điều đó cấm đoán. Có lẽ anh không hiểu, anh như đứa con của người bô-hêm đi hát rong. Nếu em làm thế em sẽ là người hư, làm xấu hổ cả gia đình.
Em vẫn còn một khoảng kín đáo trong tâm hồn không ai vào được, em đáng tự kiêu. Anh phải miễn cho em điều ấy, nếu không, không bao giờ em trở lại phòng anh nữa. “
Chưa bao giờ chàng đi xa hơn một sự thèm muốn, một cử chỉ chống cự, một cách nói bóng gió của nàng. Chàng cũng phải ngạc nhiên rằng mình bị nàng chỉ phối mạnh mẽ như thế. Nhưng chàng đau khổ. Xác thịt không được thỏa mãn, trái tim chàng nổi lên chống lại thái độ nô lệ như thế. Cũng có khi chàng ráng vượt qua, chàng tán tỉnh Julie với thuật mi phụ thật điêu luyện, vả chăng chàng cũng cần phải lấy lòng người con gái có vai trò quan trong trong nhà ấy và tìm cách đánh lạc hướng của nàng được đến đâu hay đến đấy. Đối với Julie chàng ở trong tình trạng dị kỳ, nàng làm ra vẻ trẻ con nhưng có lẽ nàng biết hết. Hẳn là nàng đẹp hơn Lydia, đẹp một vẻ đẹp vượt mức trung bình, nàng còn thêm vẻ ngây thơ con trẻ hơi hơi cổ lỗ làm cho Goldmund thấy nàng thật duyên đáng: nhiều khi chàng thấy mình yêu ghê gớm chính vì cô em có khả năng khích động dục vọng của chàng mà chàng ngạc nhiên nhận thấy sự khác biệt giữa dục vọng và tình yêu. Mới đầu chàng nhận xét hai người dưới cùng một nhãn quan, hai người cùng đáng yêu như nhau, nhưng Julie đẹp hơn, đáng chinh phục hơn, chàng tán tỉnh cả hai người, không lơ là một người nào. Bây giờ thì Lydia đã chiếm trái tim chàng rồi! Bây giờ chàng yêu đến độ vì tình yêu mà từ khước không muốn chiếm đoạt nàng hoàn toàn! Chàng đã học được cách tìm hiểu tâm hồn nàng, nàng trở nên thân yêu với chàng vì ngây thơ, âu yếm, dễ buồn rầu, tính tình nàng như một với chàng: thường thường chàng rất ngạc nhiên và cảm kích sâu xa vì tâm hồn và thể chất nàng hợp với nhau như thế; nàng làm cái gì, nói câu gì, thái độ tâm hồn nàng cũng mang dấu tích khóe mắt và đầu ngón tay của nàng vậy.
Giữa lúc chàng tưởng rằng mình khám phá ra những nét chính của thể chất và tâm thần nàng, chàng thường có ý muốn ghi lại hình tướng một vài nét vẻ của nàng, chàng đã thử vẽ ra từ gìấy nhưng vẫn giữ kín, chàng chỉ dùng trí nhớ mà lấy bút phác họa mặt nàng, chân mày, bàn tay, đầu gối.
Bây giờ Julie gây ra một vài sự khó khăn không còn nghi ngờ gì nữa, nàng biết chị mình đang lặn ngụp trong đợt sóng tình; giác quan của nàng tràn đầy hiếu kỳ và vât dục hướng về cái thiên đường ấy tuy rằng lý trí còn cố chấp không muốn chấp nhận. Nàng lạnh lùng và ác cảm Goldmund quá đáng, nhưng những lúc vô tình nàng ngắm chàng một cách cảm phục, một cách hiếu kỳ đầy thèm muốn. Nhiều khi nàng tỏ vẻ yêu mến Lydia quá sức, chạy sang giường chị để lăn xả vào thở hít không khí ái tình và nhục dục, nàng táo tợn lướt qua sự bí mật cấm đoán và đáng thèm khát biết bao. Rồi với điệu bộ làm mích lòng chị, nàng tỏ ra cho chị biết rằng nàng biết rõ việc thầm trộm của chị và khinh bỉ chị. Cô bé đỏng đảnh ấy xen vào giữa cặp uyên ương, cô làm ra vẻ khả ái nhưng gây nhiều rắc rối cho hai người; cô xen vào mối tình thầm trộm ấy để bớt thèm khát mộng mơ, khi thì cô tỏ vẻ ngây thơ, khi thì hé cho thấy rằng cô đã biết hết, khiến cho hai người hoảng vía, chỉ trong nháy mắt con bé ấy đã trở thành một quyền lực đáng sợ. Lydia càng đau khổ hơn khi Goldmund ngoài bữa ăn còn thỉnh thoảng nói chuyện với em nàng. Lydia cũng không dối mình được rằng Goldmund không bị xúc động vì vẻ đẹp của Julie; thỉnh thoảng nàng bắt gặp chàng dán mắt nhìn em và thưởng thức vẻ đẹp của em. Nàng không thể nói gì được, cái gì cũng khó khăn nguy hiểm, mà cần nhất là phải tránh đừng trái ý Julie, đừng làm cho Julie mích lòng. Than ôi! Mỗi ngày, mỗi giờ, mối tình thầm trộm có thể bị vỡ lở, chút hạnh phúc gian nan và đầy lo ngại kia sẽ có ngày chấm dứt, có lẽ chấm dứt trong sự hãi hùng.
Goldmund đã phải ngạc nhiên rằng tại sao mình không bỏ đi từ lâu rồi. Sống như chàng sống bây giờ thật là cực khổ, chàng được yêu nhưng không hy vọng được phép hưởng hạnh phúc vững bền, không được hưởng sự thỏa mãn dễ dàng, chàng đã làm quen qua những thèm khát ái tình, chàng đã lao mình vào với lửa dục luôn luôn sôi đọng, với những tai họa luôn luôn rình rập, nhưng không bao giờ chàng được thỏa mãn. Tại sao chàng còn ở lại đấy chịu đựng hết thảy những sự rắc rối, những tán tỉnh hỗn loạn này? Phải chăng đây là những cảnh ngộ, những tâm tình, những trạng huống của người sống yên vị ở một nơi, của những người đứng đắn sống trong căn nhà ấm cúng? Kẻ không nhà, không tham vọng như chàng sao lại không có quyền từ khước và khinh rẻ những tâm tình lọc lõi ấy, những chuyện rắc rối ấy hay sao? Có, chàng có quyền làm thế: chàng thật là người điên nếu chàng muốn tìm ở đây cái gì như một tổ ấm, chàng sẽ phải trả giá bằng bao đớn đau phiền lụy. Tuy nhiên, chàng đã làm như thế, chàng sẵn lòng chịu đau khổ, và tự trong thâm tâm chàng, chàng lấy làm sung sướng, sống như vậy thật là ngu muội và khó khăn, rắc rối và mệt tâm trí nhưng thật là đẹp đẽ kỳ lạ. Đẹp đẽ kỳ lạ thay, mối tình âm thầm với nỗi buồn rạng rỡ, với sự điên cuồng, sự thất vọng không có lối thoát: đẹp đẽ kỳ lạ thay những đêm dài không ngủ nằm nghĩ vẩn vơ, tất cả đều xinh đẹp và thú vị, cũng như dấu vết đau khổ trên môi Lydia, giọng nói tuyệt vọng và nhẫn nhục của nàng khi nàng tỏ tình yêu và kể nỗi lòng. Chỉ trong vài tuần lễ những dấu hiệu đau khổ đã hiện lên trên khuôn mặt trẻ măng của nàng rồi ăn chặt xuống đó. Ghi lại những đường nét ấy đối với chàng hình như là một việc làm đẹp đẽ và quan trọng.
Trong khoảng vài tuần lễ ấy chàng cũng cảm thấy mình đổi khác, già hơn, lịch lãm hơn nhưng cũng già kinh nghiệm hơn, không sung sướng hơn nhưng cũng chín chắn hơn, linh hồn phong phú hơn. Chàng đã hết tuổi thơ ấu.
Lydia bảo chàng bằng giọng nói ngọt ngào xa vắng: “ Anh không nên buồn, không nên buồn vì em. Tất cả cái gì em muốn há không phải là làm cho anh vui vẻ sung sướng ư? Anh tha thứ cho em, em chỉ mang lại cho anh buồn khổ, anh đã lây sự khắc khoải và tính đa sầu đa cảm của em. Đêm đêm em mơ thấy những điều kỳ lạ: bao giờ em cũng thơ thẩn giữa một bãi sa mạc rộng lớn, tối tăm; em không biết nói thế nào, em đi đi lại lại mãi để tìm anh nhưng anh không có đấy, em biết, em biết em đã mất anh rồi, bao giờ em cũng phải đi một mình như vậy. Rồi khi tỉnh dậy, em tự nhủ: Trời! May mắn làm sao! Đẹp đẽ làm sao! Anh vẫn còn ở đây, em lại đến với anh, em còn thấy anh hàng tuần, hàng ngày, em không cần biết gì hơn vì anh vẫn còn ở đây!”
Một buổi mai, trời đã sáng, Goldmund tỉnh dậy, chàng vẫn nằm trong giường suy nghĩ. Những hình ảnh giấc mơ vẫn còn lởn vởn quanh mình những hình ảnh không liên lạc gì với nhau. Chàng mơ thấy mẫu thân và Narziss, chàng còn có thể thấy rõ mặt hai người. Khi chàng đã dẹp những hình ảnh giấc mơ rối rít như mớ bòng bong, một luồng sáng khác thường soi vào làm chàng chú ý, một thứ ánh sáng đứng riêng một loại, hôm nay chiếu qua khe cửa nhỏ. Chàng nhẩy vội xuống giường, chạy ra cửa sổ và trông thấy cửa cuốn, mái chuồng ngựa, cổng ngoài sân và tất cả phong cảnh phía sau lộng ánh sáng xanh của cảnh tuyết giáng trong tiết đầu đông. Chàng phải ngạc nhiên vì sự tương phản giữa sự khắc khoải trong lòng mình và sự bình lặng của cảnh vật mùa đông bên ngoài: đồng ruộng, núi đồi, chuôm ao đều chịu đựng nắng mưa bão tuyết với sự yên lặng, sự phục tòng đáng thương hại! Cây cối chịu đựng mùa đông một cách êm ái như thế kia, có cái gì thật là cao đẹp! Con người không thể làm như cảnh vật được sao? Không thể học hỏi được gì của cảnh vật sao? Chàng vẫn suy nghĩ liên miên, khi bước xuống sân, chàng đạp chân xuống tuyết, lấy tay sờ soạng, đi ra phía vườn để nhìn qua bụi rào che lấp dưới lớp tuyết dầy, những cây hồng uốn cong mình xuống vì tuyết đè nặng trên mình,
Ngày hôm ấy hai chị em cãi nhau; Goldmund không biết gì cả. Đến đêm, khi trong nhà tất cả đều êm ả tối tăm, Lydia đến phòng chàng như thường lệ. Nàng nằm yên lặng bên cạnh, đầu gối lên ngực chàng để nghe tiếng tim đập và tìm sự an ủi bên mình chàng. Nàng sợ Julie phản trắc nên có thái độ trầm ngâm lo ngại, nhưng nàng vẫn chưa quyết định nói cho người yêu biết để chàng phải lo nghĩ. Bởi vậy nàng im lặng gối đầu lên tim chàng, thỉnh thoảng nghe chàng trao lời ân ái và để tay chàng vuốt ve mái tóc mình.
Nàng chưa nằm yên như thế được bao lâu thì bỗng nàng trỗi dậy, sợ hãi, hại mắt mở to. Goldmund cũng vậy chàng không kém sợ hãi khi thấy cửa buồng mở ra, một bóng người tiến vào, trong lúc sợ hãi chàng còn chưa nhận ra. Khi bóng đen đến gần giường cúi xuống chàng mới hốt hoảng nhận ra là Julie. Nàng bỏ cái áo ngoài phủ trên áo lót mình, để rơi xuống đất. Lydia kêu lên một tiếng đau đớn như bị một nhát dao đâm, nàng lùi ra phía sau và níu lấy người Goldmund.
Julie cất giọng mỉa mai, tuy không tự chủ được lắm, như tỏ vẻ khoan khoái đã làm cho hai người đau khổ: “Tôi không thích ở lại một mình trong phòng tôi. Một là hai người để tôi ở đây, cả ba người ngủ chung, hai là tôi đi goi ba dậy.”
Goldmund vội tung chăn ra: “Thế thì vào đây, em đứng làm gì đó cho lạnh chân.” Nàng trèo lên giường, chàng phải khó khăn mới để được chỗ cho nàng vì cái giường chật quá, mà Lydia thì nằm ngay đơ vùi đầu xuống gối. Rồi sau cả ba người cùng nằm. Goldmund ở giữ, hai nàng hai bên. Một lúc lâu, chàng không thể không nghĩ rằng trước đây chẳng bao lâu, một tình trạng như thế này hẳn đã cho chàng được thỏa nguyện. Chàng lo ngại lạ lùng, nhưng thực ra chàng khoan khoái vì thấy háng của Julie ngay cạnh mình.
Julie lại nói: “Tôi phải thấy tận mắt trong giường anh thế nào mà chị Lydia ưa vào nằm thế.”
Để cho Julie nguôi lòng, chàng ép má mình vào mái tóc Julie, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve háng và đầu gối như vuốt một con mèo, nàng yên lặn để chàng vuốt ve, không hề chống cự, nàng để cho chàng mê hoặc mình, trong thái độ trầm ngâm sững sờ. Nhưng, trong khi thư phù cô em, chàng không quên cô chị, chàng vẫn thủ thỉ bên tai nàng những lời âu yếm quen thuộc khiến cho nàng dần dần quay mặt lại với chàng. Chàng im lặng hôn lên miệng, lên mắt nàng, trong khi bàn tay chàng ở phía bên kia vẫn làm phép mê hoặc cô em. Chàng nhận ra tình cảnh ấy có cái gì nhọc nhằn giả dối chịu không nổi. Chính bàn tay trái đem lại cho chàng một tia sáng: khi bàn tay ấy làm quen với cặp giò xinh đẹp của cô gái ngoan ngoãn để cho chàng vuốt ve, lần đầu tiên chàng ý thức được sự cao đẹp của mối tình vô vọng với Lydia và cử chỉ lố lăng của mình, trong khi môi mình đặt trên miệng Lydia, bàn tay trên đùi Julie, chàng chợt hiểu rằng đáng lẽ chàng nên cưỡng bách Lydia mà đoạt lấy nàng hay là bỏ đi. Yêu nàng mà không chịu đi đến nơi đến chốn là điên dại và bất công.
Chang thủ thỉ bên tai Lydia; “ Trái tim của anh à, chúng ta chịu đau khổ vô ích. Bộ ba như thể này chúng ta mong đợi gì? Chi bằng cứ theo sự đòi hỏi của thể xác!”
Nàng rùng mình lùi ra phía sau, chàng quay ra phía cô em, bàn tay chàng êm ái đến nỗi nàng trả lời bằng tiếng rên rung động khoái lạc.
Nghe thấy tiếng rên ấy Lydia cảm thấy sự ghen tuông bóp thắt trái tim như có từng giọt thuốc độc thấm vào. Bất thình lình nàng trỗi dậy đạp tung mền, nhảy xuống đất và la lên: “Julie, thôi đi về.” Julie rùng mình. Tiếng kêu mạnh miệng thốt ra không kịp suy xét như vậy có thể làm lộ chuyện, nàng chợt nhận thấy sự nguy hiểm, Nàng lẳng lặng đứng dậy.
Nhưng Goldmund bị phạm tự ái và thất vọng chàng ôm nghiến lấy Julie, hôn lên hai vú và khẽ nói vào tai nàng: “Ngày mai nhé!”
Lydia đứng đấy, mình mặt áo lót, chân giẫm đất; nàng quắp ngón chân xuống vì khí lạnh đá lát sàn nhà. Nàng nhặt chiếc áo ngoài dưới đất choàng vào vai em, cử chỉ của nàng xót xa và khiêm nhường, tuy trời tối nhưng em cũng nhận biết, em nàng cảm động và lòng cũng nguôi nguôi. Hai chị em rón rén lẽn ra khỏi phòng. Goldmund thấy lòng mình rạo rực những xúc động trái ngược nhau, chàng lắng ngbe bước chân đi xa dần và thở ra nhẹ nhõm. Căn nhà dìm trong sự yên lặng chết.
Từ sau cuộc gặp gỡ kỳ dị và nghịch thường ấy, ba ngườỉ trẻ tuổi bị xô vào cõi cô đơn để suy tới nghĩ lui; hai cô gái trở về phòng rồi không muốn cắt nghĩa với nhau, họ tránh xa nhau, căm thù nhau, mỗi người một nơi, nằm yên lặng trên giường mà thao thức. Hình như trong nhà có con ma bất hạnh và chống chọi, có con quỷ thác loạn và cô độc thống trị. Goldmund chỉ nhắm mắt được khi đã quá nửa đêm, Julie lúc tang tảng sáng, còn Lydia thì hai mắt chong chong nằm thao thức cho đến lúc mặt trời hé rạng trên cánh đồng tuyết phủ. Nàng trở dậy mặc quần áo, quỳ gối trước cây thánh giá cầu nguyện, khi nghe tiếng cha trên cầu thang, nàng xin vào nói chuyện với cha. Nàng không cần phân biệt sự ghen tương với ý muốn giữ trinh tiết cho em, nàng nhất quyết chấm dứt tình trạng khó xử. Goldmund và Julie còn ngủ trong khi cha nàng đã biết hết những điều mà Lydia xét ra cần phải cho ông biết. Nàng không nói đến khúc phần Julie đã tham dự vào cuộc phiêu lưu với mình.
Khi Goldmund sang phòng làm việc vào giờ thường lệ y thấy chủ nhà mặc áo chẽn, chân đi giầy da, lưng đeo kiếm — thường ngày lúc viết văn ông đi dép trong nhà, mặc áo nỉ — Y hiểu ngay có chuyện gì.
“Đội mũ vào, tôi có việc cần đi với anh.”
Goldmund cầm lấy cái mũ treo trên đinh cột và đi theo chủ nhân, xuống cầu thang, đi qua sân và bước ra ngoài cửa. Gót giầy của họ nghiến trên lớp tuyết mỏng, hừng đông sáng một góc trời. Nhà quý tộc yên lặng đi trước, chàng thanh niên theo sao, quay mãi mặt lại nhìn cái sân, cửa sổ căn phòng đã ở, mái nhà dốc, cho đến lúc tất cả đã khuất xa không trông thấy gì nữa. Từ đây, không bao giờ y thấy cái cửa ấy, căn phòng làm việc và căn phòng nhỏ của y, không bao giờ y còn thấy mặt hai chị em Lydia.
Hai người đi như vậy trong suốt một giờ, không ai nói câu nào. Goldmund nghĩ liên miên đến số phận mình. Chủ nhà có súng, có lẽ ông bắn chết y. Y không cho là thế. Sự nguy hiểm chỉ nhỏ nhoi; y chỉ việc bỏ chạy, ông già cũng chẳng làm gì được. Không, y không đến nỗi nguy đến tính mạng. Nhưng bước đi mỗi lúc thêm nặng nề vì phải lẳng lặng đi sau một người mà y đã xúc phạm, người ấy lại đi ra vẻ trịnh trọng, vì y có cảm tưởng mình bị đuổi đi.
Sau ông nói một giọng chua chát:
“Bây giờ anh phải đi một mình theo hướng này, anh sẽ tiếp tục cuộc sống lang thang của anh như trước. Nếu anh còn lại gần nhà tôi thì anh toi mạng. Tôi không muốn trả thù anh, đáng lẽ tôi phải cẩn thận không nên để một người trẻ tuổi ở gần con gái tôi. Nếu anh còn quay cổ lại anh phải chết. Thôi đi đi, cầu Trời tha tội cho anh.”
Ông đứng lại đấy. Trong ánh sáng mờ ban mai, khuôn mặt già điểm chòm râu hoa râm như đã tắt mất lửa sống. Ông đứng đấy như một con ma, đợi cho Goldmund biến mất sau đồi mới cất bước ra về. Ánh lửa hồng nhuộm chân mây đã tan đi, mặt trời không xuất hiện; từng nụ tuyết chậm rơi như có vẻ ngại ngùng.