← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 103 Buổi tụ tập nhỏ, nói chẳng vừa lòng. (3)

Ủa, ủa sao vậy? Điền Viên đang nói say sưa đột nhiên phát hiện ra mấy người đều nhìn mình chằm chằm, cảm giác hình như mình đã nói gì đó không nên, quá rõ ràng mà.

Quan Nghiên Tuệ đang cắn răng cười run người, Vương Tuyết Na hơi nhíu mày dở khóc dở cười, Soái Lãng tức giận trợn mắt lên mắng: “Không nói thì mày chết à? Lúc nào nói cũng như thằng ngốc.”

“Á, nhị ca, không thể nói em như thế.” Điền Viên không vui, phản bác ngay: “Chúng ta đều học trường đại học loại hai, trường loại hai thì bồi dưỡng là sinh viên loại hai, loại hai không phải bọn ngốc là gì... Ha ha ha, đúng không Nghiên Tuệ?”

Rồi, trừ Điền Viên ra không ai cười nữa, Điền Viên nhìn tình thế không ổn, không dám cười nữa, làm mặt nghiêm túc.

Có điều hắn không cười thì người khác lại không nhịn được, Quan Nghiên Tuệ cười phun thịt phải quay sang bên, tiếp đó tới Vương Tuyết Na cũng cúi mặt mà cười, vai run không ngớt. Soái Lãng đành cười chứ sao, tức tới cười luôn, sớm biết vậy không mang thằng ngốc gây họa này theo, cái mồm của nó không biết khi nào hại người.

Yên tĩnh vài phút, hai cô gái uống nước ngọt, Soái Lãng và Điền Viên uống bia, vì giữ hình tượng tốt đẹp, Soái Lãng lấy danh nghĩa phải lái xe nên không uống nhiều, cầm cốc lên chỉ nhấp môi mà thôi.

Như sợ không khí quá trầm lắng, Quan Nghiên Tuệ tìm đề tài hỏi Soái Lãng ít nói: “Soái Lãng, anh còn nhớ thầy Vương Khẩn của khoa Trung Văn không?”

Hỏi tới cái tên này, Vương Tuyết Na hơi giật mình lườm bạn mình, sớm biết thế không đồng ý đi chung, tám phần cô bạn muốn gây khó dễ rồi. Soái Lãng nheo mắt mơ hồ, cứ như không quen, hồi lâu mới lắc đầu: “Ai thế nhỉ, anh không nhớ ra.”

Vương Tuyết Na thở phào, cô biết vài chuyện, nam sinh trong trường không thích cha cô, bọn họ thường nói những lời không hay ho gì hết.

“Sao có thể như vậy được, thầy ấy dạy môn Chủ nghĩa Marx, đó là môn học chung, có ai là chưa học qua môn của thầy ấy đâu, giờ là chủ nhiệm bộ môn rồi.” Quan Nghiên Tuệ kinh ngạc thốt lên.

Soái Lãng "a" một tiếng: “Phải rồi, anh nhớ ra rồi, em nói Lão Vượng à? Anh biết chứ, em nói là Vương Khẩn thì anh làm sao biết.”

“Lão Vượng? Thầy ấy họ Vương mà?” Quan Tuệ Nghiên đính chính.

“À, bọn anh đặt ngoại hiệu cho ông ấy là Lão Vượng.” Soái Lãng giải thích.

“Ý là sao?” Quan Nghiên Tuệ kệ Vương Tuyết Na đang trừng mắt nhìn mình cảnh cáo, cô vẫn cố truy hỏi, cảm giác có trò hay.

“Tức là nội tiết tố thịnh vượng ấy, bọn anh đều gọi ông ấy là Lão Vượng. Ông ấy à, lên lớp một cái là thích chui vào trong đám nữ sinh ba hoa, khi thi chỉ đánh trượt nam sinh.” Soái Lãng còn nhìn Quan Nghiên Tuệ thương tình: “Ông ấy quấy rối em à, có hành vi vượt ngoài khuôn khổ không? Có nói với anh, cho ông ta một bài học.”

Quan Nghiên Tuệ nào có ngờ lại khơi ra một mối thâm thù đại hận mạnh như thế, chỉ định đùa một chút mà hậu quả thế này. Cô sợ rồi, cúi mặt xuống rút xiên thịt ngậm chặt, không dám lắm lời nữa, len lén nhìn sắc mặt Vương Tuyết Na không hề tự nhiên.

Vẻ mặt đó khiến Soái Lãng còn tưởng rằng cô có điều gì khó mở miệng, tựa chạm vào kỷ niệm nào đó, hết ức cảm khái: “Thực ra anh làm các chuyện khác đều không hối hận, chỉ hối hận là lên đại học, anh không thích hợp học hành, chẳng học được gì, làm lỡ cơ hội kiếm tiền.”

Trong thoáng vô tình, mắt Vương Tuyết Na ánh lên vẻ phẫn nộ nhìn Soái Lãng, Soái Lãng chưa hề nhận ra rằng tình thế đang xoay chuyển như thang máy rơi, Quan Nghiên Tuệ không nói gì nữa, quay mặt ra ngoài cửa sổ cắn răng cười trộm.

Điền Viên im lặng nãy giờ chớp được cơ hội sửa sai, an ủi Soái Lãng;” Nhị ca, anh đừng hạ thấp mình, không phải anh kém cỏi, mà là đám giáo viên kia chẳng ra gì.”

“Này, anh làm sao thế hả, sao lại vỡ đũa cả nắm như thế?” Quan Nghiên Tuệ không vui, quay đầu lại biện luận, trong đám đó có cha cô.

Điền Viên càng nói hăng: “Không phải tôi nói, mà là nhà giáo dục nào đó nói, thiết bị loại một, trường học loại hai, giáo viên loại ba, làm gì có giáo viên nào tử tế. Cô nhìn hai anh em tôi, chính là sản phẩm thất bại của giáo dục đại học, từ lúc tốt nghiệp tới giờ đều tự mưu sinh, trừ những thứ học ở trường là vô dụng, những cái khác đều dùng được.”

“Bản thân anh học không ra sao lại trách nhà trường?” Vương Tuyết Na rốt cuộc cũng phát biểu rồi, giọng còn khá gay gắt.

“Sao không học ra gì, bốn năm tôi chỉ trượt ba môn.” Điền Viên giơ ba ngón tay lên.

Quan Nghiên Tuệ bĩu môi: “Trượt những ba môn mà còn dám nói à?”

“Trời, ba môn thì có gì mà lạ, có người trượt mười mấy môn vẫn là công vụ viên đấy, chưa gặp à? Còn sinh viên học tốt đạo đức tốt thì vẫn ngồi nhà ăn bám, chưa gặp à? Đám giáo viên đó chẳng ra cái quái gì, tán tỉnh nữ sinh còn hăng hơn cả lưu manh, quảng cáo sách bản thân còn dai hơn đám tiếp thị.”

“Tóm lại là tôi chưa gặp ai dạy chữ dạy người, còn bán sách hại người thì thấy nhiều lắm... Xem đi, nhị ca tôi là thanh niên có tài có chí, bị họ giam bằng tốt nghiệp sáu năm, lỡ dở thanh xuân...”

Điền Viên bừng bừng chính nghĩa lấy ra bằng chứng sống, nói có sách, mách có chứng, cực kỳ bảo vệ thể diện của Soái Lãng, nhưng mà hình như vỗ mông nhầm chỗ rồi, bị Soái Lãng trừng mắt một cái cực kỳ ngoan độc, hắn vấn chưa phục: “ .... Các em cũng là thế hệ bị giáo dục thi cử làm hại, không quản gia không biết cơm áo gạo tiền khó khăn, không đi làm không biết cuộc sống mỏi mệt, giáo dục vô dụng, các em tốt nghiệp đi rồi sẽ thấy.”

Không xong rồi, Soái Lãng có thể cảm nhận được rõ ràng sắc mặt Quan Nghiên Tuệ biến đổi, cả tiểu học muội thanh thuần cũng giận tới mặt trắng bệch, cắn chắn môi tới hiện dấu răng.

Tuy cái thằng này nói ác độc một chút, diện đả kích lớn một chút, vơ đũa cả nắm một chút, song Soái Lãng cũng không thấy Điền Viên nói quá đáng lắm, cho rằng nói với hai cô gái loại chuyện này là quá sớm, nói vào: “Điền Viên nói tuy hơi khó nghe, nhưng cơ bản là sự thật... Các em đừng ngồi thế, Tuyết Na, em ăn đi, Nghiên Tuệ nữa...”

Xạch một tiếng! Vương Tuyết Na đẩy ghế đứng dậy làm Soái Lãng giật mình, định ngăn lại bị cô đánh bạt tay sang bên, không nói không rằng đi luôn. Điền Viên không nghĩ cô phản ứng mạnh thế ngồi sững người tại chỗ, Soái Lãng vội đuổi theo, Quan Nghiên Tuệ cũng xách túi chạy nốt.

Ài, Điền Viên lắc đầu, còn non lắm, chưa ra đời nên nghĩ chuyện gì cũng màu hồng, nhị ca thích em gái đơn thuần thế này rồi xung khắc với nhau nhiều lắm đây, thôi kệ chả liên quan tới mình, ăn cho sướng đã dù sao cũng miễn phí mà.

Ơ, miễn phí!

Giật này mình, Điền Viên nhớ ra, cả bàn thức ăn ê hề chỉ còn lại một mình mình, người run một cái.

Không, không phải họ hợp mưu lừa mình chứ?

……… …………